“Anh xông ra làm gì vậy chứ? Anh đã biết cha của tôi như vậy rồi mà?”
Trương Thịnh Hàm nhìn vết thương sâu trên tay của Thục Thanh Di, bị như thế này có lẽ đến bệnh viện băng bó mới là tốt nhất. Hai người cùng nhau đi, mà lúc này một bên vạt áo của anh đã bị máu làm bẩn, cũng đã khô lại. Cô thấy thế liền nhớ đến lúc anh lau nước mắt cho mình.
Thay vì để mặc cô, anh lại chọn cách an ủi cô. Tuy không thật tình nói ra những lời quá nhẹ nhàng dễ nghe, nhưng đó lại chính là thành ý.
Y tá băng bó cho Thục Thanh Di xong, tận tình cấp cho anh thêm một tuần thuốc về uống để giảm đau nhức. Trương Thịnh Hàm thấy anh đi ra, vội vàng hỏi.
“Thế nào rồi? Có phải cần khâu miệng vết thương lại không?”
“Thì phải khâu chứ sao? Nó rách tan tành vậy rồi còn gì?”
Anh cằn nhằn cô, sau đó đi trước vài bước. Lúc đứng ra chắn thay cô và nhận lấy viên gạch đó, anh kì thực chẳng nghĩ được gì nhiều. Nhưng mà bây giờ nhìn lại vết thương trên tay cùng với việc phải khâu 8 mũi, anh cuối cùng cũng biết đau nhức là gì. Trương Thịnh Hàm cụp mắt, đi bên cạnh anh áy náy.
“Xin lỗi nhé! Lúc nào tôi cũng gây phiền phức cho anh.”
“Khỏi đi! Là tôi tự đi tìm phiền phức mà!”
“Hả?”
Thục Thanh Di đi nhanh hơn chút, thờ ơ lên tiếng.
“Không có gì.”
Trương Thịnh Hàm chạy theo nhanh chân để đuổi kịp anh, còn có lòng tốt mà mở cửa xe ra mời anh vào.
“Tay anh chắc là đau lắm hả?”
Thục Thanh Di ngồi vào xe, cô cũng ngồi ngay bên cạnh rồi đóng cửa lại. Anh loay hoay thắt dây an toàn lại, mặt nhăn mày nhó.
“Chứ sao nữa? Đau muốn chết!”
Là anh tự dưng xông ra cứu tôi còn gì? Bây giờ cứ ngồi đó mà cằn nhằn. Nhưng mà… Kì thực nếu không có anh, thì lúc đó tôi cũng không biết nên làm gì. Có lẽ, tôi đã phải đi theo mẹ tôi mất rồi. Rõ ràng anh ta cũng có một cuộc sống chẳng hề bình yên, nhưng tại sao lại biết cách khiến người ta yên lòng như vậy chứ?
Thục Thanh Di lái xe chậm hơn thường ngày, nhưng cuối cùng cả hai cũng về nhà được. Từ sau khi biết quản lý Kim và bà Thục gặp nhau, anh hầu như không còn liên lạc gì nhiều với anh ấy ngoài chuyện công việc. Bây giờ tay đang bị thương thế này, có lẽ các lịch trình gần đây đều phải tạm hoãn. Anh không gọi điện cho anh ấy, mà chỉ nhắn tin báo rằng mình bị thương muốn nghỉ ngơi.
[Vậy còn chuyến đi Thái? Em cũng sẽ hoãn lại phải không?]
Đi Thái ư?
Mình quyết định đến Thái Lan không chỉ đơn giản vì cái hợp đồng quản cáo vô bổ đó. Mà còn vì…
Vài ngày trước.
Thục Thanh Di vô tình có được tin tức về người đàn bà ở bên cạnh cha anh trong suốt bao năm qua, là người mà ông ấy sẵn sàng từ bỏ gia đình để chọn. Vì biết không thể nào sống yên ổn ở nơi đây nếu như cứ tiếp tục chạm mặt bà Thục, nên ông Thục đã đưa bà ta đến Thái Lan để sinh sống. Nơi này là nơi mà ông Thục từng sang đây để làm ăn và quen biết một vài người bạn.
Mình thật sự tò mò muốn biết, người đàn bà đó, rốt cuộc là người như thế nào?
“Này! Anh đang nghĩ gì đấy?”
Trương Thịnh Hàm đột nhiên đưa cả gương mặt mình đến gần khiến anh kinh ngạc. Anh ngửa cổ ra sao, nhăn mày.
“Cô làm trò gì vậy hả?”
“Thì tôi gọi anh đấy! Tôi gọi mấy lần rồi mà anh không phản ứng gì cả!”
Thục Thanh Di xua tay.
“Không có gì đâu! Tôi nghĩ tới chút chuyện thôi.”
Anh nói rồi đột nhiên nhìn cô khó hiểu.
“Ủa? Mà tôi làm gì thì mặc tôi đi chứ? Cô tò mò quá vậy?”
Trương Thịnh Hàm gật gù, biết anh vì mình mà bị thương, hơn nữa còn là vết thương sâu như vậy nên cô cũng không định phàn nàn anh quá cộc cằn. Cô quay người vào trong bếp nấu ít cháo thịt bằm, vừa nấu lại vừa nghĩ ngợi.
Lúc đó làm sao mà Thục Thanh Di lại xuất hiện kịp lúc để cứu mình chứ? Nếu ở ngoài đường thì còn có chuyện tình cờ đi ngang. Nhưng kia là nghĩa trang mà?
Cô quay lại nhìn, thấy anh đang ngồi nhìn đống băng gạc quấn thành khối trên lòng bàn tay mình. Anh nhăn mày, ngón trỏ của tay còn lại chứ chạm vào chỗ vết thương rồi lẩm bẩm.
“Thiệt tình! Bị có chút xíu mà quấn như khúc giò vậy là sao? Ai nhìn vào không biết còn nghĩ tay mình bị cùi cho mà xem!”
Thục Thanh Di càu nhàu mấy nhân viên y tế làm việc cẩu thả, quấn cho anh cả một đống băng gạc trên tay chẳng khác gì khúc xương giò. Anh lại quên mất tay mình vẫn còn đau mà đánh vào, kết quả cả người như bị điện giật. Anh khổ sở ôm cổ tay, cắn răng mắng.
“Aish! Sao mà… Đau quá vậy trời!”
Trương Thịnh Hàm nghe và thấy hết mấy hành động kì lạ ấu trĩ này của anh, cô chẳng biết làm gì hơn ngoài việc cười thầm. Con người này chính là ngoài mặt thì càm ràm không ngừng nghĩ, nhưng dù vậy thì thấy chuyện bất bình vẫn sẵn sàng đứng ra.
Cô mang tô cháo thịt bằm đến đặt xuống bàn, còn có loại nước ngọt vị việt quốc mà Thục Thanh Di thích.
“Còn nóng! Anh mau ăn đi rồi uống thuốc nữa!”
Anh nhìn tô cháo đang nghi ngút khói trước mặt mình, bên trên toàn là thịt bằm hấp dẫn.
“Bình thường tôi có ăn mấy món này đâu mà nấu?”
Trương Thịnh Hàm đương nhiên biết con người này sống dinh dưỡng lắm, ăn toàn rau củ xanh, chỉ mỗi tội uống nước ngọt hơi nhiều. Nhưng dù sao bây giờ anh cũng đang bị thương, hơn nữa lần đó còn chảy nhiều máu tới vậy. Cô muốn nấu món gì đó nhiều dinh dưỡng hơn nữa để anh ăn, như vậy vết thương cũng mau lành hơn.
“Thường ngày không ăn thì bây giờ ăn! Anh phải ăn mấy món này thì mới tốt chứ ăn rau củ mãi sao được?”
Thục Thanh Di cầm thìa lên, thờ ơ nói.
“Rồi biết rồi. Cô cứ như bà cụ non á!”
Anh đưa thìa cháo lên ngang miệng, thổi thổi mấy hơi rồi lại nhíu mày.
“Mỗi lần ăn là phải thổi vậy đó! Coi phiền phức ghê chưa?”
Nói rồi anh đẩy tô cháo về phía Trương Thịnh Hàm, khoanh tay trước ngực ra vẻ khó chịu.
“Đây nè! Thổi cho tôi coi!”