Rể Sang Đến Nhà

Chương 228




Tiêu Thiên suýt nữa thì bị chính nước bọt của mình làm sặc. Nhiều… Nhiều quần áo như vậy, nói cách khác là cô ấy sớm đã muốn có được anh rồi? Tại sao trước đó không có chút dấu hiệu nào vậy?

“Anh thích không?”, Bạch Ngọc Lan bước lại, trong ánh mắt còn mang theo sự mê mị, nói: “Anh có muốn mặc thử không?”

Tiêu Thiên bị ép vào góc tường, cổ họng cứng đơ, nói: “Tôi…Tôi…Hay là thôi đi”.

“Tôi vẫn còn có việc, tôi đi trước đây…”, nói xong anh xoay người định rời đi. Nhưng lúc này, Bạch Ngọc Lan trực tiếp áp sát người đến, hai tay chống vào tường, cơ thể hai người như dính lại với nhau, mặt cách nhau chỉ bằng một bàn tay.

Ôi mẹ ơi, không ngờ anh lại bị phụ nữ ép vào tường như vậy.

“Cô…Cô muốn làm gì?”

“Muốn làm gì à?”, Bạch Ngọc Lan cười rồi kéo chặt tay của Tiêu Thiên đặt lên ngực mình, nói: “Tất nhiên là làm nốt chuyện còn dang dở hôm đó rồi”.

“Cô ta có thể sinh con cho anh thì em cũng có thể”, cảm nhận vẻ mềm mại trong lòng bàn tay mình, thân người Tiêu Thiên như cứng đơ. Nghe thấy lời nói của cô thì anh càng cười khổ nói: “Còn biết bao nhiêu người đàn ông có điều kiện tốt hơn tôi, tại sao cứ nhất định là tôi? Cô có thể tìm được người tốt hơn mà, giữa chúng ta sẽ không có kết quả đâu”. Anh thừa hiểu, hoa đào tuy đẹp nhưng mình lại không có phúc hưởng thụ. Nói xong, anh định giơ tay ra nhưng Bạch Ngọc Lan áp sát quá nên anh gần như không có cơ hội.

“Ngọc Lan, đừng làm vậy, tôi đã có gia đình rồi”, Tiêu Thiên hít một hơi thật sâu, có chút bất lực nói: “Như vậy chỉ khiến cô đau khổ hơn mà thôi”.

Trong ánh mắt Bạch Ngọc Lan toát lên vẻ đau khổ rồi ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiên, nói: “Em không cần biết, trước nay em chưa từng thích ai, anh là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng”, nói xong cô cởi dây thắt của váy ra. Chiếc váy rộng từ trêи vai được cởi xuống, lộ ra làn da ngọc ngà của cô. Lúc này, Tiêu Thiên kéo chặt váy rồi kéo lên.

Tiêu Thiên thở dài, nói: “Tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng. Tôi thừa nhận là có thích cô nhưng tôi đã kết hôn rồi, tôi không thể làm lỡ dở chuyện của cô”.

“Từ nay chúng ta đừng gặp lại nhau nữa”, Tiêu Thiên dằn lòng nói xong rồi khẽ đẩy cô ra, xoay người rời đi. Lúc này phía sau Tiêu Thiên truyền lại tiếng khóc đau lòng của người con gái. Tiêu Thiên với sắc mặt bối rối, ngẫm nghĩ một chút nhưng anh vẫn quyết định rời đi. Anh không thể hủy hoại cuộc đời cô.

“Tiêu Thiên, tôi hận anh”, Bạch Ngọc Lan ngồi quỵ trêи đất, ai nói chung tình là tốt, thật ra người chung tình mới là người vô tình nhất.

Sau khi đi ra từ biệt thự, tâm trạng của Tiêu Thiên rất rối bời. Chuyện tình cảm anh không thể xử lý nổi. Anh biết là hôm nay mình đã làm tổn thương đến Bạch Ngọc Lan nhưng có lẽ đây là kết quả tốt nhất. Mặc dù anh rất lý trí nhưng trong lòng vẫn rất nặng nề, căn bản không thể bộc phát hết ra ngoài, anh rất muốn tìm người để đánh nhau.

Anh lái xe đến sân tập ở ngoại ô. Đầu Trọc lên trước nói: “Anh Thiên”.

“Đi gọi các anh em lại đây, hôm nay đánh với tôi một trận”, Tiêu Thiên nói với vẻ mặt bình tĩnh. Còn Đầu Trọc thì kϊƈɦ động, vội vàng gọi các anh em lại.

“Nào, mọi người cùng lên, cùng đánh về phía tôi để tôi xem giai đoạn này mọi người tập thế nào rồi”.

“Anh Thiên! Hôm nay anh lạ thế, thật sự muốn chúng em cùng lên sao?”

“Đúng vậy, anh Thiên, ngộ nhỡ bọn em đánh anh bị thương…”.

“Dựa vào các cậu mà muốn đánh tôi bị thương sao? Các cậu nằm mơ à?”, Tiêu Thiên lạnh lùng nói: “Đừng có nhiều lời như đàn bà nữa”.

“Anh Thiên, vậy em đắc tội rồi”, Đầu Trọc sớm đã muốn đánh với Tiêu Thiên một trận, trước đây không tìm được cơ hội, bây giờ cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại đánh rồi. Nói xong, gã xông lên: “Đắc tội rồi anh”. Ba mươi người cùng xông lại.

“Bịch, bịch, bịch”, sau ba mươi giây thì ba mươi người đều nằm trêи đất kêu gào, ai nấy đều sưng vù hết mặt mũi.

“Có thế mà đã muốn đánh tôi bị thương hả?”, sau khi bộc phát ra thì tâm trạng của Tiêu Thiên vẫn chưa được giải tỏa mà lại càng phiền não hơn.

“Yếu quá, thật là yếu quá đi”, đám người Đầu Trọc nhìn Tiêu Thiên thì thấy kinh ngạc sợ hãi, còn tưởng rằng mình có thể ngẩng đầu ưỡn ngực với đời rồi nhưng kết quả là đến một quyền của Tiêu Thiên cũng không đỡ được.

“Các người đúng là yếu quá đi khiến tôi không có ý muốn ra tay nữa”, Tiêu Thiên quét nhìn một lượt nói: “Từ nay về sau tăng cường tập luyện, tăng thêm mục thách đấu nữa, chỉ cần không đánh chết là được, còn lại tùy mọi người đấu kiểu gì”.

“Đầu Trọc, cậu là đội trưởng, tôi cho cậu một tháng, trong một tháng cậu nhất định phải phá được xích sắt thứ hai, nếu không thì cút đi làm hậu cần đi”.

“Vâng, anh Thiên”, Đầu Trọc vội đứng lên, sự kiêu ngạo tự mãn của gã lúc này như tan biến hết cả.

“Còn các người nữa, trong một tháng phải gánh được trọng lượng 450kg, không đạt được thì cũng cút đi làm hậu cần”, nói xong Tiêu Thiên rời khỏi sân tập.

Trong tập đoàn Trần Thị, không có sự ràng buộc của nhà họ Bạch nên một số dự án ở thành phố đang hoạt động với tốc độ cao. Việc xây dựng các cao ốc văn phòng thương mại ở ngoại ô phía bắc đã bắt đầu. Ngoài các cao ốc văn phòng thương mại thì một số dự án khác cũng bắt đầu sinh lời và tự cung tự cấp. Không bao lâu, tập đoàn Trần Thị có thể đứng vững ở thành phố rồi.

Đặt báo biểu xuống, tâm trạng của Trần Mộng Dao tốt hơn nhiều. Làm việc vất vả, cuối cùng cũng được báo đáp. Vân Trà đã trở thành nhãn hiệu trà thảo mộc đứng thứ ba toàn quốc, với thị phần lên tới 30%, dường như mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt. Theo giới bên ngoài đánh giá, giá trị thị trường của tập đoàn Trần Thị đã đạt 30 tỷ, nếu niêm yết có khả năng sẽ vượt 100 tỷ.

Trong bảng xếp hạng của Forbes năm nay, Trần Mộng Dao đã lọt vào danh sách top 100 người giàu nhất. Giá trị tài sản cá nhân đạt 5 tỷ, Trần Cường là Chủ tịch hội đồng quản trị, nhưng cổ phiếu ít hơn cô ấy nên ông nằm ngoài top 100.

Trêи thực tế, điều mà Forbes không biết là Trần Mộng Dao nắm trong tay hàng chục tỷ, đây đều là tài sản ròng, sau khi công bố, cô sẽ có thể lọt vào top 3 ngay lập tức, thậm chí trở thành người phụ nữ giàu số một trong nước. Nhưng tài sản thì không nên tiết lộ ra, cô ấy sẽ không ngu ngốc đến mức công khai ra ngoài. Nửa năm trước, cô vẫn sống bấp bênh, đối mặt với khủng hoảng vì bị bất động sản Phú Hoa sa thải. Nhưng hiện giờ cô trở thành Tổng giám đốc của tập đoàn ba chục tỷ, tài sản ngầm của cô cũng lên tới hàng chục tỷ, trước giờ có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ mình sẽ được thế. Nhưng giàu có cũng mang lại cho cô nhiều phiền phức, ví dụ hiện giờ bên ngoài công ty đang có rất nhiều phóng viên vây quanh.

Cô gọi điện thoại, hỏi: “Tiểu Nhã, phóng viên ở bên ngoài vẫn chưa đi sao?”

“Thưa Tổng giám đốc, bọn họ không chịu đi ạ”.

“Nhét phong bì cho họ rồi nói là tôi đang họp nên không tiện trả lời phỏng vấn”.

“Vâng thưa Tổng giám đốc”, lúc này có tiếng gõ cửa văn phòng và Tiêu Thiên bước vào.

“Vợ à, anh mang bánh ngọt mà em thích nhất đến đây”, trong tay Tiêu Thiên cầm bánh kem nhỏ và café đi vào. Thấy Tiêu Thiên, trêи mặt Trần Mộng Dao lúc đầu là vui mừng nhưng không hiểu nghĩ đến gì đó rồi cô liền lạnh mặt lại hỏi: “Chú đến làm gì, không ở cùng với Bạch Ngọc Lan của chú đi?”

Những gì mà bà Tần Ngọc Liên nói với cô, cô đều hiểu nhưng tình cảm vốn đã là thứ ích kỷ, cô… Không thể rộng lượng như vậy và càng không thể giả bộ như không có gì xảy ra.

Trêи mặt Tiêu Thiên mang theo nụ cười lấy lòng: “Anh chỉ đưa cô ấy về nhà mà thôi”. Tiêu Thiên đặt bánh kem xuống bàn rồi ôm cô vào lòng. Trần Mộng Dao giãy dụa nhưng đâu phải là đối thủ của Tiêu Thiên, cô bị anh ôm chặt trêи đùi.

“Bốp”, anh vỗ nhẹ lên vai cô một cái, lúc này Trần Mộng Dao thấy không được thoải mái cho lắm.

“Em nghe anh nói trước đã”, Tiêu Thiên ôm lấy eo của cô, nói: “Anh đã nói rõ ràng với cô ấy rồi, sau này sẽ không gặp lại cô ấy nữa”.

Trần Mộng Dao sững người ra, trong đầu thấy mơ màng, sao Tiêu Thiên lại nói với cô gái ấy những lời tuyệt tình như vậy, như này… Có phải là tàn nhẫn với Bạch Ngọc Lan quá không?

“Chú nói thẳng với cô ấy hay là nói kiểu uyển chuyển?”

“Tất nhiên là nói thẳng rồi”, Tiêu Thiên nói: “Chuyện này có gì mà phải nói uyển chuyển, chi bằng nói thẳng và dứt khoát luôn”.

Trần Mộng Dao cứ tưởng rằng cô sẽ vui khi nghe thấy thông tin này, nhưng thực tế lại không phải vậy. Thật ra đứng ở lập trường của Bạch Ngọc Lan mà cô ấy có thể đỡ cho Tiêu Thiên một dao, chứng tỏ cô ấy thật lòng thích anh.

“Chú nên đợi cô ấy bình phục hoàn toàn thì hãy nói”, Trần Mộng Dao nói.

“Tại sao? Như vậy chỉ khiến cô ấy dấn vào càng sâu”.

“Thôi, coi như chú có lý”, Trần Mộng Dao hừ lạnh một cái nói: “Cháu đói rồi, cháu muốn chú bón cho cháu ăn bánh kem”.

“Tuân lệnh”, Tiêu Thiên cầm bánh kem lại rồi bón cho cô ăn. Mặc dù thế nhưng thỉnh thoảng đôi tay của anh lại không ngoan ngoãn lắm. Ban nãy ở biệt thự, anh thiếu chút nữa đã không kìm được mình. Bây giờ ôm Trần Mộng Dao thì lửa trong lòng lại rực cháy. Bàn tay thô ráp đó lại ‘dạo chơi’ trêи đôi chân dài của Trần Mộng Dao, nhìn vệt kem còn vương trêи khóe miệng cô thì anh lại thấy cổ họng cứng đờ. Anh trực tiếp tiến lại rồi áp sát vào bờ môi đó và cũng nếm thử vị bánh kem.

Trần Mộng Dao vốn ghét nhất là thơm hôn ở văn phòng nhưng không biết hôm nay làm sao mà cô lại thấy rạo rực. Không bao lâu, Trần Mộng Dao bỗng thấy gò má ửng đỏ. Tiêu Thiên sờ soạng khắp một lượt rồi mới hài lòng thu tay lại. Anh rất biết chừng mực, ở công ty nên anh không dám làm bừa.

“Tại chú tất đấy”, Trần Mộng Dao kiều diễm trách mắng một câu, sau đó chỉnh lại quần áo xộc xệch và đầu tóc rối bù. Tiêu Thiên đặt tay lên cánh mũi, lúc này vẫn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trêи ngón tay.

“Chú… Đúng là xấu hổ chết đi được”, Trần Mộng Dao cầm văn bản trêи bàn rồi đánh về phía Tiêu Thiên nhưng đánh được một nửa thì cô lại thu tay về. Cô không nỡ đánh nên nói: “Chú đi ra đi, cháu phải làm việc rồi”.

Dỗ dành xong Trần Mộng Dao, Tiêu Thiên cũng thấy tâm trạng tốt lên nhiều nhưng cũng không đi luôn. Anh lại ôm cô rồi cắn hai cái, sau đó mời rời đi.

“Khϊế͙p͙, miệng toàn là nước bọt”, nói xong Trần Mộng Dao bật cười. Mẹ cô nói đúng, Tiêu Thiên có thể xử lý ổn thỏa chuyện này.

Tiêu Thiên vừa quay về văn phòng của mình thì lại bị Trần Cường gọi đến. Lúc đến văn phòng chủ tịch, Trần Cường đang ủ rũ ngồi trêи ghế hút thuốc.

Chuyện này là thế nào đây? Tiêu Thiên bước lại đẩy cửa sổ cho khói thuốc tản ra.

“Con đến rồi đấy à?”, Trần Cường ném điếu thuốc lại, Tiêu Thiên nhận lấy. Bố vợ quả là có khẩu vị, toàn hút loại thuốc này. Nhưng Trần Cường rất ít khi hút thuốc, thông thường chỉ có chuyện phiền lòng thì ông mới hút. Từ khi mẹ vợ thúc giục vợ chồng Tiêu Thiên sinh con thì ông mới nghiêm lệnh dừng hút thuốc và uống rượu.

Tiêu Thiên gật đầu rồi ngồi bên cạnh đun nước pha trà. Có lúc đàn ông đều như vậy, có chuyện phiền thì không nhất định phải nói ra mà cứ yên tĩnh ngồi hút thuốc, cứ thế là ổn.

Tiêu Thiên đun xong nước rồi pha ấm trà, nói: “Bố à, trà pha xong rồi”. Trần Cường bước lại nâng chén trà lên rồi uống một ngụm.

“Tiêu Thiên à, có một chuyện mà bố không quyết được”.

Trần Cường đặt cốc xuống nói: “Ban nãy đại sứ quán gọi điện cho bố hỏi bố có muốn nhận nuôi cháu gái không?”

Gì cơ? Tiêu Thiên kinh ngạc hỏi: “Ở đâu ra cháu gái vậy ạ, họ gọi nhầm chăng?”

“Không”, Trần Cường cười khổ nói: “Là con gái của chú ba… Chú ấy mắc bệnh ung thư qua đời rồi, chỉ để lại cô con gái mới tám tuổi”.

Chú ba ư? Tiêu Thiên cũng từng nghe Trần Mộng Dao nhắc đến rồi. Chú ba năm mười mấy tuổi bị Trần Dũng ép ra nước ngoài, đã hơn hai mươi năm không về rồi.

“Bốn anh em nhà họ Trần có chú ba là có mối quan hệ tốt nhất với bố, nếu không vì giúp bố thì cũng không đến nỗi bị ép một mình ra nước ngoài”. Trần Cường hồi tưởng lại chuyện hồi còn trẻ, không kìm nổi mà rơi nước mắt: “Trừ năm đầu tiên gửi cho chú ba tiền học phí, còn lại mỗi năm họ chỉ cho chú ấy ít tiền, số tiền ít ỏi đó thì làm được gì cơ chứ? Lúc đó bố căn bản không có khả năng giúp chú ấy. Chú ấy một thân một mình ở bên ngoài chịu bao uất ức, bị bắt nạt các kiểu mà không ai biết”.

“Hiện giờ chú ấy chết ở nơi đất khách quê người, bố làm anh mà thật vô dụng…”, Trần Cường với vẻ mặt tự trách, có lẽ nếu mình đi tìm chú ba sớm một chút thì còn có thể gặp chú ấy lần cuối.