Trương Thịnh Hàm cảm thấy ngày hôm nay có lẽ mình đã đặt nhầm chân xuống giường rồi, nên mới gặp đủ thứ chuyện thế này. Đầu tiên là Thục Thanh Di đến ngay lúc có mặt Chu Vĩ, bây giờ thì cha cô xuất hiện khi có mặt anh ở đây. Dù biết rằng đây là nhà mình, nhưng việc để người như anh thấy hoàn cảnh và cha mình tồi tệ như thế khiến cô không khỏi phiền muộn.
Cô bối rối chạy đến chỗ của ông Trương, vẻ mặt bất lực.
"Sao cha lại đến?"
Ông ta nhìn cô, hai mắt lờ đờ vì say rượu.
"Sao? Tao đến thăm con gái tao không được à?"
Trương Thịnh Hàm khó xử nhìn về phía Thục Thanh Di, chỉ thấy anh vẫn đứng ở bậc cửa không nhúc nhích. Trên mặt anh chẳng có biểu tình gì, chỉ nhìn đăm đăm như vậy càng khiến lòng cô thêm loạn.
"Hay là anh về trước đi nhé! Tôi nói chuyện với cha tôi một lát, tôi sẽ đến ngay!"
Cô nói rồi nhìn cha mình, nói khẽ.
"Cha về đi! Lát nữa con sẽ gửi tiền cho cha sau có được không?"
Ông ta mơ màng nhìn lên, lại trông thấy trong nhà con gái mình có một người lạ mặt, hơn nữa nhìn cách ăn mặc là biết người có tiền. Đột nhiên hai mắt sáng lên, ông ta cười tươi như hoa mà nhìn Trương Thịnh Hàm hỏi.
"Bạn trai con ấy à? Có nhiều tiền không?"
Cô xấu hổ đến mức uất ức, thật sự muốn bùng phát nhưng vẫn nhẫn nhịn.
"Không phải. Đây là chủ của con. Cha làm ơn đừng nói năng như vậy trước mặt người khác có được không? Con thật sự rất xấu hổ."
Ông Trương khựng lại nhìn cô, có vẻ rất bất ngờ. Tay cầm chai rượu của ông ta quơ quào lên, chỉ trỏ.
"Cái gì? Mày xấu hổ? Mày xấu hổ khi có người cha như tao phải không? Con nhỏ khốn này..."
Chai rượu vừa vung lên, Trương Thịnh Hàm đã bị một cánh tay kéo lùi ra phía sau mấy bước. Đứng chắn trước mặt cô là Thục Thanh Di, anh vậy mà lại để bản thân mình bị rượu hất vào người đến ướt cả áo. Cô sững sờ, vừa thấy xấu hổ lại vừa thấy có lỗi khi kéo anh vào chuyện này. Anh nhìn ông Trương đang không biết nói lí lẽ kia, lúc này mới lạnh lùng lên tiếng.
"Đủ rồi đó! Phiền ông nói chuyện cho dễ nghe chút! Tôi không muốn động tay chân với người không tỉnh táo đâu!"
Ông ta nhìn anh cười khẩy.
"Sao? Mày nói gì? Mày là cái thá gì mà xen vào chuyện nhà tao hả?"
Ông ta vừa vùng tay lên, đã bị anh giữ chặt cổ tay rồi kéo phăng xuống. Trương Thịnh Hàm lúc này cũng không có ý định ngăn cản, vì sự xấu hổ đã dâng trào trong cô, khiến mắt cô nhòe dần.
"Tôi đã bảo mình không động tay chân với người không tỉnh táo mà? Nghe không rõ hả?"
Thục Thanh Di hơi nghiêng người nhìn cô đang đứng sau lưng mình, biết là bầu không khí này khó xử nên đã kéo tay cô dắt đi.
"Còn ở đây làm gì nữa? Đi!"
Trương Thịnh Hàm đi theo anh ra khỏi cổng thì khựng lại, quay nhìn cha mình đang lòm còm ngồi dậy trên đất. Đến khi tay được kéo đi lần nữa, cô mới chịu rời khỏi nhà mà đi cùng người trước mặt mình.
Hai người ngồi ở băng ghế đá ngoài công viên, lúc này Thục Thanh Di cũng vừa thay một chiếc áo khác mua được ở cửa hàng. Anh ngồi nhìn Trương Thịnh Hàm đang trầm mặc không nói gì, bản thân cũng khó mà mở lời được. Có lẽ phần nào anh hiểu được cảm giác của cô, nên mới không muốn khiến nó thêm tồi tệ.
"Xin lỗi anh! Để anh phải chứng kiến những chuyện phiền phức của tôi như vậy."
Anh không nói gì, chỉ ngồi yên nghe cô nói.
"Tôi thật sự thay mặt cha tôi xin lỗi vì đã làm bẩn áo của anh. Về nó, anh cứ trừ vào tiền lương của tôi đi!"
Thục Thanh Di nhẹ giọng lên tiếng.
"Không đủ đâu."
"Hả?"
Trương Thịnh Hàm ngẩn ngơ nhìn anh, hai người ngồi dưới tán cây mận lại có chút gì đó rất bình yên.
"Tháng này và cả tháng sau, có khi cũng không bằng giá của cái áo đó đâu. Vậy nên cô cho qua đi, đừng nghĩ về nó nữa!"
Đừng nghĩ ư?
Là anh ta, đang dùng chuyện này nhắc khéo và an ủi mình, để mình quên chuyện hôm nay sao?
Trương Thịnh Hàm ngây ngô nhìn góc nghiêng của Thục Thanh Di. Anh nghĩ nghĩ, lại lên tiếng bảo.
"Những chuyện làm cô không vui, để trong lòng cũng không thể thay đổi. Vậy nên thay vì giữ, thì thả đi đi!"
Cô gật gù, hai người lại rơi vào không gian yên tĩnh, nhìn những đám mây trắng bay bay trên nền trời xanh. Gió thổi nhẹ nhàng, hoa mận trắng rơi lao xao khắp nơi, khi thì tụ lại như một thảm hoa, khi lại tản ra theo chiều gió. Thục Thanh Di bất giác nhìn sang, lại vô tình trông thấy trên tóc Trương Thịnh Hàm có cánh hoa mận.
Anh hơi nghiêng người sang cô, tay vòng ra sau ghế muốn đưa lên, nhưng chỉ vừa tới đỉnh đầu của cô đã khựng lại. Ho một tiếng, Thục Thanh Di hạ tay xuống từ từ rồi lại xem như không có gì.
Sau khi để tâm trạng cô thoải mái hơn, anh và cô quay trở về nhà.
"Hôm nay gọi thức ăn ở ngoài đi!"
Trương Thịnh Hàm vừa đeo tạp dề vào, nghe anh nói thế liền hỏi.
"Sao thế? Tôi nấu khó ăn ư?"
Thục Thanh Di nhìn cô đăm đăm, nhíu đầu lông mày.
"Nếu khó ăn thì giờ cô đứng đây được hả? Đơn giản vì muốn ăn ngoài, để cả hai khỏi mất thời gian thôi!"
Anh nói rồi nhìn ra ngoài cổng. Miệng thì thông báo thế, thật ra bản thân đã đặt trước hai phần ăn bên ngoài.
"Ngày mai tôi đến sân vận động để tập vài bài tập nhẹ, cô đi cùng đi!"
Trương Thịnh Hàm chớp mắt, dáng vẻ ngốc nghếch của cô lại lộ ra.
"Tôi á? Tôi có giúp gì được đâu?"
"Ủa ai nói? Được tôi mới bảo cô đi cùng chứ sao?"