Phù Việt: “Năm ông nội đón anh đến thủ đô, em mới ra đời. Anh cũng từng gặp em một lần rồi, khi đó em chưa đầy một tuổi.”
Cậu hờn dỗi cắn chóp mũi Nguỵ Vũ Sâm, nói: “Sau này anh cũng chẳng tới nhà họ Phù xem thử, cho nên cũng chưa từng gặp em. Từ lúc em bắt đầu hiểu biết hơn, ông nội em bắt đầu gọi anh Nguỵ của con thế này anh Nguỵ của con thế kia.”
Ánh mắt của cậu rất dịu dàng. Cậu dụi mặt Nguỵ Vũ Sâm như một chú mèo rồi nói: “Anh thi được hạng nhất, anh được tuyển thẳng vào Thanh Hoa, anh nhập ngũ, anh đã gia nhập đội đặc chủng, em biết hết mỗi sự kiện về anh. Ông nội vui lắm, cứ lôi kéo em nói mãi thôi.”
Mắt Nguỵ Vũ Sâm cay cay, nghe cậu nói tiếp: “Lúc em vẫn chưa hiểu gì thì anh là hình mẫu của em, sau khi trưởng thành em lại muốn vượt qua anh. Đến hôm anh trở thành Sói Rừng Rậm, em mới nhận ra em thích anh mất rồi, nhưng mãi mà em chẳng có cơ hội gặp anh.”
Nguỵ Vũ Sâm vùi mặt vào hõm cổ cậu. Từ năm 7 tuổi anh đã cô độc một mình, anh chưa bao giờ hay biết anh vẫn được người khác nhung nhớ lâu đến thế. Niềm yêu sắc sắc ấy làm tim anh đau xót.
Thực ra biết Phù Việt là người nhà họ Phù là đã có thể giải thích rõ ràng chuyện cậu đưa toàn bộ con tin quay về bằng sức một người. Chưa cần nhắc đến đám động vật đáng sợ kia, chỉ riêng việc cậu là người có công, nếu cháu trai của cụ ông họ Phù gặp bất trắc gì, vậy chắc chắn ngày tháng sau này của Khun Sa sẽ chẳng tốt đẹp.
Phù Việt cười ngọt ngào: “Có trời mới biết lúc gặp được anh trong rừng mưa Bắc Myanmar em đã vui cỡ nào, lúc đó em còn hoài nghi phải chăng mình ở rừng mưa quá lâu nên gặp ảo giác.”
Được một người nhung nhớ là cảm giác rất đỗi hạnh phúc. Khi mất cha mẹ, mất đồng đội, khi anh cứ ngỡ chỉ còn lại mình anh giữa thế gian này thì thiếu niên bỗng dưng xuất hiện chính là sự tồn tại cứu rỗi anh.
Nguỵ Vũ Sâm bỏ ngỏ sự xao động trong tim, ôm bổng thiếu niên quay về phòng ngủ.
Trong sân rất yên tĩnh, một mảng tuyết đọng trên nóc nhà trượt xuống. Âm thanh mập mờ trong phòng không thể truyền ra bên ngoài, niềm vui kề cận da thịt chỉ có hai người họ hưởng thụ.
Trước Chính Dương Môn, phố thương mại Đại Sách Lan, 8 giờ tối.
Hai người mặc áo lông vũ màu trắng dáng ngắn giống nhau, quần jean dáng dài được cắt may cầu kỳ càng tôn lên đôi chân dài đẹp đẽ.
Băng qua phố ẩm thực Tiên Ngư Môn là phố chính Đại Sách Lan.
Đây là lời hứa của họ ở rừng mưa Bắc Myanmar, nếu có cơ hội sẽ đi dạo Đại Sách Lan.
Đương lúc gần đến Tết âm lịch, cả con phố thương mại lấp lánh ánh đèn neon, đèn đóm trong các cửa hàng rực rỡ, khắp nơi đều là những vật mang sắc đỏ mừng đón Xuân sang.
Con đường này có bề dày lịch sử lâu đời, hàng trà quán rượu, hiệu tơ lụa, Bắc Kinh tám món, kẻ tới người đi, nô nức lạ thường.
Hai người đều có vẻ ngoài cực kỳ nổi bật, đi cùng nhau lại càng bắt mắt, tần suất người khác ngoái đầu rất cao.
Lần thứ ba Phù Việt được người khác bắt chuyện, cuối cùng Nguỵ Vũ Sâm cũng nắm chặt tay thiếu niên trong tay mình, mười ngón đan xen, vây cậu trước ngực, công khai chủ quyền.
Phù Việt xuôi theo hành động của anh mà ôm đầu chú sói của mình hôn một cái trước ánh nhìn của mọi người, sau đó đi về phía trước trước ánh nhìn hào hứng của cô gái đến bắt chuyện.
Khoé môi Nguỵ Vũ Sâm cong cong nét cười, lần này anh không cố ý giữ khoảng cách với cậu bé nữa, mặc cậu thỉnh thoảng nổi tính trẻ con đòi ôm đòi hôn. Anh thanh niên độc thân 26 năm cảm giác mình sắp chết vì sự ngọt ngào của cậu.
“Xuôi theo hướng Đông có tiệm thịt nhúng lẩu ngon lắm, lúc ở rừng mưa là em muốn dẫn anh đi ăn rồi.”
Nguỵ Vũ Sâm bất lực nhìn một bàn toàn quà vặt. Anh vuốt tóc thiếu niên, buồn cười bảo rằng: “Em nói câu này cả một đường rồi.”
Phù Việt thuận theo tay anh hôn một cái, đáy mắt dịu dàng: “Nguỵ Vũ Sâm, anh biết em muốn nói gì với anh nhất không?”
Nguỵ Vũ Sâm lắc đầu.
“Trước khi gặp được anh, em đã từng suy nghĩ vô vàn lời tỏ tình khác nhau, có phức tạp, có đơn giản, có vòng vo, có thẳng thắn. Em nghĩ rốt cuộc phải là câu nói ra sao mới có thể làm trái tim anh rung động. Cho đến khi gặp anh trong rừng mưa, em mới biết điều em muốn nói chỉ có một câu.”
Phù Việt nhìn Nguỵ Vũ Sâm bằng đôi mắt sáng long lanh, nghiêm túc nói: “Phải chăng người thiếu áo dùng, cùng nhau ta sẽ vui tươi lên đường.”
Cõi lòng anh nở hoa trong nháy mắt.
Trong cửa tiệm trăm năm rộn rã, trong tiếng cười thiện chí của những thực khách xa lạ, Nguỵ Vũ Sâm cúi đầu hôn môi Phù Việt.
Sói đầu đàn Tây Nam đánh mất bầy đàn, nhưng lại tìm được người bạn đời của mình giữa rừng nguyên sinh Bắc Myanmar.
Từ nay về sau,
cùng nhau ta sẽ sánh đôi, cùng nhau ta sẽ ra nơi sa trường, cùng nhau ta sẽ vui tươi lên đường[1].
***
Chú thích:[1] Đây là ba câu thơ lần lượt trích từ ba bài thơ Vô y 1, Vô y 2 và Vô y 3 của Khổng Tử, mượn bản dịch thơ của dịch giả Nguyễn Văn Thọ.