Rơi Vào Lưới Tình Không Thể Thoát

Chương 34: KHÔNG BIẾT ƠN CẦN GÌ PHẢI NỂ NGHĨA ?




Quay đầu lại nhìn Tô An Nhiên với bộ dạng bị giam cầm thì mắt của Trạch càng đáng sợ hơn.

Nhưng hình phạt của anh phải tàn nhẫn hơn mới được .Hoàng Bích có thể tha thứ vì vốn cô ta không hề biết bản thân mình bị lừa.

Còn An Nhiên thì khác là một người tự cho mình là thông minh,giả dối trà xanh anh sẽ trừng phạt cô ta dài dài .

Cô ta tuy bị cầm tay và đang quỳ thấy Trạch nhìn mình nhưng vẫn lên tiếng nói vài câu xem như là quyến rũ bằng nhan sắc. (1)

' Trạch bộ anh không thấy tôi xinh hơn Hoàng Bích à ?"

' Tại sao anh tha cho cô ta còn tôi thì lại bị như vầy !"

Bọn thuộc hạ ai nấy lắc đầu đều " chê mạnh " không biết nghĩa khí ở đâu mà có thể cho Tô An Nhiên tự tin đến như thế.

Trạch sượng trưng vì Tô An Nhiên nói mà không biết thẹn .Anh tha cho Bích chỉ vì cô ấy cùng cảnh ngộ với mình vốn không ghét Chi mà do tình yêu lấn át lý trí nên mới như thế. (1)

Còn cô ta anh thấy nhìn xét về ngoại hình tính cách nhan sắc còn thua xa lớp trưởng Lạc Ly Quyền nói gì tới hơn Diễm Chi,Hoàng Bích.

Anh lên tiếng nói với bọn thuộc hạ thử xem họ nghĩ sao về đại trà Tô An Nhiên này.

Các người thấy Tô An Nhiên đẹp chứ ?"

Họ chưa kịp suy nghĩ gì mà đồng thanh trả lời ngay .

" Xấu mà hay tự cao"

Câu nói ấy làm cho An Nhiên có đội quần,đào hố biến khỏi trái đất thì cũng chả hết nhục .An Nhiên che mặt lại nhầm thừa nhận bản thân xấu hổ thật.

Trạch mang những âm thanh trầm, có phần hơi lạnh lùng cộng với tính khí thường ngày mà nói rằng :

Ngay từ lần đầu gặp cô thì tôi đã không ưa rồi .Tính khí ông a õng ẹo bánh bèo di động,dẹo chảy nước,cái mông đi như bị khuyết tật là tôi đã chán ghét lắm rồi.Theo tôi điều tra được thì cô cố làm quen với Diễm Chi vì nhà cậu ấy giàu .Thứ hám tiền đối với tôi đúng thật là rẻ mạt không được 1g để vào mắt"

Không những vậy gia đình của thứ hãm như cô cũng đâu có khá giả gì .Tại sao lại thích chọc phải giới thượng lưu vậy hửm ?"

Tô An Nhiên nhìn anh với ánh mắt tức giận cô ta không ngờ bản thân vẫn không bằng một Cố Diễm Chi đó nên đã phản bác bằng những câu nói vô nghĩa.



Mấy người tưởng các người giàu là hay lắm chứ gì ?"

Tất nhiên

Trạch nói hai từ một cách bình thản nhưng sao đó lại cho An Nhiên thêm vài câu nói khiến cô ta phải bị khinh thường.

Không phải gia đình hào môn nào cũng chỉ vì giàu mà bắt nạt những kẻ nghèo.Diễm Chi vốn đã biết cô nghèo từ lâu rồi .Cô ấy thấy cha mẹ của cô cày ruộng trồng rẫy bắt cá kiếm tiền, 3 h sáng đã dậy để chuẩn bị.Ăn uống tiết kiệm,quần áo mặc chỗ rách giá lại không dám sắm đồ mới tất cả cũng chỉ vì gởi tiền cho cô đi học

Chi có vệ sĩ riêng nhưng cậu ấy không thích họ cứ đi theo mình bất quyền

riêng tư nên mới không cho họ theo mình thường xuyên.Cô nghĩ xem gia đình cô Chi sớm đã biết từ lâu "

Tô An Nhiên càng cảm thấy rét bố mẹ cô ta hơn .Cô ta luôn nghĩ họ sinh cô ra thì phải có trách nhiệm lo cho cô ta. (2)

Sống trong gia cảnh nghèo hèn cô ta đều suy luận tất cả là do họ sai .Họ sinh cô ra nhưng không cho cô một cuộc sống tốt .

Trạch bèn kể những gì mà Diễm Chi đã làm cho Bố Mẹ An Nhiên chỉ để cho cô ta biết ghen tị thì có ích gì,không biết nhìn góc độ khác Chi đã làm những gì cho cô ta.

' Để tôi nói cho cô biết .Diễm Chi thừa biết cô đã 1 năm chưa về nhà .Hầu hết là đi bar hay là khách sạn nhà trọ .Chi biết cô là một người con như vậy nhưng vẫn chơi với cô chỉ vì Chi mong sẽ có một ngày cô thay đổi.Cậu ấy đã âm thầm gửi số tiền nhỏ khoảng 100 triệu để trả nợ giúp bố mẹ cô ."

" Chỉ vì mỗi tháng bố mẹ gởi cho cô tổng cộ lấy7.000.000 đ đó là số tiền mồ hôi,công sức,nước mắt,nhịn ăn nhịn mặc để lo cho cô .Nhưng cô lại nhẫn tâm mà dùng nó cho việc ăn sài của mình .Đến khi đóng tiền hoạt động ở trường là 2 triệu đồng thì cô lại chả còn đồng nào"

Cô xảo quyệt đến mức lấy lý do tiền học thêm mà khiến họ lâm vào mượn

nợ vì lo cho cô.Không những vậy cứ cách hai ngày cô lại vòi ba mẹ của mình 10 triệu ít nhất cũng 1 triệu khiến họ nợ đến số tiền cao ." (

" Tiền chứ bộ lá cây hả ?"

Bỗng An Nhiên cười lớn rồi buông ra mấy câu nghe không thể tin nổi đây là một con người tới bố mẹ ruột của mình mà cũng xem như một trò đùa .

" Thì đã sao ? Dù họ có chết thì cũng phải đưa tiền cho tôi thì hả nghĩ tới chuyện được siêu thoát.Tôi tuyệt đối sẽ bán hết nhà cửa đất đai nương rẫy của họ để tha hồ mà ăn chơi.Nếu hết tiền thì dùng cái nhan sắc này ngủ với đàn ông " thì đã sao cơ chứ ?" (3)

Trạch nghe mà càng ghét hơn .Thứ anh ghét nhất trên đời này là thứ tiểu nhân

bỉ ổi không biết trời cao đất dày .Thứ hai chính là lại đi khinh thường bố mẹ,chửi bới người đã có công sinh ra mình .

" Được,nếu cô không biết ơn nghĩa thì đừng có trách tôi độc ác mà nể tình cô từng bầu bạn với Chi trong một năm tôi rời xa cậu ấy "



Trạch nói rồi rút từ túi quần ra một cây súng rồi đôi mắt nhắm ngay vị trí ở chân của An Nhiên mà bắn một viên khiến cho nó chảy máu ra .

An Nhiên đau thấu trời so với cái đau roi sắt nhiều gai đánh Chi đến máu chảy thành sông thì đây vẫn còn nhẹ .

Cô ta nhìn viên đạn đã dính sau vào chân thì không khỏi sợ hãi.Bây giờ thì chân cô ta đã xem ra là tàn phế nhưng nếu được chữa trị kịp thời thì sẽ đi lại bình thường .

Bọn thuộc hạ buông cô ta ra theo cái phất tay của Trạch .Trạch lại cố ý muốn đi thật xa khoảng 50 m tính từ khoảng cách của cô ta.

Anh đứng ngay điểm dừng .Còn An Nhiên cô ta cắn răng chịu đựng,bỏ hết vẻ tự đắc hiện rõ trên khuôn mặt hằng ngày mà định đứng lên.

Cô ta lại quên mất bản thân chân của mình đang bị đạn bắn ở chân trái nên đã té nằm úp mặt xuống nền đất đày máu của Chi. (1)

Trạch không chút nào đó gọi là thương tiếc .Vì cái thứ cảm xúc đó thì đã vốn không thuộc về cô ta từ cái lúc không biết ơn rồi.

An Nhiên khổ sở dùng tay cào nền gạch đầy máu của Chi mà chật vật lê những bước của mình với khoảng cách chậm như rùa.

Nếu nhìn cô ta hiện tại thì nói thật chả khác gì một con chó đang chờ chủ của nó cho ăn.Cô ta cào nền gạch để lê bước tiếp cầu xin Trạch đến mức tay đều chảy máu hết cả.

Trạch vốn là ông trùm hắc đạo nên nhìn mấy cảnh như vầy huống chi lại là một con hãm thì anh cần gì phải cho dừng lại cuộc chơi chứ.

Sau khoảng 20 phút bò như là một con ấu trùng thì Tô An Nhiên đã chạm tới đế giày của Trạch mà ngẩng đầu xuống cầu xin anh phẩu thuật gấp đạn giúp cô ta.

Trạch tôi cầu xin anh hãy cứu tôi nếu không lấy đạn và chữa trị thì tôi sẽ tàn phế"

Trạch nhìn đã thấy ghét nên đã trả lời duy nhất cũng chỉ có hai từ mà thôi.

" Kệ cô "

An Nhiên tuy bị chối từ nhưng vẫn mặc dày mà cầu xin.

" Tôi thật sự xin lỗi Diễm Chi.Từ nay tôi sẽ không hại cậu ấy nữa.Anh tha thứ cho tôi lần này đi !!!!"

Trạch thấy có mùi giả tạo nên đã lên tiếng khiến cho An Nhiên không khỏi cảm thấy cô đơn.

' Muốn chữa trị thì làm chó đi thì tôi sẽ tha cho cô