Rể Sang Đến Nhà

Chương 132




Lúc này, ở nhà máy vùng ngoại thành.

Nhà máy đã bị ép đến mức ngừng hoạt động, công nhân bị mấy người áo đen cưỡng chế đuổi đi.

Bên ngoài nhà máy, có rất nhiều xe chở hàng của các đại lý.

Trong phòng quản đốc nhà máy, Từ Tấn bị trói tay chân, anh ta không ngừng quát tháo: “Mẹ kiếp, mau thả bố mày ra!”

Anh ta hối hận mãi, vì lúc trước kia khi anh Thiên huấn luyện cho những người kia, đáng lẽ anh ta nên nhìn trộm chút, nếu không cũng không đền mức không có sức chống lại như bây giờ.

“Mày chửi nữa xem, bố mày cắt lưỡi mày đấy!”

Gã cầm đầu tên Phùng Tứ, hắn ấn tàn thuốc lên cánh tay của Từ Tấn.

“Xì xì”

Tàn thuốc lập tức làm tay anh ấy có một vết sẹo, Từ Tấn đau đớn, mồ hôi lạnh toát cứ thế chảy ra, anh cắn chặt môi, không cho mình thét lên.

“Haizz, vẫn còn cứng đầu lắm!”

Phùng Tứ vỗ mặt Từ Tấn nói: “Không biết khi giám đốc Trần đến nhìn thấy bộ dạng của mày, có thưởng cho một con chó trung thành như mày không nhỉ.”

Trong lòng anh ta rất rõ, không có vấn đề gì với quyền sở hữu nhà máy này.

Nhưng Phó Hùng muốn có nhà máy này, thậm chí là muốn nắm các dự án nằm trong tay tập đoàn Trần Thị.

Cho dù không thể chiếm được, ông ta cũng muốn kiểm soát một phần cổ phần.

Những người này lần này đến đây chính là vì mục đích này.

Hơn nữa chiêu này rất hữu dụng vì lần nào cũng có tác dụng.

Không lâu sau, Trần Mộng Dao dẫn người tới.

Các đại lý bên ngoài nhìn thấy Trần Mộng Dao, ngay lập tức chen nhau đến: “Giám đốc Trần, có chuyện gì vậy?”

“Các đại lý bên dưới đã nhiều lần gọi điện giục hàng, nếu còn không giao hàng thì họ sẽ lấy đồ uống khác.”

“Đúng thế, chúng tôi ở đây đợi mấy tiếng rồi!”

Nhìn thấy đám người đông đúc, Trần Mộng Dao nhận ra rằng vấn đề nghiêm trọng hơn cô nghĩ.

“Các vị, xin các vị yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ khôi phục giao hàng trở lại, cùng lắm là ngày mai, chúng tôi sẽ có thể cung cấp bình thường!” Trần Mộng Dao nói với mọi người: “Xin hãy tin tôi, chúng tôi sẽ không lấy danh dự của mình ra để đùa giỡn đâu.”

Nghe cô nói vậy, những tài xế này gật đầu: “Vậy được, giám đốc Trần đã hứa như vậy rồi, chúng tôi trở về cũng dễ ăn nói!”

Mọi người đều gật đầu.

“Cảm ơn mọi người đã tin tưởng, chúng tôi sẽ tìm cách điều chuyển hàng từ các nhà phân phối khác.” Trần Mộng Dao cúi đầu chào mọi người.

Trong lòng Triệu Man Man cũng lo lắng.

Những người lái xe nhận được lời hứa đã lái xe đi, Trần Mộng Dao đưa Triệu Man Man và những người khác vào nhà máy.

Trợ lý của Từ Tấn nhìn thấy Trần Mộng Dao, vừa khóc vừa chào.

“Tổng giám đốc, mau cứu quản đốc đi ạ, bọn họ trói quản đốc rồi!”

Khi nghe thấy điều này, sắc mặt Trần Mộng Dao tối lại: “Những người này thực sự coi trời bằng vung!”

Nhìn thấy đám bảo vệ mặt mũi bầm dập, Trần Mộng Dao vừa bực vừa tức!

“Tổng giám đốc, bọn họ đều là một đám du côn, tổng giám đốc đưa thêm nhiều người vào đi ạ.”

Trần Mộng Dao gật đầu, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy tay Từ Tấn bị trói.

“Mấy người khốn kiếp này!”

Trần Mộng Dao nhất thời tức giận: “Mau thả người ra!”

“Cô là Trần Mộng Dao?”

Đôi mắt hình tam giác của Phùng Tứ nhìn Trần Mộng Dao với một chút thèm muốn.

“Mặc kệ mấy người muốn làm gì, thả người trước đi, có gì nói chuyện với tôi!”

Trần Mộng Dao tức giận nói: “Mau thả người ra!”

Triệu Man Man ở phía sau cô thừa lúc họ không chú ý, cầm điện thoại chụp mấy tấm ảnh.

Phùng Tứ cũng không để ý, phất tay, một người đàn ông to lớn lập tức thả Từ Tấn ra.

Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười xấu xa, chỉ cần người đến, vậy chẳng phải vuông tròn gì cũng được hay sao?

Đối phó với phụ nữ, chính là sở trường của hắn.

“Tốt, không hổ là tổng giám đốc của tập đoàn Trần Thị, đối với con chó trung thành của mình vô cùng tốt!”

Phùng Tứ gác chân lên bàn làm việc, phì phèo điếu thuốc, nói đùa: “Giám đốc Trần có chắc chắn muốn tôi nhằm vào cô không? Tôi không có bản lĩnh gì, nhưng đối phó với phụ nữ thì lại có chút năng khiếu, chỉ cần giám đốc Trần chịu, tôi hứa sẽ cho cô sướиɠ lên tận trời!”

Trần Mộng Dao ở trước mặt hắn, dù là ngoại hình hay cơ thể, đều là cực phẩm của cực phẩm.

Hắn ta đã chơi đùa với rất nhiều phụ nữ, nhưng mà trước giờ chưa chơi đùa với một người đẹp như vậy, thực sự làm cho hắn xốn xang.

Một người con gái xinh đẹp như vậy, chẳng trách ông Hùng chỉ đích danh cô.

Khi Trần Mộng Dao nghe thấy những lời bẩn thỉu đó, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng vì tức giận.

“Mồm mép ăn nói cho sạch sẽ vào!”

Trần Mộng Dao nói: “Mấy người muốn làm gì, đừng quanh co lòng vòng, nói thẳng đi.”

“Giám đốc Trần, đứng như thế sao mà nói chuyện được?”

Phùng Tứ mỉm cười chỉ vào đùi hắn: “Hay là, cô ngồi lên đùi tôi, chúng ta vừa làm vừa nói chuyện? Thế nào?”

“Tiểu nhân vô liêm sỉ!”

Triệu Man Man không nhịn được mắng một câu, cô không ngờ lần đầu tiên ra ngoài với Trần Mộng Dao lại gặp phải một kẻ ghê tởm như vậy.

Phùng Tứ sững sờ, có người dám mắng hắn!

Hắn nhìn chằm chằm, mắt hắn chợt sáng lên.

Vừa rồi sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào Trần Mộng Dao, lại không nhìn thấy được người con gái cũng đẹp không kém đang ở phía sau cô.

Ông trời ơi, gái ở tập đoàn Trần Thị nhiều vậy sao?

Người đẹp trước mắt, dáng người và ngoại hình đều là hạng nhất, khuyết điểm duy nhất có lẽ chính là ngực quá nhỏ.

Tuy nhiên, gương mặt trong sáng ấy đã bù lại khuyết điểm của cô.

Ừng ực!

Hắn không khỏi nuốt nước miếng, ông Hùng muốn Trần Mộng Dao, vậy con nhỏ kia có thể thuộc về hắn!

“Man Man!”

Trần Mộng Dao kéo Triệu Man Man đang giận dữ, người đàn ông trước mặt là một tên lưu manh, càng tức giận, hắn càng hăng máu.

“Người đẹp, ông đây vô liêm sỉ đấy, cô làm gì được?”

Gái đẹp thì dù thế nào cũng vẫn là gái đẹp. Có giận dỗi đến mấy vẫn có một phong cách riêng.

Nhìn thấy một người con gái như Triệu Man Man, hắn hận không thể xông lên mà dày vò luôn cho rồi.

Thật sự quá thu hút người khác!

Hắn không ngờ bản thân đến Vân Thành sẽ gặp được cực phẩm như vậy, lời to rồi!

“Nhà máy này là của chúng tôi!”

Phùng Tứ thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: “Tôi không quan tâm ai sở hữu nhà máy này, chúng tôi đã bỏ tiền ra thì nhà máy này là của chúng tôi, hơn nữa chúng tôi chiếm hơn 60% cổ phần ở đây.”

“Nếu mấy người không đồng ý, vậy cứ kiện cáo, tôi có thừa thời gian cho mấy người!”

Trần Mộng Dao run lên vì tức giận.

Gã này từ đầu đến cuối chính là một tên khốn nạn.

Còn Trần Dũng, có lẽ ông ta đã nghĩ đến điều này từ lâu nên mới mời một kẻ bất hảo như vậy đến!

Vẻ mặt của Phùng Tứ lại hiện lên vẻ không nghiêm túc, nhìn Trần Mộng Dao nói: “Giám đốc Trần, đừng tức giận như vậy, có ông Hùng của chúng tôi che chở cho cô, cô có hiên ngang đi lại ở thành phố Việt, hơn nữa nếu cô cố gắng, cô có thể trở thành bà chủ của tôi, đến lúc đó tôi thấy cô cũng phải cúi đầu chào nữa đấy.”

“Im miệng cho tôi!”

Trần Mộng Dao giận dữ.

Đối phương hoàn toàn không định nói chuyện với cô, chỉ cố ý đến để phá rối tình hình.

“Tôi nói cho các người biết, nhà máy này là sản nghiệp của tập đoàn Trần Thị chúng tôi, không ai có thể lấy đi, muốn kiện ra toà đúng không? Vậy thì chúng tôi kiện đến cùng!”

Nếu bọn chúng nghĩ rằng họ là những kẻ bắt nạt, vậy thì nhầm to rồi!

Nói xong, cô lôi Triệu Man Man đi!

“Muốn chạy à? Tôi đã đồng ý chưa?”

Vừa nói xong, mấy tên to cao đứng chặn ở cửa.

“Giám đốc Trần đang uy hϊế͙p͙ tôi?”

Phùng Tứ lạnh lùng cười nói: “Thứ mà ông Hùng của chúng tôi muốn, không gì là không thể! Nếu hôm nay cô không nói rõ việc này thì không thể đi đâu được.”

“Tôi là luật sư, tôi xem ai dám cản chúng tôi!”

Triệu Man Man lớn tiếng nói: “Mấy người đang giam giữ người phi pháp, tôi nhất định phải cho mấy người vào tù!”

“Luật sư?”

Phùng Tứ không chỉ không sợ, ngược lại càng thêm kϊƈɦ động.

Quyến rũ đấy!

Nhìn thấy ɖu͙ƈ vọng trong mắt hắn, Trần Mộng Dao toàn thân run lên.

Lúc này, Từ Tấn người đầy vết thương chật vật bò dậy từ trêи mặt đất: “Muốn làm tổng giám đốc Trần bị thương thì bước qua xác tôi!”

“Ha ha ha! Một tên rác rưởi như cậu? Muốn trở thành anh hùng?”

Phùng Tứ cười to: “Nhưng mà, cậu đúng là con chó rất trung thành, nhưng thật đáng tiếc cậu sẽ sớm trở thành một con chó chết thôi…”

Hắn ta vừa nói xong!

Một tiếng “rầm” lớn, cửa phòng làm việc bị đá từ bên ngoài, lực mạnh đến mức đá bay cả cửa.

Sau đó mấy người đàn ông đứng canh cửa bị cửa đập trúng đến ngất xỉu.

Vào lúc này, một bóng người, nhanh như chớp đứng trước mặt Trần Mộng Dao.

“Bịch!”

“Bịch!”

Bằng một nắm đấm, anh trực tiếp đánh bật mấy tên to lớn xung quanh khiến chúng bay ra ngoài rồi đập thẳng vào tường, có tên còn bị va vào tường khiến mặt tường hằn rõ vết hõm sâu.

Bức tường ngay lập tức bị nứt như mạng nhện.

Phùng Tứ thậm chí còn không nhìn thấy người đến đã ra tay như thế nào, những người bên cạnh hắn đều đã bị đánh gục.

“Chú!”

“Anh Thiên!”

Trần Mộng Dao cùng Triệu Man Man cùng đồng thanh, vẻ mặt đầy phấn khích.

Trần Mộng Dao nhìn bên má của Tiêu Thiên bị sước, mũi cô cay cay, rồi tuôn trào nước mắt.

“Chú, xin lỗi…. là cháu, quá vô dụng, cháu đã muốn tự mình giải quyết, không muốn gây phiền phức cho chú, nhưng mà…”

Tiêu Thiên vội vàng kéo Trần Mộng Dao vào lòng, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt từ khóe mắt cô: “Chúng ta đã là vợ chồng, vợ chồng tuy hai mà một, sau này không được phép nói những điều ngớ ngẩn như vậy nữa!”

Triệu Man Man càng thêm ngỡ ngàng.

Cô không ngờ Tiêu Thiên lại có sức mạnh như vậy, chỉ trong chớp mắt đã hạ gục mấy tên côn đồ này.

Nghĩ đến những gì bọn chúng đã làm, cô chỉ vào Phùng Tứ nói: “Anh Thiên, hắn… vừa rồi bọn hắn bắt nạt em và chị Mộng Dao!”

Anh vỗ nhẹ vào lưng Trần Mộng Dao, sau đó nói với Triệu Man Man: “Hai người ngoan ngoãn chờ anh ở bên ngoài!”

Nói xong, một luồng sát khí bao trùm thoát ra khỏi cơ thể Tiêu Thiên.

Phùng Tứ trợn tròn mắt, như thể đang nhìn thấy một biển máu…