Sáng hôm sau.
Thục Thanh Di dậy từ rất sớm để xuống lầu. Anh có hẹn với một người gặp mặt tại quán cà phê của khách sạn, nên Trương Thịnh Hàm còn chưa dậy thì đã đi. Anh ngồi uống một ngụm bạc xỉu, mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính xem dòng người qua lại. Vài phút sau, có một người đàn ông tầm 30 tuổi mặc âu phục đi đến ngồi đối diện anh, cười nhã nhặn.
“Thục thiếu gia! Đây là tất cả những thông tin mà cậu cần.”
Anh nhìn bìa giấy màu vàng nhạt trước mặt mình, cầm lên rồi gỡ tem ra để lấy hết những thứ bên trong. Hình ảnh chụp lại tại một căn hộ nhỏ nằm gần các ngôi nhà liền kề bình yên, hình ảnh người đàn bà bình thường mà cha anh sẵn sàng bên cạnh.
Hà Hải Đường trước đây từng làm qua rất nhiều công việc để trang trải cuộc sống. Bà ta từng làm thợ may tại một xưởng sản xuất quần áo, sau đó là phục vụ bàn, phụ bếp. Lần đầu tiên bà ta gặp được cha của Thục Thanh Di, chính là khi mình đang làm thu ngân tại một quán ăn. Thứ thu hút ông ta ngay từ lần đầu tiên không phải vẻ bề ngoài, không phải sự sắc sảo hay nhạy bén, mà là cách Hà Hải Đường chăm chú làm việc.
Ông ta có quan hệ phức tạp với nhiều người phụ nữ trước đó, mặc cho bên cạnh mình là một người vợ tài năng. Đến khi gặp Hà Hải Đường, những cuộc vui trước đó hoàn toàn dừng lại, và cả việc ở cạnh vợ con ở nhà. Ông ta hoàn toàn động lòng trước một người sẵn sàng xuống bếp và lao ra đường làm mọi thứ như thế.
Khi đến bên cạnh Thục lão gia, Hà Hải Đường biết việc mình làm kẻ thứ ba là sai trái nhưng vẫn không thể nào ngừng lại. Ông ta biết Thục phu nhân là người ngoài mặt thờ ơ nhưng trong lòng mưu tính, thế là liền đưa Hà Hải Đường sang Thái định cư.
“Căn nhà này là nhà Thục lão gia cho người làm riêng cho Hà Hải Đường, nghe nói vị trí nơi này bình yên, an ninh rất tốt.”
Thám tử tư đã điều tra rất kĩ, hiện tại tuy được Thục lão gia chu cấp đầy đủ hàng tháng và thường xuyên đến thăm, nhưng Hà Hải Đường vẫn ra ngoài làm việc.
Thục Thanh Di từ lâu lòng đã nguội lạnh với cái gọi là tình cảm gia đình. Nhưng không hiểu sao, khi nhìn thấy người đàn bà mà cha mình yêu thương, lòng anh lại khó chịu đến lạ. Đầu ngón tay cầm tấm ảnh tái nhợt, khẽ run rẩy.
“Bà ta làm việc ở đâu?”
“Ở một xưởng dệt vải, các trang phục truyền thống của Thái.”
Anh không nói gì, tiếp tục xem những tấm ảnh mà thám từ tư thu thập được. Có một tấm ảnh chụp Hà Hải Đường bế một đứa trẻ tầm 6-7 tuổi, một bé gái có gương mặt bầu bĩnh đáng yêu. Tim anh vô thức hẫng đi một nhịp, nhíu đầu lông mày.
“Ai vậy?”
Thám tử tư nhìn sắc mặt khó coi của anh, ngập ngừng lên tiếng.
“Là con riêng của Thục lão gia và Hà Hải Đường.”
Con riêng?
Con riêng của ông ta và người đàn bà đó?
Mình… Còn có một đứa em cùng cha khác mẹ, nhỏ bằng chừng này ư?
Thục Thanh Di không lường được tình huống này, tâm tình càng thêm đi xuống. Anh gạt số ảnh bên tay sang một bên, lấy ra một xấp tiền dày đặt lên bàn.
“Tiền của anh. Cầm lấy rồi đi đi!”
Thám tử tư im lặng nhận tiền rồi đứng dậy rời đi. Thục Thanh Di nhìn chằm chằm số ảnh trên bàn, mắt vẫn không thôi nhìn vào gương mặt của bé gái ấy. Cùng lúc này, Trương Thịnh Hàm vì ngủ dậy không thấy anh đâu mà đi xuống lầu khách sạn. Cô nhìn ngang nhìn dọc, cuối cùng bắt gặp anh đang ngồi một mình.
“Anh vẫn chưa đi ghi hình ư?”
Thục Thanh Di ngước lên nhìn cô, vội vàng đưa tay ra gom gọn số hình ảnh lung tung nằm trên bàn vào lòng bang tay vò nát ném vào thùng rác dưới chân. Anh cầm ly bạc xỉu lên, uống một ngụm.
“Ở đây tận một tuần mà? Gấp cái gì?”
Trương Thịnh Hàm nhìn tay của anh vẫn còn chưa lành hẳn, có vẻ không yên tâm mà hỏi.
“Tay anh còn bị thương, quay quảng cáo có ảnh hưởng không đó?”
“Không sao. Đeo găng tay vào là xong.”
Thục Thanh Di đứng dậy, kéo ghế sát vào cạnh bàn rồi nhìn cô bảo.
“Tôi ra ngoài có một chút việc, có thể về trễ nên nhân viên mang thức ăn lên phòng thì cô cứ ăn đi, không cần đợi tôi.”
Trương Thịnh Hàm nhìn theo bóng lưng của anh đi lên phòng, không hiểu sao lại thấy có cảm giác cô đơn đến lạ.
—
Thục Thanh Di đi theo địa chỉ mà thám tử tư đã gửi cho anh qua tin nhắn điện thoại. Đầu tiên là chỗ làm việc của Hà Hải Đường, là một xưởng dệt vải nằm tại một khu thị trấn nhỏ. Nơi này không quá rộng rãi, nhưng khi nhìn vào sẽ giống như thấy được cả một nét đẹp văn hóa truyền thống của Thái Lan.
Anh không đi vào, chỉ đứng ở bên ngoài nhìn vào trong xem mọi người làm việc. Có một người đàn bà mặc áo sơ mi nâu nhạt cùng quần tây xanh sẫm màu. Bà ta có gương mặt hiền lành, bàn tay không đẹp như Thục phu nhân, da cũng không quá trắng nõn.
Thục lão gia, rốt cuộc là vì điều gì mà lại say đắm Hà Hải Đường đến như vậy?
Thục Thanh Di không thể rõ, cho đến khi anh trông thấy một chiếc xe hơi màu đen lái tới. Anh không nhìn rõ là ai, nhưng đứng tại nơi này không tiện nên tạm tìm chỗ lánh đi. Còn cho rằng ai rất xa lạ, cho đến khi người bước ra từ trong xe chính là cha của anh.
Tại sao lại…
Anh nhìn ông ta đi đến chỗ xưởng dệt, môi nở nụ cười ngập tràn niềm vui mà gọi.
“Hải Đường!”
Hà Hải Đường nghe gọi thì quay đầu nhìn, trông thấy ông ta liền chạy ra đón. Bà ta xắn tay áo sơ mi lên, nhẹ nhàng đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi cười dịu dàng.
“Em tự về được rồi mà! Anh đến đây làm gì chứ?”
“Xem em kìa! Anh đến để đón em chứ còn gì? Đi nào! Uyển Ái ở nhà dì hai cả ngày rồi, chúng ta ghé đón con bé đi!”
Thục Thanh Di rũ mắt, môi hơi nhếch lên, nhưng gương mặt lại thấm một giọt nước ấm nóng chầm chậm lăn xuống. Nhìn thấy Hà Hải Đường làm những việc ấy, dù chỉ đơn giản thôi nhưng anh biết Thục phu nhân chưa bao giờ làm cho chồng.
Có lẽ anh đã phần nào hiểu ra, nguyên nhân mà Thục lão gia yêu Hà Hải Đường sâu đậm là vì điều gì.
…