Rể Sang Đến Nhà

Chương 222




Nhưng anh không ngờ, Bạch Ngọc Lan nghe thấy câu này thì sắc mặt nhợt nhạt rồi trêи mặt lộ ra vẻ đau khổ.

“Cô sao vậy?”, Tiêu Thiên kinh ngạc vội bước lại nhìn.

Bạch Ngọc Lan thấy khó thở, nói: “Em… Em thấy tức ngực, khó thở quá… Khó thở quá”.

“Tiêu Thiên, em… Em khó thở quá”.

“Tôi đi gọi bác sĩ đến”.

“Không cần đâu, giúp em xoa ngực đi”, nhìn thấy cô đau như vậy nên Tiêu Thiên theo bản năng mà giơ tay ra, nhưng vẫn chưa đặt lên ngực thì tay anh lại giơ lên không trung. Vì ngực có vấn đề nên Bạch Ngọc Lan không mặc áo ngực, vì thế mà Tiêu Thiên có thể nhìn thấy những chỗ nhấp nhô trong chiếc áo bệnh nhân mỏng dính kia.

Trong phòng bệnh này, ngoài bác sĩ nữ, y tá nữ và nữ nhân viên chăm sóc ra thì đến cả con muỗi đực cũng không vào được, chỉ có Tiêu Thiên là người khác giới được ở lại. Ban nãy mình cự tuyệt mà bây giờ lại giơ tay đến trước ngực người ta, chuyện này…E là không hay lắm.

Trong lúc anh đang phân vân thì tay ngọc của Bạch Ngọc Lan đã giơ ra rồi kéo lấy tay anh, sau đó lòng bàn tay của anh đặt nhẹ lên ngực cô. Tính đàn hồi và mềm mại của nó khiến người ta không muốn rời tay. Nhưng lý trí nói cho anh biết là anh không thể làm thế. Lúc định thu tay về thì Bạch Ngọc Lan cứ nắm khư khư không buông.

“Rốt cuộc…Anh có phải là đàn ông không vậy?”, Bạch Ngọc Lan cắn môi, trêи gò má có chút ửng đỏ, nói: “Ở đây… Ở đây không có người mà, anh sợ cái gì?”

Phù! Tiêu Thiên thấy hơi thở của mình cũng gấp gáp hơn. Bụng anh lúc này cũng như lửa rực, không bao lâu toàn thân đã nóng ran lên. Tiếp đó, theo bản năng tay anh nắm chặt hơn.

Bạch Ngọc Lan khẽ nhau mày vì bị Tiêu Thiên nắm hơi đau chút. Nhưng cô không kêu lên mà dùng sức nói với kiểu cổ vũ: “Đúng rồi…Anh cứ làm tiếp… Thế….”, lúc này tay Tiêu Thiên đang run mà trong lòng cũng run rẩy. Và rồi cái thứ hai, cái thứ ba…

Ưm! Bạch Ngọc Lan khẽ hé miệng phát ra tiếng kêu cuốn hút. Lúc này máu trong cơ thể Tiêu Thiên như dâng trào lên. Đang lúc định giơ một tay khác ra thì thấy băng quấn màu trắng lại có chút máu đỏ.

Cảm giác như một chậu nước lạnh dội từ trêи đầu mình xuống, Tiêu Thiên vội buông tay ra rồi chạy ra ngoài, gọi: “Y tá… Y tá…”, rất nhanh nghe thấy tiếng hô là y tá cũng chạy đến.

Kiểm tra vết thương một lượt, y tá nhau mày nói: “Chuyện gì vậy, khó khăn lắm mới kìm được máu ở đó, sao giờ lại thành ra thế này?”

“Anh làm người chăm sóc kiểu gì vậy?”, y tá trách móc mà không chút kiêng dè gì: “Anh có muốn cô ấy khỏe lại không? Một vài việc nặng cô ấy không làm được thì anh phải làm giúp cô ấy chứ”.

Tiêu Thiên ở bên cạnh gật đầu mà không lên tiếng. Thay xong thuốc, y tá lại dặn dò vài câu rồi đẩy xe rời đi.

“Khì khì”, Bạch Ngọc Lan không kìm được mà phát ra tiếng cười: “Biểu cảm ban nãy của anh buồn cười thật đó”. Quen Tiêu Thiên lâu như vậy nhưng chưa bao giờ cô thấy anh phải chịu uất ức như vậy, cứ đứng đó như một đứa trẻ làm sai chuyện gì vậy.

“Xin lỗi, ban nãy tôi…”.

“Ban nãy anh dùng lực quá đấy”.

Bạch Ngọc Lan nói: “Không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả”.

Tiêu Thiên ngượng ngùng sờ lên mũi một cái, lần này thì toi rồi, khó khăn lắm mới vững tâm một chút giờ lại mềm lòng rồi.

“Tiêu Thiên, em có thể hỏi anh một câu không?”, Bạch Ngọc Lan đột nhiên hỏi.

Tiêu Thiên nói: “Câu gì vậy?”

“Em… Em và cô ấy, anh thấy cảm giác với ai thích hơn?”, nói xong mặt Bạch Ngọc Lan nóng ran, cô cũng không biết sao mình lại hỏi câu như vậy nữa. Lẽ nào mình thật sự muốn so sánh với Trần Mộng Dao sao?

“Câu hỏi này…”, Tiêu Thiên nuốt nước bọt rồi nói: “Tôi có thể không trả lời không?”

“Không được”.

“Chồng à”, đúng lúc này cửa phòng bệnh được đẩy ra, Trần Mộng Dao tay cầm hộp giữ nhiệt đi vào.

“Vợ à”, Tiêu Thiên thở phào một cái rồi vội lại cầm lấy hộp giữ nhiệt trong tay cô.

“Bạch tiểu thư! Vết thương của cô hồi phục thế nào rồi?”, Trần Mộng Dao cười nói: “Mẹ tôi hầm cho cô canh gà ác với nhân sâm để cô bổ sung khí huyết, cô uống chút canh đi”, nói xong cô mở hộp ra rồi đưa lại.

“Vợ à, của anh đâu?”

“Chồng thì lát nữa về nhà ăn”, Tiêu Thiên nghe vậy thì gật đầu, cuối cùng cũng được về nhà rồi. Anh thấy có chút may mắn vì cũng may Trần Mộng Dao tan làm về nhà luôn, chứ cô tan làm đến đây và nhìn thấy tay của mình ban nãy đặt ở… Vậy thì toi đời luôn?

Bạch Ngọc Lan nhận lấy canh rồi khẽ cười nói: “Cảm ơn Trần tiểu thư”. Cô uống một ngụm rồi tán thưởng: “Ngon quá, phiền cô cảm ơn bác gái giúp tôi nha”.

“Không có gì mà, cô đỡ cho chồng tôi một dao, cả nhà tôi đều phải cảm ơn cô mới phải”, Trần Mộng Dao nói tiếp: “Đợi cô khỏe rồi thì đến nhà tôi ăn cơm nhé, bố mẹ tôi muốn cảm ơn cô trực tiếp”.

Vốn tưởng rằng Bạch Ngọc Lan sẽ từ chối nhưng không ngờ Bạch Ngọc Lan lại mặt tươi như hoa nói: “Được, đợi khi xuất viện tôi sẽ đến chơi”.

Trần Mộng Dao khẽ nhau mày rồi đứng dậy ôm chặt cánh tay của Tiêu Thiên nói: “Chồng à, chồng có mệt không, tối nay về vợ sẽ xoa bóp vai cho chồng nhé”.

Còn Tiêu Thiên thì cảm thấy có gì không ổn lắm, trước đây Trần Mộng Dao vốn rất ngại gọi mình là chồng trước mặt người khác. Nhưng sao hôm nay cô ấy không chỉ gọi mà còn thân mật vậy, nhất định là có vấn đề. Anh liếc nhìn sang Bạch Ngọc Lan thì liền hiểu được ngay vấn đề, trong lòng cười khổ nhưng vẫn gật đầu nói: “Được chứ”.

“Bạch tiểu thư! Tôi phải về xoa bóp cho chồng rồi, không nói chuyện với cô được tiếp rồi”, nói xong cô kéo Tiêu Thiên rời khỏi phòng bệnh. Nhìn bóng hình hai người rời đi mà tay Bạch Ngọc Lan trắng bệch ra.

Trêи đường về, Trần Mộng Dao cứ ôm chặt Tiêu Thiên đến tận khi về đến nhà cô vẫn không buông tay.

“Vợ à, đến nhà rồi”, Tiêu Thiên thấy mệt mỏi. Còn Trần Mộng Dao cứ như không nghe thấy mà cười kéo anh vào bàn ăn, nói: “Đây là món món cá chép xào chua ngọt, thịt hấp và tôm hấp bia, đều là món cháu mới học đấy, chú nếm thử xem ngon không?”

“Vợ à, em không buông tay ra thì anh ăn kiểu gì?”, Tiêu Thiên cười khổ nói.

Trần Mộng Dao không buông tay ra, cầm đũa lên gắp một miếng thịt nói: “Mấy ngày nay chú chăm sóc người ta ở bệnh viện mệt rồi, để cháu bón cơm cho chú. Nào, há miệng ra”.

“Vợ à, để anh tự làm…”, hôm nay Trần Mộng Dao có chút khác thường, hành động nào cũng kỳ quái. Không phải cô ấy đã nhìn thấy cảnh mình sờ… Vào ngực của Bạch Ngọc Lan chứ? Nhưng thời gian không khớp nhau mà. Tiêu Thiên thầm thấy bất an.

“Không, hôm nay cháu sẽ bón cơm cho”, Trần Mộng Dao nhìn anh một cái nói: “Giống như chú đã bón cơm cho cô ta ý”.

Tiêu Thiên: “…………..”, thì ra là cô ấy vì chuyện này à? Tiêu Thiên như thở phào một cái, Tiêu Thiên còn tưởng rằng cô ấy đã nhìn thấy cảnh mình sờ ngực ở bệnh viện rồi. Cô bé này quả nhiên là ghen rồi nhưng ghen thì phải là mình bón cơm cho cô ấy ăn chứ sao bây giờ lại ngược lại thế này?

“Em ăn cơm chưa?”, Tiêu Thiên hỏi lại.

Trần Mộng Dao lạnh mặt lại mà không nói gì, vậy có nghĩa là chưa ăn rồi. Tiêu Thiên giơ tay ra cướp lấy đũa trong tay cô rồi sờ lên mũi cô nói: “Cô bé ngốc, ghen cái gì vậy, để anh bón cơm cho em”. Tiêu Thiên bóc một con tôm rồi nói: “Ngoan nào, há miệng ra vợ”.

Lúc này Trần Mộng Dao chỉ bặm môi lại, Tiêu Thiên thở dài một cái rồi ôm cô ngồi lên đùi mình, nói: “Anh sai rồi, sau này anh sẽ không bón cơm cho cô ấy nữa, thật đấy”, Tiêu Thiên nói có vẻ rất trịnh trọng.

“Em đừng giận nữa, dù sao thì cô ấy cũng đỡ giúp anh một dao mà. Cô ấy nằm viện lâu vậy mà trong nhà cũng không có ai đến thăm một lần, nghĩ cũng thấy tội”. Tiêu Thiên ôm eo Trần Mộng Dao, cọ râu lên mặt trắng nõn mềm mại của cô, nói: “Đừng giận nữa, anh muốn sống bên em trọn đời. Nếu em muốn, anh có thể bón cơm cho em ăn cả đời”, nghe thấy lời này Trần Mộng Dao thấy mình như không kìm được.

“Ai ya, mấy ngày chú không cạo râu rồi”, Trần Mộng Dao đẩy đầu Tiêu Thiên ra rồi mặt ửng đỏ lên.

“Không giận nữa à?”, Tiêu Thiên cười rồi bón cho cô ăn con tôm đã bóc sẵn, lúc này hai người như giảng hòa thành công. Chồng một miếng vợ một miếng khiến bữa cơm ăn nửa tiếng mới xong.

Buổi tối, hai người tắm rửa xong rồi nằm trêи giường nói chuyện một lát, lát sau Trần Mộng Dao liền chìm vào giấc ngủ. Lúc này điện thoại rung hai cái, Tiêu Thiên cầm lên nhìn thì khóe miệng nhếch lên ý cười thâm sâu: “Phái người đại diện mới đến rồi sao?”, lần này thì có kịch hay xem rồi. Tiêu Thiên tắt điện thoại, ôm Trần Mộng Dao rồi một lát sau cũng ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, lúc Tiêu Thiên tỉnh thì Trần Mộng Dao đã dậy rồi. Đánh răng rửa mặt xong rồi bước ra khỏi phòng ngủ thì bàn ăn đã đặt mấy món. Bất luận là màu sắc hay cách đặt món thì đều rất đẹp, tài nấu nướng của cô ấy càng ngày càng tốt lên.

“Ừm, ngon quá”, Tiêu Thiên gắp một đũa rồi khen: “Em nấu được tầm năm phần của mẹ rồi đấy”.

Trần Mộng Dao đang làm trứng ốp lết trong bếp, nghe thấy Tiêu Thiên khen mình thì trêи mặt lộ ra vẻ đắc ý, nói: “Chẳng qua cũng chỉ là nấu ăn thôi mà, sao làm khó được cháu”.

Tiêu Thiên gật đầu nói: “Vợ anh thật giỏi”.

Bà Tần Ngọc Liên bước lại, hừ một cái nói: “Tiêu Thiên, con khen nó ít thôi, biết nấu ăn thì có gì là giỏi. Nói bao nhiêu lần rồi, cho ít muối thôi, thế mà vẫn không học nổi”.

Bà Tần Ngọc Liên bất mãn nói: “Có bản lĩnh thì cho mẹ bế cháu đi, đó mới là giỏi thật sự”. Theo như bà ta thấy, phụ nữ biết nấu ăn là chuyện đương nhiên rồi, có gì đáng để tự hào đâu. Có bản lĩnh thì đẻ đứa con cho bà ta bế mới đúng.

Tiêu Thiên ngồi nghiêm túc nói: “Mẹ à, mẹ yên tâm, chúng con đang cố gắng đây ạ”.

Trạng thái hiện giờ chính là mẹ vợ hai ngày nhắc nhẹ một lần, ba ngày sẽ nhắc nhiều hơn, ngoài sinh con thì không có gì khác. Có lúc bà ngoại cũng tham gia vào, còn bố vợ thì ở bên cạnh trợ uy. Nhưng chuyện này đúng là không thể vội được.

Nghe thấy mẹ mình cằn nhằn nên Trần Mộng Dao thấy mình như sắp suy sụp đến nơi. Ăn cơm sáng xong cô liền kéo tay Tiêu Thiên nhanh chóng rời đi. Trêи đường đến công ty, Trần Mộng Dao nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: “Chú à, chú… Phải chăng cũng rất muốn có con?”

Tiêu Thiên ngây người ra, sao đột nhiên cô ấy lại hỏi câu này. Năm nay anh đã ba mươi tuổi rồi, là độ tuổi lập nghiệp của đàn ông, nhiều người ở độ tuổi này đã có con đỡ đần rồi. Trước đây khi còn một mình thì anh không nghĩ đến vấn đề này nhưng thời gian gần đây thỉnh thoảng anh lại muốn.

Nếu như thật sự có con, với gen di truyền của Trần Mộng Dao thì con mình sinh ra chắc chắn rất đáng yêu. Lúc này Tiêu Thiên gật đầu nói: “Ừm, tất nhiên muốn chứ, vì đó là kết tinh của tình yêu đôi ta mà”.

“Vậy chú thích con trai hay gái?”

Tiêu Thiên không nghĩ gì mà nói luôn: “Tất nhiên là con gái rồi”.

“Sao lại vậy?”

“Người khác đều nói, con gái chính là tình kiếp trước của bố mà?”, Tiêu Thiên bật cười, trong lòng không khỏi nghĩ đến sau này, mình ôm con gái của mình với Trần Mộng Dao, nghĩ thôi đã thấy trái tim tan chảy.

“Cho cháu chút thời gian… Đợi cháu chuẩn bị sẵn sàng rồi thì… Có thể”, nghe thấy vậy Tiêu Thiên sững người rồi không kìm nổi bật cười. Lẽ nào trêи suốt đường đi Trần Mộng Dao toàn nghĩ đến vấn đề này sao? Nói thật thì anh đột nhiên có chút mong đợi.

Lúc này, ở trung tâm dưỡng sinh Thiên Thành có một khách quý đến. Đó là người trung niên với tướng mạo bình thường, kiểu người không có gì nổi bật trong đám đông. Một mình y đơn phương độc mã đi vào trung tâm dưỡng sinh.

Khương Càn Khôn biết rằng ngày này sớm muộn cũng đến nhưng người đó đến kiểu này vẫn nằm ngoài dự liệu của ông ta.

“Hiếu kính năm nay gia chủ đã nhận được rồi. Mặc dù ông ấy không hài lòng nhưng cũng hiểu được khó khăn của ông”, người trung niên ngồi ở đối diện Khương Càn Khôn, điềm tĩnh uống trà. Ánh mắt y nhìn lướt một lượt nhưng không phát hiện ra bóng dáng của Triệu Vô Địch.

“Bao năm nay chắc ông hiểu được tính cách của gia chủ. Sau khi quay về tạ lỗi với gia chủ thì ông ấy sẽ tha lỗi thôi, sau đó ông tìm nơi nào đó cho riêng mình, cũng coi như không uổng vất vả bao năm…”.

“Dựa vào đâu mà tôi phải tạ lỗi”, Khương Càn Khôn cười lạnh nói: “Tại sao không phải là ông ấy phải đền tội với tôi?”, lời vừa dứt thì không khí trong phòng bỗng căng thẳng, một luồng sát khí như dâng trào.