Tình cảm của con người đôi khi rất khó nắm bắt. Nhiều lúc nghĩ rằng dường như ai đó đã thuộc về mình, nhưng thực tế lại chứng minh là không phải. Nếu thực sự là tình yêu thì không đáng sợ, chỉ sợ đó không phải tình yêu, mà là ảo tưởng.
………………….
Một tuần trôi qua với những ngỡ ngàng và xa lạ, Phong Đại và Mộc Lâm đều tự thích nghi với môi trường mới, cũng đủ bận rộn để không nghĩ quá nhiều về nhau. Mỗi ngày nếu không gặp thì sẽ nhắn tin hoặc gọi điện thoại. Theo như Nguyên Khôi nhận xét, thì người mới luôn là như vậy, bồn chồn và lo lắng. Còn những người cũ như anh ta, chỉ có một cảm giác là đã quen rồi, không có gì phải vội.
Đến ngày nhập học chính thức, buổi sáng Phong Đại dậy sớm, đến đợi trước nhà Mộc Lâm. Từ chỗ anh qua bên này cách hai con đường, không quá xa nhưng cảm giác đi bộ cũng rất thích. Đợi được một lát thì có người mở cửa, là Uy Vân đi trước và Mộc Lâm phía sau. Uy Vân nhìn thấy Phong Đại, khuôn mặt tươi tắn nhoẻn miệng cười.
- Chào buổi sáng. Hôm nay hai người chính thức nhập học nhỉ. Chúc mọi chuyện tốt lành nhé.
- Cảm ơn.
Phong Đại lịch sự đáp lời, ánh mắt hoàn toàn đặt ở phía sau Uy Vân. Hôm nay Mộc Lâm mặc một bộ váy màu trắng ngang gối, tóc buộc đuôi ngựa, mang giày thể thao, đeo balo. Hoàn toàn là một cô nữ sinh thanh thuần mà ai cũng muốn ngắm nhìn.
- Chúng ta đi thôi.
Uy Vân thấy Phong Đại cứ nhìn Mộc Lâm, quyết định lên tiếng phá vỡ bầu không khí. Hai người họ cùng đến trường bằng tàu điện, qua năm trạm là tới. Trường của Uy Vân thì đi hướng khác, chỉ đi chung hai trạm đầu tiên.
Từ khu nhà của Mộc Lâm và Uy Vân đến ga tàu điện không xa lắm, chẳng mấy chốc đã đến. Vì qua trước một tuần nên Phong Đại đã tìm hiểu cách thức di chuyển ở đây, cũng đã mua thẻ đi tàu dài hạn cho cả hai, chưa kể sợ đi nhầm tàu anh còn thực hành đi thử vài lượt nữa. Khi Mộc Lâm biết chuyện này, cô đã không khỏi cảm thán trong lòng, kiếp trước mình đã làm việc tốt gì mà kiếp này có vinh hạnh đi cùng “bảo mẫu” Phong Đại thế nhỉ?
Buổi sáng là thời điểm mọi người đi làm đi học nên tàu điện rất đông. Đám thanh niên như Phong Đại Mộc Lâm đương nhiên phải đứng, Mộc Lâm bé nhỏ chen lên được tàu điện, nhưng bị chèn ép đến đáng thương. Phong Đại nhìn không nỡ, đành phải kéo cô dựa sát vào người mình, bọc cô lại, bắt cô vịn vào thanh trụ đứng. Mỗi trạm cách nhau khoảng hai phút, sau mỗi lần tàu dừng là y như rằng thế trận lại thay đổi thêm một lần. Đoàn tàu giống như một con quái vật có nhiều cái miệng, liên tục há ra ngậm vào dòng người đang vội vã đi và đến từ khắp các hướng. Sau một hồi Uy Vân cũng bị xô đẩy dạt đến chỗ hai người lúc nào chẳng hay. Vừa đúng lúc tàu dừng lại kéo theo quán tính cực lớn, Uy Vân không kịp nắm lấy dây vịn nên “không cẩn thận” ngã vào người vào Phong Đại bên cạnh mới thăng bằng được. Phong Đại nhanh tay đỡ lấy Uy Vân giúp cô đứng vững. Cô nàng cũng ngại, liên tục nói xin lỗi. Phong Đại không nói gì chỉ gật đầu, lại dồn hết toàn bộ tâm tư vào cô gái nhỏ trước mặt mình, tự nhủ lần sau phải đi sớm hơn nữa mới được. Mộc Lâm đang mải gồng mình chống chọi với tình huống trước mắt, không còn để ý đến xung quanh, nhưng dòng người càng lúc càng đông khiến cô vô thức nép sát vào Phong Đại. Quả thật kinh nghiệm đi du lịch nước ngoài bao nhiêu năm nay coi như đổ sông đổ biển hết. Mấy lần trước toàn đi theo tour, sử dụng xe đoàn, ăn uống di chuyển đều được sắp xếp, đâu có phải khổ sở thế này. Nhưng cũng may còn có Phong Đại, lồng ngực rộng lớn của anh hoàn toàn có thể che chắn cho cô, tránh hết thảy mọi sự va chạm từ bên ngoài. Nếu như… sau này ai có thể được anh bảo vệ, người đó thực sự rất may mắn. Phong Đại đứng đằng sau không hề hay biết, cô gái trong lòng tự dưng đỏ mặt, trong ánh mắt tràn ngập ý cười.
Chẳng mấy chốc đã đến trạm Uy Vân đổi tàu, cô tạm biệt hai người rồi nhanh chóng bước xuống. Cửa vừa khép lại, Phong Đại vô thức thở phào một cái. Mộc Lâm nghe được, lườm anh:
- Anh làm thế, cô ấy nghe được sẽ buồn lắm đấy.
Phong Đại nhíu mày nhìn Mộc Lâm, cũng không tỏ ý đồng tình, chỉ đưa tay xoa trán một cái:
- Buồn cũng đành chịu thôi.
Câu nói không đầu không cuối nhưng Mộc Lâm hiểu, thực ra ngay từ lần đầu gặp cô đã biết Uy Vân nhìn trúng Phong Đại. Tuy có thể thấy anh không hề để tâm nhưng trái tim thiếu nữ của Mộc Lâm vẫn thôi thúc cô dò xét tâm tình anh chàng này. Đột nhiên, Mộc Lâm phát hiện chỉ một câu trả lời này của Phong Đại cũng khiến lòng cô an yên rất nhiều. Từ lúc nào, tâm tình của cô lại dễ dàng thay đổi vì một người như vậy?
…
Tuần đầu tiên cứ thế trôi qua, lặng lẽ và yên bình. Phong Đại và Mộc Lâm vì khác chuyên ngành nên học ở hai tòa nhà khác nhau, ngăn cách bởi ba tòa nhà của các chuyên ngành khác. Trong một tòa nhà như vậy, có đầy đủ giảng đường, thư viện, phòng lab, v.v… cung cấp đầy đủ thiết bị và tài liệu theo từng chuyên ngành mà sinh viên theo học. Riêng phòng sinh hoạt chung thì đặt ở một dãy nhà khác, mở cửa liên tục 24 giờ phục vụ sinh viên vào mùa thi hoặc tập hợp theo nhóm. Từ tòa nhà này sang tòa nhà khác có thể đi bộ hoặc xe đạp, nhưng đa số sinh viên sẽ chọn đi bộ, bởi vì khuôn viên trường rất rộng nên giữa những tòa nhà là những bãi cỏ xanh mượt mà, bên trong còn có rất nhiều cây xanh tán rộng. Thời tiết ở Melbourne nổi tiếng là hay thay đổi, như tâm tình thiếu nữ đang yêu vậy, có khi đủ cả bốn mùa trong một ngày. Mộc Lâm thực sự rất thích kiểu thiên nhiên như vậy, nó khiến cô cảm thấy không nắm bắt được, không dự đoán được, chỉ có thể an nhiên đón nhận. Phong Đại thì không có thời gian suy nghĩ lung tung như người nào đó, sau khi anh tìm được giảng đường của mình thì lại phải đánh dấu thời khóa biểu, để xem làm thế nào mà có thể thuận lợi đưa đón cô gái nhỏ. Nhưng quả thật, trời không chiều lòng người, Phong Đại loay hoay cả buổi cũng không cách nào sắp xếp ổn thỏa được, vì ở đây sinh viên có thể tự đăng ký học phần, miễn sao hoàn thành đủ các khóa học thì sẽ tốt nghiệp, không quan trọng thời gian bao lâu. Mà anh cũng không biết Mộc Lâm đăng ký những khóa nào, đành phải mất công một chuyến chạy qua tòa nhà của cô ấy. Lúc Phong Đại tìm được lớp của Mộc Lâm, ngoài ý muốn phát hiện ra, Mộc Lâm đã trở thành trung tâm của cả khu vực này từ lúc nào. Chưa nhìn thấy người nhưng đã nghe được tiếng cười lanh lảnh của cô. Anh biết tính cách cô có thể nói là khó gần, thẳng tính và không thích kiểu xã giao bằng mặt không bằng lòng, cho nên ở Việt Nam cô mới không có bạn. Nhưng ngược lại, hình như tính cách ấy ở đây lại được đón nhận, mọi người có vẻ rất thích cô và cô cũng vậy. Hình ảnh lúc Phong Đại nhìn thấy chính là Mộc Lâm đang nói cười vui vẻ với một nhóm bạn, đủ các sắc tộc. Nụ cười ấy thể hiện niềm vui từ trong tâm, hoàn toàn tự nhiên, hoàn toàn chân thật. Đột nhiên, một cảm giác không thể gọi tên lướt qua suy nghĩ của Phong Đại, cô ấy… có vẻ thích hợp với nơi này rồi!
Nhìn một lúc, suy nghĩ lại trở về, Phong Đại bước đến nơi Mộc Lâm đang đứng, gật đầu chào hỏi các bạn của cô ấy, rồi mới lên tiếng:
- Em có thời gian một chút không?
- Sao thế ạ?
Mộc Lâm nhìn Phong Đại trán rịn mồ hôi, không hiểu có chuyện gì gấp mà anh phải chạy đến đây.
- Em đã đăng ký các lớp chưa? Có thể cho tôi xem qua thời khóa biểu không?
- Em đăng ký rồi, nhưng anh cần để làm gì?
- Không có gì, chỉ xem em có chăm chỉ hay không thôi, nếu em đăng ký ít lớp quá thì năm năm chắc chẳng đủ cho em tốt nghiệp đâu nhỉ?
Thấy Mộc Lâm lườm mình, Phong Đại định đưa tay lên xoa đầu cô, nhưng lần này Mộc Lâm đã có kinh nghiệm kịp thời né tránh. Nhưng Phong Đại là ai cơ chứ? Bàn tay đưa lên rồi, không thể bỏ xuống uổng phí như vậy, thế là nhân lúc ai đó vừa nghiêng đầu né ra, bàn tay anh lập tức hạ xuống ngay vị trí gò má trắng hồng, véo nhẹ một cái.
- A…..
Mộc Lâm không ngờ hành động của mình lại vô tình làm lợi cho người nào đó, hậm hực đưa tay lên vừa xoa xoa má, vừa lấy lịch học từ trong balo ra đưa cho anh.
- Anh đừng có làm như em là trẻ con nữa đi. Cùng lắm anh chỉ hơn em có một tuổi thôi chứ mấy!
Phong Đại nghe giọng ấm ức của Mộc Lâm thì không nhịn được cười:
- Ai bảo em thế?
Mộc Lâm tròn xoe mắt, kinh ngạc:
- Không phải à? Thế năm nay anh bao nhiêu tuổi? Anh bị ở lại lớp à?
Ngay khi lời vừa thốt ra khỏi miệng, Mộc Lâm lập tức cứng họng. Người duy nhất được nhận học bổng danh giá của RMIT mà lại lưu ban sao? Mình thật là miệng nhanh hơn não rồi.
Thấy vẻ lúng túng của Mộc Lâm, Phong Đại không nói gì, nhưng nụ cười trên miệng đã mang theo một chút hoài niệm:
- Em nghĩ thế cũng được. Nói tóm lại, tôi lớn hơn em… nhiều hơn một tuổi!
Nói xong Phong Đại xoay người, định bước đi lại chợt nhớ vẫn còn một chuyện chưa nói:
- À, tối nay câu lạc bộ sinh viên có tổ chức một buổi gặp mặt, buổi chiều tan học tôi đợi em ở cổng, chúng ta cùng đi nhé?
Mộc Lâm còn đang đứng hình ở câu thông tin phía trước, chỉ gật đầu theo phản xạ. Phong Đại nhìn thấy cô gái nhỏ lơ mơ thì mỉm cười rồi quay đi. Lúc này Mộc Lâm mới tìm lại được suy nghĩ, thấy anh sắp đi xa thì nói với theo:
- Này, rốt cuộc anh có lưu ban không thế?
Phong Đại lắc đầu bó tay, may mà cô ấy dùng Tiếng Việt, không thì chắc cả trường đều nghe thấy. Cái này quan trọng với cô ấy lắm sao?
Phong Đại không biết, chuyện này đương nhiên là quan trọng với Mộc Lâm rồi. Cô ấy rất ấn tượng với những người học giỏi, như Phong Đại chẳng hạn. Cô ấy cảm thấy, người có thành tích học tập tốt, nhất định nhân phẩm và tính cách đều tốt. Trong lòng cô, đã đánh giá Phong Đại ngay từ lúc đầu cũng là như thế, nếu bây giờ cô ấy phát hiện mình thần tượng nhầm người thì sau này phải làm sao đây?
Mộc Lâm suốt cả buổi không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh “lưu ban” của Phong Đại, vừa hết giờ đã chạy ngay ra cổng, trong lòng quyết tâm phải hỏi cho ra lẽ mới được. Nhưng vừa đến cổng đã thấy một người, lẽ ra lúc này không nên ở đây, chính là Uy Vân. Mộc Lâm hơi sửng sốt một chút, chưa kịp bước đến thì Uy Vân đã vẫy tay từ đằng xa:
- Mộc Lâm, ở đây này!
Mộc Lâm mỉm cười đáp lại, nhưng ánh mắt thì tìm kiếm xung quanh xem Phong Đại đã ra chưa, ai ngờ đi càng gần đến cổng thì phát hiện ai đó đã ra từ lúc nào, bây giờ đang dựa lưng vào tường, một tay đút túi một tay khoác balo. Cái dáng vẻ bất cần đời kia quả thật là đáng ghét hết chỗ nói. Mộc Lâm rất muốn ném ra một câu: “Anh hai à, không cần làm dáng như vậy anh cũng đủ thu hút lắm rồi”, nhưng ngại còn có Uy Vân đứng ở đây nên cô đành ngậm miệng. Ngay cả chuyện lúc sáng cũng không hỏi được nữa rồi.
Uy Vân nói là cô ấy cũng đến buổi họp mặt, buổi chiều tan sớm nên ghé qua rủ hai người cùng đi. Sao cũng được, dù sao cũng đến cùng một nơi, đi bao nhiêu người cũng thế thôi. Phong Đại và Mộc Lâm không có ý kiến.
Địa điểm họp mặt là một quán bar, từ chỗ trường hai người đến đó phải qua sáu trạm tàu điện. Giờ này tàu không đông như lúc sáng, vẫn còn một số chỗ trống. Lúc ba người bước lên, Uy Vân tinh mắt nhìn thấy một chỗ, liền kéo tay Mộc Lâm ấn cô ngồi xuống:
- Bạn ngồi chỗ này đi, đứng lâu mỏi lắm.
Mộc Lâm nhìn xung quanh, thấy hiện tại chưa có ai cần nhường ghế nên cô cũng ngồi xuống. Đã có người nhiệt tình như vậy, tội gì không nhận. Đang còn định nói lời cảm ơn, thì cô phát hiện ra, cái tư thế đứng của Uy Vân lúc này y hệt mình lúc sáng. Ngay lập tức Mộc Lâm hiểu ra, sự “nhiệt tình” này cũng rất có cơ sở đó nha. Nhưng Mộc Lâm không nói gì, cô còn có ý chờ xem phản ứng của người nào đó. Phong Đại đúng lúc cũng nhận ra hình như có gì đó không đúng, tàu điện thì không đông lắm nên đứng như vậy hình như có… hơi gần thì phải. Thế là anh không nói không rằng, lịch sự đứng nhích ra, tạo một không gian thoải mái cho người kế bên. Mộc Lâm nhìn thấy hết mọi chuyện, chỉ quay mặt đi làm như không thấy, nhưng khoảnh khắc quay mặt đi, không khó để phát hiện ra khóe môi đã nhếch lên một nụ cười rất mỏng.
Mọi người thường xuyên họp mặt ở đây, nên Uy Vân rất rành đường đi, dẫn Mộc Lâm và Phong Đại đi thẳng một mạch là tới. Giờ này quán bar cũng chưa đông, hơn nữa bọn họ đã đặt một phòng riêng, nên không khí bên ngoài cũng không ảnh hưởng nhiều lắm. Lúc ba người đến nơi, cũng đã có vài người ngồi đó, đang chuyện trò rôm rả. Nguyên Khôi nhìn thấy Phong Đại, đứng dậy bước ra cửa đón. Ngay sau đó, anh ta nhìn thấy Uy Vân và Mộc Lâm đứng phía sau, chợt khựng lại nhưng cũng chỉ trong một giây. Uy Vân nhìn thấy Nguyên Khôi chỉ gật đầu chào một cái rồi bước vào bên trong, chọn một chỗ ngồi xuống. Mộc Lâm vẫn đứng sau Phong Đại, ngó nghiêng xung quanh tìm chỗ ngồi. Nguyên Khôi từ này đến giờ vẫn chưa rời mắt khỏi Mộc Lâm, kéo áo Phong Đại hỏi nhỏ:
- Cô bé nào đấy? Đi cùng cậu à?
Phong Đại nhìn ánh mắt sáng rỡ của Nguyên Khôi, không nói gì chỉ gật đầu. Chẳng trách được anh ta không biết Mộc Lâm, vì khi Phong Đại liên lạc cũng không nhắc tới, còn bản thân cô thì hoàn toàn không quan tâm tới sự tồn tại của câu lạc bộ này. Đến đây cũng là vì Phong Đại bảo cô đi. Nguyên Khôi cũng không cần giới thiệu, bước đến trước mặt Mộc Lâm, đưa tay ra:
- Chào em, anh là Nguyên Khôi, trưởng câu lạc bộ này.
Mộc Lâm nhìn bàn tay đang chìa ra của Nguyên Khôi, hoàn toàn không có ý định bắt lấy, chỉ mỉm cười trả lời:
- À, chào anh. Em là Mộc Lâm.
Nguyên Khôi rút tay lại cho vào túi quần, ánh mắt lóe lên một chút hứng thú:
- Ồ, tên hay quá. Người cũng xinh nữa. Nào, đến đây ngồi đi. Cứ tự nhiên nhé.
Nói rồi, Nguyên Khôi dẫn hai người bọn họ đến một góc ghế sofa, bản thân cũng ngồi xuống:
- Đợi một lát sẽ giới thiệu mọi người làm quen với nhau. Bây giờ cứ thoải mái trò chuyện đi nhé.
Nói rồi, anh ta quay về phía Uy Vân cũng đang ngồi gần đó:
- Dạo này ít thấy em, vẫn khỏe chứ?
Uy Vân không mặn không nhạt lên tiếng:
- Cảm ơn anh, vẫn tốt.
Nói xong thì quay mặt sang hướng khác, không có ý định tiếp tục câu chuyện. Nguyên Khôi thấy vậy cũng không hỏi thêm gì nữa.
Thật ra luôn có những kiểu người, sinh ra vốn dĩ không hợp với một số tình huống, cũng không có lý do gì đặc biệt, chỉ đơn giản là không hợp, thế thôi. Giống như Mộc Lâm và Phong Đại bây giờ vậy. Ngồi một lúc, trong khi mọi người nói cười sôi nổi, hai người hết uống nước lại ăn trái cây, ai hỏi gì nói đó, không nhiều không ít trả lời đúng trọng tâm. Nguyên Khôi quả không hổ danh là người của công chúng, nhận ra được hai người này còn quá xa cách cộng đồng, quyết định đứng ra làm cầu nối. Căn bản sau khi giới thiệu mọi người cũng đã biết hai người là đàn anh đàn em cùng một trường, Nguyên Khôi cũng bắt đầu câu chuyện từ chỗ đó:
- Tôi nói này, theo như tôi nhớ thì trường của hai bạn mỗi năm chỉ có một suất học bổng thôi, sao năm nay đặc cách vậy? Có bí mật gì không?
Mộc Lâm không biết nội tình, thật thà trả lời:
- À, em là vé vớt ạ.
Mọi người nghe vậy thì cười ồ, nghĩ rằng cô đang nói đùa. Có người còn lên tiếng:
- Hay là nhà trường biết hai bạn có nhu cầu đi chung nên quyết định đặc cách?
Nói xong còn nháy mắt kiểu “chúng tôi biết đó nha”. Mộc Lâm bị chọc, đỏ mặt chưa kịp phản ứng thì Uy Vân bên cạnh đã đỡ lời:
- Mọi người đừng thấy cô ấy là người mới thì hùa vào ăn hiếp nhé. Hai người chỉ là anh em cùng trường thôi, phải không Phong Đại?
Mộc Lâm ngỡ ngàng, sao lại chuyển sang Phong Đại rồi, có ý gì đây?
Nhưng thật lòng mà nói, cô cũng rất muốn nghe câu trả lời của anh. Trước kia anh từng nói, nếu thời điểm đến, anh sẽ theo đuổi cô. Vậy bây giờ, thời điểm đó đã đến chưa?
- Phải!
Phong Đại hờ hững trả lời. Mộc Lâm nghe thấy nơi nào đó trong lòng mình vừa sụp xuống. Anh thừa nhận mối quan hệ khóa trên khóa dưới đơn thuần vậy thôi sao? Cô thầm mắng trong lòng: Mộc Lâm, mày đang mong chờ cái gì thế?
Không ai biết, trái tim Phong Đại lúc này cũng đang có vô số bước chân giẫm qua. Anh không muốn trả lời như vậy, nhưng sự thật vẫn là sự thật mà thôi. Anh đã hứa với ba mẹ của Mộc Lâm, sẽ cho cô ấy quyền được lựa chọn, cũng có nghĩa là cho tất cả đám con trai trên thế giới này được phép theo đuổi cô ấy. Anh có thể làm khác sao?
Tất cả mọi người nghe được lời khẳng định của Phong Đại thì lập tức mỗi người mỗi vẻ. Đám con gái như Uy Vân thì cười tươi như hoa, đám con trai thì ra sức xuýt xoa:
- Ôi, vậy là mình có cơ hội rồi. Mộc Lâm, cho anh số điện thoại được không?
- Các anh đừng làm cô ấy sợ. Cô ấy ở cùng nhà với em đấy, nếu ai muốn xin số điện thoại của cô ấy thì phải thông qua em mới được.
Uy Vân nửa đùa nửa thật gỡ rối cho Mộc Lâm, nhưng bây giờ Mộc Lâm đâu còn có thể suy nghĩ được gì nữa. Câu trả lời thẳng thắn của Phong Đại khiến cô cảm thấy có chút tủi thân. Anh ấy đã thay đổi rồi sao? Không còn ý nghĩ sẽ theo đuổi cô nữa sao?
Nghĩ đến đây, Mộc Lâm đột nhiên thấy sống mũi mình hơi cay cay, cảm thấy rất khó chịu, chắc là do hít phải nhiều khói thuốc quá đây mà. Thế là cô đứng dậy, bảo mệt và muốn ra về. Phong Đại cũng không nói không rằng đứng lên định đi cùng, nhưng Mộc Lâm đã cản lại. Cô nói mình còn phải đi mua chút đồ rồi mới về, nên sẽ tự về một mình. Mọi người trong nhóm cũng nhao nhao lên bảo Phong Đại là người mới, phải ở lại để thực hiện thủ tục nhập gia của bọn họ. Phong Đại thấy khó lòng từ chối đành ngồi lại. Mộc Lâm thấy vậy thì nhanh chóng tạm biệt mọi người rồi bước ra ngoài.
Thực ra Mộc Lâm không có đồ gì cần mua cả, chỉ là cô sợ nếu mình ở lại đó sẽ không nhịn được mà hỏi Phong Đại: Có thật anh và cô chỉ là quan hệ sinh viên cùng trường hay không? Cô muốn hỏi anh, những lời buổi tối hôm đó anh nói có phải anh đã quên rồi không? Cô muốn hỏi anh, tại sao anh lại nắm tay cô, ôm cô, hôn cô nếu anh chỉ xem hai người là anh em? Cô muốn hỏi anh, đã hỏi ý cô chưa mà bước vào cuộc sống của cô như vậy? Cô còn muốn hỏi anh, có biết cô… đã thích anh hay không?
Mộc Lâm cứ bước đi như vậy, cũng chẳng biết mình đã đi bao lâu, đã đi bao xa. Nhưng đi mãi rồi cũng phải trở về, giống như nghĩ mãi rồi sẽ thông vậy. Trước giờ Mộc Lâm luôn là một người mạnh mẽ, không có gì là không thể vượt qua. Cả chuyện này cũng thế. Cô tự nhủ thầm, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía khu nhà mình. Nhưng vừa bước qua ngã rẽ, cô lại nhìn thấy… anh! Người mà suốt buổi tối hôm nay cô đã cố xua ra khỏi đầu óc mình,… mà không được. Phong Đại đứng trước cổng, dưới giàn dây leo từ ban công rủ xuống. Ánh đèn đường kéo dài bóng dáng cao gầy của anh, có chút… cô độc. Phong Đại mệt mỏi cúi đầu, hôm nay anh thực sự đã uống khá nhiều. Vì lo lắng cho Mộc Lâm, anh đã nốc tất cả rượu mời lẫn rượu phạt, để có thể nhanh chóng rời khỏi đó. Nhưng khi anh ra ngoài, lại không biết cô ấy đã đi đâu, thế là anh đến đây đợi. Đợi rất lâu, đứng cũng rất mỏi, anh chợt nhớ đến buổi tối hôm đó. Anh cũng đứng đợi cô như thế này, sau đó còn có thể ôm cô thật chặt. Lúc đó, anh đã rất muốn nói với cô, anh sẽ kiên nhẫn, sẽ chờ đợi cho đến khi cô chọn anh. Nhưng khi nhìn thấy phản ứng của cô trước câu trả lời không tình nguyện tối nay của mình, anh biết mình đã thua rồi. Anh có thể chờ, có thể đợi cô bao lâu cũng được, với điều kiện là cô cho anh cơ hội đó. Nhưng sau buổi tối hôm nay, anh cảm giác mình đã mất đi cơ hội ấy rồi. Nên anh rất bất an, rất lo lắng.
Trong lúc Phong Đại suy nghĩ, không phát hiện ở góc đường có một người cũng đang đứng rất lâu nhìn mình. Đến cuối cùng, người đó không thể nhìn nổi nữa, đang từ từ tiến về phía anh, cất giọng:
- Sao anh lại đứng đây?
Nghe tiếng Mộc Lâm, Phong Đại ngước lên, nỗi đau buồn từ trong đáy mắt phút chốc đã biến mất, thay vào đó lại là giọng nói lười nhác:
- Đợi em.
- Có việc gì sao?
- Không có.
- Vậy anh thích thì cứ đợi, em vào nhà đây.
Nói xong, Mộc Lâm vươn tay định mở cổng, nhưng lập tức bị Phong Đại giữ lại. Trước sự ngỡ ngàng của Mộc Lâm, anh kéo cả người cô dựa vào lồng ngực mình, ôm cô từ phía sau, thật chặt. Anh say rồi, thực sự say rồi, nên mới không thể khống chế bản thân mình như thế, say rồi nên nội tâm mới mâu thuẫn như thế. Mộc Lâm đờ người trong một giây, nhưng lý trí đã nhanh chóng thức tỉnh cô. Mộc Lâm xoay người đẩy mạnh Phong Đại ra, gắt lên:
- Tại sao anh lại làm thế?
- Tôi… xin lỗi!
Hốc mắt Mộc Lâm vốn đã ửng đỏ, bây giờ nghe câu xin lỗi của Phong Đại trong chớp mắt đầy tràn, rơi xuống.
- Tại sao anh lại xin lỗi?
Phong Đại nhìn gương mặt tức giận của Mộc Lâm, yên lặng không nói gì. Mộc Lâm nhìn vẻ ẩn nhẫn trong mắt anh, lòng chùng xuống, ngay cả giọng nói cũng lạc đi:
- Em hỏi anh một câu, có được không Phong Đại?
- Được!
- Anh có muốn… em đợi không?
Một câu hỏi không đầu không cuối, nhưng cả hai đều hiểu. Chính là nói về buổi tối đầu tiên đó, khi Phong Đại nói anh không biết khi nào mới có đủ tư cách theo đuổi cô. Anh đã nói, không cần cô đợi, cũng không mong cô sẽ đợi. Cho đến hôm nay, Mộc Lâm hỏi anh câu này, có nghĩa là chỉ cần anh muốn, cô sẽ đợi anh, đợi anh hoàn toàn sẵn sàng, đến với cô.
Đầu mày Phong Đại nhíu chặt, trong mắt tràn ngập là nỗi đau khó nói thành lời, nhưng khi đến miệng, lời nói ra lại là:
- Em đừng đợi!
- Em hiểu rồi.
Mộc Lâm hít một hơi thật mạnh, cố xua đi cơn đau nhói trong lồng ngực lúc này, gạt mạnh tay Phong Đại ra, bước vào. Trước khi khép cổng lại, Mộc Lâm cố hết sức để giọng nói của mình bình thường nhất có thể, nói với anh:
- À, sau này anh không cần đi khắp nơi cùng em nữa. Tình cảm đàn anh thắm thiết như vậy, em nhận không nổi!
Nói xong, cô đóng cổng lại, để mặc Phong Đại ở bên ngoài. Hai con người, cách nhau chỉ có một cánh cổng mà thôi, nhưng giờ phút này lại như cách xa vạn dặm vậy. Phong Đại mệt mỏi tựa lưng vào tường ngồi bệt xuống. Ở bên trong, Mộc Lâm ngồi xổm ngay lối đi, tay bịt chặt miệng để ngăn tiếng khóc của mình.
Bởi thế mới biết, người có tình chưa chắc được ở bên nhau.