"Gì? Mẹ em muốn em kết hôn hả?"
Quản lí Kim nghe Thục Thanh Di nói xong, lập tức trố mắt kinh ngạc mà nhìn. Đã lâu lắm rồi anh ấy mới nghe anh nhắc đến mẹ, vậy mà lần nhắc này cũng chẳng có gì vui.
"Ừ! Gọi đến vỗ về chỉ để nói nhiêu đó!"
"Vậy là em không muốn hả?"
Thục Thanh Di nhìn anh ấy phản ứng ngay.
"Chứ còn gì nữa? Em đang bận rộn đủ thứ, còn chưa đạt được nhiều thành tích mà kết hôn khỉ gió gì?"
Anh nhắc đến chuyện này mà lòng vẫn còn khó chịu, cầm ly nước ngọt lên uống một ngụm. Quản lí Kim chỉ biết thở dài, hiểu rõ Thục Thanh Di là một người rất quan trọng chức vô địch mà mình đang có. Dù bây giờ đang ở đỉnh cao, thì khi nhắc đến những chuyện ngoài lề khác anh cũng sẽ phớt lờ.
"Nhưng mẹ em là có ý tốt, dù có không thích thì cũng lựa lời mà nói chút, đừng để bác ấy buồn."
Buồn ư?
Mẹ của mình, thật sự sẽ thấy buồn khi mình nói như vậy sao?
Thục Thanh Di trầm mặc, nhìn xuống chỗ hồ cá koi trong khuôn viên của quán cà phê. Anh vẫn luôn giữ khoảng cách với cha mẹ, nhất là từ khi họ đem chuyện li hôn phơi bày ra cho anh biết. Cảm giác được công khai từ bỏ đối phương khi đã chờ đợi quá lâu, hóa ra với họ lại hạnh phúc tới vậy. Rốt cuộc là vì cái gì, mà gia đình anh thành ra như thế?
Từ những lần họ đưa anh đi chơi xa, những cử chỉ quan tâm ân cần của họ dành cho nhau và cho con trai của mình. Tất cả, đều chỉ là giả ư?
Nếu đã vậy, thì họ làm gì cảm nhận được người khác ra sao chứ?
Sau khi chào tạm biệt quản lí Kim, Thục Thanh Di lái xe về nhà. Lúc xe vừa tấp vào lề, anh vô tình trông thấy một đám con gái cầm máy ảnh chen chúc nhau. Điều đáng nói ở đây, là Trương Thịnh Hàm ngốc kia lại không hay biết gì khi nghe họ ấn chuông, cứ vậy mà ra mở cổng. Kết quả là tạo ra hiện trường hỗn loạn như bây giờ.
Anh xuống xe, đến gần hơn mới thấy bọn họ dường như đang muốn gây sự với cô, có lẽ vẫn còn cay cú vì chuyện anh tuyển giúp việc lần trước.
"Mọi người đừng như vậy mà! Không vào được đâu!"
Đám con gái kia xô đẩy rất kịch liệt, có người còn cầm theo đồ vật như muốn đánh nhau tới nơi.
"Tránh ra! Cô là ai mà ngăn cản bọn này hả?"
"Đúng đó! Nghĩ mình được làm việc cho anh Thanh Di thì hay lắm sao?"
"Đừng để bọn này mạnh tay!"
Trương Thịnh Hàm khốn khổ, vốn dĩ không thể một mình chống lại sự hợp lực của đám người này. Cho đến khi Thục Thanh Di từ chỗ đậu xe đi tới, cả đám liền sững sốt mà yên lặng. Anh đứng chắn trước mặt cô, lúc này quần áo của cô đã bị lấm lem vì họ hất nước sơn vào người. Gương mặt khôi ngô khi lạnh lùng vẫn toát ra sát khí khiến người ta phải lùi lại. Anh lên tiếng, trầm giọng hỏi.
"Chuyện quái gì đang xảy ra trước nhà tôi vậy hả?"
Cô ở sau lưng anh bối rối.
"Chuyện này..."
"Tôi không hỏi cô. Tôi hỏi những người này!"
Thục Thanh Di chỉ tay vào đám người đang im bặt đứng sát vào nhau mà không ai dám hé răng. Anh thật sự rất ghét loại người như thế, luôn đổ lỗi cho người khác vì hành vi ngang ngược của mình. Nhưng vì nể tình họ là người hâm mộ, nên anh không muốn làm lớn chuyện mà chỉ cảnh cáo.
"Còn để tôi bắt gặp thêm lần nào nữa, tôi sẽ không bỏ qua đâu!"
Sau khi bọn họ rời đi, Thục Thanh Di mới quay lại nhìn bộ dạng không ra gì của Trương Thịnh Hàm. Anh đang rất khó chịu trong người, nên liền lên tiếng trách móc cô.
"Còn cô nữa? Thấy cả đám kéo nhau tới trước nhà vậy mà vẫn mở cửa được luôn hả?"
"Bọn họ lúc đầu rất dễ mến, nói là muốn tìm anh cho nên tôi..."
Thục Thanh Di cắt ngang lời cô.
"Thôi khỏi nói đi! Lúc nào cũng toàn gây ra phiền phức!"
Anh nói rồi quay lại chỗ đậu xe, sau đó lái nó vào trong sân rồi vào hầm. Trương Thịnh Hàm cụp mắt, lần đầu tiên nhận ra được lời mà anh vừa nói lại có sự khó chịu rõ ràng tới vậy. Cô vào trong phòng khách, thấy Thục Thanh Di đang ngồi tựa lưng vào ghế sô pha. Anh nhắm hờ mắt, hai tay buông lõng ngã đầu ra như đang rất phiền muộn. Cuộc đời của anh đã có quá nhiều những quyết định không do bản thân mong muốn. Nhưng trong số đó, có lẽ chỉ có mỗi việc chọn theo đuổi đam mê là sáng suốt nhất.
Trước đây khi còn học Đại học, ông Thục đã nhiều lần hướng anh đi theo con đường kinh doanh để nối nghiệp. Nhưng tính cách của Thục Thanh Di thì cả nhà quá rõ, vừa nóng tính lại không nói được lời nào dễ nghe. Một phần vì không có năng khiếu, phần vì anh cực kì ghét những loại chuyện ép buộc như vậy. Vốn đã không hòa thuận chuyện gia đình, lại vì chuyện chọn tương lai sự nghiệp mà anh và ông Thục càng xa cách nhau hơn.
Trương Thịnh Hàm sau khi tắm rửa thay quần áo xong, mới đến chỗ của Thục Thanh Di hỏi.
"Anh muốn ăn chút gì không? Tôi vào bếp nấu!"
"Không cần."
Anh dứt khoát lên tiếng, sau đó vẫn cứ ngồi như vậy. Cô không hiểu chuyện vừa rồi nghiêm trọng tới mức nào, mà lại khiến cho anh phải khó chịu tới vậy. Mà dường như, cả ngày hôm nay anh đã như vậy rồi. Trương Thịnh Hàm biết mình không nên đùa với lửa, nên cứ im lặng mà làm công việc của mình. Cô quét lại phòng khách, sau đó bắt đầu lau nhà.
Thục Thanh Di nhìn cô làm việc chăm chỉ, lại nhớ đến hình ảnh của ông Trương lúc mình ở nhà cô. Một hất rượu vào người đó của ông ta, khiến anh phải mang nhiều suy nghĩ. Rằng bao nhiêu năm qua, người này đã sống cuộc sống như vậy, với một người cha như vậy sao?
"Này Trương Thịnh Hàm! Cô không phản kháng sao?"
Anh đột nhiên lên tiếng hỏi, khiến cô giật mình ngước nhìn.
"Gì cơ?"
Anh đứng dậy, đi đến gần hơn.
"Chuyện cha của cô cứ liên tục say xỉn rồi xin tiền cô ấy? Cô không giải quyết ư?"