Rể Sang Đến Nhà

Chương 157




Bên trong phòng họp của tập đoàn Thiên Hồng.

Lâm Thâm ngồi ở ghế đầu tiên, mấy trăm nhân viên của tập đoàn đều đã đến đông đủ.

Hôm nay là buổi họp tổng kết và khen thưởng được tổ chức mỗi tháng một lần.

Tối hôm qua, Lâm Thâm kiên trì từ chối thành viên đoàn thanh tra, vì muốn cuộc họp hôm nay chào mừng bọn họ.

Lâm Thâm đứng lên, nhìn một vòng rồi nói: “Hôm nay là buổi họp tổng kết, cũng là buổi khen thưởng biểu dương.”

“Tiếp theo đây, những người có trong danh sách mà tôi đọc tên sau đây, tháng này sẽ được tăng gấp đôi lương và thưởng: Hồ Ngọc, Triệu Xuyến, Tiền Hữu Đức…”

Những nhân viên được đọc tên run lên vì phấn khích.

Đãi ngộ của tập đoàn Thiên Hồng tốt nhất ở Vân Thành, tiền lương và tiền thưởng đã tăng gấp đôi, ít nhất cũng được bốn năm mươi nghìn nhân dân tệ trong tay!

Một tháng lương ở đây bằng một năm lương của người khác, ai mà không thích?

Sau khi đọc xong danh sách, Lâm Thâm mỉm cười: “Mong mọi người tiếp tục làm việc chăm chỉ. Ai chưa được đọc tên thì tháng này làm việc chăm chỉ để tháng sau lương và thưởng gấp đôi nhé!”

Ngừng một chút, anh ta nói tiếp: Có thưởng thì cũng có phạt, những người có tên tôi đọc sau đây tháng này sẽ được trả một nửa mức lương bình thường, nếu không hài lòng thì có thể đến gặp nhân sự xin nghỉ việc, lương sẽ giải quyết luôn!”

Chỉ một câu của anh ta đã làm cho vẻ mặt của các nhân viên trở nên nghiêm trọng.

Những người bị gọi tên giống như cha mẹ chết, kẻ không bị gọi tên thì thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ mình may mắn.

Đương nhiên bọn họ không thể từ chức, cho dù chỉ có một nửa tiền lương thì vẫn cao hơn những công ty khác rất nhiều.

Sau khi xử phạt xong, Lâm Thâm nói: “Chi nhánh Vân Thành của tập đoàn đã mở được hơn ba tháng, trong khoảng thời gian này, đã xuất hiện những nhân viên xuất sắc với năng lực và trách nhiệm cao, tiếp theo, tôi sẽ đề bạt một người giữ chức phó tổng giám đốc mới của công ty.”

Khi nghe điều này, tất cả các nhân viên đều kinh ngạc ồ lên, một số giám đốc điều hành của công ty nhìn Lâm Thâm đầy mong đợi.

Lúc này, Lâm Thâm thông báo: “Vương Tường Vi, đã gia nhập chi nhánh tập đoàn được hơn hai tháng, cô ấy từng là giám đốc bộ phận nhân sự của công ty trong nhiệm kỳ của mình hiện giờ Vương Tường Vi được bổ nhiệm làm phó tổng giám đốc chi nhánh Vân Thành của tập đoàn Thiên Hồng, hỗ trợ tổng giám đốc chủ trì điều hành công việc hàng ngày của chi nhánh.”

“Cuộc bổ nhiệm này, từ hôm nay bắt đầu có hiệu lực!”

Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Vương Tường Vi cũng rất ngạc nhiên, cô - một giám đốc nhân sự nhỏ, đột nhiên trở thành phó tổng giám đốc, khoảng cách này không phải là quá lớn sao?

“Tổng giám đốc Lâm, tôi có ý kiến về lần bổ nhiệm này!”

Đúng lúc này, phía dưới có người đứng lên, trước đám đông thể hiện vẻ mặt không hài lòng.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía người đó.

Người nói chính là trưởng phòng kinh doanh Từ Cửu Hoa năm nay 35 tuổi, trong số các phòng ban lớn của công ty, Từ Cửu Hoa là người có kinh nghiệm lâu nhất vì được chuyển từ trụ sở chính về.

Nhiều người cho rằng Từ Cửu Hoa sẽ được thăng chức phó tổng giám đốc, ngay cả bản thân Từ Cửu Hoa cũng nghĩ như vậy, bình thường dù đi công tác cũng được xếp vào vị trí phó tổng giám đốc, rất phách lối.

Nhưng bây giờ Vương Tường Vi lại cướp mất vị trí của anh ta, anh ta không bực mới lạ!

Lâm Thâm nhíu mày, không vui nói: “Cậu có ý kiến gì?”

Từ Cửu Hoa không hài lòng: “Cô ấy là người mới. Cô ấy được thăng chức phó tổng giám đốc chỉ hai tháng sau khi gia nhập công ty, điều này không phù hợp với quy định của công ty.”

Khi bị chất vấn trước đám đông, khuôn mặt của Lâm Thâm rất khó coi: “Cậu đừng quên, 90% nhân viên của công ty đều do một tay cô ấy tuyển dụng, hơn nữa ngoài làm tốt công việc của mình, cô ấy cũng đã giúp công ty ký được vài dự án lớn.”

“Thêm nữa, tập đoàn Thiên Hồng từ trước đến nay đều không thiếu người tài, từ khi nào mà lại dựa vào số năm làm việc để đánh giá vậy?”

“Ngoài ra, việc bổ nhiệm Vương Tường Vi đã được chủ tịch phê duyệt, nếu có ý kiến gì thì cậu có thể trao đổi với chủ tịch!”

Lời nói của Lâm Thâm đanh thép, mặc dù kinh nghiệm của Vương Tường Vi không nhiều nhưng cô rất có năng lực.

Có thể nói, ngoại trừ Từ Cửu Hoa, quản lý các bộ phận khác đều do cô tuyển dụng, 90% nhân viên của công ty đều nhận ân huệ của cô!

Hơn nữa, trong một tháng trở lại đây, việc tuyển dụng nhân viên đã trở nên bão hòa, ngoài công việc cô còn ký một số dự án lớn cho công ty, một người như vậy mà không cất nhắc thì thật vô lý.

“Được rồi, buổi họp hôm nay đến đây thôi, tan họp.”

Lâm Thâm nói xong, chuẩn bị rời đi.

Lúc này, Từ Cửu Hoa đột nhiên đứng lên, chỉ vào Lâm thâm nói: "Lâm Thâm, anh đứng lại cho tôi!”

Trước mặt tất cả nhân viên, Từ Cửu Hoa gọi thẳng tên Lâm Thâm, khiến mọi người sửng sốt.

Anh ta bị điên rồi sao?

Lâm Thâm tuy chỉ là tổng giám đốc chi nhánh nhưng là người có quyền rất lớn, có quyền tham dự mọi việc của công ty, Từ Cửu Hoa thực sự gọi thẳng tên anh trước mặt mọi người, điều này gần như tương đương với sự sỉ nhục.

“Các đồng nghiệp thân mến, đừng để bị vẻ ngoài đứng đắn của anh ta đánh lừa, tôi có một vài bức ảnh ở đây, mọi người có thể xem để biết cách mà Vương Tường Vi được thăng chức phó tổng giám đốc.”

Nói xong, anh ta lấy ra từ trong túi hồ sơ một xấp ảnh, ném về phía Lâm Thâm!

Xoạt!

Những bức ảnh nằm rải rác khắp nơi!

Một bức ảnh bay xuống chỗ của Vương Tường Vi, cô cầm nó lên xem, sắc mặt liền thay đổi.

Trong bức ảnh, cô đang ngồi trong vòng tay của Lâm Thâm, Lâm Thâm đưa cả hai tay vào trong quần áo của cô, mà vẻ mặt của cô lại rất mê say.

Xem ảnh, mọi người đột nhiên náo loạn một phen.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Vương Tường Vi.

Đây…. Hoá ra là như vậy!

“Giờ thì mọi người đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi đúng không?”

Từ Cửu Hoa nhổ một bãi nước miếng về phía Vương Tường Vi: “Ban đầu tôi cũng tự hỏi làm thế nào Vương Tường Vi, một giám đốc nhân sự, mà lại có thể giành được nhiều dự án hợp tác quy mô lớn như vậy, cho đến khi ai đó gửi cho tôi những bức ảnh này tôi mới hiểu ra.”

“Lâm Thâm, thủ đoạn của anh thật cao tay, để tình nhân của mình có thể thuận lợi thăng chức, anh đã giúp cô ta đàm phán những dự án, chỉ tiếc, nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, chuyện xấu mà anh làm vẫn bị tôi phát hiện rồi đấy.”

Vẻ mặt của Lâm Thâm thay đổi, anh hoàn toàn không giúp Vương Tường Vi đàm phán dự án, anh cũng không có cái gan đó.

Bởi vì, việc này không thể giấu được Tiêu Thiên, anh không có thể đem tương lai của mình ra đùa giỡn.

Về phần những bức ảnh đó, đều là ảnh giả.

“Anh ngậm máu phun người, những bức ảnh này là giả, tôi và tổng giám đốc Lâm vô tội, anh đừng có ở đây mà nói bậy bạ!”

Vương Tường Vi giận run cả người.

Cô còn chưa yêu đương, sao có thể chịu đựng được lời vu khống như vậy.

“Vương Tường Vi, sự thật ở trước mặt mọi người, đừng có nguỵ biện nữa.”

“Im miệng cho tôi!”

Vương Tường Vi giận dữ nói: “Tôi không làm những việc ấy! Ảnh đều là giả!”

“Lời của cô sẽ có người tin hả? Một nhân viên mới đến công ty hai tháng đã được lên làm phó tổng giám đốc, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng không tin!” Từ Cửu Hoa chế nhạo nói: “Hay là cô tưởng bọn tôi là kẻ ngốc?”

Các nhân viên trong phòng họp lúc này cũng đang bàn tán xôn xao, chỉ trỏ vào Vương Tường Vi.

Trong chốc lát, phòng họp trở nên ồn ào hẳn lên.

“Im miệng hết cho tôi!”

Lâm Thâm đập bàn thật mạnh.

Thấy anh tức giận, tất cả mọi người đều im lặng.

Anh lạnh lùng nhìn Từ Cửu Hoa: “Nói, là ai bảo cậu làm?”

Tự đề bạt Vương Tường Vi, chuyện có người không chấp nhận anh đã biết trước.

Từ Cửu Hoa có kinh nghiệm lâu năm, không chấp nhận cũng là điều bình thường, nhưng mà những bức ảnh dường như đã được chuẩn bị từ lâu rồi.

Nếu sau lưng không có ai chỉ đạo, có đánh chết anh ta cũng không tin.

“Lâm Thâm, đừng có lái qua chuyện khác, tôi đã làm cho tập đoàn Thiên Hồng hơn mười năm, còn dày dặn kinh nghiệm hơn anh, tập đoàn Thiên Hồng giống như nhà của tôi, tôi chỉ là không muốn thấy tập đoàn Thiên Hồng bị người như anh huỷ hoại, nên mới nói ra sự thật.”

“Anh làm gì tôi tôi cũng không sợ, nếu tôi đã dám nói thì sẽ không sợ anh trả thù tôi! Tôi sẽ gửi những bức ảnh này bộ phận thanh tra của công ty, để họ kết tội anh!”

Bộ dạng hiên ngang của Từ Cửu Hoa làm cho nhiều nhân viên ngầm tán đồng.

“Từ Cửu Hoa, cậu tưởng Lâm Thâm tôi là kẻ ngốc à?”

Trong mắt Lâm Thâm lóe lên một tia sắc bén: “Nói mau, ai sai cậu làm?! Nếu không nói, hôm nay cậu đừng hòng ra khỏi đây!”

Nói xong, anh hét về phía cửa: “Người đâu!”

Ngay sau đó, bốn người đàn ông vạm vỡ bước vào phòng họp, đi về hướng Từ Cửu Hoa.

Sở dĩ Từ Cửu Hoa không sợ chính là ỷ vào người đứng đằng sau mình.

Nhìn thấy Lâm Thâm lúc này dữ dội như vậy, anh ta đột nhiên hoảng sợ.

Những người khác không ngờ rằng Lâm Thâm thực sự sẽ bức cung, bây giờ có vẻ như những gì Từ Cửu Hoa nói không chắc là sự thật.

Nhìn kỹ những bức ảnh kia có vẻ không tự nhiên cho lắm.

“Lâm Thâm, anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, anh đang phạm pháp đấy!”

Từ Cửu Hoa sợ tới mức vội vàng đứng dậy, nạt nộ: “Anh tin tôi báo cảnh sát luôn không?”

“Cảnh sát, cậu tốt nhất là báo luôn đi!”

Lâm Thâm liếc mắt, trong mắt đầy hằn học và sắc lạnh.

Bốn người đàn ông vạm vỡ ấn anh ta xuống đất.

“Nói, rốt cuộc là ai đã sai cậu làm như vậy? Đừng ép tôi phải đánh cậu!”

“Lâm Thâm, anh uy hϊế͙p͙ ai đấy hả? Lúc ông đây ở trêи thương trường, cậu chỉ mới…”

“A….”

Anh ta còn chưa mắng, thì một tên to con đã túm lấy ngón trỏ anh ta bẻ mạnh.

“Rắc rắc”

Ngón trỏ phát ra âm thanh, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp phòng họp.

Lâm Thâm có thể ngồi lên vị trí này, cũng không phải chỉ là bùn nhão: “Tôi hỏi lại lần nữa, là ai sai cậu làm!”

“Anh chết chắc rồi, anh chết chắc rồi, Lâm Thâm, anh dám động vào tôi, anh chết…”

“Tiếp tục!”

Lâm Thâm lạnh lùng nói!

“Rắc rắc!”

“A….”

Tên to con lại bẻ thêm một ngón tay!

Tất cả những người có mặt đều lạnh sống lưng, một cơn ớn lạnh xộc thẳng từ lòng bàn chân đến đầu.

Sắc mặt của Vương Tường Vi cũng tái nhợt, cảnh tượng trước mặt thật sự đẫm máu.

Không chỉ cô mà hầu hết những người có mặt ở đây đều tái mặt vì sợ hãi, một số nữ nhân viên rụt rè nhắm mắt lại vì hoảng sợ.

Việc đã đến nước này, Lâm Thâm phải dùng biện pháp mạnh để răn đe!

Nếu không thì chuyện của anh và Vương Tường Vi sẽ không được giải oan.

Anh biết, Tiêu Thiên sẽ không giữ lại người mà ngay cả một việc nhỏ cũng không giải quyết được.

“Tôi hỏi lần cuối, ai sai cậu làm?”

Lâm Thâm đưa ra tối hậu thư, anh đã không còn kiên nhẫn nữa.

“Lâm Thâm, mày….mẹ kiếp….”

Khuôn mặt méo mó của Từ Cửu Hoa, vừa định chửi ầm lên, đã bị Lâm Thâm ngắt lời: “Được rồi, Từ Cửu Hoa, có khí phách, xem ra bẻ ngón tay cũng vô dụng với cậu, vậy thì, tôi sẽ bẻ gãy tay chân cậu!”

Lâm Thâm cười cười, ôn hòa nói với tên to cao: “Đánh gãy tay chân, làm nhanh một chút, để quản lý Từ bớt đau đớn!”

“Ma quỷ, mày là ma quỷ!”

Nghe đến đây, Từ Cửu Hoa sợ hãi, anh ta thực sự sợ!

Tên to cao cười một tiếng, nắm một thanh thép đập về phía cánh tay của anh ta, mọi phòng bị bên trong của Từ Cửu Hoa rốt cục sụp đổ: “Từ đã từ đã, tôi nói, tôi nói!”

“Là Độc Cô Thiên, ông ta đã đưa cho tôi những bức ảnh này và yêu cầu tôi vu khống anh trước đám đông, chỉ cần tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ này, ông ta sẽ chuyển tôi về trụ sở chính.”

“Tổng giám đốc Lâm, tôi buộc phải làm như vậy, Độc Cô Thiên nói nếu tôi không làm, ông ta sẽ khai trừ tôi, dù sao ông ta cũng là phó tổng giám đốc của trụ sở chính, tôi không dám từ chối!”