Tuy không thể nhìn thấy gì, nhưng mùi hương quen thuộc này cô khó có thể nhầm lẫn được. Người đó đi càng lúc càng gần cô, bước chân rất nặng nề như thể đang vô cùng tức giận.
‘Không được để bị lừa. Đây là thế giới tiểu thuyết, điều gì cũng có thể xảy ra.’ Cô thầm nghĩ, sau đó nhân lúc người đó còn chưa tới gần vội chạy ra cửa. Người đó phản ứng rất nhanh, ngay lập tức xoay lại và giữ lấy cô. Lúc này đã ở rất gần cửa rồi, nhưng cánh tay cô lại bị bàn tay mạnh mẽ đó giữ chặt lấy. Thuốc phát tác, cơ thể cô như muốn đổ gục tại chỗ nhưng cô vẫn cố với tay bật đèn lên.
Ánh đèn chói mắt làm cô phải đưa tay lên che lại, lúc mở mắt ra, trước mắt cô là một thân hình cao lớn với gương mặt nghiêm nghị. Lâm Đoàn đứng ngược sáng, trong bộ vest phẳng phiu nhưng gương mặt lại hơi đỏ lên và lồng ngực phập phồng liên tục, hẳn là do thuốc.
“Anh…” Viên Viên lên tiếng, giọng nói ỉu xìu. Hóa ra đây là tác dụng của thuốc. Trước nay cô chưa từng dùng nó lên người mình, chỉ dùng lên các đối tượng công lược khi cần thiết, sau đó nhờ hệ thống “qua mắt” chứ chưa từng thật sự trải nghiệm thân mật. Lần này không có hệ thống ở đây, cô không thể dùng trò qua mắt nhưng lại không dám trực tiếp hành sự, nên mới dùng thuốc lên người mình để tạo cảm giác. Kết quả, hình như cô dùng quá liều.
“Xem ra em không coi lời cảnh cáo của anh ra gì nhỉ?” Lâm Đoàn gằng giọng. Bàn tay to lớn càng siết chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, như muốn bóp nát nó ra. Trong mắt anh úc này toàn là lửa giận, cứ như muốn nuốt chửng cả Lâm Viên Viên. Cô co người lại, cố giằng ra: “Em… nghe em giải thích… A!”. Truyện Hệ Thống
Không chờ cô nói xong, Lâm Đoàn đã mạnh mẽ lôi cô đi. Chính xác là kéo cô đi rồi ném mạnh lên giường. Dù có là nệm cao cấp với chăn bông êm mềm đi nữa thì lúc ngã xuống vẫn rất đau, cô còn bị trật giày cao gót nữa. Vừa mới mở miệng kêu một tiếng, môi đã lập tức bị anh phủ lấy. Ánh sáng trên đầu cũng bị cái bóng to lớn của anh che phủ đi mất.
Hơi thở của anh ngập mùi rượu, pha lẫn với sự chiếm hữu cuồng nhiệt. Môi cô bị cắn đến bật máu, một chút máu tươi mặn mặn tan trong miệng như làm con thú dữ trong Lâm Đoàn sống dậy. Anh bắt đầu không thương tiếc kéo xé chiếc váy trên người cô, mặc cho cô ngăn cản: “Lâm Đoàn, không được!”
Anh dừng lại một chút, sau đó đột nhiên nở nụ cười - một nụ cười đáng sợ không giống anh của thường ngày chút nào. Nó không mang chút ấm áp nào cả, ngược lại lại lạnh lẽo như con dao cứa vào da thịt. Bàn tay anh bóp mạnh lấy hai bên má cô, buộc cô phải mở miệng ra cho mình đưa lưỡi vào.
“Ư…” Lâm Viên Viên nhíu mày, cảm giác đau nhói truyền từ má tới đỉnh đầu mang theo một chút tê dại. Hai tay cô giữ lấy tay Lâm Đoàn, cố kéo tay anh ra để không phải đau nữa. Anh gằn giọng: “Anh không được, nhưng Lục Hoài lại được?”
Lâm Viên Viên lắc đầu nguầy nguậy. “Lắc đầu? Không phải em cố tình tới tìm anh ta sao? Hả?”
Lâm Đoàn tức giận đè cô xuống giường, dùng bàn tay bịt miệng cô lại, một tay khác tự cởi thắt lưng của mình ra. Lâm Viên Viên vùng vẫy kịch liệt, nhưng cô căn bản không có đủ sức đối chọi với người con trai cao lớn như anh. Lại còn có thuốc làm suy nghĩ của cô không được tỉnh táo, vừa đẩy ra, lại vừa muốn níu anh lại.
Lâm Đoàn đè cô dưới thân, sau khi xé váy của Viên Viên ra thì dùng chính nó cột tay cô lại vào đầu giường, dùng thắt lưng của mình cột hai chân cô lại. Lúc này, trên người cô chỉ còn lại quần áo lót, vừa thở hổn hển vừa van xin: “Đừng mà Lâm Đoàn, em chỉ…”
Anh không để cô nói dứt câu đã dùng áo sơ mi nhét vào miệng cô. Viên Viên chỉ còn có thể phát ra âm thanh “ư ư” khe khẽ. Anh chăm chú nhìn cơ thể trắng bóng nuột nà của cô, thèm khát mà vuốt ve âu yếm từng tấc thịt một, chiếc lưỡi không xương từng chút từng chút một đốt lửa trên cơ thể cô.
Hai mắt Viên Viên long lanh nước mắt, cơ thể có phản ứng dữ dội với từng hành động của Lâm Đoàn, cô rướn người né tránh bàn tay anh nhưng không thể, cho tới khi trên cơ thể không còn lưu lại bất kì thứ quần áo gì. Lâm Đoàn ở trên người cô, con ngươi vẫn không có độ ấm như lúc nãy, vẻ mặt cực kì tàn nhẫn: “Anh đã nói… em phải biết vị trí của mình ở đâu!”
“A! Ư… ư…” Nước mắt cô trào ra, một cảm giác đau buốt xông thẳng tới đại não, cả cơ thể co lại như vẫn không ngăn được Lâm Đoàn đang ra sức công thành đoạt đất. Hắn kéo cái áo sơ mi đã ướt đẫm nước ra, vừa hôn vừa mút chặt đầu lưỡi cô cho tới khi tê dại. Lúc hắn rời khỏi môi cô, một ít nước bọt đã chảy ra ngoài. Hắn bóp mặt cô, buộc cô nhìn thẳng vào đôi mắt âm u của mình: “Nhìn cho kĩ em là của ai.”