Rể Sang Đến Nhà

Chương 175




“Bố à, con…”, Tô Trình Bằng tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Bắt gã xin lỗi một đứa con gái trước mặt bao nhiêu ánh mắt thế này, chẳng phải là làm mất mặt gã sao?

“Nếu hôm nay mày không gọi điện thoại thì tao sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với mày đấy”.

Tô Trình Bằng nghe thấy lời này thì cảm thấy sợ, thật sự khϊế͙p͙ sợ. Gã biết rằng nếu như không gọi điện thoại thì bố mình thật sự sẽ đoạn tuyệt quan hệ bố con với mình.

“Vâng…Con sẽ gọi ngay”, Tô Trình Bằng lấy điện thoại ra rồi bấm số. Rất nhanh, điện thoại đổ chuông nhưng chỉ đổ hai chuông thì đối phương ngắt luôn.

“Đối phương cúp máy rồi…”, Tô Trình Bằng khóc không ra nước mắt, gã nói: “Chắc chắn là chặn con rồi”.

“Lần này phải làm thế nào mới ổn đây”.

“Chủ tịch tập đoàn Trần Thị chắc chắn tức giận lắm rồi”

“Được rồi, mọi người đừng có sốt ruột”.

Tô Cẩm Bằng lấy điện thoại ra nói: “Dùng điện thoại của anh gọi đi”. Là khách hàng lớn của nhà họ Tô nên tất nhiên anh ta sẽ có số điện thoại của Trần Mộng Dao rồi. Trong lúc đối phương bắt máy thì anh ta còn bật nút loa ngoài, lần này đối phương lại không tắt máy.

“Chuyện gì vậy?”, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Trần Mộng Dao vang lên trong điện thoại.

“Mau nói đi”, Tô Võ trừng mắt nhìn Tô Trình Bằng, lúc này gã vội bước lại nói: “Tổng…Tổng giám đốc Trần, tôi là Tô Trình Bằng của nhà họ Tô, cô còn nhớ tôi không?”

“Tôi không có gì để nói với anh cả, nhà họ Tô các anh tăng giá lên gấp đôi nên tập đoàn chúng tôi không thể chấp nhận được. Thôi, thế nhé, tôi cúp máy đây”.

“BỤP”, nói xong đối phương tắt máy luôn.

Toi đời rồi, Tô Trình Bằng thất vọng đến mức nhắm chặt mắt.

“Nghịch tử, thằng nghịch tử này”, Tô Võ tức đến nỗi bệnh cao huyết áp sắp tái phát: “Trong đầu mày có chứa phân à? Không ngờ mày lại lừa cả tao, tăng giá lên gấp đôi, mày có biết làm như vậy có ý nghĩa gì với tập đoàn Trần Thị không? Người ta không cần lợi nhuận nữa và làm thuê cho mày sao?”

Nếu như không phải Tô Cẩm Bằng nhanh tay nhanh mắt đỡ được Tô Võ thì ông ta sớm đã ngất đi rồi.

“Thảo nào tôi thấy sao tập đoàn Trần Thị lại đột nhiên trở mặt được?”

“Đúng thế, trước đó vẫn hợp tác vui vẻ, vì hành động lần này của cậu mà suýt nữa đẩy nhà họ Tô xuống vực thẳm rồi đấy”.

“Đầu óc chẳng khác nào là đầu lợn, đầu óc ngu như vậy thì đúng là đầu lợn rồi”, nghe thấy những lời sỉ nhục của mọi người, Tô Trình Bằng tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, gã hận tới nỗi không thể xông lại bóp chết bọn họ.

“Bố bớt giận, giờ trách nó cũng vô dụng thôi, xem ra đành phải đến tận nhà xin lỗi rồi”, Tô Cẩm Bằng nói.

Haizz! Tô Võ thở dài nói: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi”.

…………………

Lúc này, trong tập đoàn Trần Thị ở cao ốc Thiên Long. Chuyện chuyển công ty đã được cất nhắc, văn phòng ở cao ốc Thiên Dao đã trang trí thiết kế xong. Trong hai ngày này chắc sẽ chuyển đi, vì vậy ai nấy trong tập đoàn đều vui mừng khôn xiết. Tòa nhà văn phòng thuộc doanh nghiệp của mình, nói ra ngoài mới thấy hãnh diện làm sao. Vì vậy mọi người chuyển đồ mà không có lời oán trách nào, ngược lại còn phối hợp rất tích cực.

Tô Võ, Tô Cẩm Bằng dẫn theo Tô Trình Bằng đến tập đoàn Trần Thị, nhìn thấy mọi người bận tối mặt mà họ sững người ra. Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao lại chuyển đồ thế này?

Tô Trình Bằng mở miệng nói: “Không phải là tập đoàn Trần Thị phá sản rồi chứ, mọi người nhìn xem nhân viên của họ đều bắt đầu chuyển đồ rồi kìa”.

Nhân viên của tập đoàn Trần Thị nghe thấy lời nói của gã thì đều nhìn gã với ánh mắt đang nhìn một tên ngốc.

Lúc này một nhân viên lên tiếng nói: “Cái gì mà phá sản chứ, có biết ăn nói không vậy?”

“Chúng tôi đang chuyển đến công ty mới đấy! Có biết cao ốc Thiên Dao không? Là tòa nhà thương mại thuộc tập đoàn của chúng tôi đấy”.

Cái gì? Nghe đến đây, sắc mặt Tô Võ và Tô Cẩm Bằng liền biến đổi. Cao ốc Thiên Dao? Tập đoàn Trần Thị đã mua hẳn một cao ốc rồi sao? Hai người liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt nhau đều nhìn thấy sự kinh hãi. Trời ơi, tập đoàn Trần Thị phát triển mạnh quá đi thôi, trong vòng hai ba tháng mà đã mua được một tòa nhà văn phòng thương mại rồi. Điều này…Điều này đúng là không thể tưởng tượng nổi. Sao trước đó mà bọn họ không nhận được thông tin nào. Nhưng điều này cũng làm kiên định hơn suy nghĩ của bọn họ. Nói gì thì nói, tập đoàn Trần Thị cũng không thể đắc tội được, một công ty phát triển mạnh mẽ như vậy thì việc trở thành doanh nghiệp hàng đầu cũng là điều sớm muộn thôi. Điều duy nhất mà nhà họ Tô họ phải làm đó là ôm chặt lấy ‘chân’ của tập đoàn Trần Thị.

Tô Trình Bằng thì càng thể hiện vẻ mặt không dám tin. Cao ốc Thiên Dao, tập đoàn Trần Thị? Sao gã lại không biết!

“Này người anh em, văn phòng của tổng giám đốc các anh ở đâu?”, Trêи mặt Tô Võ lộ ra nụ cười hiền hòa.

“Ông cứ đi thẳng về trước, sau đó rẽ phải rồi lại rẽ trái là tới”.

“Cảm ơn nhé”, ba người nhanh bước về phía trước. Rất nhanh đã đến được văn phòng tổng giám đốc.

“Hãy nhớ kỹ, lát nữa thái độ nhận sai cũng phải thành khẩn một chút, nếu đối phương không chấp nhận thì kể cả phải quỳ xuống dập đầu để đối phương nguôi giận thì mày cũng phải làm, nghe thấy chưa?”, Tô Võ hung dữ nói.

Tô Trình Bằng đâu dám cãi lại mà vội gật đầu.

“CỐC…CỐC…CỐC”, gã gõ cửa văn phòng, rất nhanh bên trong truyền ra giọng nói của Trần Mộng Dao: “Mời vào!”, ba người đẩy cửa rồi bước vào.

Trần Mộng Dao lúc này đang ngồi xem văn bản, còn Tiêu Thiên ngồi bên cạnh uống trà chơi game.

“Tổng giám đốc Trần”, vừa vào cửa Tô Võ vội lên trước cung kính nói: “Tôi là Tô Võ, hiện là gia chủ của nhà họ Tô, hôm nay đặc biệt dẫn đứa con ngu ngốc này đến xin lỗi cô”.

Trần Mộng Dao cứ tưởng là trợ lý Tiểu Nhã nhưng không ngờ đó là người của nhà họ Tô nên sắc mặt lập tức biến đổi.

“Nghịch tử, còn không mau xin lỗi Tổng giám đốc Trần đi”.

Tô Trình Bằng vội lên trước khom người xin lỗi: “Tổng giám đốc Trần, xin lỗi, là tôi ăn gan hùm, tôi không nên thấy lợi mà làm thế, là lỗi của tôi, xin cô lượng thứ”.

“Ừm, tôi biết rồi”, Trần Mộng Dao gật đầu đáp.

“Nói như vậy thì Tổng giám đốc Trần đã tha thứ cho tôi rồi?”, Tô Trình Bằng nói với sắc mặt vui mừng.

“Các người ra ngoài đi, chuyện này cứ như vậy đi”, Trần Mộng Dao đặt bút trong tay xuống rồi thản nhiên nói.

“Vậy chuyện hợp tác thì sao Tổng giám đốc Trần…”

“Chuyện hợp tác thì thôi đi, đến đây thôi”, ánh mắt Trần Mộng Dao vô cùng bĩnh tĩnh, nói: “Lát nữa tôi còn có việc nên không thể đón tiếp các người được nữa”. Lời nói của cô ấy đã rất rõ, đó là ‘tiễn khách’.

Phát triển đến giờ, tập đoàn Trần Thị đã không còn là tập đoàn nhỏ mà ai cũng động vào được, ai dám sờ vào ʍôиɠ hổ thì ắt phải trả giá! Ví dụ, các công ty con của GM Global là minh chứng tốt nhất.

“Tổng giám đốc Trần”, lúc này Tô Võ vô cùng sốt ruột nói.

Tô Cẩm Bằng bước lên trước nói: “Tổng giám đốc Trần, lần này quả thật là lỗi của nhà họ Tô chúng tôi. Nhà họ Tô chúng tôi nguyện gánh hết mọi lỗi lầm, hơn nữa sẽ tích cực bồi thường thiệt hại cho tập đoàn Trần Thị. Hi vọng là tập đoàn Trần Thị có thể niệm tình ban đầu mà cho chúng tôi cơ hội sửa đổi lỗi lầm”.

“Nghịch tử, còn không mau quỳ xuống”.

Lúc này Tô Trình Bằng cắn răng quỳ sụp xuống đất.

“Tổng giám đốc Trần, tôi sai rồi, xin cô tha thứ cho tôi”. Cứ mỗi câu nói như này, Tô Trình Bằng lại dập đầu một cái. Dập đầu hơn chục lần, lúc này trán gã đã đỏ ửng. Trần Mộng Dao nhìn Tiêu Thiên một cái, thấy anh khẽ gật đầu thì cô nói: “Được rồi, đứng lên đi. Chuyện lần này tôi không tính toán với nhà họ Tô các người nữa”.

“Cảm ơn Tổng giám đốc Trần, cảm ơn”, Tô Võ gật đầu vui mừng nói.

“Đừng vội mừng, tôi vẫn còn một điều kiện nữa”.

“Xin Tổng giám đốc Trần cứ nói”. Tô Võ hạ mình hết sức. Bởi lẽ hiện giờ Vân Trà đang dần phủ sóng toàn quốc, lượng nhu cầu dược liệu ít nhất cũng phải tăng lên gấp mười lần. Chỉ cần có thể quay lại hợp tác với dược liệu của nhà họ thì đừng nói là một điều kiện mà mười điều kiện cũng không thành vấn đề.

Trần Mộng Dao khẽ cười rồi hất nhẹ tóc ra phía sau tai, cô nói: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tập đoàn Trần Thị sẽ bỏ vốn ra mua 51% cổ phần của khu trồng dược liệu nhà họ Tô”.

Gì…Gì cơ? Nghe đến đây, toàn thân Tô Trình Bằng như đờ ra. Còn Tô Võ và Tô Cẩm Bằng nhìn nhau. Thứ đáng tiền nhất của họ Tô chính là đất, bây giờ tập đoàn Trần Thị mua 51% cổ phần, vậy có khác nào nhà mình sẽ là làm thuê.

“Không được, không được”, Tô Võ liên tục gật đầu, nói: “Tổng giám đốc Trần, chỗ đất này là vốn cơ bản của nhà họ Tô chúng tôi nên không thể bán được. Hay là cô đổi sang điều kiện khác đi”.

“Ha ha…Ông có lẽ hiểu nhầm ý tôi rồi, tôi muốn cổ phần chứ không phải là đất của các ông”.

Trần Mộng Dao cười nói tiếp: “Nhà họ Tô các ông nuôi năm sáu nghìn người rất cực phải không? Tôi có thể thuê người nhà họ Tô trồng thuốc cho tôi, được nộp đầy đủ năm loại bảo hiểm, lương thì phát đúng hạn, được hưởng tất cả đãi ngộ của tập đoàn Trần Thị, ông thấy sao?”

“Ý của Tổng giám đốc Trần thì tôi hiểu rồi, tôi đồng ý”. Chưa đợi Tô Võ lên tiếng, Tô Cẩm Bằng đã lên trước một bước, cung kính nói.

Tiêu Thiên nhìn Tô Cẩm Bằng một cái rồi thầm gật đầu, xem ra nhà họ Tô vẫn còn có người hiểu chuyện.

“Cẩm Bằng! Con..”

“Bố à, con sẽ không làm chuyện gì có hại đối với nhà họ Tô chúng ta đâu”, Tô Cẩm Bằng nhỏ giọng nói vài câu bên tai Tô Võ rồi chắp tay nói: “Tổng giám đốc Trần, cổ phần thì chúng tôi có thể chia, thậm chí những việc có liên quan đến khu đất trồng thuốc chúng tôi có thể không nhúng tay vào nhưng tôi chỉ có một thỉnh cầu mong Tổng giám đốc Trần có thể đồng ý”.

“Cậu nói đi”.

“Mong Tổng giám đốc Trần hãy hợp tác với nhà họ Tô, tôi nguyện dốc hết sức vì tập đoàn Trần Thị”. Câu nói này khiến Trần Mộng Dao sững người ra. Đây là có ý gì? Mình chẳng qua chỉ muốn cổ phần thôi chứ đâu phải muốn nhận em kết nghĩa. Nghe ý của Tô Cẩm Bằng là muốn buộc vận mệnh của nhà họ Tô và tập đoàn Trần Thị với nhau đây mà.

Cô có chút hoang mang nhìn Tiêu Thiên, lúc này anh đột nhiên lên tiếng nói: “Được, tôi đồng ý với anh! Anh sẽ cảm thấy may mắn về quyết định này của mình”.

“Tổng giám đốc Trần, vị này là…”

“Anh ấy là chồng tôi”, Trần Mộng Dao nói: “Lời anh ấy nói cũng chính là lời tôi nói”.

“Vợ à, em bảo bộ phận pháp lý soạn hợp đồng đi”.

……………

Hai tiếng sau, đám người Tô Cẩm Bằng đi ra khỏi cao ốc Thiên Long, họ có một cảm giác có một sự thay đổi lớn.

Hai mắt Tô Trình Bằng trở nên mơ màng, hôm nay mình đến xin lỗi nhưng thế nào lại thành nhân viên trực thuộc của nhà họ Trần. Càng mơ hồ hơn là Tô Võ. Ông ta nhìn Tô Cẩm Bằng, hy vọng anh ta cho ông một giải thích hợp lý.

Trong tay Tô Cẩm Bằng cầm hiệp ước, mặt lộ ra nụ cười: “Bố à, có bản hợp đồng này thì nhà mình có thể lên một tầng cao mới rồi”. Anh ta biết nhà họ Tô là một trong ba gia tộc lớn, giờ đây đột nhiên trở thành phụ thuộc vào họ Trần thì bố mình sẽ khó mà chấp nhận được nhưng thể diện đâu có quan trọng bằng no bụng trước đã?

Tập đoàn Trần Thị phát triển đến giờ, phía sau chắc chắn có khu trồng dược liệu của mình. Là một doanh nghiệp có tiếng ở Vân Thành thì chắc chắn phải có được sự ủng hộ của các tầng lớp trêи ở Vân Thành rồi. Còn nhà họ Tô của họ vừa hay lại có khu đất trồng dược liệu lớn nhất Vân Thành. Thay vì thu mua bị động, chi bằng mua trước một cái tốt. Chỉ cần đáp được lên cây cầu như tập đoàn Trần Thị thì ngày mà họ Tô được phất lên cũng chỉ là ngày không xa.

Tô Cẩm Bằng sắp xếp câu chữ rồi giải thích cho Tô Võ nghe. Nghe xong, Tô Võ như bừng tỉnh mà nói: “Con nói đúng, con yêu cầu được sáp nhập vào tập đoàn Trần Thị là đúng đó”.

Có thể được lên làm gia chủ thì Tô Võ không thể là người ngốc nghếch được, ngược lại ông còn rất sáng suốt. Từ đây có thể thấy, không chỉ chia sẻ áp lực lớn nhất của họ Tô cho tập đoàn Trần Thị mà còn có thể ngồi đợi chia hoa hồng, nghe mà thấy vui thật. Hơn nữa, Trần Mộng Dao cũng nói rồi, trong tay cô vẫn còn một dự án thuốc Đông y nữa, cần một lượng lớn dược liệu. Khu đất trồng dược liệu hiện giờ quá nhỏ, ít nhất cũng phải mở rộng gấp đôi thì mới có thể đáp ứng được nhu cầu. Khu đất trồng càng lớn thì nhà họ Tô có được lợi càng nhiều.

“Đi thôi đi thôi, giờ lập tức quay về tuyên bố việc này”, sau khi chấp nhận được chuyện này thì rõ ràng là Tô Võ còn vui hơn cả Tô Cẩm Bằng. Sau khi tuyên bố xong vào lúc sáng, thì buổi chiều đất trồng dược liệu của họ Tô chính thức được thay biển ‘Đất trồng dược liệu Vân Trà”.