Rể Sang Đến Nhà

Chương 75




Hai ngày nay Tần Tuyết như người mất hồn, luôn nghĩ xem bao giờ Tiêu Thiên mới gọi điện cho mình.

Tinh tinh tinh!

Đúng lúc cô ta đang ngẩn ngơ thì điện thoại vang lên.

Cầm lên điện thoại và nhìn, là Tiêu Thiên gọi đến.

Lập tức, trêи mặt cô ta lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng bắt máy: “Tiêu tiên sinh, anh có gì cần dặn dò!”

“Cửa hàng của cô loại xe nào đắt nhất?”

Xe đắt nhất?

Tần Tuyết vội vã nói: “Maybach S, cấu hình thấp một triệu bốn trăm ngàn, cấu hình cao ba triệu hai trăm ngàn, đây là dòng xe đắt nhất của chúng tôi!”

“Rẻ như vậy?”

Tiêu Thiên chau mày, nghĩ đến Vân Thành chỉ là một thành phố hạng ba, anh liền hiểu ra.

“Vậy được, tôi chuyển tiền vào tài khoản của cô, đến lúc ấy cô trực tiếp lái xe đến tập đoàn Trần Thị ở toà nhà Thiên Long.”

“Ting, thông báo tiền đến 8 triệu!”

Khoản tiền này bao gồm tiền thuế mua bảo hiểm của hai chiếc xe, và phí bảo dưỡng của một chiếc xe khác.

“Tiêu tiên sinh, quá nhiều rồi, không mất nhiều tiền đến như vậy!”

Nhịp tim Tần Tuyết đập nhanh hơn, tám triệu, nói chuyển liền chuyển, không lẽ anh ấy lại tin tưởng mình đến vậy?

“Thừa thì để lại chỗ cô, được rồi, tôi có việc, cúp máy trước!”

Nói xong, đối phương liền cúp máy.

Đối với sự tin tưởng của Tiêu Thiên, trong lòng Tần Tuyết không khỏi cảm kϊƈɦ.

Cô ta vội vàng đến quầy lễ tân, bảo bọn họ kê hoá đơn.

“Tiểu Tuyết, cô lại có khách hàng muốn mua xe rồi?”

Một nhân viên bán hàng ở quầy lễ tân hỏi.

“Ừ!” Tần Tuyết gật đầu: “Kê cho tôi hai hoá đơn của hai chiếc xe Maybach S cấu hình cao, thanh toán hết một lần.”

Cái gì?

Nghe nói vậy, đồng nghiệp xung quanh đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.

“Tiểu Tuyết, cô…. Cô chắc chắn là xe Maybach S cấu hình cao chứ? Lại còn thanh toán hết một lần?!”

“Đúng vậy!”

“Nhưng tại sao tôi không nhìn thấy khách hàng đâu?”

“Ồ, anh ấy đã chuyển khoản cho tôi rồi, tám triệu!”

Ầm!

Nghe được câu nói này, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc.

“Tám… tám triệu?”

“Cô không phải đang nói đùa chứ?”

Nói đùa, không thể nào!

Tần Tuyết cũng không khoe khoang, tự mình điền nốt tờ đơn, sau đó đi đến tài vụ chuyển tiền, cuối cùng cầm đơn mà tài vụ đưa, trực tiếp đi đến kho hàng lấy xe!

Sự việc này kinh động đến cửa hàng trưởng, thậm chí đến cả giám đốc khu vực Vân Thành cũng bị shock.

Một nhân viên mới đến, vậy mà lại bán được chiếc xe trị giá hơn mười triệu trong nửa tháng ngắn ngủi, thật là khó bề tưởng tượng.

Sau cùng, giám đốc khu vực đích thân đến hỏi thăm Tần Tuyết, Tần Tuyết cũng được nhảy lên làm chủ quản bộ phận bán hàng của cửa hàng.

Đương nhiên, đây đều là những việc sau này.

Chẳng mấy chốc, Tiêu Thiên đã lái xe đến nhà máy ở ngoại ô.

Tại thời điểm này, nhà máy đã bắt đầu được cất nóc, không bao lâu nữa sẽ có thể bắt đầu đi vào sử dụng.

Ở khoảng đất trống phía sau nhà máy.

Trương Thu Bạch, đầu trọc và khoảng hơn sáu mươi người đã đến đông đủ.

“Tất cả đứng thẳng lên cho tôi, mẹ kiếp ai dám động đậy, tôi sẽ đá gãy chân người đó.” Trương Thu Bạch nhìn đám người đứng bất động trước mắt, cảm thấy dường như lại trở về ngày tháng trước đây ở phương Bắc.

Mặt trời lúc tám chín giờ cực kỳ gay gắt, người nào người ấy cũng mồ hôi đầm đìa.

Nhìn thấy Tiêu Thiên, Trương Thu Bạch vội vã bước lên chào hỏi: “Anh Thiên!”

Tiêu Thiên gật đầu đáp lại, nhìn về phía đám người, bỏ lại một câu: “Giữ nguyên tư thế này, đứng đến mười hai giờ! Ai cử động, các người liền cùng nhau cuốn xéo, ngã xuống không tính!”

Nói xong, Tiêu Thiên thấp giọng dặn dò Trương Thu Bạch một câu, Trương Thu Bạch gật gật đầu, nhanh chóng rời khỏi sân tập.

Theo thời gian, mặt trời lên cao và nhiệt độ dần dần tăng lên.

Không khí nóng bụi mù mịt.

“Vẫn còn một tiếng nữa!”

Tiêu Thiên nhìn thời gian, lúc này đã có rất nhiều người xuất hiện trạng thái say nắng, tin rằng qua nửa tiếng nữa, sẽ có người ngã xuống

Rầm!

Đúng như dự đoán, năm phút sau, một người đàn ông xăm hình bọ cạp ngã xuống.

Trương Thu Bạch vội vàng kéo người đó xuống, sau đó cho anh ta uống một bát canh giải nhiệt đặc chế.

Lại qua hai phút nữa.

Rầm! Rầm!

Lại có hai người nữa không kiên trì được mà ngã xuống ngất xỉu.

Mười một giờ ba mươi phút, trêи sân tập chỉ còn lại bốn mươi người.

Tiêu Thiên liếc một vòng, hét lên: “Đừng kiên trì nữa, các người không thích hợp với công việc này, chỉ cần các người nói tôi không chịu được nữa rồi, là có thể trốn vào chỗ mát, uống canh giải nhiệt.”

“Tôi có thể!” Đầu trọc kiên định nói.

“Đừng cố gắng nữa, cậu không thích hợp!”

“Tôi có thể, tôi có thể kiên trì!” Đầu trọc hét lên một lần nữa.

Tiếng nói vừa dứt, ba mươi chín người còn lại đồng thanh hét lên: “Chúng tôi có thể!”

Nghe như vậy, khoé miệng Tiêu Thiên khẽ nhếch lên.

Chỉ có những người kiên trì được mới là người mà anh cần.

Chỉ cần bốn mươi người này kiên trì đến cùng, bọn họ sẽ trở thành những chiến sĩ một địch lại một trăm bất khả chiến bại.

“Anh Thiên, hai mươi người này tính thế nào đây?” Trương Thu Bạch hỏi.

“Đến từ đâu thì về nơi ấy!” Tiêu Thiên lạnh nhạt nói.

“Vâng, em hiểu rồi!”

Rất nhanh đã đến mười hai giờ, Trương Thu Bạch thổi còi báo hiệu.

Đám người kϊƈɦ động muốn hét lên, nhưng lại phát hiện tay chân cứng đờ, cổ họng khô rát, phát ra âm thanh khàn khàn.

“Cho mỗi người bọn họ uống một ngụm nước!”

Tiêu Thiên dặn dò xuống.

Đám người này sớm đã khát khô cổ họng, hận không thể uống no một bữa nước.

Khi họ nhìn thấy rõ nước trong cốc, lập tức trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Chỉ có một lớp nước cạn trong cốc giấy, chút nước này đến làm ướt cổ họng cũng không đủ.

Khuôn mặt của người đầu trọc ngay lúc ấy trở lên u ám: “Tiêu chủ nhiệm!”

“Bây giờ các người phải gọi tôi là huấn luyện!”

“Tiêu chủ… Huấn luyện Tiêu!” Người trọc đầu nói: “Anh em đứng từ tám giờ sáng đến mười hai giờ theo yêu cầu của anh, bây giờ khát quá rồi, tại sao lại cho chúng tôi chút nước như vậy!”

“Ai cho phép cậu chất vấn huấn luyện?” Trương Thu Bạch nghiêm giọng nói.

“Thời tiết nóng như vậy, nếu không uống nước, cơ thể chúng tôi sẽ bị mất nước!”

“Đúng vậy, dựa vào cái gì mà cho chúng tôi chút xíu nước như vậy, chúng tôi cần uống nước, uống rất nhiều nước!”

“Nhanh cho chúng tôi nước!”

“Trương Thu Bạch!”

“Rõ!” Trương Thu Bạch đứng thẳng như cây lao.

“Cho bọn họ uống nước, uống xong bảo bọn họ cuốn xéo!”

“Vâng!”

Trương Thu Bạch cẩn thận tỉ mỉ thực hiện mệnh lệnh của Tiêu Thiên, anh ta mang hai thùng nước lớn ở bệnh cạnh đến.

“Uống nước này vào, sau này sẽ không phải chịu khổ chịu mệt nữa!” Tiêu Thiên hờ hững nói: “Tôi nói rồi, các người không thích hợp!”

Lúc này, bọn họ vừa mệt vừa khát.

Con người không ăn có thể sống từ bảy đến hai mươi năm ngày, không có nước, ba ngày cũng không sống được.

Lúc đó, một người đàn ông bước lên trước: “Quy định vớ vẩn gì vậy, tôi chỉ muốn uống nước!”

Nói xong, anh ta tiến lên lấy một chai nước, vặn mở lắp và uống một cách sung sướиɠ: “Mẹ kiếp, thật là sảng kɧօáϊ!”

Ừng ực!

Nhìn dáng vẻ anh ta uống nước say sưa như vậy, không ít người trong tiềm thức không ngừng nuốt nước bọt.

“Nhanh đến uống nước đi, cmn sướиɠ chết mất!”

Nghe thấy câu này, có vài người không chịu được sự cám dỗ đã chạy qua, lấy nước uống sung sướиɠ.

“Ừng ực ừng ực!”

Dòng nước mát lạnh thấm vào tận ruột gan.

Nhìn thấy Tiêu Thiên và Trương Thu Bạch không ngăn cản, lại có mấy người không nhịn được mà tiến lên lấy nước uống.

Người đầu trọc ɭϊếʍ ɭϊếʍ đầu lưỡi, cũng muốn bước lên, nhưng khi anh ta nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Trương Thu Bạch, lập từng dừng lại bước chân.

Anh ta đột nhiên hiểu được dụng ý của Tiêu Thiên, anh là đang thử khả năng chịu đựng cám dỗ của bọn họ!?

Nghĩ đến đây, toàn thân anh ta run rẩy.

Tiêu Thiên cười cười: “Sao vậy, ở đây vẫn còn rất nhiều nước, nhanh đến đây, thời tiết nóng như vậy, không cho các người uống nước nhất định sẽ chết đấy!”

“Đến uống nước, uống xong nước sẽ không phải chịu khổ chịu mệt nữa!”

Lời nói của Tiêu Thiên như mang theo ẩm hưởng ma mị, làm không ít người phải động lòng.

“Tôi không chịu được nữa rồi!”

Lại có hai người bước lên trước!

“Nhanh quay lại, anh ấy là đang thử thách chúng ta!” Người đầu trọc cổ họng như sắp rách nói.

“Mẹ kiếp thử thách cái mẹ gì, ông đây không quản nữa!”

“Tôi cho các người thêm mười giây suy nghĩ, nếu mười giây giây này các người không đến lấy nước, tôi sẽ cất đi, đến lúc đó có muốn uống cũng không được!”

“Anh đừng hòng dụ dỗ chúng tôi!”

Người đầu trọc cắn răng nghiến lợi quát: “Anh em, đừng để bị mắc bẫy của anh ấy!”

Tiêu Thiên không nói gì, Trương Thu Bạch đứng một bên bắt đầu đếm ngược: “10, 9, 8, 7…2, 1… hết thời gian!”

Trương Thu Bạch nhẹ nhõm nhìn bọn họ một cái, sau đó đem nước đi, lại nói với những người đã uống nước: “Các người quay trở lại công ty, tìm tài vụ, mỗi người lĩnh một trăm ngàn, coi như thưởng cho thành tích sất sắc trước đây, từ nay về sau các người không cần đến nữa!"

Chà!

Tiếng nói vừa dứt, mười người đó lập tức hoang mang: “Giám đốc Trương, anh không thể đạt được mục đích rồi lại đá chúng tôi đi chứ, hai năm nay, anh em đều theo anh vào sống ra chết, anh không thể vứt bỏ chúng tôi được.”

“Đúng vậy, anh không được làm thế!”

“Im miệng!”

Trương Thu Bạch lạnh giọng nói: “Mấy năm nay tôi nuôi các người ăn nuôi các người mặc, đối với các người tận tình tận nghĩa, cho các người một trăm ngàn đã là niệm tình cũ rồi, nếu còn nói nữa, các người có tin một xu tôi cũng không trả các người nữa không!”

“Giám đốc Trương, anh…”

“Cút!”

Đám người thấy Trương Thu Bạch tức giận, lập tức bị doạ cho không dám mở miệng, hung ác liếc nhìn Tiêu Thiên xong, chán chường rời đi.