Thục Thanh Di vừa dứt lời đã nhận phải cú tát trời giáng ấy, nghiêng mặt sang một bên rồi đưa tay chạm lên gò má mình. Cảm giác đầu tiên là tê dại, dần đau rát, sau đó lại tựa như không. Anh cười khẩy một tiếng. Trương Thịnh Hàm chua xót dâng lên hai mắt ngập nước, vậy mà anh thì dửng dưng như chưa có chuyện gì.
Thục phu nhân sau khi nhận ra mình vừa mới làm điều mất kiểm soát, bà ta nhìn xuống tay mình rồi nhìn anh mà rối rít.
“Thanh… Thanh Di! Mẹ không cố ý! Mẹ không có cố ý!”
Thục Thanh Di buông lõng tay xuống, gật đầu rồi nhìn bà ta mà bình thản nói.
“Thôi được rồi! Mẹ về đi!”
Trương Thịnh Hàm kinh ngạc đến độ nói không thành câu. Sau khi cãi nhau một trận rõ to như thế, mẹ anh còn ra tay với anh, vậy mà anh cũng chỉ có như vậy. Thục phu nhân lúc này giống như người có tâm trạng mất bình tĩnh, không nhận thức được chuyện mình vừa làm là đúng hay sai. Bà ta chỉ nhớ rằng, dường như từ khi được sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Thục Thanh Di bị tát.
“Thanh Di! Là do mẹ không giữ được bình tĩnh, mẹ…”
Thục Thanh Di cuối cùng cũng không đủ nhẫn nại, anh lớn tiếng quát.
“Đủ rồi! Mẹ về đi!”
Thục phu nhân im bặt, gương mặt thẩn thờ nhìn con trai. Bà ta mỗi khi tức giận liền khó mà kiểm soát để bản thân nói ra những lời không hay, nhưng khi gây ra chuyện rồi thì lại cuống cuồng lên tìm cách giải quyết.
Thục Thanh Di không muốn nghe thêm gì nữa, quay người bỏ đi lên lầu. Sau khi đứng đó bần thần một lúc lâu, bà ta mới nhìn sang Trương Thịnh Hàm, ánh mắt sắc bén lướt qua mới rời đi.
Cô đi nhanh chân lên phòng, mở cửa ra thì trông thấy Thục Thanh Di đang ngồi bên giường im lặng. Anh không nhìn lên, chỉ ngồi gục đầu như thế.
Đối với một người từng trải qua bạo hành về tinh thần và thể xác như cô do cha ruột gây ra, thì có lẽ anh còn tồi tệ hơn thế. Anh chỉ có một mình. Bên cạnh chẳng có ai để chia sẻ. Mẹ thì không thể hiểu anh, cha thì bận ở bên cạnh người đàn bà khác.
Trương Thịnh Hàm ngồi xuống, cảm giác chua xót dâng lên tận cổ họng khiến cô không biết phải nói gì. Đợi đến khi đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để an ủi, thì Thục Thanh Di lên tiếng trước.
“Em ra ngoài một lát đi! Anh muốn ở một mình!”
Cô ngây ngốc nhìn sang.
“Anh… Có ổn không?”
Anh khẽ gật đầu, vẫn không nhìn cô mà nói.
“Ừm. Anh ổn mà. Em ra ngoài lát đi!”
“Lát nữa… Lát nữa chúng ta cùng ăn cơm.”
Câu nói ấy dường như mang theo âm điệu run rẩy, không giữ được tone giọng của anh thường ngày.
Trương Thịnh Hàm biết mình có nói gì trong lúc này anh cũng không muốn nghe, vậy nên đã đứng dậy ra ngoài. Cửa phòng vừa đóng lại, bên trong đã có âm thanh đồ đạc bị vứt hết xuống đất. Thục Thanh Di đứng sừng sững giữa phòng, cằm gối chăn ném hết thảy. Lọ hoa, đồng hồ, đến cả huân chương trên bàn cũng bị anh gạt đi.
Anh chọn cách im lặng khi cô ở bên, chính là đang kiềm chế để không phát tiết, để không nặng lời hay làm tổn thương cô. Đến khi chỉ còn một mình, mọi sự chịu đựng mới được bùng phát thật sự.
Thục Thanh Di thét lên, đôi mắt đỏ ngầu gạt đổ mọi thứ xung quanh mình rồi ngồi bệt dưới đất.
Thật sự rất khó chịu.
Khó chịu muốn chết đi cho xong.
Chỉ là nếu như… Ngay lúc này bên cạnh anh không có Trương Thịnh Hàm, không có một người luôn chờ anh và cần anh bảo vệ. Có lẽ, chết hay không chết là điều sớm muộn. Trước khi cô xuất hiện anh sống vì đam mê. Khi cô xuất hiện rồi, anh lại vì cô nhiều hơn cả như thế.
Một lúc sau.
Thục Thanh Di mở cửa đi xuống lầu, mọi thứ trong phòng lúc này đã được anh dọn dẹp ngăn nắp, như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh vô tình nhìn thấy Trương Thịnh Hàm đang ngồi ở sô pha, chăm chú chăm sóc cho chậu xương rồng nhỏ trên bàn.
Ngốc thật!
Sao lại có thể ngốc đến vậy chứ?
Nhưng mà mình, hình như còn ngốc hơn nữa! Chẳng phải vì mình ngốc, nên mới yêu một người ngốc như cô ấy hay sao?
Anh đi rất nhẹ nhàng, như đang cố tình không muốn cô biết mình ở phía sau. Rồi bất ngờ, một vòng tay ấm áp tiến tới, ôm gọn lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô.
Trương Thịnh Hàm giật mình, quay đầu sang thì anh liền hôn lên má.
“Làm trò mèo gì đó?”
Cô mỉm cười ngọt lịm, rụt cổ lại.
“Trò mèo gì á? Em đang chăm cây thôi!”
Thục Thanh Di cầm chậu xương rồng trên tay cô đặt xuống bàn, nhẹ nhàng bảo.
“Gai nhọn! Cẩn thận đâm vào tay!”
Trương Thịnh Hàm đột nhiên cảm thấy, người ở sau lưng mình có một gánh nặng vô hình rất lớn, trên lưng người đó cũng toàn những gai nhọn và vết thương. Nhưng người này không chọn cách làm tổn thương cô, mà đã chọn cách chữa lành. Cô trân trọng anh, yêu thích anh, và sẽ luôn dùng những tình cảm chân thật nhất để đối đãi với anh. Vì cô biết rõ, anh là người có quá khứ như thế nào.
“Nếu thấy mệt, anh có thể nói với em.”
Cô đưa tay chạm vào gương mặt anh tuấn của Thục Thanh Di, nhẹ nhàng bảo.
“Bên cạnh anh có em rồi, mọi chuyện đều không cần một mình chịu đựng.”
Trương Thịnh Hàm nhích người tới, lần đầu tiên cô chủ động hôn lên cánh môi của anh.
Hơi bất ngờ.
Thục Thanh Di khựng lại chừng vài giây rồi phản ứng nhanh nhạy mà bắt lấy cô. Anh đáp lại nụ hôn đó, mãnh liệt hơn, nồng nàn hơn. Môi quyện vào nhau, đầu lưỡi liền chạm vào rồi quấn quýt tạo ra âm thanh mê hoặc. Trương Thịnh Hàm lúc đầu còn mạnh dạn, nhưng khi vừa bị anh phản công liền rơi vào thế yếu.
Anh áp đảo hoàn toàn, khiến cô ngã người nằm trên sô pha. Hai người hôn nhau say đắm, tựa như xung quanh mọi thứ là vô hình, là một vòng xoay thời gian bị ngưng đọng. Bên tai có tiếng nói ấm áp truyền đến, êm êm mềm mại, lại quyến rũ đến động lòng người.
“Anh yêu em!”
…