"Chỗ này lau sạch một chút, nước ngọt đổ lên sàn nên phải kĩ."
"Còn chỗ này, nhẹ tay thôi! Đây là bàn gỗ trầm hương. Nó mà xước chỉ một chút, thì lương tháng này cô đừng mong nhận được."
Trương Thịnh Hàm nuốt nước bọt. Ngoài mặt cô rất hưởng ứng những gì Thục Thanh Di vừa hướng dẫn, nhưng trong lòng từ lâu đã ghim anh. Chính là khoảnh khắc vừa bước chân vào nhà, thấy đống bừa bộn trên sàn. Nhìn sơ đã biết, người này được cái vẻ ngoài và thành tích, còn bản thân thì chẳng cần chỉn chu gì.
Cô cảm thấy đây là công việc đầu tiên mà mình nhận việc nhanh tới vậy. Phỏng vấn chớp nhoáng, không đợi chuẩn bị gì đã đi làm. Thục Thanh Di để cô loay hoay ở phòng khách, còn mình lên phòng thay quần áo. Anh ngồi bên bàn, mở laptop lên rồi vào ứng dụng camera quan sát trong nhà.
Trương Thịnh Hàm cúi người nhặt từng lon nước ngọt lên, cẩn thận cho vào túi ni lông phân loại. Cô dọn xong các gói bim bim và rác, gom lại còn thay luôn cả túi rác mới toanh.
Phòng khách này rộng quá!
Nó to bằng cái nhà mình đang ở rồi còn gì?
Cô nghĩ nghĩ, đi loanh quanh một hồi mới tìm được phòng tắm để lấy dụng cụ lau sàn. Lau sạch sẽ xong, cảm giác giống như nơi mình vừa thấy khi bước vào và bây giờ là hai nơi khác biệt.
"Ngoài việc dọn dẹp nhà cho tôi, cô còn rất nhiều việc khác!"
Thục Thanh Di đi từ trên lầu xuống, mặc áo thun đen cùng chiếc quần short màu xanh đậm. Trương Thịnh Hàm gật gù, lại hỏi.
"Việc gì?"
"Thi thoảng quét sân. Tưới cây. Cho cá ăn. Dọn phòng của tôi. Còn nữa, nấu ăn."
Nói đến đây, anh lại nhíu mày, bước đến gần cô hơn để thu hẹp khoảng cách.
"Mà cô biết nấu ăn không vậy?"
"Biết chứ. Chỉ là tôi không biết nấu mấy món cầu kì thôi, còn cả mấy món Âu món Nhật gì đó."
"Cái đó không cần. Tôi ăn đơn giản. Trong bữa ăn chỉ cần có rau, có trái cây, không nhiều dầu mỡ là được. Nhưng mà, phải có nước ngọt."
Trương Thịnh Hàm gật đầu, ghi nhớ hết những gì mà Thục Thanh Di vừa nói. Anh nhìn bộ dạng ngây ngô của cô, nhịn không được hơi nhếch môi như cười, lại như không cười. Số đồ hộp mà quản lí Kim mua lần trước, có lẽ bây giờ không cần thiết nữa.
Anh nhìn phòng khách được cô dọn dẹp sạch bóng loáng, trong lòng rất vừa bụng. Chợt nhớ ra vẫn còn vài chuyện chưa hỏi, Trương Thịnh Hàm nghĩ một lúc, rồi nhìn anh.
"Vậy cha mẹ anh thì sao? Khẩu vị của họ thế nào?"
Thục Thanh Di thoáng chốc lạnh lẽo nhìn Trương Thịnh Hàm. Cái nhìn này của anh, như nhanh chóng mang theo một tầng khí lạnh vô hình quấn lấy cô, khiến cô ngộp thở. Anh không trả lời, quay lưng đi về phía tủ lạnh, mở ra tùy hứng lấy một lon nước ngọt. Anh đứng đó, cất giọng trầm.
"Hôm nay làm tới đây thôi! Cô về đi! Ngày mai 8 giờ đến!"
Rời khỏi nhà của Thục Thanh Di, cô như thường lệ mà đi bộ đến trạm xe buýt để đón xe đi về. Dẫu sao giờ này cũng còn sớm, hơn nữa giá thành xe cũng rẻ nên sẽ không phải chi trả nhiều. Tháng này tìm được việc, chỉ mong cuộc sống sau này sẽ dư giả một chút, để người cha cờ bạc của cô có cái nhìn thoáng hơn.
"Nhìn kìa! Đây không phải là con nhỏ học dốt nhất khoa y chúng ta, Trương Thịnh Hàm sao?"
Trương Thịnh Hàm dừng bước. Không ngờ căn hộ mà Thục Thanh Di đang ở, lại gần với đám bạn học cùng lớp đanh đá của cô. Bọn họ trong lớp sở dĩ đạt thành tích xuất sắc, âu cũng là vì gia đình có điều kiện, dùng tiền mua chuộc giáo viên. Còn tưởng trên đời này, đồng tiền không thể nào mua được lòng dạ con người, không thể mua được cái gọi là thanh cao. Đến khi Trương Thịnh Hàm trông thấy giáo viên nhận tiền của bọn họ, xem trọng đám con giới thượng lưu, cô đã hoàn toàn sụp đổ.
Cô không muốn gây sự với bọn họ, vì biết rằng họ thế nào cũng dùng thân phận giàu có để chèn ép người.
Trương Thịnh Hàm tránh sang một bên, chủ động rời khỏi. Nhưng trong số 2 người kia, có một người cực kì hung hăng và kiêu ngạo kéo tay cô lại.
"Đi đâu vậy? Bọn này hỏi mà không biết trả lời à?"
Cô bị siết chặt cổ tay đau đến đỏ ửng. Thường ngày tuy không phải kiểu người quá mềm mại, yếu đuối, nhưng cô gái kia chính là đang muốn bứt người.
"Cậu bỏ tay ra đi! Tôi còn phải về nhà!"
"Nhà?"
Lục Tử cười khẩy đầy mỉa mai, buông tay cô ra rồi khoanh tay trước ngực.
"Là cái khu ổ chuột bé tẹo hôi hám của cô đó hả?"
Trương Thịnh Hàm nhìn cô ta, nhịn không được mà như nhím xù gai nhọn.
"Đủ rồi! Cậu đừng hiếp người quá đáng!"
Lục Tử cực kì kiêu căng, đẩy vai cô rất mạnh khiến cô chao đảo ra sau mấy bước, vẻ mặt kênh kiệu.
"Thì sao? Tôi thích đấy thì sao nào?"
"Đủ rồi đó!"
Một giọng nói của người khác bất ngờ cất lên, khiến Lục Tử và bạn của cô ta, có cả Trương Thịnh Hàm đều giật mình. Cô quay sang nhìn, mới trông thấy người đang đi đến gần là Chu Vĩ. Chàng thanh niên mặc áo sơ mi kẻ sọc đơn giản, vai đeo ba lô, gương mặt ôn nhu hiền lành đứng chắn trước mặt Trương Thịnh Hàm.
"Hai em có thể đừng bắt nạt người khác không? Như vậy là đủ rồi đó!"
Lục Tử nhìn thấy cô có người đứng ra che chở, ôm cục tức kéo theo bạn thân mình rời đi. Chu Vĩ xoay người lại, hơi cúi người xuống nhìn cô.
"Em có sao không?"
Trương Thịnh Hàm mỉm cười lắc đầu.
"Không sao! Cảm ơn đàn anh khóa trên ạ!"
...