Rể Sang Đến Nhà

Chương 338




Ba Lặc Cách lòng nóng như lửa đốt, thậm chí trực tiếp rút đao ra chém lên người Hỗ Tùng. Máu chảy đầm đìa, thi thể của Hỗ Tùng nằm ngang tại chỗ. Sự tàn bạo của Ba Lặc Cách khiến tất cả mọi người ớn lạnh. Mọi người đều biết đột kϊƈɦ ban đêm vốn đã rất khó khăn, bây giờ còn phải đi qua một khu rừng lớn mà không biết đường thì rõ ràng là múa trêи mũi đao. Nhưng không còn cách nào khác, mọi người đành phải gắng gượng đi về phía khu rừng đó.

“Nhanh lên, tốc độ nhanh lên một chút”, tuyết trong khu rừng rất dày, kể cả móng ngựa được bọc da dê rồi nhưng vẫn rất nguy hiểm, chỉ cần trượt chân là sẽ lún xuống rất sâu.

“Tướng quân! Tuyết dày quá, muốn xuyên qua khu rừng này cần ít nhất một tiếng”, phó tướng nói.

Ba Lặc Cách chau mày, tay nắm chặt cán đao khiến cho phó tướng nhìn phát khϊế͙p͙, chỉ sợ nói năng không hợp ý của gã thì gã sẽ rút đao ra. Hàng nghìn người bị lún sâu ở chỗ này thì rất nguy hiểm. Thay vì lãng phí thời gian ở chỗ này thì chi bằng vòng đi đường xa hơn.

Bất đắc dĩ, Ba Lặc Cách hạ lệnh: “Truyền lệnh của ta, đi đường cũ ra khỏi khu rừng này, đi đường vòng”.

Cuối cùng cũng được thoát ra rồi, nếu như nơi này có kẻ địch đến tập kϊƈɦ thì bọn họ có khác nào thức ăn đang nằm trêи thớt, căn bản bất lực phản kháng. Bọn họ là kỵ binh, 80% sức chiến đấu là trêи lưng ngựa, nếu xuống ngựa thì cũng không mạnh hơn người khác là bao. Năm nghìn kỵ binh lùi về sau, cứ đi đi lại lại như này, chiến mã tiêu hao rất nhiều phần thể lực quý báu, chúng đã không còn đủ sức đánh tập kϊƈɦ nữa rồi.

Đúng lúc này trêи không trung đột nhiên lóe lên sao băng màu đỏ rực.

“Nguy rồi, địch tập kϊƈɦ”, trong đám người không biết ai hét lớn một tiếng. Tiếp đó là ‘sao băng’ từ bốn phương tám hướng bắn tới. Đây nào phải là sao băng, rõ ràng là mũi tên tẩm dầu của địch.

“Vèo, vèo, vèo”.

“Vút, vút, vút”, mũi tên lửa bay trêи không trung rồi đập lên mặt đất đầy tuyết, trêи cành cây khô, trêи cả lưng ngựa. Hàng trăm kỵ binh bị đốt thành cái sàng.

“Mau, mau xuống ngựa, lấy chiến mã làm vật chắn, mau”, Ba Lặc Cách hai mắt trợn trừng, xoay người xuống ngựa, dùng chiến mã làm vật chắn còn mình nấp bên dưới thân ngựa. Mấy mũi tên bắn lên bên trêи, chiến mã ngã xuống đất, suýt nữa đè chết Ba Lặc Cách. Hai mắt gã đỏ ửng, làm sao mà không biết mình đã bị mai phục.

Lúc này gã hối hận xanh ruột lại, tại sao lại hành quân trong khu rừng này, tại sao chứ? Vô số mũi tên lửa thiêu đốt cành cây khô dường như chiếu sáng khu rừng vốn tối tăm. Không ít người bị thiêu cháy, áo da trêи người họ lại là vật bắt cháy tốt nhất. Bị dính lửa một cái là căn bản không thể dập tắt được.

“A…”.

“Cứu mạng, cứu tôi với”, bọn họ điên cuồng kêu cứu trêи tuyết, cuối cùng bị thiêu chết. Mấy lượt mũi tên lửa bắn tới khiến bọn họ chết thảm, ít nhất cũng tổn thất đến một phần ba.

Mắt thấy mũi tên lửa không bắn tới nữa, Ba Lặc Cách hét lớn: “Mau, bỏ ngựa lại và chạy thôi”, vừa nói dứt lời thì trong rừng truyền lại vô số tiếng kêu quái gở.

“Ù ù ù…”, lúc này giống như tiếng kêu của người rừng vậy. Tiếp đó là trong khu rừng tối om xuất hiện những binh sĩ mặc chiến phục của Bắc Cảnh. Chân họ giẫm lên tuyết rồi xuyên qua khu rừng, gậy chống trêи tuyết của họ lại chính là thanh đao sắc nhọn. Hai tay dùng sức rồi thân người bay lên trêи.

“Không xong rồi, mau rút đao ra nghênh địch”, không cần Ba Lặc Cách nói nhiều, bọn họ đều rút đao dài ở phần hông của mình. Đây rốt cuộc là người của doanh trại nào vậy?

Rất nhanh, bọn họ trượt tuyết xuống rồi trượt đến bên cạnh kẻ địch. Họ vung đao trong tay lên rồi thuận thế chém xuống, đầu người rơi đất, máu chảy đầm đìa. Bọn họ xuyên qua khu rừng thấy liên quân phạt bắc căn bản không có sức kháng cự nữa rồi. Chân của đám người đó lún sâu trong tuyết, trêи đường hành quân cũng tiêu hao sức lực nên căn bản khó mà chống cự.

Đã quá đi! Họ giống như những cây củ cải lăn trong tuyết. Mọi người của đội Vô Úy cảm thấy mình giống như đang chơi trò nhổ củ cải hoặc đập đầu chuột vậy, cắt cứ như cắt tỏi tây vậy.

Nhìn đám tinh binh dưới trướng mình hết người này đến người kia bị giết như thế, lòng Ba Lặc Cách như đang rỉ máu. Gã rút đao ở hông, dùng lực mạnh rồi đứng trêи lưng ngựa.

Gã không phải kẻ yếu ớt mà cũng đạt được cảnh giới thứ ba rồi. Gã giẫm lên trêи xác chiến mã rồi giao đấu với binh sĩ Bắc Cảnh trong khu rừng.

“Chết đi”, gã bắt lấy cơ hội rồi trực tiếp chém về phía một binh sĩ. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên binh sĩ kia căn bản không kịp chống lại nên bị chém nặng. Gã tự tin cho rằng đao này chém lìa người rồi nhưng điều khiến gã không ngờ đến chính là đao này chém vào một cái thì chỉ chém vào áo chống đạn thôi chứ khi chém vào da thịt trêи người thì không vào nổi.

Chuyện này… Sao có thể? Binh sĩ kia đau đến mức há mồm ra, cũng không phải là hắn không bị thương nhưng cũng chỉ bị thương ngoài da thôi.

Đội Vô Úy nổi tiếng vì có toàn người vai u thịt bắp. Binh sĩ đó cười một cái rồi quay đầu nhìn về phía Ba Lặc Cách, sau đó binh sĩ vung đao trong tay lên chém xuống.

Hai đao chạm nhau, lửa bắn tứ tung, người bên cạnh nhìn thấy cũng xúm lại vây lấy Ba Lặc Cách.

Gã không hổ danh là người đứng đầu vạn người, võ công cũng rất cao cường, có thể một địch mười mà không bị chút tổn thương nào.

“Để ta”, đúng lúc này một người đàn ông có dáng người hao gầy tham gia vào trận đấu. Nhìn thấy hắn ta thì những người khác đều rời đi, đi giết những quân địch khác. Người này không phải ai khác mà chính là chủ tướng của đội Vô Úy- Trương Thanh. Đừng thấy gã gầy gò thế, chứ võ công thì vô cùng lợi hại. Kể cả là súng bắn thì cũng không bắn xuyên qua hàng phòng ngự của gã được.

“Là mày, Trương Thanh”, Ba Lặc Cách nhận ra gã. Hai người từng chạm mặt vô số lần trêи chiến trường.

“Ba Lặc Cách! Thiên đường có đường đi thì mày không đi, địa ngục không cửa thì mày lại đâm vào, hôm nay ông mày sẽ tiễn mày về tây thiên”, nói xong gã vung đao lên rồi chém xuống.

Trương Thanh đã mạnh hơn trước, cộng với sức phòng ngự của gã nên khả năng chiến thắng của Ba Lặc Cách gần như bằng không.

“Trương Thanh, Bắc Cảnh chúng mày chỉ giỏi âm mưu quỷ kế thôi, có bản lĩnh thì đi ra ngoài đấu đơn với tao”, Ba Lặc Cách hung hăng nói.

“Mày từng nghe thấy câu nói ‘dùng binh đánh trận thì đó là quỷ kế cũng được’ chưa?”, Trương Thanh cười lạnh nói: “Chỉ cần có thể tiêu diệt toàn bộ chúng mày thì âm mưu quỷ kế có là gì. Kể cả bảo tao xuống địa ngục thì tao cũng bằng lòng”.

Nguy hiểm bên ngoài Bắc Cảnh đã tồn tại hàng nghìn năm rồi, đây đã là lúc tiêu diệt sạch sẽ.

“To gan! Hôm nay có phải chết thì tao cũng phải kéo mày theo”. Hiện giờ tinh binh của gã không còn sống sót thì chắc chắn gã cũng không sống nổi nữa. Kể cả là phải chết thì gã cũng phải kéo cả Trương Thanh chết theo.

“Mày yên tâm, kể cả Hậu Kim bị diệt thì tao vẫn sẽ sống tốt”, lời nói vừa dứt thì gã dùng lực mạnh rồi hai bên đấu một trận. Đúng lúc này Trương Thanh dưới chân không vững như sắp ngã về sau.

Đây là cơ hội tốt, làm sao Ba Lặc Cách lại bỏ qua cơ hội tốt như này. Gã từ trêи lưng ngựa nhảy xuống rồi dùng sức chém xuống. Đúng lúc này, đao dài trong tay trái của Trương Thanh hướng xuống đất, thân người vốn tưởng ngã xuống thì lúc này lại đứng vững trở lại. Đao dài lại trực tiếp chém về phía tim của Ba Lặc Cách.

“Xoẹt”, đao dài đâm xuyên qua tim rồi đâm đến nỗi Ba Lặc Cách thấy tim lạnh buốt.

“Phụt”, máu tươi từ chỗ vết thương phun ra rồi bắn hết lên mặt Trương Thanh.

“Xoẹt xoẹt xoẹt”, Trương Thanh đứng thẳng người rồi rút đao dài ra.

Máu của loại chó chết này đúng là tanh thối thật. Ba Lặc Cách chết không nhắm mắt bởi vì sự liều lĩnh của gã như phá hỏng tất cả mọi thứ của gã.

Trương Thanh vung đao lên rồi trực tiếp chém rơi đầu chó của gã. Năm nghìn kỵ binh đều bị tiêu diệt hết. Như vậy, đại quân của bốn ngả đường có tổng là hai mươi lăm nghìn kỵ binh đều bị tiêu diệt hết, những kẻ chạy trốn thì không được mấy người.

“Đi nào, về phủ thôi”, Trương Thanh khoát tay một cái, ai nấy đều hài lòng trở về. Lần này có không ít người được thăng quan tiến chức rồi.

Còn lúc này tại Long Thành, Mặc Đốn Thiền Vu và Hoàng Kim Khả Hãn đều đang lo lắng đợi tin tức. Lúc này đã là ba giờ sáng rồi, nếu tính thời gian thì lúc này trận chiến phải kết thúc rồi chứ?

“Thám báo có tin tức gì không?”, lại đợi thêm hai tiếng nữa, Mặc Đốn Thiền Vu dường như không đợi nổi nữa. Lâu vậy rồi thì bọn họ phải về rồi mới phải chứ. Nếu đánh thắng thì chắc chắn sẽ phái người về báo tin.

“Bẩm Thiền Vu, tạm thời vẫn chưa có tin tức ạ”, Mặc Đốn Thiền Vu chau mày, đứng dậy có chút lo lắng.

“Mặc Đốn Thiền Vu hà tất phải lo lắng, trận chiến này chúng ta thắng chắc rồi”, nếu so với Mặc Đốn Thiền Vu thì Hoàng Kim Khả Hãn có niềm tin hơn nhiều. Lần này tình báo rất tường tận, nếu như đến quân phục kϊƈɦ mà còn không thắng được thì bọn họ đừng quay về nữa. Trong lòng gã nghĩ, lúc này chắc bọn họ đang dọn sạch chiến trường, đến lúc đó sẽ xách đầu của người Bắc Cảnh về để diện kiến.

Nghĩ đến cảnh hàng nghìn hàng triệu chiếc đầu người đặt trước mặt mình, Hoàng Kim Khả Hãn lại thấy thích thú. Y nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó sẽ chất những đầu người này ở đối diện sông Bắc Lương rồi xây một tòa quan sát để người Bắc Cảnh ngắm nhìn cho đã mắt.