Rể Sang Đến Nhà

Chương 170




Trong lòng Dư Binh cực kỳ nôn nóng, sợ là bây giờ mấy người Đinh Lập đã nhận được tin tức.

Hắn phải cắn được miếng thịt béo bở nhất trước khi những người khác tới.

Nghĩ tới đây, hắn kϊƈɦ động, đồng thời lại rất tỉnh táo, hắn lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.

"Levis tiên sinh."

Dư Binh bình tĩnh nói: "Người của tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, hai ngày nữa là có thể lấy được khu ăn chơi nhộn nhịp nhất Vân Thành, anh đừng quên chuyện đã đồng ý với tôi!"

Levis nhận được điện thoại, trong lòng mừng thầm, nói: "Anh yên tâm, chỉ cần loại bỏ được tập đoàn Trần Thị, tôi nhất định sẽ giúp anh kiếm tiền!"

Anh ta coi thường Dư Binh, đây là một con chuột khát khao nhìn thấy ánh sáng, lại còn muốn ăn cả hai bên.

Nhưng mà điều này cũng không hề hấn gì, chỉ cần hắn hoàn thành nhiệm vụ của mình, trích chút ít từ kẽ móng tay ra thôi cũng đủ cho hắn no căng.

Dư Binh gật đầu một cái, không khách khí nói: "Chuyện nào ra chuyện nấy, anh còn cần trả cho tôi năm mươi triệu!"

Cái gì?

Levis nghe nói vậy, vẻ mặt lập tức biến sắc: "Anh quá tham lam rồi đấy!"

Dư Binh cười lạnh một tiếng, nói: "Trừ tôi, những người khác đều không dám ra tay, chẳng lẽ anh không biết bây giờ danh tiếng của tập đoàn Trần Thị vang dội thế nào sao? Tại sao tôi lại phải bất chấp mạo hiểm như vậy đi giúp anh? Chỉ vì một câu nói của anh hay sao?"

Levis sắc mặt tái mét, anh ta không ngờ Dư Binh lại có thể mở miệng đòi tiền lúc này, đúng là một con chuột tham lam!

"Được, sau khi chuyện này thành công tôi sẽ đưa cho anh..."

"Không được, phải đưa ngay bây giờ." Dư Binh nắm quyền chủ động, giọng nói cứng rắn.

"Được!" Levis cắn răng nghiến lợi nói.

Sau khi cúp máy, thiếu chút nữa anh ta đã đập vỡ điện thoại của mình!

"Cậu chủ..."

"Bây giờ, lập tức để công ty con ra tay chèn ép tập đoàn Trần Thị, nhanh đi!" Levis dùng tiếng anh hét ầm lên.

Anh ta đã ở Hoa Hạ quá lâu, gia tộc đã bắt đầu thúc giục anh ta quay về.

Nếu trong vòng một tuần mà anh ta không thể giải quyết chuyện này, có lẽ không thể qua được bài khảo hạch năm nay của gia tộc.

"Vâng... Vâng.."

Rất nhanh, Dư Binh đã nhận được 50 triệu chuyển đến tài khoản, đây chính là thu nhập gần nửa năm của hắn, thật sung sướиɠ quá đi.

Thật ra thì, nếu đổi lại là đám người Đinh Lập, ít nhất cũng phải một trăm triệu, không thể không nói, Dư Binh này địa bàn nhỏ cho nên tầm nhìn cũng không lớn.

...

Rất nhanh, mấy công ty con dưới trướng GM Global đã bắt đầu công khai đối đầu với tập đoàn Trần Thị, đây là thủ đoạn buôn bán bình thường, cũng không phải thủ đoạn đê tiện gì, cho dù là cấp trêи, cũng không có bất kỳ lý do gì truy cứu trách nhiệm của bọn chúng.

Không lâu sau, do trở ngại từ tác động bên ngoài, mấy hạng mục đang bàn bạc với tập đoàn Trần Thị, tất cả đều thất bại!

Trần Cường cảm thấy hơi bất ngờ, việc kinh doanh dạo gần đây vẫn rất thuận lợi, cũng không có đối thủ cạnh tranh nào xuất hiện, nhưng các hạng mục liên tiếp đàm phán thất bại, khiến Trần Cường bắt đầu nổi giận.

Đặc biệt là trong đó có một hạng mục về khu trồng dược liệu, đây là ưu tiên hàng đầu trong hai năm tới, có thể nói, Vân Trà có thể quảng bá ra toàn quốc hay không, khu trồng dược liệu này là điểm mấu chốt.

Buổi tối cũng không được nghỉ, mười giờ tối, Trần Cường mở cuộc họp khẩn cấp.

"Chủ tịch, mấy hạng mục này vô cùng quan trọng với chúng ta, chỉ cần xưởng chúng ta có thể đặt nền móng ở thành phố trực thuộc tỉnh là có thể lấy tỉnh thành này làm điểm bắt đầu, lan rộng ra cả nước."

Lãnh đạo cấp cao phụ trách các hạng mục này, ai nấy đều giận sôi gan: "Nhưng có người cố ý đấu giá để nâng giá đất, thủ đoạn này quá bỉ ổi, chúng ta hoàn toàn có thể thông qua luật pháp để khởi tố bọn họ!"

Trần Cường lắc đầu, nói: "Không được, chúng ta không thể tốn thời gian với bọn chúng được, dược liệu, nhà xưởng đều đang cực kỳ khẩn cấp, không thể chậm trễ!"

"Có biết công ty cạnh tranh với chúng ta là công ty nào không?"

"Là công ty con dưới trướng GM Global!"

Trần Mộng Dao nãy giờ ngồi im không lên tiếng, đột nhiên nói.

Đối phương căn bản không hề giấu giếm, mà ngược lại còn công khai để lộ mục đích, có vẻ như điếc không sợ súng.

Điều tức giận nhất chính là không thể làm gì mấy người đó.

Đấu giá, ai ra giá cao thì được, người ta không ăn trộm cũng không ăn cướp, cầm tiền thật ra để mua bán, không ai có thể nói gì bọn chúng.

Chuyện Liszt trước kia, cô còn tưởng bọn chúng đã ngả bài.

Không ngờ bây giờ, bọn chúng còn dám tới khiêu khích, thật sự cho là cô dễ bị bắt nạt thế sao!

Nghe được câu này, Trần Cường nhíu mày: "Vậy là đối phương cố ý kìm hãm chúng ta phát triển."

"Cho dù trở ngại này có khó khăn đến đâu, chúng ta nhất định phải xây nhà xưởng này, khu trồng dược liệu cũng phải hoàn thành nhanh một chút!"

Trần Cường quét mắt nhìn một vòng: "Bất kỳ kẻ nào muốn ngăn cản chúng ta phát triển, cũng đều là kẻ thù, chúng ta không gây chuyện, nhưng tuyệt đối không sợ chuyện, đáp trả mạnh mẽ cho tôi!"

Đây là lần đầu tiên Trần Cường nói những lời bá đạo như vậy trước mặt các lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn.

Đám người có mặt ở đây hưng phấn ngay lập tức, không phải là căng thẳng và sợ hãi, mà là hưng phấn!

Thương trường như chiến trường, địch không chết thì mình chết, không có một chút nhân nghĩa đạo đức nào.

Đây là cuộc chiến bắt buộc vào trải qua nếu muốn tập đoàn Trần Thị ngày càng lớn mạnh.

"Vâng, thưa chủ tịch!"

Tất cả mọi người đồng loạt hô.

Trần Mộng Dao cũng cảm giác dòng máu của mình đang sôi trào.

Thật ra thì muốn giải quyết chuyện này cũng rất đơn giản, chỉ cần gọi điện thoại cho lãnh đạo Vương - người đứng đầu thành phố trực thuộc tỉnh là có thể giải quyết tốt đẹp, nhưng mà cô không muốn, cũng sẽ không làm vậy.

Chuyện thương trường, sẽ dùng quy tắc của thương trường để giải quyết!

Cùng lúc đó, người của Dư Binh cũng đến.

Bây giờ là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu, nam nam nữ nữ nắm tay nhau đi vào quán bar.

Mười mấy người xông xuống xe, cầm gậy gộc đập nát biển hiệu của quán bar: "Tất cả cút ra ngoài, chỗ này tối nay không kinh doanh!"

Người đàn ông cầm đầu vọt vào quán bar, hét vào mặt tất cả mọi người: "Bắt đầu từ hôm nay, nơi này chính là chỗ ăn chơi của ông đây, tất cả cút hết ra ngoài cho ông, ông muốn dẹp sạch chỗ này!"

Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ bước tới: "Ông đây tốn tiền tiêu vào chỗ này, dựa vào đâu mà bắt ông..."

"Bốp!"

Đáp lại hắn ta là một cây gậy bóng chày bằng thép, người đàn ông vạm vỡ ngay lập tức vỡ đầu chảy máu!

"Aaa..."

Người đàn ông vạm vỡ phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Người đàn ông gây sự vung tay, mười mấy tên lực lưỡng xông vào trong đám người đập phá.

Trong lúc nhất thời, cả quán bar trở nên hỗn loạn, vô số nam nữ chạy trốn về phía lối ra.

Ba phút đồng hồ ngắn ngủi, quán bar vốn đang huyên náo trở nên vắng lặng, chỉ còn lại ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ đèn.

"Hừ, người Vân Thành là một đám chết nhát!"

Người đàn ông bĩu môi khinh thường, lúc này, một người đàn ông to lớn đi tới cạnh hắn ta nói nhỏ vài câu bên tai, người đàn ông ngẩn ra: "Cái gì, còn có người không chịu đi?"

Hắn ta tức giận để người đàn ông dẫn đường, đi tới quầy bar, mới nhìn thấy có hai người đang thảnh thơi uống rượu!

"Rầm!"

Người đàn ông đập gậy bóng chày lên sân khấu, trực tiếp đập vỡ đá cẩm thạch lát trêи mặt bàn.

"Mẹ kiếp, không nghe thấy ông đây nói gì hả? Còn dám uống rượu ở chỗ này?"

Đầu Trọc chậm rãi rót cho mình một chén rượu, cũng không thèm liếc nhìn hắn ta một cái, sau đó uống một hơi cạn sạch!

"Mẹ kiếp, ông đang nói chuyện với mày đó!" Người đàn ông nhìn Đầu Trọc, mí mắt giật giật, hắn ta luôn cảm thấy tên đầu trọc trước mặt này cực kỳ đáng sợ!

"Chính là mày đã đánh bị thương các anh em của tao?" Đầu Trọc để chén rượu xuống, sau đó liếc nhìn người đứng phía sau hắn ta.

"Có tí người thế này mà cũng dám tới địa bàn của tao gây chuyện?"

Đầu Trọc cười, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh miệt.

"Có tí người?"

Người đàn ông thay đổi sắc mặt, hắn ta dẫn theo sáu mươi bảy mươi người, tên đầu trọc này lại tỉnh bơ như vậy?

Cảm giác bị khinh thường thật đáng ghét, gã này dựa vào gì mà dám khinh thường hắn chứ?

Chỉ dựa vào cái đầu trọc lóc của gã sao?

"Con mẹ nó mày chết với tao!"

Người đàn ông vung gậy bóng chày lên, đập thẳng lên đầu của Đầu Trọc.

Mang theo tiếng gió rít ghê rợn, gậy này mà đập xuống, đầu của gã sẽ nứt toác ra như một quả dưa hấu.

Đúng lúc này, Đầu Trọc chớp mắt một cái: "Hay lắm, ông đây đang giận sôi máu đây, hôm nay bắt đầu từ mày vậy!"

Vừa dứt lời, Đầu Trọc hành động, một nắm đấm vọt tới, nhanh đến kinh người!

"Ầm!"

Cảnh tượng khiến tất cả mọi người đều kinh sợ đã xảy ra, nắm đấm của Đầu Trọc lại có thể đỡ được cây gậy bóng chày làm bằng thép.

Trời ơi, người này điên rồi sao?

Nếu là thật sự bị đập vào tay, thì chẳng phải xương sẽ nát vụn hay sao?

Vậy mà, điều khiến cho bọn họ phải há hốc mồm chính là, cây gậy bóng chày trong tay người đàn ông trực tiếp bay ra ngoài.

"Vèo!"

Cây gậy bóng chày đập lên đầu của người đàn ông vạm vỡ đứng bên cạnh, khiến đầu hắn ta bị nứt toác.

Cây gậy bóng chày rơi trêи mặt đất, có người nghi ngờ nhặt lên nhìn, phát hiện ra cây gậy bóng chày bị uốn cong ở giữa, ở chính giữa còn hằn rõ dấu tay!

Trời ơi, đây là người sao?

Người đàn ông kia cảm thấy một cơn đau đớn kịch liệt truyền đến.

Còn chưa kịp phản ứng, một nắm đấm to bằng cái bát vọt về phía mặt hắn ta.

"Bịch!"

Chỉ một quyền, người đàn ông đã bị đánh bay, cả khuôn mặt cũng bị đập lõm xuống.

"Không chịu nổi một đấm!"

Đầu Trọc híp mắt, nhìn mấy người do người đàn ông nọ dẫn tới, bọn chúng bây giờ đã sợ đến choáng váng.

"Tiếp theo, đến lượt mấy người!"

Vừa dứt lời, nắm đấm của Đầu Trọc vung ra.

Chiến chiến chiến!

Chỉ có chiến đấu mới có thể làm cho sức mạnh của bản thân nhanh chóng tăng lên, chỉ có chiến đấu, mới có thể làm cho dòng máu ở trong cơ thể của gã sôi trào!

"A!"

"A!"

"A!"

Sau năm phút đồng hồ, toàn bộ mười mấy người bọn chúng đều bị đánh ngã trêи mặt đất.

Không phải là gãy tay thì là đứt chân!

Bây giờ Đầu Trọc tuyệt đối là người lấy một đánh trăm.

Thấy Đầu Trọc đánh ngã đám người xấu, đám anh em của Đầu Trọc ai nấy lộ rõ vẻ mặt ngưỡng mộ.

"Đội trưởng, anh thật chẳng nghĩ cho bọn em, một mình giải quyết hết tất cả bọn chúng, em..."

Anh ta quả thật là khóc không ra nước mắt!

Đầu Trọc đi tới, vỗ vỗ bờ vai của anh ta: "Yên tâm đi, mới có mấy người bọ, nhất định sẽ có lúc cho cậu ra tay!"

Đầu Trọc lau lau mồ hôi, chỉ cảm thấy đánh chưa đã tay, ít người như vậy, cũng chỉ đủ để cho gã làm nóng người!

Cùng lúc đó, Dư Binh trong lúc sốt ruột đợi tin tức ở khu ổ chuột, liền gọi hai em gái gội đầu tới, giúp hắn xoa bóp!

Thật ra thì khu ổ chuột đầy rẫy tội ác này vẫn rất có tiềm năng.

Chờ hắn lấy được tụ điểm giải trí trong tay, khu ổ chuột cũng có thể tận dụng khai thác.

"Ông chủ, em xoa bóp thế nào?"

Đôi mắt quyến rũ của em gái gội đầu nhìn Dư Binh.

Dư Binh nghe được giọng nói nũng nịu như thế, thiếu chút nữa thì ói: "Đừng nói chuyện đừng nói chuyện, làm việc thật tốt đi!"

Ở nơi thế này, hai cô ả đã được coi như là những người đẹp rồi, nhịn một chút, nhịn một chút, qua tối nay, ngày mai là có thể tìm người mẫu trẻ và các ngôi sao nhỏ rồi.

Ngay vào lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên.

Dư Binh dùng một chân đá văng em gái gội đầu ra: "Thế nào, có bắt được hay không?"

Giọng điệu hắn rất sốt ruột!

Ở đầu bên kia không lên tiếng, lạnh lùng cười một tiếng.

Nghe thấy tiếng cười, Dư Binh sinh ra một loại dự cảm xấu: "Mày không phải là Tường Tử, mày là ai?"

"Dư Binh đúng không?"

Tiêu Thiên lạnh lùng cười một tiếng: "Ai cho anh cái gan đến địa bàn của tôi gây chuyện?"

"Mày là Trương Thu Bạch? Không phải là mày đã rời khỏi đây rồi hay sao?"

Trong chớp nhoáng này, Dư Binh lạnh hết sống lưng.

Hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện, haizz, chẳng trách mấy thằng chó Đinh Lập không ra tay.

Có phải là bọn chúng biết Trương Thu Bạch chưa rời đi hay không?

Cho nên cố ý để mình làm ngựa đi trước, làm vật hi sinh đi thăm dò thử?

"Ha ha..."

Tiêu Thiên không thừa nhận cũng không có phủ nhận, nói: "Sáu mươi tên thuộc hạ của anh đều nằm trong tay tôi, muốn để cho bọn họ trở về sao? Vậy phải xem anh đồng ý bỏ ra bao nhiêu!!"

Nói xong, đối phương lập tức cúp máy.

Ngay tức khắc cả người Dư Binh ớn lạnh.

Toàn bộ người của hắn đều bị tóm?

Điều này sao có thể!

"Anh trai, vừa rồi anh đá em đau quá, phải thêm tiền đấy!"

"Thêm con mẹ mày!"

Dư Binh tức giận mắng to, đá ngã em gái gội đầu lần nữa, hắn ta nào lo được nhiều việc như thế, bây giờ không trốn đi, sợ rằng cái mạng nhỏ của hắn cũng không thể giữ được.

Phải biết là, những người đó chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của hắn ta!

"Anh trai, anh đừng đi, còn chưa trả tiền đâu!"

Một em gái gội đầu khác nãy giờ không nói gì, chạy ra ôm lấy chân của Dư Binh, sống chết không chịu buông ra!

"Mẹ kiếp, buông ra cho ông!"

Dư Binh tát một cái lên mặt em gái gội đầu, dù vậy em gái gội đầu vẫn ôm chặt lấy hắn ta.

Ngay vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ.

Nghe thấy âm thanh này, Dư Binh ngay lập tức cứng người lại!