Chào ngài, xin hỏi ngài có cần gì không? Giọng của một cô gái trẻ tuổi trong trẻo vang lên. Văn Dư nãy giờ vẫn chăm chú đọc sách ngẩng đầu lên nhìn, đối diện cô là một đôi mắt long lanh tinh xảo, tràn đầy sức sống đang chăm chú nhìn cô. Văn Dư lập tức lấy lại tinh thần mỉm cười, Cám ơn, không cần. Nữ tiếp viên hàng không mỉm cười gật đầu, đứng thẳng dậy rời đi. Văn Dư nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái nọ, dung mạo xinh đẹp, vóc dáng đạt chuẩn, tuổi trẻ thật tốt mà! Cô cảm khái một hồi rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Nữ tiếp viên hàng không đi vào buồng giải lao, hít sâu, bắt lấy cánh tay một nữ tiếp viên khác đang chuẩn bị phần ăn cho khách, Chị Hàm, em hố nặng rồi! Lương Vận Hàm ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt lộ ra sự sủng nịch, giọng ôn hòa vang lên, Sao vậy? Chị ta nói gì?
Nữ tiếp viên hàng không trẻ tuổi lập tức xụ mặt xuống, ủ rũ trả lời, Chị ấy cự tuyệt em! Hả? Hiếm thấy có người có thể từ chối mỹ nữ số một trong hãng hàng không của chúng ta nha! Chị Hàm, chị không an ủi em gì hết! Lần đầu tiên em chủ động đã bị cự tuyệt rồi! Thật không biết em thưởng thức chị ta ở điểm nào! Cũng đâu giống hình mẫu em ưa thích?