Rể Sang Đến Nhà

Chương 331




Sầm Kim nheo mắt lại nhìn Tần Minh, muốn nhìn ra chút manh mối gì đó trêи mặt anh ta.

“Tần tướng quân! Anh cảm thấy bản thân mình có thể chống lại được Tiêu Thiên không?”

Tần Minh cười nói: “Ha ha, một mình tôi thì tất nhiên không chống được rồi, cộng thêm anh cũng chưa chắc”.

“Có lẽ anh không biết nguyên nhân thật sự Tiêu Thiên rời khỏi Bắc Cảnh chăng?”

“Ố?”, trong mắt Sầm Kim lóe lên ánh sáng, hỏi với điệu bất ngờ: “Nguyên nhân gì vậy?”

“Thật ra cũng không phải là bí mật gì?”, Tần Minh nói: “Tiêu Thiên chinh chiến nhiều năm, sớm đã chi chít vết thương trêи người rồi. Hắn rời khỏi Bắc Cảnh chủ yếu là để dưỡng sức”.

“Tiếc thật… Thời gian ngắn như này, hắn căn bản không tĩnh dưỡng đủ đâu, chỉ e sức chiến đấu trong trận chiến này chỉ bằng một nửa thời sung sức thôi”.

“Ý anh nói là kể cả hắn có quay về thì cũng không thay đổi được gì”, Sầm Kim nói.

“Đúng thế”, Tần Minh khóe miệng nhếch lên nói: “Hắn làm chiến thần lâu như vậy rồi, cũng nên nhường lại vị trí chứ nhỉ. Sầm tướng quân thấy thế nào?”

Sầm Kim không nói gì, cứ ngồi trầm ngâm ở đó, khóe mắt liếc nhìn hai người phía sau Tần Minh, lúc này lập tức chau mày nói: “Tần tướng quân, hai người phía sau anh…”.

“À, anh nói họ à, họ đều là tâm phúc của tôi”, Tần Minh khoát tay nói mà không chút để ý.

Tâm phúc? Lúc này Sầm Kim cười lạnh không ngừng. Tâm phúc cái chó gì, tên Tần Minh này đúng là hữu dũng vô mưu. Chuyện này tất nhiên càng ít người biết càng tốt, ở trước mặt người ngoài thì sao gã dám đồng ý chứ? Nghĩ đến đây, gã vội vàng nói: “Tần tướng quân, chuyện này tôi vẫn phải suy nghĩ kỹ đã”, gã không trực tiếp trả lời vậy thì chính là từ chối rồi.

Sắc mặt Tần Minh biến đổi nhưng không nói gì, chỉ là sắc mặt khó coi chút, lúc này nói: “Suy nghĩ cái gì? Ngày mai hắn về Bắc Cảnh rồi, với uy danh của hắn thì một cái khoát tay một câu nói thì sẽ có người đi theo. Đến lúc đó chỉ e Sầm tướng quân chỉ có thể dạt sang một bên thôi”.

“Chuyện này thì không phiền Tần tướng quân lo lắng”, Sầm Kim sắc mặt lạnh lùng rồi làm tư thế mời.

“Đuổi mình đi sao?”, trêи mặt Tần Minh có chút phẫn nộ, nói: “Được, Sầm Kim, đây là anh tự chọn đấy nhé, đến lúc đừng có hối hận”.

“Chúng ta đi”, Tần Minh hừ lạnh một tiếng rồi lớn bước rời đi, hai người hầu không nhìn rõ mặt cũng đi theo ở phía sau. Đợi sau khi Tần Minh rời đi, biểu cảm trêи mặt Sầm Kim nghiêm trọng hơn.

Tiêu Thiên sắp quay về rồi, đây đúng là chuyện lớn. Người của bộ tộc phía bắc đã khổ sở vì Tiêu Thiên từ lâu, nỗi sợ hãi về hắn ta đã ngấm vào tâm hồn họ. Nếu Tiêu Thiên ở Bắc Cảnh, vậy thì cho một trăm lá gan họ cũng không dám liên kết với nhau để tấn công Bắc Cảnh. Bởi vì họ sớm đã bị Tiêu Thiên đánh cho tơi bời rồi. Ngay cả gã cũng thấy sợ Tiêu Thiên, thậm chí cũng chỉ dám truyền tin tức đi sau khi Tiêu Thiên đi được mấy tháng.

Gã đi đi lại lại trong quân doanh, bất luận Tiêu Thiên có thật sự đang dưỡng thương không, bất luận sức chiến đấu của hắn thế nào thì chỉ cần hắn quay về là đủ rồi. Hắn giống như cây gậy giữ biển, là trụ cột tinh thần của mọi người.

“Không được, nhất định phải truyền tin đi, tốt nhất là bao vây trước cuộc tổng tấn công tối nay, sau đó mới tấn công, nhất định phải lấy được cửa ải này, như vậy thì Tiêu Thiên có quay về thì cũng không kịp”, sau khi đưa ra quyết định thì gã vội vàng lấy ra tờ giấy và viết chữ lên đó. Sau khi viết xong, chắc chắn là không có vấn đề gì, gã mới hắng giọng hô lên: “Người đâu?”

Cảnh vệ mà bình thường gọi cái là vào luôn nhưng nay lại không có động tĩnh gì? Lẽ nào là đứng gác mà ngủ gật sao?

“Người chết đâu hết rồi?”, lời nói vừa dứt thì một bóng người trực tiếp từ bên ngoài bay vào.

“Bịch”, bóng người đó đập mạnh xuống đất, sắc mặt Sầm Kim biến đổi, nhìn kỹ lại thì người nằm trêи đất chẳng phải là cảnh vệ của mình sao?

Đúng lúc này, ba bóng người từ bên ngoài bước vào, người dẫn đầu đeo mặt nạ, mặc đồng phục của quân Cảm Tử. Vừa nhìn thì thấy Tần Minh ở phía sau hắn.

Sầm Kim vội nhét tờ giấy trong tay mình vào túi quần, tức giận nói: “Tần Minh, anh giết người của tôi, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Tần Minh cười một cái, từ phía sau đi lên rồi ngồi xuống vén tay áo của cảnh vệ lên, sau đó lấy ra đèn pin tia cực tím.

“Anh đang làm cái quái gì vậy?”, trong ánh mắt Sầm Kim lộ ra vẻ hoảng loạn.

“Rất nhanh anh sẽ hiểu thôi”, ánh sáng vừa chiếu thì trêи cánh tay cảnh vệ kia lập tức xuất hiện mấy chữ.

“Sầm tướng quân, anh có nhận ra mấy chữ này chứ?”

Sầm Kim cắn răng, nói: “Đây… Đây là văn tự Nữ Chân”.

“Sầm tướng quân là người hiểu biết rộng, chắc nhận ra mấy chữ này?”, Tần Minh cười hỏi: “Dịch cho chúng tôi chút nhỉ?”

“Anh có ý gì?”, Sầm Kim chau mày hỏi.

“Không muốn dịch à?”, Tần Minh nói: “Không sao, tôi dịch cho anh nghe vậy”.

“Mấy chữ này là tên của hắn ta, Hột Thạch Liệt Hồ Mộc, phía sau là tên Hoa Hạ của hắn- Cao Tiềm”.

“Rốt cuộc các người muốn làm gì?”

“Chúng tôi muốn làm gì à?”, Tần Minh cười lắc đầu nói: “Câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Tên này ngày ngày đều mượn thân phận cảnh vệ của anh để trà trộn vào các quân doanh và thăm dò được rất nhiều tình báo. Lẽ nào trưởng quan như anh không biết gì sao?”

“Vớ vẩn”, Sầm Kim phẫn nộ nói: “Tần Minh, ai cho anh cả gan vu khống tôi thế hả?”

“Là tôi”, đúng lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ phía sau Tần Minh lên trước một bước, nói.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, toàn thân Sầm Kim run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Tiếp đó, người đàn ông kia tháo mặt nạ xuống, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, chân Sầm Kim như mềm nhũn ra.

“Tiêu… Chiến thần… Anh về doanh trại lúc nào vậy?”, Sầm Kim vội đi đến trước mặt Tiêu Thiên rồi thi lễ, trong lòng gã lúc này như tê dại.

“Có phải thất vọng lắm không?”, Tiêu Thiên nhìn Sầm Kim nói: “Có phải đang nghĩ nên giải thích với tôi thế nào?”

Trêи trán Sầm Kim toát hết mồ hôi: “Chiến thần, anh nghe tôi giải thích, tôi thật sự không biết người này là gian tế mà kẻ địch phái đến”.

“Hơn nữa, hai người hiểu nhầm rồi, người của đội Đao Phong là người của bộ tộc ở phía bắc, trêи người họ cũng có rất nhiều hình xăm”.

Nghe đến đây, Tiêu Thiên không kìm được mà bật cười: “Cái loại không sợ chết này, trước lúc chết mà vẫn dám đánh trả lại vậy sao?”

“Tại sao tôi phải sợ?”, Sầm Kim nói: “Cứ coi như anh là chiến thàn thì cũng không thể xử phạt tôi vô cớ được”.

Gã xông ra, hét lớn: “Nếu anh không tin tôi thì bây giờ hãy đến tìm Long Vương”, hiện giờ chiến tranh sắp diễn ra, sáng sớm sẽ phát động tấn công, nếu như lúc này mà làm lớn chuyện thì lòng quân sẽ ảnh hưởng.

“Không sao, anh cứ hô lớn nữa đi, dù sao thì cũng không có ai nghe thấy đâu”, Tiêu Thiên cười, ánh mắt lạnh băng, ánh mắt nhìn Sầm Kim như nhìn người chết. Sầm Kim không kìm được mà lùi sau hai bước, nhìn Tiêu Thiên, tay không kìm được mà nắm chặt đao dài ở hông.

“Tôi khuyên anh nên lấy thứ trong túi quần ra đi, nói không chừng tôi còn niệm tình mấy năm nay mà cho anh được chết toàn thây”, Tiêu Thiên nói: “Pháp sư Shaman bộ tộc Hậu Kim, Kim Sầm, tôi nói đúng không?”

“Kim Sầm gì chứ, tôi tên là Sầm Kim”, Sầm Kim hai chân run rẩy, lúc này gã biết thân phận của mình đã bại lộ. Tay phải của gã theo bản năng cho vào túi quần định hủy tờ giấy ban nãy viết, như vậy nói không chừng còn có thể liều mạng được. Chỉ cần làm lớn chuyện đến chỗ Long Vương thì biết đâu gã vẫn giữ được cái mạng này. Bởi vì dù sao thì họ cũng không có chứng cứ.

“Không thừa nhận à?”, Tiêu Thiên cười lạnh nói: “Lấy chứng cứ ra, để cho hắn được chết nhắm mắt”.

Tần Minh vỗ tay một cái, đám người Đầu Trọc áp giải bảy tám người bị trói chặt vào, miệng họ còn bị nhét giẻ, căn bản không lên tiếng được. Đám người Đầu Trọc ném họ xuống đất như ném con chó chết rồi đứng ở bên cạnh không nói gì.

“Tên thứ nhất là Thạch Lỗi, tên gốc là Thạch Cổ Khổ, hắn là phó chỉ huy của đại doanh thứ ba, có tài năng điều khiển đại bàng, đây là con đại bàng đưa thư mà hắn huấn luyện giúp anh”.

“Tên thứ hai, Đỗ Đơn, tên gốc là Đồ Khắc Thản Khắc, là chỉ huy đại doanh thứ năm, không ngừng phát triển các tuyến dưới, dùng nhiều thủ đoạn để ép và dụ dỗ binh lính làm phản”.

“Tên thứ ba, Tào Ngoa, tên gốc là Ngạc Đồn…”.

“Tên thứ tư…”, cứ thế Tần Minh nói chi tiết ngọn ngành của những tên này ra. Nói xong tên cuối cùng, Tần Minh nhìn về phía Sầm Kim nói: “Lần này anh không nói được gì nữa chăng?”

“Những kẻ này thì liên quan gì đến tôi?”, Sầm Kim cười lạnh nói: “Cùng lắm thì tôi phạm tội giám sát không nghiêm để gian tế trà trộn vào trong quân ngũ. Nếu có phạt thì nhiều nhất cũng chỉ bị hạ cấp thôi”.

“Hạ cấp? Anh nghĩ đẹp quá nhỉ?”, Tiêu Thiên duỗi eo một cái, đứng lên từng bước tiến lại chỗ Sầm Kim.

Sầm Kim lùi về sau, còn một tay vẫn nắm chặt cán đao. Nếu không phải đến đường cùng thì gã thật sự không muốn rút đao ra. Uy lực của Tiêu Thiên quá mạnh, hơn nữa cứ coi như thực lực không bằng trước đây thì cũng không phải là người mà gã có thể đối đầu.

“Chiến thần… Không đúng, Tiêu Thiên, hiện giờ anh đã giải ngũ rồi, chuyện của Bắc Cảnh tốt nhất là anh bớt quản đi”.

“Giải ngũ?”, Tiêu Thiên cười ha hả nói: “Ai nói với anh là tôi giải ngũ rồi?”

Nghe thấy lời này, Sầm Kim chau mày, đột nhiên gã nghĩ đến một khả năng: “Lẽ nào anh…”.