Sau khi hai người Tuấn Khải và Tiêu Di lên phòng thì chỉ còn một mình bà đang ngồi trên ghế sofa.
Bỗng nhiên nhớ ra một điều gì đó.Thật ra ngoài hôn ước của Tuấn Khải với Tiêu Di thì cô con gái út của bà cũng có hôn ước giống như anh nó.
Nếu hôn nhân của anh hai là chính trị hợp tác giao ban giữa hai công ty thì hôn ước của cô lại vì lòng biết ơn năm xưa gia đình Đông Phương cứu công ty Cố gia đang trên bờ vực khoá sản.
18 năm trước....
Tại thành phố Daesin,một trong những nơi có nền kinh tế bậc nhất quốc gia lại phong phú đa dạng về khoáng sản khiến cho nơi đây trở thành tâm điểm của giới thượng lưu lui tới.
Hồi ấy,Công ty Cố gia là công ty đứng đầu trong chính trị lấn át đến kinh tế,ngoại thương đã khiến cho tập đoàn ngày càng lớn mạnh.
Các thế lực lâm le bên ngoài muốn tìm cách để khiến cho cổ phiếu của Cố gia tụt dốc để họ phá sản.Cố Tịch người lãnh đạo tập đoàn COX đã khiến cho công ty càng ngày càng nhiều lợi nhuận.
Mẹ cô Thượng Quan Tiềm lại xuất thân là một cô gái nông thôn nghèo rớt mồng tơi.Số phận đổi thay không biết một định lí nào mà bà gặp ông Cố vào năm nhất đại học.
Cố Tịch quen biết Tiềm vào năm nhất đại học và đã thích bà từ cái nhìn đầu tiên.Ông tìm cách tiếp cận bà để được gần nhau hơn.
Dần Dần hai người có tình cảm với nhau và họ đã nghĩ chuyện tiến đến hôn nhân.Gia đình ông Cố lúc ấy khá dễ nên đã cho họ cưới nhau.
Bà vẫn nhớ ngày đám cưới hôm đó của ông và bà.Bà mặc trên người chiếc đầm trắng đắc đỏ kết hợp với lớp trang điểm nhẹ nhàng tôn lên vẻ hồn nhiên bên trong bà khiến cho lễ cưới đêm hôm ấy lại nhộn nhịp vui tươi của mọi người càng tăng thêm.
Bên cạnh những mặt khen cô dâu xinh đẹp rất xứng đôi với chú rễ được coi là "trai tài gái sắc "thì lại có những người địa vị cao quý khinh chê vì tầng lớp nghèo nàn.
"Nhìn mặt cũng đẹp mà thích trèo cao "
"Thứ nghèo nàn không đi chăn súc vật đi ở đây làm phu nhân đồ "
Tiềm nghe được nhưng cô không nói vì muốn trong ngày trọng đại nhất trong cuộc đời của người phụ nữ phải vui vẻ lên.Bỏ qua những chuyện ấy, Bà vẫn bước lên lễ bục cùng ông mà thành vợ chồng.
Đối với bà,bà quen Cố Tịch vì yêu ông chứ không phải vì tiền tài hay bất cứ thứ gì quý giá của ông cả.
Những thứ vật chất xa xỉ đó suy cho cùng thì cũng chỉ là vật ngoài thân khi cũ rồi thì cũng vứt đi mà thôi.Nhưng thứ mà lưu lại mãi không bao giờ phai tàn đó chính là tình yêu đích thực.
"Đôi khi những thứ nhỏ nhặt nhất trong tình yêu lại là điều to lớn nhất mà ta nhận được"
Câu nói này bà đã từng nói với ông Cố.Hồi còn thuở đi học hai người cũng chỉ là sinh viên nghèo mà kiếm sống qua ngày.Bởi lúc đó ông sống khiêm tốn mà không tiếc lộ thân phận thật sự của mình.
Vì ông muốn thử xem Thượng Quan Tiềm yêu mình là tình yêu hay vật chất xa hoa.Suy nghĩ này quả nhiên khiến cho người khác phải tâm phục khẩu phục chính điều đó đã khiến ông tin tưởng bà tới mức này.
Hai người cưới nhau được hai tháng thì điều xảy ra bất thường xảy ra Ông Cố Việt Tâm mất qua đời càng khiến cho bên truyền thông rần rần tin đồn không chính xác về việc Cố gia có cô con dâu là khắc tin của nhà họ Cố.
Tin đồn này là Chử gia đã tung tin ra nhưng thầm lặng mà truyền tin.Lúc này công tin đang rất tốt lại xuất hiện mấy cái tin đồn không tin vào đâu được cũng khiến ông có chút bất ngờ vì tại sao tin tức của báo chí lại nhanh đến thế.
Thế rồi từ cổ phiếu đứng thành cột dọc bây giờ lại thành một đóng chỉ toàn là tụt dốc hết mức.Ông nghe lời đồn đó thì không tin vì người trên đời mà ông tưởng nhất là Thượng Quan Tiềm.
Ông không tin vào trời đất cũng không tin vào những lời nói bậy vô căn cứ đó bởi vì ông vẫn một mực cho rằng:
"Tâm bềnh thì đừng hại óc "
Ông vẫn giữ vững tin thần tin vợ mình vô điều kiện.Càng ngày số cổ phiếu càng giảm khiến cho nhân viên công ty muốn nghỉ làm gần hết.Tình hình có vẻ như càng ngày càng náo loạn.
Dạo gần đây thấy ông không về Bà Cố có chút hơi hụt hẫng.Bà gọi điện thoại thấy ông vẫn đang làm việc miệt mài,cơm thì ăn vẫn chưa đủ bữa,Sắc mặt cũng đã xanh xao khiến bà cứ thấy xót.
Bà hỏi tại sao dạo này sao không về nhà mà tăng ca đêm nhiều ngày thế đã hơn một tuần rồi nên mà rất nhớ ông.
Bà không đến công ty thăm ông vì sợ sẽ làm phiền ông xử lí công việc,ông sẽ không vui.Ông và bà nói chuyện xong thì cũng cúp máy còn bà thì nghĩ tới lời đồn về mình ban sáng ở trên tivi mà bà vô tình thấy.
Lúc ấy bà không để tâm cho lắm nhưng giờ thì bà nhớ nó thiệt rồi.Bà vẫn nghĩ bụng trong lòng mình rằng:
" Mình không làm thì không phải nhận cũng chẳng cần phải kiêng dè "