Rồi Anh Sẽ Hối Hận

Chương 49: Anh Xin Lỗi!




“Với lại, ngoài cha em ra thì ở đây em không còn người thân nào cả, cũng không có bạn bè.”

Trương Thịnh Hàm nói với vẻ đượm buồn. Cô học hành không xuất sắc, mà lại ở trong một lớp học toàn là những người có tiền chơi với nhau, hoặc là những bạn có kiến thức sâu rộng. Đối với một người như cô, việc để hòa nhập vào chung là rất khó.

Thục Thanh Di thở ra một hơi mệt mỏi, tay vẫn đặt trên tay cô mà im lặng. Anh đương nhiên không muốn cô ở cùng cha mình vào lúc này. Lần ở nghĩa trang hai cha con cãi nhau nhiều tới vậy, cô trở về chỉ khiến ông ta thêm tức giận mà thôi. Ở đây một mình không phải không ổn, nhưng anh cũng không thể nào bảo cô cứ khóa trái cửa rồi ở mãi trong nhà.

Trương Thịnh Hàm nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng nói.

“Anh chỉ cần lo cho việc thi đấu thật tốt, những chuyện khác đừng suy nghĩ nhiều.”

Anh nhìn cô, môi mỉm cười nhưng trong lòng không hề dễ chịu. Anh biết tin tức mình sắp đến Myanmar có lẽ Thục phu nhân cũng đã biết. Bà ta mãi không có phản ứng gì, có khi chính là đang chờ thời cơ. Trương Thịnh Hàm có thể đơn thuần nghĩ anh lo xa, nghĩ rằng Thục phu nhân là người đơn giản. Nhưng trong mắt anh, anh biết rõ mẹ mình là người có tâm lí không hề ổn định.

Khoảng thời gian còn học trung học, gia đình Thục gia đã bắt đầu thể hiện sự rạn nứt từ phía ông bà Thục. Khi mà Thục lão gia luôn đi sớm về khuya, có khi còn không về nhà, còn Thục phu nhân luôn trong trạng thái bất ổn.

Khoảng thời gian đó với Thục Thanh Di mà nói là vô cùng ngục tù. Ngày định mệnh của đời, ngày mà anh ngỡ như mình suýt không còn nhìn thấy thế giới. Khi mà mẹ của anh điên loạn vì những cơn ghen tuông mù quáng. Bà ta đã dùng độc của hoa đỗ quyên làm món bánh mà anh thích nhất để đầu độc anh.

“Món mà con thích ăn, mẹ đã làm rất nhiều!”

“Cảm ơn mẹ!”

Thục Thanh Di không nhìn thấy ánh mắt thống khổ lẫn điên cuồng của bà ta lúc đó. Vì ghen tuông chồng, mà bà ta nhẫn tâm muốn hại chết con ruột. Cũng kể từ sau vụ tai nạn đó, khi mà anh trở thành vận động viên đua xe đạp và có cơ ngơi riêng, anh đã trồng hoa đỗ quyên trước sân nhà. Để mỗi khi Thục phu nhân đến, những bông hoa nở rộ rực rỡ ấy nhắc nhở bà ta, mãi không được quên.

Anh đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dưới những khóm hoa đỗ quyên đang khoe sắc. Hiện giờ ngoài việc để Trương Thịnh Hàm ở đây một mình ra, đã không còn cách nào khác. Ngày mai đã đến vòng đấu loại để chọn ra người đến Myanmar.

Thục Thanh Di đã nghĩ tới một chuyện, rất lâu kể từ khi vừa công bố về việc có trận giao hữu với nước bạn và không được đưa người thân đi cùng. Anh trầm ngâm, cuối cùng lấy điện thoại ra gọi cho quản lí Kim.

“Anh! Xe thi đấu của em đã xong hết chưa?”

Anh ấy đang ở sân vận động, đứng cạnh chiếc xe đạp mà anh sẽ chạy đua vào ngày mai.

“Xong rồi! Đâu vào đấy cả!”

“Giờ em đến xem qua chút, anh cứ về trước đi để em lo được rồi!”

Quản lí Kim cũng không nghĩ gì nhiều, ở lại một lát rồi về ngay. Sau khi Thục Thanh Di đến đó xong, anh đứng bên cạnh xe của mình cũng khá lâu rồi mới về nhà.



“Ngày mai em sẽ đến cổ vũ anh! Sau khi đua xong mình đi dạo chút nha!”

Trương Thịnh Hàm rất háo hức mong chờ đến ngày mai, vì đó là lần đầu tiên cô được trực tiếp xem anh đua xe đạp. Thục Thanh Di đang ăn thì dừng lại một chút, nhìn lướt qua cô rồi lại nhỏ giọng nói.

“Không cần đâu! Ngày mai đông người như vậy, em sẽ rất khó chịu!”

Cô nhìn anh có chút ngạc nhiên, vì cứ nghĩ rằng anh sẽ rất vui khi nghe cô bảo sẽ đến xem mình thi đấu. Thục Thanh Di lại rất bình tĩnh khi nói như vậy, trong lòng cũng chẳng cảm thấy khó chịu gì.

“Không sao đâu á! Anh Kim nói đã sắp xếp chỗ cho em rồi, đi cạnh anh ấy sẽ không ai chen lấn đâu!”

Anh gật đầu, ra vẻ miễn cưỡng.

“Vậy được! Ngày mai em cứ tới đi!”

Trương Thịnh Hàm ngoài mặt tuy không nói gì cả, nhưng cô nhận ra thái độ của Thục Thanh Di có gì đó rất khác lạ.

Đêm đó anh ngủ chẳng ngon giấc, cứ trằn trọc lăn qua lộn lại trên giường. Nhìn cô ngủ say như vậy, dưới ánh đèn ngủ màu vàng vầng sáng ấm áp, lòng anh lại rối như tơ. Đã phải suy nghĩ và đắn đo rất nhiều, anh mới đưa ra được quyết định như vậy. Và có lẽ như, bây giờ anh đã tìm được thứ còn quan trọng hơn cả đam mê đua xe đạp ngày trước.

Đó là tình yêu của anh và Trương Thịnh Hàm.



Cuộc đua xe đạp vòng loại diễn ra tại một đoạn đường bắt đầu từ trung tâm thành phố, đi ngang qua bờ hồ, công viên, quanh qua một khúc cua cạnh vách đá và đích đến là bên một bờ biển nhỏ. Trương Thịnh Hàm theo lời của quản lí Kim, hai người họ và các trợ lí nhỏ trong đội sẽ ở tại chỗ khúc cua để đón Thục Thanh Di tới. Sở dĩ anh ấy chọn nơi này để hai người cổ vũ, là vì đây là đoạn đường gây cấn nhất của chặng đua.

“Lát nữa Thanh Di vừa dẫn đầu chạy tới, chúng ta cứ cầm cờ đưa lên là được!”

Quản lí Kim hào hứng nói, làm Trương Thịnh Hàm cũng nôn nóng mà cười rạng rỡ theo.

“Dạ vâng!”

Thục Thanh Di và các thành viên trong đội vào vị trí xe đua của mình. Anh nhìn chiếc xe màu đỏ đen đã đồng hành của mình trong suốt các giải đấu, đột nhiên lại khựng một lúc lâu mới ngồi lên.

Tiểu Hàm! Hi vọng em, mãi cũng không biết được chuyện mà ngày hôm nay anh đã làm! Xin lỗi!