Rể Sang Đến Nhà

Chương 82




“Mấy người… Đừng có hối hận đấy!”

Dứt lời, mấy nhân viên cấp dưới đồng loạt từ chức.

Theo sau Trình Bân, đám người Hứa Văn cũng nghiến răng rời khỏi văn phòng, tiếp đó, những nhân viên cấp cao của công ty đồng loạt chạy vào, bởi vì công ty đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng từ chức tập thể!

“Nếu tổng giám đốc cứ tiếp tục như vậy thì chúng tôi cũng sẽ bỏ đi!”

“Đúng vậy, phải nghĩ ra cách gì đó nhanh lên!”

“Nếu vậy thì chúng ta thỏa hiệp đi, tăng tiền lương!”

“Được rồi, mấy người không cần nói nữa, chuyện tăng tiền lương là không thể!” Trần Mộng Dao cắn môi, cô làm tổng giám đốc đã là chịu uất ức lắm rồi, giờ còn bị nhân viên uy hϊế͙p͙ đe dọa!

“Hiện giờ còn bao nhiêu người vẫn còn giữ vững vị trí công tác của mình!” Tiêu Thiên hỏi.

“Số người ở lại tới giờ bằng một phần ba số người ban đầu!”

Tiêu Thiên kinh ngạc hỏi lại: “Vẫn còn nhiều người như vậy sao?”

Anh còn tưởng nhân viên đã bỏ đi hết rồi chứ!

Như vậy thì cũng chưa hẳn là tệ lắm, dù sao vẫn còn một bộ phận là nhân viên của tập đoàn Tử Kim, bọn họ chắc cũng biết quan hệ giữa Trương Thu Bạch và tập đoàn Trần Thị thân thiết đến mức nào!

“Được rồi, vậy giờ chúng ta hãy ra ngoài giúp mọi người ổn định tâm lý trước đã!”

Tiêu Thiên mỉm cười, sau đó anh đi ra ngoài.

Bây giờ, nguyên một cái công ty to đùng chỉ còn lại có mấy trăm người, Tiêu Thiên chăm chú nhìn bọn họ, anh nói: “Việc đầu tiên, tôi xin chân thành cảm ơn mọi người đã đồng ý ở lại trong khoảng thời gian công ty gặp khó khăn nhất, vì vậy ngay tại đây, tôi muốn thông báo đến mọi người ba việc!”

“Việc đầu tiên, công ty chúng ta sẽ dọn đến làm việc trong cao ốc của chúng ta, cao ốc Thiên Dao!”

Thấy mọi người có vẻ bối rối, Trần Mộng Dao giải thích: “Cao ốc Thiên Dao cũng chính là cao ốc Kim Vinh, hôm trước chúng tôi mới ký hợp đồng mua bán, chính thức sửa tên cao ốc Kim Vinh thành cao ốc Thiên Dao!”

Cái gì?

Sao công ty lại có thể mua lại tòa cao ốc thương mại không có chút tiếng tăm nào như vậy chứ?

Trời ơi, khuôn mặt mọi người đều lộ vẻ khϊế͙p͙ sợ.

Lúc ký hợp đồng chỉ có một số người biết, nhưng Tiêu Thiên không cho bọn họ truyền thông tin ra ngoài, nên mọi người không ai hay biết chuyện này.

“Việc thứ hai, ngân hàng thương mại vừa cho công ty chúng ta vay một tỷ, vậy nên bây giờ tài chính của công ty đã ổn. Mọi người không cần lo về vấn đề tài chính!”

Hả!

Ngay lập tức, mọi người đồng loạt ồ lên một tiếng.

Một tỷ?

Nhiều tiền như vậy sao!

“Còn việc thứ ba, vấn đề này có liên quan đến mọi người đấy!” Tiêu Thiên mỉm cười: “Những người ở lại công ty đến giờ phút này sẽ được tăng tiền lương lên gấp đôi, tiền thưởng tăng gấp đôi, phúc lợi cũng tăng gấp đôi!”

“Dĩ nhiên, những người đến sau thì vẫn sẽ hưởng chế độ cũ.”

“Muôn năm!”

“Tổng giám đốc Trần muôn năm!”

“Tập đoàn Trần Thị muôn năm!”

Tất cả mọi người ai cũng nhảy nhót hoan hô rất vui vẻ, ba việc mà Tiêu Thiên vừa nói đã khiến họ cảm thấy hết sức kϊƈɦ động.

Có tòa cao ốc của riêng mình, trong tài chính có một tỷ, tiền lương tiền thưởng và cả phúc lợi đều tăng gấp đôi!

Đặc biệt hơn, những ưu đãi này chỉ có họ được hưởng, điều này khiến lòng họ nảy sinh một thứ cảm xúc lâng lâng khó tả.

Bọn họ chọn ở lại công ty, đúng là quyết định sáng suốt!

Nếu mấy tên ếch ngồi đáy giếng đã bỏ đi kia mà biết được chuyện này, chắc họ sẽ tiếc đứt ruột cho mà xem?

Cùng lúc đó, Từ Lập, Trình Bân, Hứa Văn, Thái Phượng dẫn theo một số lượng lớn nhân viên lên thẳng tầng cao nhất, “Giám đốc Lưu, người của tập đoàn Trần Thị gần như đã bỏ đi hết rồi!”

Lưu Quân gật đầu: “Mấy người ở đây chờ tôi, tôi đi xin chỉ thị của Phó thiếu gia.”

Vừa đặt chân đến văn phòng, Lưu Quân lập tức cong người vuông góc chín mươi độ cúi chào: “Phó thiếu gia, nhân viên tập đoàn Trần Thị đều đã đến rồi.”

“Vậy sao?”

Phó Tề nhếch miệng cười, “Xem ra đã đến lúc tôi xuất hiện rồi!”

Ngay lập tức, Phó Tề và Lưu Quân bước xuống tầng, đi cùng họ còn có hai tên vệ sĩ.

Sau khi bước vào tập đoàn Trần Thị, phát hiện mấy cô gái đứng ở quầy lễ tân đều đi hết, anh ta vô cùng hài lòng.

Bây giờ tập đoàn Trần Thị đã thất bại thảm hại rồi chăng?

Anh ta bước tới, tìm một nhân viên bất kỳ rồi hỏi: “Văn phòng tổng giám đốc ở đâu?”

Nhân viên chỉ đường, anh ta dẫn theo mấy người khác vào theo, bước đi nhanh chóng như mất hết tính người.

Cốc cốc cốc!

Cửa văn phòng bị gõ vang lên ba tiếng, lúc này Trần Mộng Dao và Trần Cường đang ngồi trong phòng thảo luận về vấn đề khởi tố mấy công ty vi phạm hợp đồng,

“Mời vào!”

Cánh cửa được mở ra, Phó Tề huênh hoang bước vào.

“Người đẹp Trần, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

“Dao Dao, cậu ta là ai vậy?” Trần Cường nhíu mày.

“Anh ta là chủ nhân của quốc tế Thiên Long, Phó Tề!”

Nghe vậy, sắc mặt Trần Cường đột nhiên tối sầm lại: “Cậu tới đây làm gì? Nơi này không chào đón cậu!”

“Ông là cái thá gì, mà dám nói chuyện kiểu đấy với Phó thiếu gia hả?” Lưu Quân đứng ra nói.

“Tôi là chủ tịch tập đoàn Trần Thị, vậy còn cậu, cậu là cái thá gì?”

“Chủ tịch tập đoàn Trần Thị là cái…”

“Bốp!”

Lưu Quân còn chưa nói hết câu, đã bị Phó Tề thẳng tay tát vào mặt: “Mẹ kiếp, còn anh là cái thá gì mà dám nói chuyện kiểu đấy với bố vợ tương lai của tôi hả?”

“Tôi xin lỗi, thưa Phó thiếu gia!”

Lưu Quân ôm mặt, hoảng sợ cúi đầu.

“Thực lòng xin lỗi, chú Trần, cấp dưới không hiểu chuyện ăn nói hàm hồ, xin chú đừng giận!” Phó Tề khẽ cười, sau đó anh ta chìa tay ra trước: “Xin tự giới thiệu, cháu tên Phó Tề, là chủ nhân của quốc tế Thiên Long, hôm qua lúc ở dưới tầng lầu, cháu và con gái chú mới quen đã thân… À không đúng, phải là vừa gặp đã yêu, cho nên cháu xin phép được theo đuổi cô ấy, chú sẽ không ngăn cản chứ?”

Nghe thấy vậy, Trần Mộng Dao tức giận ra mặt, Trần Cường siết chặt tay thành nắm đấm, đúng là ức hϊế͙p͙ người quá đáng!

“À đúng rồi, cháu nghe nói gần đây công ty gặp chút vấn đề, chú có cần cháu giúp gì không?” Phó Tề tự tin nở nụ cười, dáng vẻ giống như nắm chắc phần thắng trong tay.

“Ồ, hóa ra anh chính là người chọc vợ tôi mất hứng sao?”

Tiêu Thiên im lặng ngồi quan sát trêи ghế sofa bất ngờ lên tiếng, dọa Phó Tề giật nảy mình: “Mẹ kiếp, trong phòng này vẫn còn người nữa sao!”

Tiêu Thiên đứng lên, nói: "Anh còn lời trăn trối nào thì mau nói đi, hãy tận dụng chút thời gian ít ỏi còn lại để nói!"

“Lời trăn trối gì chứ?"

Phó Tề ngẩn người, anh ta quan sát Tiêu Thiên một lượt từ trêи xuống dưới rồi bắt đầu đánh giá, "Ồ, tưởng ai, hóa ra là người chồng ở rể của Trần Mộng Dao!"

"Thế này đi, tôi cho anh một triệu tệ, chỉ cần anh tránh xa cô ấy!"

Thấy Tiêu Thiên không nói gì nữa, anh ta nheo mắt nhìn, "Một triệu tệ vẫn không đủ sao? Vậy thì hai triệu tệ, anh đừng tham lam quá, hai triệu tệ cũng đủ cho anh ăn sung mặc sướиɠ, vênh mặt với đời một khoảng thời gian dài đấy!"

"Hai triệu tệ?"

Tiêu Thiên gật đầu: "Cũng không tệ, với số tiền này tôi có thể bán cho anh một nơi đặt mộ tốt ở Vân Thành."

"Anh có ý gì?"

Phó Tề lạnh lùng nói: "Biết điều thì ngoan ngoãn nhận tiền rồi cút nhanh đi, nếu không đừng trách tôi tàn nhẫn độc ác!"

"Vậy sao?"

Khóe miệng Tiêu Thiên nhếch lên, hơi thở tỏa ra sự lạnh lẽo cực độ, anh thẳng tay bóp chặt cổ Phó Tề, sau đó nhấc bổng cơ thể anh ta lên.

Phó Tề cảm giác cổ mình sắp bị siết đứt đến nơi, hơi thở trong lồng ngực càng lúc càng ít, khiến khuôn mặt anh ta đỏ bừng.

Hai chân anh ta vùng vẫy cố tìm nền đất, đôi mắt trừng to, tay nắm chặt tay Tiêu Thiên, trong ánh mắt hiện lên sự hoảng sợ tột độ.

"Mau... Buông tay ra mau!"

Lưu Quân đứng bên cạnh sợ tới mức hồn vía bay lên tận chín tầng mây, "Chết tiệt, mau buông Phó thiếu gia ra!"

Tiêu Thiên thấy hắn ồn ào, lập tức dùng một chân đá bay hắn ra ngoài.

Hai tên vệ sĩ của Phó Tề thấy cảnh tượng này thì vừa hoảng vừa giận, chúng la hét rồi xông lên, đáng tiếc, cả hai người bọn chúng đều không phải đối thủ của Tiêu Thiên.

"Bốp!"

"Bốp!"

Cả hai bị đánh bay ra ngoài, va thẳng vào tường, sau đó ngã nhoài trêи nền đất, ngất ngay tại chỗ.

"Dám giở mấy trò bẩn thỉu sau lưng tôi thì đã đành, còn cả gan dây dưa với vợ tôi? Ai cho anh lá gan này hả? Quốc tế Thiên Long phải không? Được lắm, bắt đầu từ hôm nay, quốc tế Thiên Long chính thức bị xóa sổ!"

Nếu người biết rõ về Tiêu Thiên, chỉ cần nghe được mấy lời này của anh, chắc chắn sẽ sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy.

Nếu bị Tiêu Thiên nói xóa sổ, thì chắc chắn sẽ không thể tồn tại.

"Buông... Buông ra."

Phó Tề vẫn vùng vẫy cố gắng thốt ra một câu, "Bố tôi là Phó Thiên Long đấy, anh... Anh chết chắc rồi!"

"Vậy sao?"

Tiêu Thiên cười khẩy, cánh tay lại tăng thêm lực.

"A..."

Hai chân Phó Tề duỗi thẳng, đôi mắt mở to, nhìn có vẻ như anh ta sắp tắt thở.

Đúng lúc này, Lưu Quân bò lê bò lết trêи mặt đất, "Chủ tịch Trần, giám đốc Trần, hai người mau bảo anh ta dừng tay lại đi, nếu Phó Tề mà chết ở đây, chúng tôi cũng sẽ tiêu đời theo cậu ấy!"

Trần Cường lập tức phản ứng lại, vội nói: "Tiêu Thiên, mau dừng tay lại!"

"Chú, buông ra đi!"

Trần Mộng Dao lo lắng, chạy vội đến giữ chặt tay Tiêu Thiên!

Nghe bọn họ nói vậy, Tiêu Thiên ngẫm lại, giết người nơi công cộng đúng là không tốt lắm.

"Rắc!"

Tiêu Thiên dùng thêm lực, người Phó Tề lập tức cong lại thành một đường Parabol ngay trêи không trung.

"Bịch!"

Rồi sau đó ngã nhào xuống nền đất, bất tỉnh nhân sự!

Thấy cảnh tượng trước mắt, Lưu Quân thở phào nhẹ nhõm, vội vã bò tới chỗ anh ta.

"Ném bọn họ ra ngoài hết đi!"

Tiêu Thiên gọi bảo vệ tới, thẳng tay ném bọn chúng ra khỏi công ty!

Lưu Quân phải dùng hết sức mới có thể đưa Phó Tề quay về, ai ngờ vừa vào tới cửa, đám người Từ Lập đã vội xông tới: “Lưu tổng, công việc của chúng tôi thế nào rồi?"

"Đúng vậy, Phó thiếu gia có đồng ý không?"

Lúc này Lưu Quân đang cõng Phó Tề trêи lưng, tâm trí vốn đang loạn hết cả lên, còn bị bọn họ hỏi dồn dập, hắn đã phiền lại càng phiền hơn, "Mẹ kiếp, câm hết miệng chúng mày lại, ông đây không cần nhiều người như vậy!"

Câu nói vừa thốt ra khỏi miệng.

Nét mặt Từ Lập thoáng chốc cứng đờ, những người khác cũng bắt đầu lộ vẻ tức giận!

“Tổng giám đốc Lưu, sáng nay anh không nói như vậy."

"Đúng vậy, anh chỉ nói sau khi chúng tôi từ chức thì có thể đến quốc tế Thiên Long làm việc, tiền lương tăng lên gấp đôi."

"Sao anh có thể trở mặt nhanh như vậy?"

"Mau cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý!"

Lưu Quân hít sâu một hơi, gào ầm lên: "Các người cút hết cho tôi!"

"Mẹ kiếp, chúng ta bị lừa rồi!"

"Tên khốn chết tiệt này!"

"Rầm!"

Nỗi tức giận của cả đám người tăng lên đến cực độ, họ xúm vào đánh Lưu Quân ngã xuống đất.

Quyền cước chẳng khác nào gió táp mưa rào liên tục đánh xuống người Lưu Quân và Phó Tề.