Rể Sang Đến Nhà

Chương 98




Trần Mộng Dao, Ngô Mỹ Cầm mặt biến sắc, hai người vội vàng đứng lên.

Cho tới bây giờ, cô mới hiểu được, Chu Thiếu Dương căn bản không muốn nói chuyện hợp tác, mục đích của hắn là cô.

Nhưng mà cô vừa mới đứng lên, liền cảm thấy choáng váng đầu óc, trước mắt biến thành màu đen.

“Anh… Anh bỏ thuốc vào rượu?” Trần Mộng Dao tức giận nói.

“Bịch.” Một tiếng, Ngô Mỹ Cầm ngã trêи đất.

Mới vừa rồi cô ta đã quá kϊƈɦ động, một hơi uống hết ly rượu, bây giờ thuốc phát tác, trực tiếp hôn mê.

“Anh…”

Chân Trần Mộng Dao mềm nhũn, ngồi thụp dưới đất…

Cùng lúc đó Tiêu Thiên đạp mạnh chân ga, khoảng chừng mười lăm phút sau anh đã chạy tới quán rượu Vân Thành.

“Rầm.”

Một tiếng vang thật lớn, chiếc Mercedes Benz GLC đụng thẳng cửa kính, đánh thẳng tay lái đi vào cho tới khi đụng quầy lễ tân mới dừng lại.

“A…”

Phụ nữ trong phòng khách đều hét lên, tất cả mọi người đều thẫn thờ nhìn đầu chiếc xe Mercedes màu trắng bị dập nát đang chạy vào.

“Rầm!”

Cửa xe bị rớt ra ngoài, Tiêu Thiên mặt đầy sát khí từ trong xe đi ra.

Tất cả mọi người nhìn Tiêu Thiên, vẻ mặt không tưởng tượng nổi, xe đã bị nát thành như vậy, anh ta lại hoàn toàn không có việc gì, ngay cả tóc cũng không rối.

Tiêu Thiên đi tới quầy lễ tân, lạnh lùng nói: “Chu Thiếu Dương ở phòng nào?”

“Chu… Chu thiếu gia, anh… Anh ta đạp cửa xông vào rồi!” Người đàn ông tóc đầu đinh hoảng hốt chạy tới phòng VIP báo cáo. Cả người run rẩy, người đàn ông kia quá đáng sợ, đơn thương độc mã, mỗi cú đấm hạ gục một người.

Người lần này bọn họ mang tới đều là cao thủ nhưng một cú đấm của anh ta cũng không đỡ nổi.

Nghe vậy Chu Thiếu Dương không những không sợ ngược lại nhếch lên khóe miệng: “Tới cũng thật nhanh, để hắn lên đi.”

“Chu thiếu gia, quá… quá nguy hiểm.” Người đàn ông tóc đầu đinh khổ sở nói.

“Lời nói của tôi, nghe không hiểu sao?” Chu Thiếu Dương cau mày.

“Dạ, Chu thiếu gia, tôi đi sắp xếp.” Người đàn ông cả kinh, vội vàng xoay người rời đi.

Chu Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, ngay sau đó mở mật mã cái rương đặt ở trước mặt hắn, bên trong chứa một xấp tiền trăm tệ mới tinh.

“Chỗ này là hai triệu, chỉ cần anh có thể đánh anh ta sống dở chết dở, số tiền này thuộc về anh.” Chu Thiếu Dương híp mắt cười nói với người đàn ông da trắng cao to bên cạnh.

Lúc này người đàn ông đầu đinh vừa ra khỏi cửa thang máy đã bị một màn trước mặt dọa sợ.

Lúc này, ba mươi người đàn ông cường tráng to lớn mà Chu Thiếu Dương đem tới toàn bộ đều nằm dưới mặt đất, không một người nào đứng lên được.

Máu tươi chảy lan ra đất, nhuộm đỏ cả thảm.

Người đàn ông đầu đinh nhìn thấy cảnh này, đầu gối mềm nhũn trực tiếp khụy gối xuống mặt đất: “Tôi… Chu thiếu gia của chúng tôi chờ anh ở trong phòng.”

Hắn gục đầu xuống đất, không dám ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thiên.

Thấy người đàn ông đầu đinh, Tiêu Thiên đã biết, tất cả mọi chuyện là do Chu Thiếu Dương sắp đặt, anh chính là mục tiêu của hắn.

Bên trong phòng VIP, Chu Thiếu Dương vắt chân lên, hút xì gà, nhìn người đàn ông phá cửa đi vào, nở một nụ cười.

“Anh chính là Tiêu Thiên?”

Chu Thiếu Dương quan sát Tiêu Thiên từ trêи xuống dưới, không nghĩ ra được tại sao La Hán và Kim Cương lại thua trong tay anh ta.

Sau lưng hắn là người đàn ông da trắng cao hai mét, gã ở trần, cơ bắp căng lên, vết thương chằng chịt, nhìn rất có khí thế.

Ngay khi Tiêu Thiên bước vào phòng, ánh mắt của gã nhìn chăm chăm anh, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt.

Trêи chiếc giường đằng sau ghế sa lon có hai người đang nằm, chính là Trần Mộng Dao và Ngô Mỹ Cầm.

Hai cô gái lẳng lặng nằm trêи giường, quần áo đều nguyên vẹn, anh cũng thả lỏng người.

“Anh chính là Chu Thiếu Dương?” Tiêu Thiên lạnh lùng nhìn hắn.

Chu Thiếu Dương phả ra một hơi khói, ánh mắt hẹp dài nhìn chăm chăm Tiêu Thiên: “Thế nào, thấy vợ mình nằm trêи giường người đàn ông khác có cảm giác như thế nào? Lát nữa tôi để anh nhìn trận chiến xác thịt?”

Đôi mắt Tiêu Thiên tràn đầy sát khí, ánh mắt trở nên sắc bén khiến người đàn ông da trắng cao to sực tỉnh.

Gã cảm nhận được sát khí trêи người Tiêu Thiên, luồng sát khí vô hình kia giống như những cái gai nhỏ bé đâm lên da thịt gã, khiến trong lòng gã dấy lên hồi chuông báo động, gã thu hồi sự miệt thị, người đàn ông trước mặt này tuyệt đối là một cao thủ.

Tiêu Thiên lạnh lùng nói: “Xem ra mấy tên thủ hạ vô dụng kia của anh chưa khiến anh rút ra bài học, anh muốn chết như thế nào?”

“Ha ha ha!”

Chu Thiếu Dương không giận ngược lại cười: "Thú vị, thật là quá thú vị, cái Vân Thành nhỏ bé này vẫn còn có người thú vị như vậy."

“Nếu không như thế này đi, anh quỳ xuống đất dập đầu nhận chủ, tôi bỏ qua hiềm khích lúc trước, đưa anh theo, thế nào?”

“Thứ rác rưởi như anh cũng xứng sao?”

“Chậc chậc.”

Chu Thiếu Dương lắc đầu chậc lưỡi nói: “Tôi quả thật không nghĩ ra được, anh chỉ là con rể của một gia tộc hạng hai, rốt cục ai cho anh dũng khí ngay cả Chu Thiếu Dương tôi cũng dám coi thường?”

Vừa nói xong sắc mặt của hắn đã hoàn toàn lạnh xuống.

Tiêu Thiên cười lạnh một tiếng: “Nói xong chưa, nói xong rồi thì để tôi tiễn anh lên đường!”

Nói xong Tiêu Thiên bỗng nhiên đứng dậy, cả người hóa thành một thân ảnh màu đen vọt tới.

Người da trắng cao lớn kia trong lòng hoảng hốt, gã không phản ứng kịp.

Vèo!

Chỉ trong nháy mắt Tiêu Thiên liền đi tới bên Trần Mộng Dao.

Chu Thiếu Dương cũng sợ hết hồn, ngay sau đó hắn rống giận một tiếng: “Giết anh ta cho tôi, tôi cho anh thêm hai triệu.”

Vốn dĩ người đàn ông da trắng cao lớn đã nảy sinh ý nghĩ rút lui nhưng nghe Chu Thiếu Dương tăng thêm tiền thưởng, trong mắt lại lộ vẻ tham lam.

Sau khi vặn cánh tay gã đột nhiên xông về phía Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên căn bản không coi gã ra gì, người phía sau lưng đều là vết thương, anh không có chút hứng thú, trong mắt anh chỉ có Trần Mộng Dao.

“Tự tìm chết, Jason là võ sĩ ngầm của nước AQ, chỉ cần một đấm thôi là có thể đánh bể đầu anh.”

Chu Thiếu Dương trêи mặt lộ vẻ hưng phấn khác thường: “Tôi đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh não anh bị vỡ, thật quá tuyệt vời.”

Lúc này hắn giống như một bệnh nhân tâm thần.

Jason thấy Tiêu Thiên không né tránh, trong lòng dâng lên một cảm giác bị sỉ nhục.

Gã dồn hết sực lực ngưng tụ vào quả đấm.

Ha!

Một quyền này mang theo cuồng phong.

Sau đó ngay khi quả đấm sắp bổ xuống đầu Tiêu Thiên, Tiêu Thiên liền bắt lấy nắm đấm.

"Ầm!"

“Răng rắc!”

Bắt đầu có tiếng xương nứt.

“A...”

Trong miệng Jason phát ra tiếng kêu thảm thiết, chỉ thấy xương nắm đấm của gã xuyên qua da thịt để lộ ra xương trắng hếu.

Toàn bộ xương tay của gã bị một lực lớn đánh vỡ nát, không chỉ có như vậy, thậm chí xương ngực cũng bị đánh vỡ, máu tươi chảy ròng ròng.

Miệng ứa ra.

Chu Thiếu Dương mặt không thể tin nổi.

Vì để ngừa sự cố ngoài ý muốn, hắn thậm chí đã tiêu tốn hết bốn triệu, mời quán quân võ sĩ ngầm ở nước AQ về.

Nhưng khiến hắn không ngờ tới là Tiêu Thiên một quyền đã hạ gục Jason.

Biết làm thế nào bây giờ?

Ngay cả Jason cũng không phải đối thủ của anh ta, hắn càng không đánh lại anh ta.

“Tôi nói cho anh biết, tôi là nhị thiếu gia nhà họ Chu, nếu anh dám động đến tôi, tập đoàn Trần Thị của vợ anh sẽ xong đời, không chỉ như vậy nhà họ Trần cũng xong đời.” Trong tay Chu Thiếu Dương cầm con dao để cắt thịt bò.

“Phải không?”

Tiêu Thiên đột nhiên rất muốn cười, anh vốn là muốn giết Chu Thiếu Dương, nhưng bây giờ ý nghĩ này lại không còn.

“Xem ra, anh rất kiêu ngạo về thân phận của mình.”

Tiêu Thiên cười một tiếng: "Nếu như tôi tiêu diệt hết nhà họ Chu, anh nói, anh sẽ có kết quả như thế nào?"

Nghe vậy, Chu Thiếu Dương đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó chợt cười lớn: "Thật làm người ta chết cười, anh thật cho mình là bất khả chiến bại không có đối thủ sao? Muốn diệt nhà họ Chu? Mơ mộng hảo huyền, nằm mơ giữa ban ngày!”

Tiêu Thiên dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn: "Thật là một con ấu trùng đáng thương, anh căn bản không biết, mình đắc tội với ai sao, thật là một con kiến hôi. "

Chu Thiếu Dương nghe được câu này, cười ra nước mắt.

“Anh không phải chỉ là một kẻ đào ngũ thôi sao? Còn không phải có chút quan hệ với Trương Thu Bạch của tập đoàn Tử Kim, thật đúng cho mình là nhân vật tài giỏi sao? Nói cho anh biết, tổ tông mười tám đời của anh tôi đều biết rõ, còn giả bộ với tôi?”

Tiêu Thiên cũng không giải thích, khom người khoát tay với hắn một cái, chuẩn bị rời khỏi.

Ngay tại lúc này, Chu Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên rút từ bên hông ra một khẩu súng lục, họng súng đen ngòm nhắm ngay Tiêu Thiên: "Đào ngũ chính là đào ngũ, ngay cả điều cơ bản này cũng không biết, đừng bao giờ quay lưng về phía kẻ thù.”

"Ha ha ha, nếu như súng lục có thể giết chết tôi, tôi đã sớm chết rồi vô số lần." Tiêu Thiên không quay đầu lại, từng bước từng bước hướng cửa đi ra ngoài.

Bị Tiêu Thiên coi thường, Chu Thiếu Dương nổi trận lôi đình: “Mẹ kiếp, trêи tay ông đây có súng, công phu có cao thâm đến đâu cũng không bằng súng đạn?”

Hắn bây giờ đã hoàn toàn bị chọc giận, ngón trỏ đặt trêи cò súng: "Đi chết đi!"

Đang lúc hắn muốn bóp cò, trong nháy mắt trêи cổ hắn bỗng nhiên chợt lạnh ngắt!

“Ja… Jason, anh, anh muốn làm gì?”

Chu Thiếu Dương đã hoảng hốt.

Đây là xảy ra chuyện gì? Jason sao lại kề dao vào cổ hắn?