Rể Sang Đến Nhà

Chương 342




Tiêu Thiên nói xong thì lấy ra một tấm ảnh chụp được giấu kỹ.

Long Vương cầm lấy nhìn, ông vô cùng vui mừng: "Được, cô gái này rất đẹp!"

"Thằng nhóc con đúng là được tổ tiên phù hộ mới lấy được cô gái tốt như thế”.

Tiêu Thiên gãi đầu, anh cười ha ha không phản bác lại.

Đúng là có thể lấy được Trần Mộng Dao thì thật sự đến nằm mơ cũng phải cười đến nỗi bật tỉnh.

"Được, chờ sau khi chiến tranh kết thúc ta muốn đến gặp con dâu".

Long Vương trả lại ảnh chụp, Tiêu Thiên nhận lấy: "Vâng, em ấy nhất định sẽ rất mừng".

"Bố già rồi, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi, thế giới này cuối cùng sẽ là của những người trẻ tuổi các con".

Long Vương rất cảm khái, nhoáng cái đã qua mấy chục năm rồi: "Hiện giờ ta chỉ có một tâm nguyện, lúc về hưu có thể bế cháu bế chắt, thằng nhóc con phải giữ vợ cho tốt vào!"

"Bố cứ yên tâm, đến lúc đó bố đừng có mà chê quá nhiều cháu chắt đấy".

"Ha ha..."

Trong lều trại vang lên tiếng cười lớn của Long Vương.

Tiêu Thiên cũng cười rộ lên, hai người mặc dù là bố con nuôi, thế nhưng trông lại giống như bạn bè lâu năm hơn.

"Không được sơ suất, nhất định không được sơ suất!"

Long Vương vỗ bờ vai anh rồi nói.

"Bố yên tâm, con sẽ không sơ suất".

Cho dù sư tử bắt thỏ thì cũng phải dùng hết sức mạnh, càng không nói tới việc kẻ địch vô cùng hung ác, anh sẽ không coi thường họ, cũng không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.

"Con làm việc luôn khiến ta yên tâm, ta sẽ quản lý doanh trại giúp con".

Hai bố con nhìn nhau cười.

...

Cùng lúc đó, Hoàng Kim Khả Hãn đã tỉnh lại sau cơn hôn mê.

Thất bại đêm qua đã lan rộng khắp Long Thành, vừa mới trận đầu đã lập tức làm suy giảm tinh thần chiến đấu của quân đội.

Nhóm lính đánh thuê La Sát, nhóm lính đánh thuê Ám Dạ ... hội Satan, hội Tử Thần...đã sớm biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.

May là bọn họ không tùy tiện đi theo, nếu không chắc chắn sẽ tổn thất rất lớn.

Người của bọn họ cũng không có nhiều, ai nấy đều tốn rất nhiều công sức tiền bạc để bồi dưỡng.

Mặc Đốn Thiền Vu mời thủ lĩnh của các thế lực tới lều trại của mình: "Mọi người, Bắc Cảnh âm hiểm giả dối, đêm qua chúng tôi đã tổn thất 2 vạn 5 ngàn kỵ binh, tôi mong mọi người sẽ giúp đỡ chúng tôi".

"Ngu xuẩn, cái bẫy rõ ràng như vậy mà cũng tin".

Thủ lĩnh của hội Satan là người thẳng thắn, gã cũng không quan tâm đến thể diện của Mặc Đốn.

Sắc mặt Mặc Đốn tối sầm, trong lòng gã vô cùng tức giận, nhưng gã cố gắng kiềm chế.

Không được chọc vào bọn họ, đám thế lực Trung Đông vô cùng ác độc, không thể động vào, một khi động vào bọn họ thì sẽ bị đuổi giết không ngừng.

"Muốn chúng tôi ra tay cũng không phải là không được, nhưng phải tuyệt đối phải nghe theo lệnh của hội Tử Thần chúng tôi!"

Thủ lĩnh hội Tử Thần, Cáp Địch Tư nói, hắn ta mặc một chiếc áo choàng đen, trêи mặt có đeo mặt nạ thần chết, không thể nhìn rõ mặt hắn ta.

"Bốp!"

Thủ lĩnh hội anh em Nam Á vỗ bàn nói: "Tại sao chúng tao phải nghe lời một kẻ giấu đầu hở đuôi không dám lộ mặt chứ?"

"Mày nói cái gì?"

Cáp Địch Tư đứng mạnh lên, hắn ta vừa hất tay thì một thanh dao sắc bén xuất hiện ở trong tay: "Có giỏi thì nhắc lại lần nữa xem!"

"Hừ, dù có nói mười lần nữa thì thế nào hả”.

Ba Tụng chuẩn bị tư thế chiến đấu, hai bàn tay gã được bao trùm bởi sáng sáng màu vàng nhạt.

Hóa ra cũng là cao thủ cảnh giới thứ ba, hơn nữa còn là một trong những cao thủ cảnh giới thứ ba nổi bật nhất nữa.

Thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê La Sát, La Sát; Thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê Ám Dạ, Mậu Tư; Thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê Sát Lục, Đồ Phu; Còn cả thủ lĩnh nữ duy nhất của nhóm lính đánh thuê Góa Phụ Đen, Góa Phụ Đen.

Bốn người này đều đứng một bên hóng chuyện, căn bản không có ý nói muốn nói chuyện.

"Mấy người im hết cho tôi!"

Đúng lúc này một người mặc trang phục võ sĩ đứng lên, gã rút đao ra bên hông ra: "Người có thể hiểu rõ Bắc Cảnh nhất đương nhiên chính là hội Hắc Long chúng tôi rồi, chỉ cần chúng tôi dẫn dắt thì mấy người mới chiến thắng được Bắc Cảnh!"

Khí thế trêи người gã vô cùng mạnh, gã đã vượt qua cảnh giới thứ ba, có thể cân sức cân tài với người đang ở cảnh giới thứ tư là Mặc Đốn Thiền Vu và Hoàng Kim Khả Hãn.

Cảnh giới thứ tư!

Thủ lĩnh hội Hắc Long, Cát Điền Thái Nhất không ngờ lại là cao thủ cảnh giới thứ tư!

Khí thế trêи người gã tỏa ra nháy mắt khiến mọi người chói mắt.

Thật sự quá mạnh mẽ, tuy rằng khí thế còn hơi không ổn định nhưng chỉ cần là cảnh giới thứ tư thì người ở cảnh giới thứ ba sẽ không chống lại được.

"Không đúng, đây không phải là cảnh giới thứ tư!"

Góa Phụ Đen đột nhiên nở nụ cười: "Nghe nói hội Hắc Long mới nhất nghiên cứu ra một loại thuốc cấm, có thể trong khoảng thời gian ngắn khiến sức mạnh tăng nhanh, nhưng cái giá là mất đi một năm sống, không biết có phải thủ lĩnh Cát Điền đã dùng loại thuốc này hay không?"

Cát Điền Thái Nhất biến sắc, mắt gã lóe lên tia sáng: "Cô nghe ai nói?"

Gã lập tức biết trong hội Hắc Long có gian tế.

Gã đúng là đã dùng loại này thuốc này, nhưng đây là cơ mật tối cao của hội Hắc Long, không có nhiều người biết được.

Hơn nữa dùng loại thuốc cấm này đúng là có thể tăng thực lực trong thời gian ngắn, nhưng chỉ có thể duy trì trong nửa tháng, hơn nữa còn bị mất một năm mạng sống, ngoài ra còn có một số tác dụng phủ, đàn ông sử dụng thì cả đời sẽ không lên được nữa, còn phụ nữ sử dụng sẽ bị mãn kinh.

Con đường võ thuật cũng bị cắt đứt, có nghĩa là cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc thực lực có thể tiến bộ lên nữa.

Hậu quả của sức mạnh ngắn hạn là rất lớn.

"Nếu muốn người khác không biết thì tốt nhất đừng làm".

Góa Phụ Đen che miệng nở nụ cười.

Nhưng mà một giây sau cô ta đã không cười được nữa, bởi vì cô ta cảm nhận được áp lực lớn đang lao tới.

Cát Điền Thái Nhất lạnh lùng nhìn Góa Phụ Đen, sát ý trong gã bốc lên, thanh đao trong tay gã hiện lên một lớp ánh sáng vàng.

Tuy rằng có hơi mỏng nhưng vẫn mạnh mẽ hơn nội khí cấp cao.

Góa Phụ Đen biến sắc, cô ta biết Cát Điền Thái Nhất muốn giết mình, cô ta cảm thấy bản thân như bị khóa chặt lại.

Cho dù gã thực sự dùng thuốc để nâng cao sức mạnh thì vẫn mạnh hơn cô ta.

"Khiêu khích kẻ mạnh, đúng là tự tìm đường chết!"

Cát Điền Thái Nhất trực tiếp tung chiêu, Góa Phụ Đen bị áp lực rất lớn đè mạnh lên người, cô ta muốn né đi nhưng vẫn chậm một bước.

Khi luồng sức mạnh đó sắp ập vào người cô ta thì bỗng có một luồng khí khác cản lại.

Tất nhiên người đó chính là Mặc Đốn Thiền Vu!

"Hừ, láo xược, dám đánh nhau trước mặt tôi, mấy người không coi tôi ra gì hả!"

Gã là cao thủ cảnh giới thứ tư, kể từ khi trở thành Thiền Vu thì gã đã bỏ bê luyện tập, nhưng sức mạnh thì vẫn còn đó.

"Tôi kêu mấy người tới không phải để mấy người lục đục nội bộ!"

Ánh mắt Cát Điền Thái Nhất co lại, chiêu thức vừa rồi gã đã phải dùng hết sức mạnh, nhưng Mặc Đốn Thiền Vu lại có thể nhẹ nhàng phá hủy.

Có thể nói sức mạnh của Mặc Đốn Thiền Vu mạnh hơn gã rất nhiều!

"Mặc Đốn Thiền Vu bớt giận, là tôi lỗ mãng!"

Cát Điền Thái Nhất suy nghĩ một lát rồi nói, sau đó gã lui về sau.

Góa Phụ Đen vẫn còn sợ hãi, cô ta nhìn Mặc Đốn Thiền Vu: "Đa tạ Mặc Đốn Thiền Vu đã cứu giúp".

Cô ta nói xong thì hung dữ nhìn về phía Cát Điền Thái Nhất, không cần nghĩ cũng biết chờ đến khi rời đi thi binh đoàn của Góa Phụ Đen nhất định sẽ để mắt tới hội Hắc Long!

Cát Điền Thái Nhất căn bản không sợ, con giỏi thì tới đấy, gã vẫn còn rất nhiều thuốc, cứ đến đây gã giết hết.

Mặc Đốn Thiền Vu khoát tay: "Tất cả mọi người yên lặng đi, hiện giờ cần phải đồng lòng chống lại kẻ địch, mong mọi người buông bỏ thành kiến, hợp tác chân thành với nhau".

"Hoa Hạ có câu nói rất hay, lục đục nội bộ sẽ chỉ khiến kẻ thù vui vẻ mà thôi".

"Đúng thế, Mặc Đốn Thiền Vu nói có lý."

Hoàng Kim Khả Hãn cũng hùa vào, tuy hai người không hợp nhau nhưng khi đối đầu với kẻ địch thì bọn họ đều có chung tiếng nói, đợi đến khi tiêu diệt được Bắc Cảnh rồi đánh gì thì đánh.

Sau khi y nói xong thì giải phóng khí thế trong người ra.

Khí thế của hai cao thủ cảnh giới thứ tư tỏa ra, khiến cả lều trại trở nên im lặng.

Hổ không phát uy lại tưởng mèo nhà.

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh chuyển động của cánh quạt.

m thanh gì thế?

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, lúc này có người đến gần lều trại: "Báo cáo, Bắc Cảnh cử máy bay không người lái tới bay vòng quanh bầu trời Long Thành".

Mặc Đốn Thiền Vu và Hoàng Kim Khả Hãn vội vã thu lại khí thế của mình.

Sắc mặt cả hai thay đổi, chuyện gì thế, Bắc Cảnh muốn phá hủy hiệp ước sao?

Cái khác thì không nói, chỉ cần Bắc Cảnh phái phi cơ chiến đấu ra thì không đến nửa giờ cả Long Thành sẽ trở thành đống đổ nát.

Đừng nói ba trăm vạn hay ba nghìn vạn quân, có nhiều hơn nữa cũng bị nổ tan xác.

"Không, đây không phải phi cơ chiến đấu mà là máy bay trinh sát!"

La Sát nói.

"Đứng đó đoán làm gì, trực tiếp đi ra xem là được!"

Lạp Đồ nói xong thì bước thẳng ra ngoài.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời, đúng là trêи bầu trời có vài cái máy bay.

"Đúng là máy bay trinh sát không người lái!"

Đúng là không kiêng nể gì!

Cáp Địch Tư nhíu mày, nếu như mấy máy bay này cứ tùy ý bay trêи không như thế, thì hành động của bọn họ sẽ bị Bắc Cảnh biết hết.

Vậy còn đánh cái quần gì nữa!

"Nhanh lên, lấy khẩu đại bác bắn tỉa của tao ra đây, tao muốn bắn rơi mấy chiếc máy bay này!"

Thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê Ám Dạ, Mậu Tư nói

Có hai người nhanh chóng mang một khẩu đại bác tới.

Mậu Tư đặt khẩu súng bắn tỉa nặng 80kg lên vai bằng một tay.

Hắn ta nhắm bắn về phía máy bay trêи bầu trời.

"Ầm!"

Độ giật lớn khiến Mậu Tư phải lùi lại ba bước.

"Bắn trúng không?"

Mọi người mở to hai mắt.