Rể Sang Đến Nhà

Chương 162




Đêm đã khuya, Trần Mộng Dao ngủ trêи giường lăn qua lăn lại không ngủ được.

Theo lý thuyết nhà họ Trần rơi vào kết cụ như vậy, cô hẳn phải vui mừng mới đúng, nhưng cô lại cảm thấy khó chịu trong lòng.

“Chú, chú ngủ chưa?”

“Chưa.”

Tiêu Thiên nói: “Còn đang suy nghĩ chuyện của bà sao?”

“Ừm.”

Trần Mộng Dao nhẹ giọng nói: “Cháu chỉ đang suy nghĩ trêи đời này có thật là sẽ có báo ứng hay không.”

Tiêu Thiên xích tới, sờ đầu cô nói: “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đến viện dưỡng lão là nơi tốt nhất cho bà ta, bà ta cũng biết mẹ sẽ không tha thứ cho bà ta.”

Trần Mộng Dao thở dài, cô sao lại không hiểu.

Tần Ngọc Liên chỉ là không muốn so đo chứ không hề muốn thật sự tha thứ cho bà ta, về điểm này Trần Mộng Dao vô cùng kính nể tấm lòng của mẹ cô.

“Ngủ đi.”

Tiêu Thiên kéo Trần Mộng Dao vào ngực.

Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Mơ hồ có thể nghe tiếng được tiếng hít thở dồn dập của Trần Mộng Dao.

Đây là Tiêu Thiên chủ động ôm cô, mặc dù mỗi ngày Trần Mộng Dao đều tỉnh dậy trong lòng Tiêu Thiên nhưng đây là lần đầu tiên cô bị Tiêu Thiên ôm trong lúc còn tỉnh táo.

“Chú…”

Giọng nói dịu dàng khiến Tiêu Thiên muốn ói máu: “Đừng động, còn cử động nữa, anh không đảm bảo sẽ làm ra điều gì đâu.”

Lời nói này khiến Trần Mộng Dao sợ hãi không dám động đậy.

Vụ việc của Trần Dũng vẫn còn đang lan truyền, lần này không những không hủy hoại được Trần Cường mà còn khiến danh tiếng của Trần Cường và tập đoàn Trần Thị càng thêm vang dội.

Đặc biệt là Vân Trà, đã bán hết sạch hàng.

Nhà máy thay phiên nhau ba ca một ngày, lượng hàng hóa tiêu thụ vượt qua một triệu.

Nhà máy đang lên kế hoạch giai đoạn hai, dự kiến sẽ nghiệm thu và đưa vào sản xuất vào cuối năm.

Đáng thương cho Trần Dũng thông minh một đời lại dồn mình vào chỗ chết.

Nếu như không xảy ra những chuyện này, vinh hoa này sẽ thuộc về ông ta.

Đáng tiếc bây giờ mọi chuyện đều vô ích.

Bởi vì bản án của ông ta đã được định ra, dưới sự phanh phui của những người thân, những tội ác mà Trần Dũng gây ra trong nhiều năm đã được phơi bày, đếm kỹ lại cũng có trêи trăm tội, không ngoài dự đoán Trần Dũng bị kết án chung thân, không tại ngoại, không ân xá.

Nói cách khác không có bất ngờ xảy ra, đời này của ông ta sẽ ngồi tù cả đời.

Trước khi vào phòng giam, đứa con trai duy nhất của ông ta, Trần Văn Siêu đã bặt vô âm tín, không thấy bóng dáng thậm chí còn không đến thăm ông ta, điều này khiến lòng Trần Dũng càng thêm ảm đạm.

Ông ta làm hết tất cả vì hắn vậy mà lại rơi vào kết cục như này.

Thay quần áo tù, Trần Dũng theo sau tên cai ngục, nhà tù u ám và tăm tối như một con quái thú khổng lồ muốn nuốt chửng ông ta.

Ông ta không kiềm chế được nghĩ đến một số câu chuyện trong ngục giam.

“Cảnh sát, phòng mà anh sắp xếp cho tôi, người bên trong có sống hòa thuận với nhau hay không?” Trần Dũng nuốt một ngụm nước miếng, nếu người bên trong toàn là người xấu vậy ông ta sẽ lạnh cả người.

“Câm mồm.”

Cai ngục không nhịn được mắng một câu: “Chỉ cần ông không trêu chọc bọn họ sẽ không có việc gì.”

Cùng lúc đó, bên trong một phòng giam.

Một thanh niên trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi đang ngồi trong góc thân thể run lẩy bẩy.

“Con mẹ nó, mau lại đây bóp chân cho ông.”

Ở cánh cửa lớn bên cạnh, một người trung niên ba mươi bảy ba mươi tám tuổi mặt đầy hung tợn, dựa vào trêи giường, bên cạnh còn có hai người đang quỳ xuống bóp chân cho hắn, nhìn rất kɧօáϊ trá.

Người trẻ tuổi cả người run lên, vội vàng đứng lên.

Anh ta chỉ là một tên trộm, không nghĩ tới ở chung phòng giam với một tên đại ác.

Từ khi anh ta bị giam trong nhà giam này, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, thương tích trêи người đầy mình, sợ nhất là nhặt xà bông.

Anh ta thề sau khi ra tù, đời này sẽ không đi ăn trộm nữa.

Anh ta kìm nén cơn buồn nôn, đi tới bóp chân cho người trung niên.

“Ọe.”

Mùi cá chết thối rữ này khiến anht a suýt chút nữa nôn hết thức ăn đêm qua ra.

Người đàn ông trung niên giận dữ: “Con mẹ nó, mày có ý gì, chê chân ông đây thối sao.”

“Đi, đem đầu hắn ấn vào bồn cầu để hắn tỉnh táo một chút.” Người đàn ông trung niên ra lệnh cho người đàn ông khôi ngô vóc dáng cường tráng.

Người đàn ông cường tráng xách anh ta giống như xách gà con trực tiếp ấn anh ta xuống bồn cầu.

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tha cho tôi đi!"

Người tuổi trẻ liều mạng cầu xin tha thứ!

Ngay lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, người đàn ông cường tráng vội vàng buông người đàn ông trẻ tuổi ra, trở lại bên cạnh cánh cửa.

Ngay sau đó, một tên cai ngục bỗng nhiên mở phòng giam ra, lạnh lùng nói: “Mau cút vào đi.”

Người đàn ông trung niên cười hà hà: “Lại có người mới tới, lát nữa phải hỏi thăm hắn cho tốt.”

Cai ngục đi tới nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi nôn bên bồn cầu, cau mày một cái: “Anh ta sao vậy?”

“Cảnh sát, đêm qua hắn bị cảm lạnh, hơi buồn nôn, nôn xong sẽ tốt hơn.”

“Ừ, tất cả ngoan ngoãn cho tôi một chút.”

Thấy Trần Dũng còn chần chừ, hắn trực tiếp đẩy ông ta vào, sau đó đóng lại phòng giam rồi đi.

Trần Dũng lảo đảo ngã quỳ trêи đất, đầu cũng không dám ngẩng lên, nhìn mọi người bên trong cầu khẩn nói: “Các vị đại ca, tôi là người mới, Trần Dũng, sau này mong các vị đại ca chiếu cố nhiều hơn…”

“Cái gì? Trần Dũng!”

Người đàn ông trung niên đang nằm trêи giường chấn động cả người, vội vàng ngồi dậy, định thần nhìn lại, mắt đỏ hoe.

Đừng hiểu nhầm, đây không phải là khóc mà là giận đến đỏ mắt.

“Trần Dũng, cái tên súc sinh nhà ông, ngẩng đầu nhìn xem tôi là ai.”

Nghe được thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ này, Trần Dũng mới ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên trợn tròn mắt, theo đó nội tâm dâng lên một nỗi sợ hãi vô ngàn, vội vàng từ mặt đất bò dậy, đi tới cửa phòng, hướng bên ngoài hét to: “Cứu mạng, cảnh sát, thả tôi ra ngoài, cứu tôi…”

Nhưng mà ông ta gọi bao lâu cũng không có ai để ý ông ta.

Hóa ra người đàn ông này không phải là ai khác mà là Trần Hổ, em tư của ông ta.

Người đàn ông đáng thương.

Bị Tiêu Thiên đánh gãy tay chân, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục, hắn vốn dĩ chỉ ở tù năm năm là có thể ra ngoài, lại bị thằng cha chó má Trần Dũng này gài bẫy, bây giờ lại thêm mười lăm năm, nói cách khác hắn phải ngồi hai mươi năm tù.

Chờ hắn ra khỏi đây đã biến thành lão già.

Hắn chống đỡ đến giờ này là để báo thù, ông trời thương xót, lúc này lại cho Trần Dũng xuất hiện trước mặt hắn khiến hắn kϊƈɦ động run cả người.

Hắn từng bước đi tới chỗ Trần Dũng, trêи người tràn đầy oán hận và châm chọc: “Anh cả vẫn khỏe chứ.”

“Em… Em tư.”

Nụ cười trêи mặt Trần Dũng còn khó coi hơn khóc: “Đã lâu không gặp.”

Người trong phòng giam ngơ ngẩn, không nghĩ người mới tới là anh em với cai tù, điều này làm cho không ít người thầm mắng trong lòng.

Con mẹ nó, đây không phải là tới thêm một đại ca để bọn họ phục vụ sao?

Nhưng mà mọi người không ngờ tới rằng Trần Hổ đột nhiên lên cơn tức tát lên mặt ông ta một cái, sức lực vô cùng lớn, khiến ông ta ngã chỏng chơ xuống đất.

Mắt thường cũng có thể thấy được mặt ông ta đã sưng đỏ.

Hắn bóp lấy cổ Trần Dũng, nhấc ông ta từ trêи đất lên, trong mắt toàn là sát khí, cuối cùng muốn bóp chết Trần Dũng.

Trần Dũng liều mạng giãy dụa, nhưng ông ta không phải là đối thủ của Trần Hổ.

Oxy trong lồng ngực càng ngày càng ít, cả người ông ta hít thở khó khăn.

Ngay lúc ông ta trợn trắng mắt, mấy người trong phòng giam liền lao tới, kéo Trần Hổ ra: “Anh Hổ, bớt giận, nếu giết ông ta ở đây, chúng ta sẽ xong đời.”

Bọn họ vốn là tội phạm, bây giờ nếu còn giết người, không phải là càng thêm tội sao?

Nếu như Trần Dũng chết ở phòng giam này, tất cả mọi người đều xui xẻo.

Đời này cũng đừng nghĩ ra khỏi tù.

“Hừ, mau buông bố mày ra.”

Trần Hổ hất tay bọn họ ra, khóe miệng nhếch lên tia cuời nhạt: “Nếu giết ông ta thì quá hời cho ông ta, tôi muốn hành hạ ông ta, chỉ cần tôi ở ngày nào thì sẽ hành hạ ông ta ngày đó, mấy người lôi hết thủ đoạn ra dùng, chỉ cần không chơi đến chết người, không chơi đến mức tàn phế, tùy các người làm gì thì làm.”

“Dạ, anh Hổ.”

“Yên tâm, chúng em nhất định sẽ khiến ông ta sống không bằng chết.”

......

Là nhị thiếu gia của gia tộc Durant, đây là lần đầu tiên Levis chịu uất ức như vậy.

Nếu đây là nước Mễ, anh ta có thể giải quyết tập đoàn Trần Thị bất cứ lúc nào.

Anh ta nhớ lời bố dặn, không được coi thường giới thượng lưu Hoa Hạ, nếu không họ sẽ mất một thị trường rộng lớn mấy tỉ dân và đây sẽ là đòn trí mạng với gia tộc Durant.

Cái này không được cái kia cũng không xong, vậy anh ta có thể làm gì?

Anh ta chỉ cần nghỉ đến lời dặn dò của anh cả Lee Hary: “Nếu không báo thù cho Liszt mày sẽ mất đi quyền thừa kế.”, anh ta lại bực mình.

Con mẹ nó, Levis hoàn toàn nổi giận.

Anh ta bấm số điện thoại của ông trùm xã hội đen thành phố Quảng: “Tôi ra giá hai chục triệu, muốn các anh ra tay.”

Levis không thể nhịn được nữa: "Có nhận không, nói một câu!"

GM Global đã thành lập chi nhánh ở các thành phố khác tỉnh Quảng, mạng lưới khá rộng, nếu thương lượng với bên trêи không được, vậy hắn chỉ còn kỳ vọng vào thế giới ngầm.

Ở nước Mễ chỉ cần đưa cho bọn chúng Franklin, ngay cả tổng thống cũng dám ám sát.

Cho nên hắn tin tưởng những người này nhất định sẽ động lòng.

Nhưng mà, điều khiến Levis không ngờ tới là, đối phương lạnh lùng cự tuyệt nói: "Bây giờ, vẫn chưa tới lúc."

"Hèn nhát, chúng mày thật là một đám hèn nhát, chút can đảm này cũng không có, còn dám lăn lộn trong thế giới ngầm?" Levis kêu la như sấm, cái gì mà thế giới ngầm. Fuck, các bang phái ở trường học nước Mễ còn can đảm hơn bọn hắn.

Người bên kia điện thoại cũng không khó chịu, chỉ ạnh nhạt nói: "Không biết rõ bối cảnh đằng sau Trương Thu Bạch, không ai dám manh động."

Không chỉ là bọn họ, Sơn Thành, Hải Thành, Phong Thành cũng vậy, đang đợi vị bên Thiên Thành lên tiếng!

Nhưng mà nghe nói gần đây vị kia đang điều tra chuyện của thế giới ngầm tỉnh Quảng, cũng không biết điều tra thế nào rồi, thật khiến người ta lo lắng.

Bây giờ Vân Thành phát triển tốt như vậy ai mà không muốn được chia một miếng bánh béo bở như vậy.

Bây giờ mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn không thể ăn, ai không phiền não.

Cúp điện thoại, ông trùm xã hội đen Hải Thành hỏi: “Bên phía Khương Càn Khôn vẫn không có động tĩnh gì sao?”

“Không có động tĩnh gì, đệ nhất chiến tướng dưới tay ông ta là Triệu Vô Địch vẫn còn ở tỉnh Quảng, hắn ngày ngày ở phòng dưỡng sinh uống trà đọc sách.”

Điều này đâu có giống một ông vua thế giới ngầm tỉnh Quảng, rõ ràng là một cư sĩ không màng danh lợi.

“Phòng dưỡng sinh có tin tức gì không?”

“Vẫn không có, nhìn bộ dáng của hắn, có vẻ như nhất định phải làm rõ chuyện ở tỉnh Quảng mới thôi.”

Đinh Lập không thể ngồi yên, ông trùm Phong Thành - Lưu Phong và cả Hồng Sơn - người chiếm cứ nửa giang sơn của Sơn Thành cũng ngồi không yên.

Còn mấy ông trùm khác thành phố nhỏ đều đang quan sát, nhưng tất cả mọi người đều biết, nếu không ra tay sẽ không còn cơ hội.

Đinh Lập đã chủ động gọi cho mấy ông trùm lớn, hẹn bọn họ đến phòng dưỡng sinh tìm Khương Càn Khôn hỏi rõ lúc nào mới có thể ra tay.