Rể Sang Đến Nhà

Chương 216




"Lão gia, tra…tra được rồi, là tập đoàn Trần Thị đánh lén sau lưng chúng ta".

Bạch Viễn nằm trêи giường, sắc mặt ông ta tái nhợt, ông cụ Bạch nghiêm túc ngồi ở một bên.

"Đúng là to gan lớn mật, thân mình còn chưa lo xong mà còn dám chạy tới trêu chọc nhà họ Bạch ta, đúng là tự tìm đường chết!"

Ông cụ Bạch vô cùng tức giận, Bạch Hải lập tức nhảy ra nói: "Cứ để bọn họ hung hăng ngang ngược chốc lát đi, đến sau này có khóc cũng không kịp".

Mặc dù như thế nhưng hết tin xấu này đến tin xấu khác lần lượt kéo đến, khiến cho tâm trạng của Bạch Viễn kém vô cùng.

Bên phía gia tộc chính rốt cuộc đang làm gì vậy?

Một tập đoàn Trần Thị thôi cũng không xử lý được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chi ở Vân Thành sẽ tiêu đời mất!

"Bố à, hay bố gọi điện thoại hỏi thử xem?"

Bạch Viễn mở miệng nói.

Ông cụ Bạch có hơi do dự, ông ta nghĩ một lát rồi gật đầu cầm điện thoại bấm số của gia tộc chính.

Vừa bấm gọi được hai giây thì đối phương đã trả lời cuộc gọi.

Còn chưa kịp lên tiếng thì bên đó đã phủ đầu mắng té tát: "Mấy người đã làm gì vậy hả? Biết nhà họ Trần có lai lịch thế nào không hả? Có biết mấy người đã gây ra họa lớn rồi không".

"Con mẹ nó, ông đúng là xui tám đời mới được phân công quản lí chi của mấy người".

Trong điện thoại, gia chủ của gia tộc chính ở tỉnh Tô vô cùng tức giận, ông cụ Bạch cũng đã 70 tuổi rồi, nhưng bị một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi mắng té tát mà cũng không dám bật lại nửa lời.

Theo vai vế trong gia phả, đối phương là ông nội của ông ta, dù có bị mắng cũng phải cúi đầu chịu.

Bạch Hải đứng ở một bên nghe thấy thế thì ngẩn người!

Mẹ nó, tình huống gì thế này?

Gia chủ gia tộc chính cũng vô lý quá rồi, sao vừa mở miệng đã chửi người ta té tát thế?

Ông cụ Bạch cũng lộ vẻ lo lắng: "Ông hai, ông bớt giận, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"

"Ông còn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì hả? Chẳng lẽ ông còn không rõ à? Nhà họ Trần có một nhân vật tai to mặt lớn đứng sau, vừa rồi người ta đích thân gọi điện đến cảnh cáo, nếu không phải vì nhà họ Bạch chúng ta ở tỉnh Tô cũng có chút tiếng nói, thì người ta sẽ không cảnh cáo đơn giản như vậy đâu".

“Cái gì, sao…sao có thể chứ?”, Cổ họng ông cụ Bạch giật giật: “Có khi nào đối phương nhầm lẫn gì không?

"Mẹ kiếp, ông còn không hiểu lời tôi nói sao? Chỉ cần người đó vẫn còn, thì việc kinh doanh của nhà họ Bạch chúng ta đừng mong chen chân được vào tỉnh Quảng, đến lúc đó tộc trưởng trách tội thì con mẹ nó tôi có thể chịu được sao? Tôi nói cho ông biết, nếu không được nhà họ Trần tha thứ, thì mấy người ngoan ngoãn quay về gia tộc chính chờ xử lý đi, đến lúc đó cứ chờ mà nhận hậu quả".

Đối phương nói xong thì cúp điện thoại cái cạch.

Ông cụ Bạch đờ đẫn cả người, sắc mặt Bạch Viễn cũng tái nhợt.

Còn về Bạch Hải, gã thì càng sợ hãi hơn.

Về gia tộc chính chờ đợi xử lý, mẹ kiếp, như thế chính là trở về chờ chết còn gì, làm gì còn được tự do tự tại như ở Vân Thành chứ?

"Bố à, tiếp theo phải làm sao đây?"

Cổ họng ông cụ Bạch thắt lại, ông ta quay đầu nhìn Bạch Hải: "Mày…mày đến tập đoàn Trần Thị xin lỗi ngay, nếu bọn họ không chịu tha thứ thì quỳ lạy dập đầu đến khi bọn họ hết giận thì thôi."

"Ông à, cháu…"

"Nghiệp chướng, đây không phải chủ ý ngu ngốc của mày sao?"

Ông cụ Bạch giận tím mặt, phía sau nhà họ Trần có hậu thuẫn lớn như thế, ngay cả gia chủ gia tộc chính cũng không đắc tội được, bọn họ là chi nhỏ bé thì làm sao đắc tội nổi đây?

Đều do cái đứa ngu ngốc này, nếu không phải do nó thì làm sao nhà họ Bạch có thể đắc tội với nhà họ Trần được?

"Tao không quan tâm mày dùng cách gì, nếu như nhà họ Trần không chịu tha thứ, thì mày cứ chuẩn bị cuốn xéo khỏi nhà họ Bạch đi".

"Ông à, cháu đi ngay, cháu đi ngay bây giờ đây…ông đừng đuổi cháu khỏi gia tộc".

Bạch Hải sợ rồi, gã thật sự sợ rồi, nếu bị đuổi khỏi nhà thì gã chẳng là cái thá gì cả.



Cao ốc Thiên Dao, ở văn phòng tổng giám đốc.

"Tổng giám đốc, bên sếp Bao đã gọi lại, chuyện này đã giải quyết xong rồi".

"Ừ, cô ra ngoài đi!"

Trần Mộng Dao gật đầu, bây giờ cô ấy càng ngày càng lão luyện, cô đã không còn là cô gái bé nhỏ đến việc bé xíu cũng bó tay chịu chết nữa rồi.

Sức chiến đấu của tập đoàn Trần Thị mạnh hơn cô tưởng tượng, cô vốn nghĩ rằng nhà họ Bạch có thể kiên trì được một hai ngày, nhưng không ngờ bọn họ lại sụp đổ hoàn toàn chỉ trong một giờ.

"Cộp cộp cộp!"

Lúc này Tiểu Nhã vừa đi ra ngoài đã quay trở lại: "Tổng giám đốc, người nhà họ Bạch đến rồi!"

"Đến gây chuyện hả?"

"Không, không phải… bon họ đến xin lỗi…"

"Đi, đi xem thử!"

Dưới tầng một của tòa nhà, Bạch Hải dẫn theo đám người nhà họ Bạch đứng ở đại sảnh tầng một, vài nhân viên bảo vệ đã đi ra chặn đường họ.

"Anh bảo vệ, thật sự không phải tôi đến gây chuyện đâu, xin anh cho tôi đi vào đi".

"Con mẹ mày, thằng nhãi ranh này, ông nhận ra mày mà, hôm qua chính mày đã tới tống tiền tổng giám đốc bọn tao! Mày muốn đi vào hả, đừng có mơ!"

"Tao cảnh cáo mày, lập tức cút ngay cho tao, nếu không tao cho mày biết tay đấy!"

Đội trưởng bảo vệ vẫy tay, cả chục nhân viên bảo vệ thân hình vạm vỡ chạy tới vây quanh.

Bạch Hải sắp khóc luôn rồi.

Bản thân rõ ràng là đại thiếu gia nhà họ Bạch, vậy mà lại rơi vào bước đường này, ngay cả mấy tên bảo vệ quèn cũng dám nói chuyện với gã như thế.

Bỗng lúc này thang máy mở ra, Trần Mộng Dao bước ra ngoài.

"Trần tiểu thư!"

Trêи mặt Bạch Hải xuất hiện vẻ vui mừng, gã vội vàng vẫy tay: "Tôi ở đây!"

"Bạch tiên sinh, hôm nay anh đến có chuyện gì thế?"

"Trần tiểu thư, tôi biết sai rồi, xin cô tha thứ cho tôi đi."

Bạch Hải hít một hơi thật sâu, thái độ gã thành khẩn nói: "Do tôi ngu ngốc, tôi có mắt không tròng nên đã đắc tội cô, xin cô rộng lượng không so đo chấp nhặt với tôi".

Bảo vệ và nhân viên xung quanh nhìn thấy thế thì trợn tròn mắt.

Thằng nhóc này hôm qua đâu có nói như thế đâu.

Tại sao hôm nay lại ngoan ngoãn thế chứ.

"Tại sao tôi phải tha thứ cho anh?"

Trần Mộng Dao khoanh tay ôm ngực, vẻ mặt cô lạnh lùng: "Anh có biết nhà họ Bạch đã gây ra tổn thất lớn thế nào cho tập đoàn Trần Thị không?"

Bạch Hải nghe thấy vậy thì đổ mồ hôi đầy trán: "Trần tiểu thư, cô nói đi, nhà họ Bạch chúng tôi chắc chắn sẽ bồi thường cho cô".

"Một tỷ!"

Trần Mộng Dao thản nhiên nói: "Bằng đó thì chúng tôi sẽ bỏ qua chuyện này".

Cái gì?

Vẻ mặt Bạch Hải lập tức cứng đờ.

Gã nuốt nước bọt, nụ cười trêи mặt gã còn xấu hơn cả khóc: “Trần tiểu thư, cô đừng đùa chứ, nhà họ Bạch chúng tôi lấy đâu ra được một tỷ chứ?

"Không phải anh đùa trước sao?"

Trần Mộng Dao chỉ cảm thấy buồn cười.

"Thịch!"

Bạch Hải trực tiếp quỳ trêи mặt đất: "Trần tiểu thư, là tôi ngu ngốc có mắt như mù, tôi mơ mộng hão huyền, một tỷ thật sự quá lớn, nhà họ Bạch thật sự không có nhiều tiền như thế".

"Một tỷ...à không, hai tỷ thì sao?"

Nhà học Bạch không có nhiều tiền mặt, có cũng chỉ tầm bốn năm trăm triệu tệ, số còn lại đều là đồ cổ và bất động sản.

Bồi thường một tỷ, trừ khi bán bớt đồ cổ đi thì mới được.

Trước kia Bạch Hải còn ngại mất mặt, nhưng bây giờ gã không quan tâm được nhiều như thế nữa.

Nếu như bản thân quỳ xuống dập đầu hai cái mà có thể tiết kiệm được bảy tám trăm triệu tệ, vậy tại sao gã không làm chứ?

Ít nhất gã cũng tự an ủi mình bằng cách này.

Trần Mộng Dao cảm thấy hơi bùi ngùi khi nhìn thấy đại thiếu gia nhà họ Bạch quyền quý cao sang trước, kia giờ lại đang quỳ trêи mặt đất van xin mình.

Nhà họ Bạch trước đây là gia tộc mà cô rất ngưỡng mộ, nhưng nhà họ Bạch bây giờ đến xách dép cho cô cũng không xứng.

Thôi được rồi, nể mặt Bạch Ngọc Lan, chuyện này dừng ở đây vậy.

"Bồi thường 200 triệu, từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa".

"Cảm ơn Trần tiểu thư, cảm ơn cô…từ nay về sau chỉ cần nơi nào có cô thì người nhà họ Bạch sẽ tránh xa 3 mét".

Trần Mộng Dao liếc gã một cái sau đó quay người rời đi.

Bạch Hải trở lại nhà họ Bạch, gã không dám chậm trễ, vội vàng chuyển tiền vào tài khoản công khai của tập đoàn Trần Thị.

200 triệu, Bạch Viễn và ông cụ Bạch cũng có thể chấp nhận được, nhưng cuộc sống của Bạch Hải trong một thời gian dài sắp tới sẽ không được khá khẩm cho mấy.

Buổi tối khi Tiêu Thiên về nhà, Trần Mộng Dao hào hứng kể cho anh nghe chuyện này.

Tiêu Thiên không nói gì, anh chỉ vui vẻ nhìn cô.

"Một ngày kiếm 200 triệu, đúng là còn kiếm nhanh hơn cả cướp ngân hàng".

Trần Mộng Dao cảm thấy phấn khởi, giống như lần đầu tiên Tiêu Thiên giết chết được kẻ thù mạnh hơn mình vậy.

Trần Cường đứng ở bên mỉm cười, vẻ mặt của Tần Ngọc Liên có chút kinh ngạc, nhưng bà không nói gì cả.

200 triệu tệ từng là một khoản tiền lớn đối với bà.

Bà đột nhiên có cảm giác không chân thật, bà có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới cuộc sống như vậy, nhưng bây giờ nó lại xảy ra trêи người bà.

Hơn nữa tất cả những điều này đều do Tiêu Thiên mang lại.

Tần Ngọc Liên hài lòng với cậu con rể này đến mức không thể hài lòng hơn.



Nhà họ Bạch cúi mình chịu thua đã khiến uy phong của tập đoàn Trần Thị càng tăng lên.

Tập đoàn Trần Thị bây giờ đã chiếm cứ toàn bộ Vân Thành, trở thành doanh nghiệp hàng đầu ở Vân Thành, nhân viên của bọn họ đã phải hơn mười mấy ngàn người, tiền thuế mỗi tháng cũng là con số khổng lồ.

Điều khiến người ta bàn tán xôn xao nhất chính là văn hóa doanh nghiệp của tập đoàn Trần Thị.

Tập đoàn Trần Thị hiện giờ là một trong những công ty có lợi nhuận cao nhất ở Vân Thành, thậm chí là cả tỉnh Quảng.

Điều kỳ diệu là công ty này hoàn toàn thuộc sở hữu của nhà họ Trần.

Số tiền nhà họ Trần kiếm được trong một tháng cho dù người bình thường có cày cuốc trăm kiếp cũng không bằng được.

Ngoài việc đảm bảo hoạt động và cải thiện quyền lợi của nhân viên, thì hầu hết số tiền này được đầu tư vào việc xây dựng các chính sách phúc lợi công cộng ở Vân Thành.

Trong vòng ba tháng, số tiền quyên góp của tập đoàn Trần Thị đã vượt quá một tỷ.

Điều này cực kỳ hiếm ở tỉnh Quảng, thậm chí là trêи cả nước.

Ít có doanh nghiệp nào có lương tâm và tinh thần trách nhiệm xã hội như thế này.

Việc thêm tập đoàn Trần Thị vào danh sách tiêu biểu của Vân Thành là điều đúng đắn nhất mà Triệu Phàm đã làm.

Tỉnh đã nhiều lần biểu dương, có thể không bao lâu nữa ông ta sẽ được chuyển lên tỉnh, tất cả những việc này đều do tập đoàn Trần Thị mang lại.

Đối với Trần Cường và Trần Mộng Dao, dù kiếm được bao nhiêu tiền thì cũng chỉ là con số, năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn.

Bọn họ không thể nào giúp được tất cả mọi người, bọn họ chỉ có thể dốc hết sức mình giúp đỡ những người khác thôi.

Công ty đang đi đúng hướng, vết thương của Bạch Ngọc Lan cũng đã ổn định.

"Chú à, cháu có thể đi Thiên Thành với chú được không?"

Trần Mộng Dao nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Thiên: "Biểu cảm gì thế? Không đồng ý hả?"

"Không…không phải, chỉ hơi bất ngờ chút thôi!"

Tiêu Thiên cười: "Bình thường em bận rộn công việc, đến nghỉ ngơi cũng không nỡ cơ mà".

Trần Mộng Dao liếc anh một cái: "Không phải vì làm việc cho ông chủ đen tối như chú hả?"

"Chú nói đi, có đưa cháu đi theo không".

"Có chứ!"

Tiêu Thiên nở nụ cười, đùa hả, đây là lần đầu tiên Trần Mộng Dao chủ động đi dự tiệc cùng anh, dù thế nào thì cũng phải đồng ý.

Anh gọi Đầu Trọc tới, lại gọi thêm bảy tám thành viên của đội Thiên Lang để bảo vệ Trần Mộng Dao.

Bất cứ lúc nào thì sự an toàn của Trần Mộng Dao cũng phải đặt lên hàng đầu, anh tuyệt đối không cho phép xảy ra tai nạn nào.

Trần Mộng Dao thấy Tiêu Thiên đồng ý thì rất phấn khởi, cô thầm nắm tay lại, Bạch Ngọc Lan muốn cướp người đàn ông của cô, không có cửa đâu nhé!

Bữa tiệc sinh nhật của Khương Càn Khôn diễn ra vào buổi tối, buổi chiều Tiêu Thiên đã tới, vì Trần Mộng Dao chưa từng đến Thiên Thành, nên anh đặc biệt đưa cô ấy đi dạo quanh Thiên Thành một vòng.

Mua một số đặc sản của Thiên Thành lại ăn vài món ăn vặt ở đây, như thế cô ấy mới hài lòng.

Xe dừng ở cửa trung tâm dưỡng sinh, Trần Mộng Dao sững sờ: "Không phải tiệc sinh nhật hả? Chú dẫn cháu đến trung tâm dưỡng sinh làm gì?"

"Đây chính là nơi ông ta tổ chức tiệc, có lẽ đây là lần cuối cùng ông ta tổ chức tiệc ở đây rồi".

Trần Mộng Dao không hiểu ý, chẳng lẽ ông già này đã bảy tám mươi tuổi rồi sao?

Tuy cảm thấy có hơi kỳ lạ, nhưng Trần Mộng Dao vẫn nắm tay Tiêu Thiên đi về phía trung tâm dưỡng sinh.

Hai người vừa đi đến cửa thì Mục quản gia đã đi ra đón tiếp.

"Tiêu tiên sinh, cậu đến rồi".

Trêи mặt Mục Thôi tràn ngập ý cười, ông ta cúi người cung kính chào Tiêu Thiên.

Ông ta nhìn thấy Trần Mộng Dao bên cạnh Tiêu Thiên thì tất nhiên đã biết đây là ai.

Trong lòng ông ta không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Tiêu Thiên lại đưa cô ấy đi cùng, xem cậu ta vô cùng tự tin.

"Chào cô, Tiêu phu nhân!"

Mục Thôi không gọi cô là Trần tiểu thư, mà gọi cô là Tiêu phu nhân, điều này khiến Trần Mộng Dao cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cô vẫn lịch sự gật đầu đáp lại: “Chào ông”.

“Mời hai người vào bên trong!”, Mục Thôi hơi cúi người, hạ thấp tư thế.

Ngoại trừ Tiêu Thiên thì không ai có đủ tư cách để ông ta đích thân ra đón, cũng không ai dám đến muộn như vậy.