Rể Sang Đến Nhà

Chương 289




“Vốn định tha cho mạng nhà Thượng Quan các người nhưng mày lại đi chọc vào Tiêu Thiên”, Triệu Vô Địch cười lạnh một tiếng nói: “Trời tạo nghiệp thì còn sống được, nhưng mình tạo nghiệp thì không được sống”.

Trong ánh mắt kinh hãi của Thượng Quan Thụy, một đường kiếm khí chém ra cắt Thượng Quan Thụy thành hai mảnh, phần ruột màu vàng màu trắng văng đầy đất. Làm xong việc, Triệu Vô Địch bước ra khỏi phòng rồi lại đeo mặt nạ lên. Đêm nay, nhà Thượng Quan lại đầy mùi máu tanh, con cháu nhà Thượng Quan đều bị đuổi cùng giết tận. Thượng Quan Chấn Thiên và Thượng Quan Thụy chết giống hệt nhau, vô cùng kinh hoàng. Còn Thượng Quan Tường ở nước ngoài xa xôi khi nhận được tin này thì quỳ sụp xuống đất khóc không ngừng nhưng hắn không có ý nghĩ báo thù. Hắn biết là sẽ như vậy, vì Thượng Quan Chấn Thiên nghe theo lời của Thượng Quan Thụy thì sớm muộn cũng rước họa vào thân. Hắn không dám ở nước Mễ quá lâu mà đem theo mấy trăm triệu đô trốn khỏi châu Âu, chỗ tiền này đủ để hắn vô ưu vô lo sống nửa đời còn lại.

Nhà Thượng Quan bị diệt dường như làm chấn động cả Yến Kinh. Các gia tộc lớn nhỏ đều vô cùng kinh hãi, nhà Thượng Quan là một trong ba gia tộc lớn ở Yến Kinh, mặc dù giai đoạn vừa rồi có gặp chút khó khăn nhưng vẫn còn mạnh chán. Ngoài hai gia tộc lớn kia thì cũng không ai dám động vào nhà Thượng Quan. Thậm chí đến gia sản nhà Thượng Quan để lại cũng không ai dám động vào.

Trong nhà Tư Mã, Tư Mã Viêm ngồi ở vị trí đầu, tiếp đó là hai anh em Tư Mã Nam và Tư Mã Bắc ngồi ở bên cạnh, biểu cảm trêи mặt của ba bố con đều vô cùng thận trọng.

Tư Mã Bắc là người tham lam nhất, lên trước nói: “Bố à, con nghĩ chúng ta nên ra tay nuốt trọn nhà Thượng Quan, kể cả không ăn được toàn bộ thì cũng cắn được miếng thịt ngon nhất”.

Mặc dù Tư Mã Nam là người thận trọng nhưng lúc này khi đứng trước món lợi lớn thì cũng không khỏi mất lý trí, nói: “Đúng vậy bố à, em hai nói đúng đấy ạ, hiện giờ người khác vẫn chưa ra tay, một khi họ ra tay thì chúng ta đến canh còn không húp được đấy bố”.

Các gia tộc lớn nhỏ ở Yến Kinh tổng cộng không đến một nghìn thì cũng phải tầm tám trăm, vô cùng đông đúc và phức tạp. Mỗi người đều đòi cắn một miếng thì bọn họ còn ăn được cái gì nữa?

Tư Mã Viêm vuốt râu, nói: “Không được, hiện giờ tuyệt đối không được manh động. Đừng quên là Tư Mã Kính vẫn còn có gia tộc Độc Cô trợ giúp”.

Bọn họ không dám ra tay thì kẻ nào dám?

Tình hình ở Yến Kinh gần đây vô cùng hỗn loạn, một cuộc càn quét như xóa sổ toàn bộ phía bắc, điều này cũng khiến cho Tư Mã Viêm cảm nhận được nguy cơ gì đó. Đằng sau còn có một bàn tay đáng sợ đang thao túng mọi thứ sau lưng, ông ta sợ rằng một hành động của mình sẽ đưa gia tộc Tư Mã vào tình thế không bao giờ cứu vãn được.

“Sợ gì à bố, gia tộc chúng ta nắm trong tay thế lực thế giới ngầm của hai tỉnh, lẽ nào còn sợ nhà Độc Cô hay sao?”, Tư Mã Bắc bĩu môi nói: “Bọn chúng có dám liều mạng với chúng ta không?”

Tập đoàn Thiên Hồng như được thay máu, gia tộc nhánh phụ thì bị càn quét, còn ông cụ nhà Độc Cô đã qua đời, đây là một đòn giáng mạnh vào gia tộc họ.

“Đừng xem thường gia tộc Độc Cô”, Tư Mã Viêm trầm giọng nói. Gia tộc đứng sau lưng gia tộc Độc Cô không phải là thế lực mà họ có thể chọc vào. Thử nghĩ xem tại sao nhà Độc Cô có thể đứng trêи đỉnh cao lâu như vậy, chẳng phải vì họ lớn mạnh đến mức nào mà vì họ có người đứng sau.

“Bố à, rốt cuộc ai là người đứng sau lưng nhà Độc Cô vậy?”, Tư Mã Nam không hiểu, hỏi.

“Không nói được”, Tư Mã Viêm lắc đầu nói: “Nói tóm lại là thế lực chúng ta không động vào nổi. Đối phương chỉ cần nói một câu thì có thể khiến nhà Tư Mã của chúng ta không vực lên được”.

“Gì cơ?”, hai anh em Tư Mã Nam và Tư Mã Bắc hít một hơi lạnh, cảm thấy câu nói này khoa trương quá chăng? Nhà Tư Mã có thể coi là gia tộc ưu tú trong gia tộc hạng hai của cả nước, kể cả gia tộc hạng nhất cũng không có năng lực lớn bằng. Trừ phi, có sự tồn tại của gia tộc siêu hạng? Tư Mã Nam nghĩ đến một khả năng, lúc này hắn liền thấy căng thẳng. Lẽ nào bố mình bảo là không nói được, bởi vì nói ra thì sẽ xảy ra chuyện lớn. Nghĩ đến đây mà hắn thấy sau lưng mình như toát mồ hôi.

“Chúng ta cứ ngồi quan sát đã, miếng thịt lớn như nhà Thượng Quan thì nhất định sẽ có kẻ không nhịn được mà bổ nhào lên trước cắn thôi”, Tư Mã Viêm cười lạnh một tiếng. Phân tầng gia tộc ở Yến Kinh rất nghiêm ngặt, một gia tộc muốn được thăng hạng thì phải giẫm lên xác của gia tộc khác. Hiện giờ nhà Thượng Quan sập rồi vậy thì những gia tộc số một kia sẽ không chịu ngồi không. Nếu như không có chuyện gì thì nhà Tư Mã có thể ra tay rồi. Chỉ cần nhà Độc Cô không ra tay thì không có gia tộc nào ở Yến Kinh là đối thủ của họ cả.

“Vâng thưa bố”, hai anh em liếc mắt nhìn nhau, chắp tay một cái rồi lui ra ngoài.

………………

Hai ngày sau, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Tư Mã Viêm, có mấy gia tộc hạng một không kìm được mà ra tay. Lần lượt là nhà họ Vương, nhà họ Triệu và nhà họ Lý ở Yến Kinh. Ba gia tộc này thực lực lớn và có hi vọng thay thế nhà Thượng Quan nhất. Ba nhà ra tay nên rất nhanh đã ‘nuốt’ được một phần nhỏ tài sản của nhà Thượng Quan rồi.

Trong lúc cả ba nhà đang chiến đấu tranh giành nhau thì tập đoàn Thiên Hồng và tập đoàn tài chính Dao Trì cũng ra đòn chèn ép ba nhà. Kết quả là cả ba nhà không trụ được một ngày và tuyên bố phá sản luôn. Tiếp đó là lượng lớn chứng cứ phạm tội của ba nhà được đưa đến cục cảnh sát. Họ thậm chí còn không có cơ hội lật mình, cứ vậy mà lụi bại. Tốc độ hạ gục đối phương quá nhanh quá tàn độc khiến mọi người đều dựng tóc gáy. Thật đáng sợ, ba gia tộc hạng một mà thậm chí còn không phản kháng lại nổi, bị tiêu diệt đơn giản như vậy.

Lúc này hai anh em Tư Mã Nam và Tư Mã Bắc cũng trầm ngâm. Họ không thể ngờ Tư Mã Kính giờ đây có thể thênh thang lên con thuyền của nhà Độc Cô như vậy. Đợi lúc họ kịp phản ứng lại thì tập đoàn tài chính Dao Trì cũng đứng vững ở tỉnh Tô rồi, hơn nữa họ cũng không dám động đến thế lực thế giới ngầm ở đây.

Công ty bảo vệ Thiên Dao có hàng nghìn người, ai nấy đều là lính giải ngũ, dũng mãnh giỏi chiến đấu, đám ô hợp như bọn họ căn bản không phải là đối thủ của đám bảo vệ đó. Điểm này nhà Tư Mã đều rõ. Đồng thời lúc này Tư Mã Nam và Tư Mã Bắc cũng không còn mặt mũi nào nữa. Hai anh em từng thề thốt trước mặt Tư Mã Viêm, nhất định sẽ khiến Tư Mã Kính phải hai tay dâng tập đoàn tài chính Dao Trì lên nhưng sự thật lại ngược lại. Tư Mã Kính không những không làm thế mà cuối cùng còn mở công ty đến trước mặt mình rồi. Không những thế, người ta còn không ngừng mở rộng, chiếm cứ hai tỉnh xung quanh với tốc độ phi thường.

Theo thống kê chưa đầy đủ thì tập đoàn tài chính Dao Trì và tập đoàn Thiên Hồng đã đạt được hợp tác chiến lược và ký kết dự án quy mô lớn vài chục tỷ với hai tỉnh xung quanh. Trong một thời gian, định giá của tập đoàn tài chính Dao Trì ngày càng tăng cao. Lần định giá gần nhất đã vượt 700 tỷ đồng, vượt mốc ngàn tỷ mong đợi.

Tập đoàn đẳng cấp như này không phải là một hai nhà có thể lật đổ được. Chỉ cần đối phương không làm gì vi phạm pháp luật thì chính phủ sẽ không cho phép họ đóng cửa. Bởi vì một khi tập đoàn tài chính Dao Trì đóng cửa thì hàng trăm nghìn nhân viên sẽ thất nghiệp, điều này gây nên thiệt hại không thể ước tính được. Cộng với việc có thêm tập đoàn Thiên Hồng hỗ trợ ở bên cạnh thì ai cũng biết rằng sự trỗi dậy của tập đoàn tài chính Dao Trì là điều không thể ngăn cản.

“Phịch”, Tư Mã Viêm hung hăng đập mạnh lên bàn nói: “Đồ súc sinh này, không ngờ lại gửi cho chúng ta một tờ thông báo”.

“Thông báo gì ạ?”, Tư Mã Nam bước lại, cầm tờ thông báo lên nhìn thì sắc mặt cứng đờ, lúc này cũng mắng: “Đồ súc sinh”.

Tư Mã Bắc cũng cướp tờ giấy trong tay Tư Mã Nam lại, chỉ nhìn lướt qua mà sắc mặt hắn trầm xuống, lúc này xé nát bét tờ thông báo đó ra. Bên trêи đó có viết, yêu cầu Tư Mã Viêm quỳ trước mộ của mẹ Tư Mã Kính hối lỗi, nếu không thì hậu quả tự chịu.

“Đồ súc sinh, bây giờ con sẽ tìm người giết chết nó”, Tư Mã Bắc là người nóng tính, ngày thường thì nhát chết, thế mà lại dám quay ra uy hϊế͙p͙ bọn họ, thế này chẳng phải là tự tìm cái chết hay sao?

“Quay lại ngay, ngày ngày chỉ biết đánh đấm chém giết, em có giết nổi không?”, Tư Mã Nam trách mắng một câu. Đối phương đã dám viết ra tờ thông báo này, lẽ nào còn sợ họ đến báo thù sao? Đối phương là Tổng giám đốc của tập đoàn 700 tỷ, lại còn được tập đoàn bảo vệ Thiên Dao bảo vệ, vậy thì lấy gì ra để giết đây? Đối phương giờ đã mạnh lắm rồi, dựa vào chút thủ đoạn này thì đúng là vô dụng.

“Vậy phải làm sao? Lẽ nào cứ để mặc hắn khiêu khích chúng ta sao?”, Tư Mã Bắc nói với giọng oán trách.

Tư Mã Viêm ngồi bên trêи với sắc mặt âm trầm bất định, cuối cùng thở dài một tiếng nói: “Thôi đi thôi đi, dù sao thì dòng máu chảy trong người hắn cũng là máu của nhà Tư Mã, dù gì cũng là người nhà Tư Mã”.

Tư Mã Viêm nói tiếp: “Như này đi, hai con hãy đến tập đoàn tài chính Dao Trì một chuyến, nói là bố có thể tha thứ cho tất cả những gì nó làm và có thể vẫn hài hòa như trước, thậm chí có thể không cần tập đoàn tài chính Dao Trì của nó, bảo nó về nhận tổ quy tông là được. Nhưng còn một điểm nữa là nó nhất định phải thừa nhận mình là người nhà Tư Mã, sau đó hối lỗi trước mặt liệt tổ liệt tông”.

“Bố ơi, vậy thì dễ dàng cho hắn quá rồi?”, Tư Mã Bắc nói với vẻ mặt không vui.

Tư Mã Nam chau mày, nói: “Đây là cách tốt nhất hiện giờ, bố nói đúng đó”.

Tư Mã Viêm gật đầu. Đây chính là điểm Tư Mã Bắc không thể bằng Tư Mã Nam được. Nếu như Tư Mã Kính cứ coi nhà Tư Mã như nước với lửa thì sau này chắc chắn sẽ đánh nhau thôi. Đến cuối cùng, không phải Tư Mã Kính chết thì cũng là nhà Tư Mã chết, cả hai cùng thương vong, sao phải khổ thế chứ?