Rể Sang Đến Nhà

Chương 305




"Hắt xì!"

Tiêu Thiên không nhịn được hắt hơi một cái.

Đông Hải này lạnh thật, không ấm áp giống như Vân Thành.

Anh đã đến hai ba ngày rồi nhưng cũng không thấy bóng dáng Vua Đông Hải đâu, anh bắt đầu cảm thấy không nhẫn nại được nữa.

Thậm chí anh còn nghĩ tới việc đem hai anh em Trịnh Vân và Trịnh Luân trở về Vân Thành, để Vua Đông Hải đích thân đến tìm anh.

Đúng lúc này Trương Thu Bạch bước vào: "Anh Thiên, ông ta trở về rồi!"

"Ồ?"

"Tới rồi sao?"

"Ừ, đến một mình!"

"Đi mời ông ta tới đây!"

Tiêu Thiên suy nghĩ một lúc, dù sao đi nữa đối phương cũng là tiền bối, hơn nữa mười năm nay còn tận tụy cống hiến cho đất nước, tuy có khuyết điểm nhỏ nhặt nhưng cũng không thể phủ nhận công lao được.

Về tình về lý thì anh cũng nên tôn trọng.

Câu chuyện ân oán vướng mắc hơn bao mươi năm cũng đến lúc nên giải quyết rồi, cũng xem như anh giải quyết tâm sự cho ca nuôi mình.

Đợi sau khi hiểu rõ chuyện này thì anh nên quay trở lại Bắc Cảnh để lôi nội gián thật sự ra.

Mấy ngày nay anh đã tra được một số manh mối, ông ta tưởng rằng bản thân đã làm rất tốt tiếc này…nhưng đuôi hồ ly của ông ta vẫn lộ ra ngoài.

Chẳng mấy chốc cánh cửa phòng được mở ra lần nữa, lần này một người đàn ông có mái tóc hoa râm bước tới. Làn da của ông ta rất thô ráp, khuôn mặt vô cùng tang thương.

Ông ta mặc quân phục màu xanh lam, nhưng trêи vai không cài ngôi sao, điều này chứng tỏ ông ta đến chỉ với tư cách cá nhân.

Công tư phân minh, điểm này rất tốt!

Ông ta chính là Vua Đông Hải thế hệ thứ hai của Đông Hải, Trịnh Hải!

Trịnh Hải, người nắm giữ biển cả!

Chỉ tiếc là năng lực của ông ta không được tốt lắm, ông ta khó lắm mới đột phá được xiềng xích tầng thứ 4, nhưng như thế đã là cực hạn rồi, hao tổn rất nhiều tinh lực.

Nhưng dù sao ông ta cũng đã rất nỗ lực, trong hai năm qua thế lực của ông ta cũng rất lớn mạnh!

Cũng coi như xứng đáng với cái tên này!

"Cậu chính là thằng nhóc đó của Bắc Cảnh sao?"

Trịnh Hải vừa đi vào đã đánh giá Tiêu Thiên, sau đó ông ta ngồi xuống đối diện anh.

"Ông chính là con chó già đó của Đông Hải sao?"

Tiêu Thiên mỉm cười không do dự bộc lộ khí thế của mình.

Khoảnh khắc Trịnh Hải cảm nhận được khí thế của Tiêu Thiên thì vẻ mặt ông ta thay đổi lớn, không ngờ ông ta lại có cảm giác không thể chống đỡ được.

Thật sự không hiểu được, rõ ràng ông ta đã đột phá xiềng xích tầng thứ tư.

Cảnh giới của thằng nhóc này không phải giống ông ta sao?

Tiêu Thiên nhìn Trịnh Hải thì muốn bật cười, anh còn thu lại một nửa khí thế rồi đấy, nếu anh mà sử dụng hết thực lực thì lão già này sợ sẽ không chống đỡ được mất!

Xiềng xích tầng thứ ba đã có thể mơ hồ điều khiển được khí thế của bản thân, còn xiềng xích tầng thứ tư có thể điều khiển được tình hình chung trời đất.

Tận dụng lợi thế để đàn áp người khác chính là sức mạnh của xiềng xích tầng thứ tư.

Mà đột phá xiềng xích tầng thứ năm hoàn toàn là một đẳng cấp khác, dường như anh đã chạm vào được thứ gọi là quy tắc, có thể hấp thu khí thế vào trong cơ thể của bản thân để tăng sức chiến đấu, cũng có thể chuyển nó thành nhiều thứ khác, thật sự vô cùng thần kỳ.

Sau khi thu khí thế lại thì Tiêu Thiên ném một điếu thuốc tới.

Trịnh Hải nhận lấy rồi đưa lên mũi ngửi: "Được đấy, thuốc thượng hạng, tài năng của ông thầy già nhà cậu chẳng ra sao nhưng kỹ thuật cuốn thuốc lá lại nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước!"

Ý của ông ta chính là không có bản lĩnh gì, chỉ biết cuốn lá thuốc thôi.

Tiêu Thiên cũng không tức giận, anh tự mình châm một điếu thuốc rồi hít một hơi, đầu anh đột nhiên bốc khói.

Mẹ kiếp, khí ẩm bên Đông Hải này nặng quá, sau khi xua tan được nó thì toàn thân anh đột nhiên cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Trịnh Hải cũng châm một điếu thuốc, một già một trẻ hòa hợp hút thuốc nhả khói.

Dường như chưa từng xảy ra việc giương cung bạt súng vậy.

"Chuyện lần này là lỗi của Đông Hải tôi, cậu muốn thế nào cũng được, chỉ cần tôi có thì đều cho cậu!"

Trịnh Hải đột nhiên mở miệng nói, gương mặt lão luyện của ông ta thoáng hiện lên vẻ buồn phiền.

"Tôi muốn mạng của ông, ông có cho không?"

Tiêu Thiên liếc ông ta một cái rồi nói!

"Xin lỗi, cái này tạm thời tôi không thể đưa cho cậu!"

Trịnh Hải nói: "Nếu như hiện giờ đã bầu cử được Vua Đông Hải đời thứ ba thì tôi chắc chắn sẽ đồng ý với cậu!”

Những người như ông ta căn bản không nói xạo.

Tiêu Thiên hiểu, bản thân ông ta cũng hiểu, những lời đã nói ra thì phải làm được, nếu không sau này gặp mặt sẽ thấy thua kém đối phương.

Nếu là người bình thường thì không sao, nhưng Đông Hải và Bắc Cảnh, ai kém thế hơn ai là chuyện không thể chấp nhận được.

Bởi vì bọn họ không chỉ đại diện cho một người, mà là cả một thế lực.

Mặc dù mục tiêu của bọn họ giống nhau.

"Đổi cái khác đi!"

"Ông muốn bao che sao?"

"Tôi có thể giam cầm nó cả đời!"

Vẻ đau khổ thoáng qua trêи mặt Trịnh Hải.

"Ông có biết tại sao ông không bằng bố ông không?"

Tiêu Thiên lắc đầu cười: "Bởi vì trong lòng ông ta nước quan trọng nhất, sau đó mới là nhà!"

"Nếu không phải niệm tình ông vất vả nhiều năm, tận tụy cống hiến cho đất nước thì tôi đã ra tay từ lâu rồi!"

"Xin lỗi!"

Vẻ mặt Trịnh Hải đỏ bừng lên, cả đời Trịnh Hải chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai, nhưng hôm nay ông ta lại phải cúi đầu trước bậc con em!

Ông ta biết Trịnh Luân đã làm những chuyện gì, ông ta cũng biết chuyện này thật sự không thể tha thứ, nhưng ông ta chỉ có một đứa con trai thôi, nếu thằng bé chết đi thì nhà họ Trịnh sẽ không có ai nối dõi!

"Ông không cần phải xin lỗi tôi, người ông phải xin lỗi chính là những binh lính đã giao cả mạng sống cho ông, là linh hồn những liệt sĩ rải rác dưới biển sâu, bọn họ chết rồi nhưng không thể trở về quê hương được, ông cho rằng nói một câu xin lỗi có tác dụng sao?"

"Tôi nói cho ông biết, thân phận hiện tại của ông đều do bọn họ dùng mạng sống đổi lấy, ông cầu xin sự tha thứ nhưng bọn họ có đồng ý không?"

"Đừng tưởng rằng thể diện của ông lớn, thể diện của ông đối với tôi không đáng một xu!"

Trịnh Hải vừa tức giận vừa phẫn nộ, nhưng ông ta biết những điều Tiêu Thiên nói là sự thật, ông ta thật sự không có mặt mũi nói câu này.

Thông đồng cấu kết với ninja Phù Tang của Đông Doanh, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì lòng quân sẽ lập tức sụp đổ.

Tuy rằng ông ta làm như vậy cũng vì việc tư, nhưng phần lớn vẫn là để giữ vững tinh thần, ý chí chiến đấu của chiến sĩ, nếu không…nó sẽ là một đòn chí mạng đối với Đông Hải.

Bọn họ chiến đấu anh dũng, đổ biết bao xương máu ở tiền tuyến, nhưng con trai của Vua Đông Hải lại âm thầm cấu kết với giặc ngoài, đâm dao về chính phía đồng bào của mình.

Ai có thể chấp nhận chuyện này chứ?

"Tôi … sẽ cho cậu và mọi người một lời giải thích hợp lý!"

Trịnh Hải dường như phải dùng hết toàn bộ sức lực để nói câu này: "Do tôi không dạy dỗ tốt con trai, tôi nhận lỗi!"

"Con gái tôi tuy có tội, nhưng…cũng không đến nỗi phải chết, tôi hy vọng có thể giữ lại mạng cho nó!"

"Sức mạnh của nó có thể dùng được, tôi sẽ mang nó đi xông pha chiến trận, nếu như không may có chết thì cũng coi như là đền tội!"

Trong mắt ông ta xuất hiện vẻ cầu xin, lúc này ông ta không phải là Vua Đông Hải tung hoành khắp nơi, mà chỉ là một người bố mà thôi.

"Cô ta đúng là may mắn đầu thai tốt, nhưng những người đã chết đó có tha thứ không?"

"Cậu đừng quá đáng quá!"

Trịnh Hải trợn trừng mắt rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Trịnh Hải tôi cả đời xông pha vì nước, chẳng lẽ ngay cả con gái cũng không bảo vệ được sao?"

"Rốt cuộc tôi quá đáng hay là các người quá đáng?"

Tiêu Thiên cười lạnh lùng: "Ông đường đường Vua Đông Hải chẳng lẽ con cái mình đã làm ra chuyện gì cũng không rõ sao? Ông đừng cho rằng tôi ngốc, nếu không phải ông mở một mắt nhắm một mắt thì bọn họ dám kiêu ngạo như vậy sao?"

"Những năm qua bọn họ đã làm bao nhiêu chuyện hại người lẽ nào ông không biết?"

Tiêu Thiên đập bàn, khí thế trêи người anh bỗng dưng bộc phát, lúc này Trịnh Hải cảm thấy linh hồn của ông ta sắp đông cứng lại rồi.

"Cậu…cậu…"

"Tôi cái gì?"

Tiêu Thiên cười lạnh lùng nói: "Đừng nói với tôi gì mà giết giặc giữ nước, quanh năm ở bên ngoài nên không thể dạy dỗ được con cái, lỗi của ông chính là lỗi của ông".

"Tôi ở đây đợi ông tới chỗ này đã là cho ông thể diện lắm rồi!"

"Tôi cũng không biết rốt cuộc ông nghĩ thế nào nữa, trận đại chiến ba mươi năm trước Vua Đông Hải uy phong biết bao, phẩm chất cũng ngời ngời như thế nào, còn không màng nguy hiểm hi sinh, nhưng đến đời ông đúng là không ra gì!"

"Miệng thì nói vì nước vì dân trong lòng lại coi Bắc Cảnh là kẻ thù, ông thấy Bắc Cảnh tôi có coi Đông Hải là kẻ thù không?"

"Nếu không phải ông còn có tác dụng thì tôi đã chém ông từ lâu rồi!"

Tiêu Thiên không giữ lại chút thể diện nào: "Ai nói Vua Đông Hải bắt buộc phải do người nhà họ Trịnh các ông kế thừa? Ông cũng không nghĩ xem hai đứa con ngu ngốc của ông thật sự có thể đảm đương trách nhiệm của Vua Đông Hải hả? Đừng có điên nữa, đến chính bản thân ông cũng không tin nhưng lại vẫn cứ tự lừa mình!

"Danh hiệu Vua Đông Hải khiến nhà họ Trịnh các ông đạt được nhiều vinh dự, nhưng không có nghĩa nó chỉ thuộc về nhà họ Trịnh các ông!"

"Tại sao Đông Hải đời sau không bằng đời trước, những người trẻ tuổi dũng mãnh thiện chiến không có cơ hội thể hiện, bọn họ mờ mịt không biết bản thân chiến đấu vì tổ quốc hay là vì nhà họ Trịnh của ông nữa".

Lời nói của Tiêu Thiên như một con dao vô hình nhẫn tâm đâm thẳng vào trái tim Trịnh Hải.

Cậu ta nói sai sao?

Không, cậu ta không nói sai chút nào!

Hiện tại Đông Hải thật sự đang trong tình trạng như vậy.

Ông ta cũng từng muốn thay đổi tình hình này, nhưng đợi đến khi ý thức được rồi thì lại phát hiện ý nghĩ này đã ăn sâu vào lòng mọi người rồi.

Ông ta trước kia trẻ người non dạ chưa trải sự đời nên thiếu kinh nghiệm, suy nghĩ mọi việc cũng không thông thấu như hiện tại, đợi đến khi tuổi tác cao rồi mới nhận ra bản thân đã làm bao nhiêu điều sai trái.

Ông ta nhìn thấy Bắc Cảnh nhân tài đông đúc, bọn họ liên tiếp đánh lui kẻ thù, dường như không còn kẻ thù nào nữa!

Trịnh Hải…ông ta thật sự ích kỷ!