[01]
Tháng Hai đầu xuân, học kỳ hai của lớp 10 ở Nhất Trung Bình Thành khai giảng.
Học kỳ mới bắt đầu, như thường lệ, các câu lạc bộ lớn tổ chức tuyển thành viên.
So với đủ thứ trò bịp bợm của các câu lạc bộ khác, nào là đăng ký sẽ được tặng quà, mặc trang phục kỳ dị ca hát khiêu vũ để thu hút sự chú ý của mọi người,... Thì quầy tuyển thành viên của câu lạc bộ MOC trông thường thường không có gì lạ, thậm chí còn hơi đơn sơ.
Tất nhiên, điều này cũng không ảnh hưởng đến việc phiếu đăng ký vào câu lạc bộ MOC lại chồng chất dày như sách giáo khoa mười môn của lớp 10.
Thân là trưởng câu lạc bộ MOC, chắc chắn Hứa Định phải chịu trách nhiệm các công việc xoay quanh chuyện tuyển thành viên của câu lạc bộ.
Anh phải bỏ hai tiết tự học buổi tối thì mới sàng lọc sơ xong toàn bộ phiếu đăng ký. Khi trông thấy cột họ tên của một phiếu đăng ký nào đó có dòng “Trì Tái Hạ”, ánh mắt bình tĩnh của anh đột nhiên ngừng lại, sau đó lóe sáng lên.
Trì Tái Hạ…
Từ hôm khai giảng học kỳ nhận ra cô dưới bóng cây trên đường, anh cứ như quay về lúc còn học tiểu học vậy, sẽ không cầm lòng được mà để ý từng hành động của cô.
Điều tiếc nuối là một học kỳ đã trôi qua, bọn họ cũng không gặp nhau được mấy lần so với hồi tiểu học.
Bọn họ một người ở lầu một, một người ở lầu sáu, cách nhau tận 24 lớp. Ngay cả buổi chào cờ sáng thứ Hai và luyện tập giữa giờ, cả hai cũng đứng ở hai đầu cách xa nhau nhất.
Muốn nói tình cờ gặp thì cũng có lẻ tẻ vài lần. Lần nào cô cũng đi chung với bạn học, cười cười nói nói, trông dễ nói chuyện lắm.
Cô vẫn tựa hồi bé, gương mặt chỉ phóng lớn theo tỉ lệ thức, xinh xắn trưởng thành, nổi bật trong đám người. Có điều nét ngây thơ của con nít đã được rút đi, sau khi trở nên rực rỡ tươi sáng thì trên người đã đắp thêm nhiều loại khí chất đẹp đẽ trong veo của thiếu nữ.
Chữ viết trên phiếu đăng ký của Trì Tái Hạ như viết ngoáy, ngoài thông tin cá nhân đơn giản ra thì cột sở thích, lý do xin đều trống không.
Hứa Định nhìn thoáng qua, rồi xếp lại.
Lớp tự học buổi tối kết thúc, anh và bạn cùng phòng về ký túc xá.
Sau khi rửa mặt, tòa ký túc xá chuẩn bị tắt đèn.
Anh nằm trên giường, nhìn đăm đăm trần nhà rất gần mình trong bóng tối, không hề chớp mắt.
Một lúc lâu sau, không biết đang suy nghĩ gì, anh lấy điện thoại dưới gối ra, bấm mở Wechat, gửi một lời mời kết bạn đã âm thầm muốn nói từ đáy lòng vô vàn lần:
[Chào bạn Trì Tái Hạ, tôi là trưởng câu lạc bộ MOC - Hứa Định.]
Thật ra, trước khi gửi lời mời kết bạn này, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý mình sẽ không được chấp nhận.
Ở trong trường, cô được yêu thích lắm, vô số nam sinh nghĩ trăm phương nghìn kế để kết bạn Wechat với cô. Chỉ là hoạt động của câu lạc bộ mà thôi, có lẽ cô sẽ cảm thấy… không cần phải có liên hệ Wechat.
Anh luôn làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, vào ban đêm thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, có phần mất ngủ.
Sáng hôm sau, điện thoại không có thông báo.
Buổi trưa ăn cơm, điện thoại không có thông báo.
Tự học buổi tối, điện thoại vẫn không có thông báo.
Hứa Định cho rằng cô không muốn chấp nhận.
Không sao cả, chuyện vốn bình thường, anh đã biết từ sớm, không phải sao?
Anh bình tĩnh tự an ủi mình như thế.
Ở tiết tự học, lúc rảnh rỗi, anh còn bắt chước chữ viết hơi cua bò của cô để điền bổ sung sở thích và lý do xin còn trống trong phiếu đăng ký, sau đó bỏ tờ phiếu đăng ký này vào chồng được chấp nhận.
Hai ba ngày trôi qua, khi Hứa Định sắp lãng quên chuyện này, thì bất chợt lời mời kết bạn của anh đã được chấp nhận.
Nhưng cô không chủ động chào hỏi, có lẽ không cảm thấy cái tên “Hứa Định” này quen thuộc, cũng không tò mò thêm.
Hứa Định cúi đầu nhìn màn hình di động chăm chú, ngay cả bản thân cũng không phát hiện được khóe môi mình đang nhếch lên.
Vòng bạn bè của cô náo nhiệt phong phú, muôn màu muôn vẻ.
Hứa Định lướt từng bài một, bất giác tựa như mình đã đơn phương đến gần thế giới của cô hơn một chút.
Tuy cùng học một trường cấp 3, nhưng hoàn cảnh học tập và lối sống của bọn họ hoàn toàn khác nhau.
Khi Hứa Định biết được sự tồn tại của tường tỏ tình từ miệng bạn bè, Trì Tái Hạ đã là khách quen đứng phạt trên tường tỏ tình rồi. Không phải bị người ta kêu gọi từ xa thì sẽ bị người ta hóng hớt tình hình yêu đương.
Lần đầu tiên Hứa Định mở tường tỏ tình ra.
Sau vài giây mạng load chậm, tin tức đầu tiên anh thấy chính là có người chụp bức hình Trì Tái Hạ đứng chung với Lương Kim Việt, thảo luận hai người họ có đẹp đôi không.
Anh mở bình luận của người khác ra xem, trong lòng dấy lên một cảm giác nói không ra lời kỳ lạ vô cùng.
Thuở bé, Lương Kim Việt chơi với Trì Tái Hạ, anh hâm mộ lắm.
Trưởng thành rồi, bọn họ vẫn chơi đùa cùng nhau, còn anh, không biết bắt đầu từ lúc nào, hâm mộ trong lòng đã dần dà biến chất thành một loại cảm xúc mãnh liệt khác.
Anh viết một đoạn cực dài dưới bài đăng thảo luận Lương Kim Việt và Trì Tái Hạ có xứng đôi không, muốn chứng minh rằng rốt cuộc hai người họ không xứng ở điểm nào.
Sau khi đăng lên, có người trêu chọc anh một câu: “Người anh em, lớp nào thế? Gõ nhiều chữ như vậy có mệt không? Cậu làm thế này còn không bằng viết ‘Tôi yêu thầm Trì Tái Hạ’ đi, vừa đơn giản vừa thẳng thắn.”
Thấy câu trả lời bình luận này, anh mím mím môi, lặng lẽ xóa bỏ bình luận của mình.
Luận chứng không đủ khách quan, lần sau đồng chí tiếp tục cố gắng.
…
Quay lại câu chuyện, tuy Trì Tái Hạ tham gia câu lạc bộ MOC, nhưng cô chưa từng tham gia bất cứ hoạt động nào của câu lạc bộ, cũng không liên lạc được với cô. Vòng bạn bè vui vẻ đổi mới theo từng ngày, nhưng mỗi lần anh gửi thông báo hoạt động cho cô, dường như cô đều không thấy.
Sau đợt thi giữa kỳ, Hứa Định tính đến lớp Trì Tái Hạ, gặp mặt Trì Tái Hạ nói một chút về hoạt động của câu lạc bộ.
Hôm đó đang nghỉ giữa trưa, Trì Tái Hạ và bạn cùng lớp đang ngồi quanh vị trí gần cửa sau chơi ma sói.
Cô cầm lá người sói, đầu tiên giành lộ ra mình là tiên tri thì không thành công, phát biểu thì trăm nghìn chỗ hở, chẳng mấy chốc đã bị bỏ phiếu treo cổ.
Cô buồn bực đứng dậy, đi toilet với “người chết” trong đêm.
“Phiền chết, cái trò chơi rách nát này không có cảm giác trải nghiệm tẹo nào. Làm cảnh sát chết, làm dân thường chết, sói cũng chết nốt, tớ sắp bị tức chết luôn rồi!”
Hứa Định đứng phía sau cửa, thấy cô bước ra thì vô thức né tránh.
Trì Tái Hạ cũng không chú ý đến anh, chỉ câu được câu không trò chuyện với người ta.
“Nhắc đến trò chơi, hay cậu chơi ‘Phong Nguyệt’ với tụi tớ đi, vui lắm á.”
“Sao các cậu đều chơi trò đó thế?”
“Chơi vui mà, gần đây siêu hot luôn. Cậu cũng chơi đi, tớ gánh cậu.”
“Nói sau đi, có rảnh thì chơi.”
Phong Nguyệt ư?
Hứa Định ngẩng đầu dõi mắt theo bóng lưng của cô, anh ngẫm đến điều gì đó, một suy nghĩ nảy ra trong lòng, khiến anh bất chợt thay đổi ý định.
[02]
Trì Tái Hạ và Hứa Định xuất ngoại nửa năm, hai người bọn họ cũng đã ở chung nửa năm.
Ở bên nhau thời gian dài rồi, hai người còn thân mật hơn cả dạo trước. Nhưng điều thần kỳ hơn, là đôi bên không hề sinh ra cảm giác chán ghét và nhàm chán với nhau.
Khoan nhắc đến lòng hăng hái không cạn của người nào đó trên giường, vào lúc nhàn rỗi hình như cả hai cũng có rất nhiều lời để nói, rất nhiều chuyện để làm cùng nhau.
Đặc biệt là Hứa Định.
Yêu đương càng lâu, Trì Tái Hạ càng nhận ra, dường như tình cảm yêu thương không muốn xa rời của Hứa Định với cô đã phát triển tới độ không kết hôn thì không được.
Tuy đối với tình cảm và mối quan hệ với bạn khác phái trong quá khứ của cô, Hứa Định vẫn kiên trì nguyên tắc ba không: không truy cứu, không can thiệp, không ghen tuông, nhưng Trì Tái Hạ luôn cảm thấy anh không hề rộng lượng như anh thể hiện.
Ví dụ như hôm xuất ngoại, ở sảnh chờ sân bay, cô liếc qua thì bắt gặp tiếp ứng sinh nhật trên màn hình LCD, cảm giác người đó trông hơi quen quen.
Nhưng chưa đợi cô ngó kỹ, Hứa Định đã nắm tay cô, lặng lẽ dùng cơ thể ngăn tầm mắt cô lại.
Khi ấy, do Hứa Định đột ngột nhắc về chuyện gì đó, đã khiến cô quên bẵng đi, cô cũng không nghĩ nhiều. Mãi sau này cô mới nhận ra, người được tiếp ứng sinh nhật là Trần Trác.
Trần Trác không biết diễn kịch, ỷ vào cái mặt nên chuyển sang con đường tuyển chọn làm idol.
May sao anh ta không được thứ gì cả, mặt còn không lên hình nhiều, không hot, bằng không Trì Tái Hạ cũng rất sợ bị đám fan hâm mộ của tên đó đào đến bạn gái cũ là cô.
Lại ví dụ như sắp tới Giáng sinh, mấy ngày liên tục Hứa Định đều tìm lý do xem giỏ hàng của cô.
Ban đầu, cô còn chưa hiểu anh muốn nhìn gì, hơi buồn bực.
Đợi tới hôm Giáng sinh, khi thấy Lương Kim Việt đăng buổi tụ họp sinh nhật lên vòng bạn bè, cô mới phản ứng được, đừng nói người nào đó muốn xem thử năm nay cô có chuẩn bị quà sinh nhật cho Lương Kim Việt không nha?
Cô giả vờ lơ đãng thăm dò, nhắc về việc năm ngoái mình tặng Lương Kim Việt một bộ tai nghe.
Quả nhiên, chưa tới hai ngày, có ai kia với lòng dạ hẹp hòi đã bảo tai nghe của mình hỏng rồi, còn nói không có tai nghe Apple thì mình không thể chuyên tâm học tập, nhất định phải có một bộ tai nghe do bạn gái tặng mới được.
Cô biết làm sao giờ đây, vì không để cho người với lòng dạ hẹp hòi nào đó cứ để ý đến muốn mạng lén ghen tới muốn chết, cô chỉ đành thấu hiểu mà đổi thành tai nghe đặt riêng khắc tên cặp cho bọn họ.
[03]
Thật ra, Trì Tái Hạ tự nhận định mình là một người khá hướng ngoại, sẽ thể hiện tình yêu của mình hết sức thẳng thắn.
Nhưng không biết vì sao, dường như Hứa Định vẫn luôn cảm giác chẳng đủ, thường xuyên ở thời khắc cuối cùng vào lúc đang làm thì dụ dỗ cô nói rất nhiều lời âu yếm, được như thế anh mới bằng lòng bỏ qua, giống hệt một đứa con nít cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
Chẳng qua bản thân Hứa Định biết, không phải anh không có cảm giác an toàn, cũng không phải trẻ con gì đó. Chỉ vì anh có một lòng ham muốn chiếm hữu vượt mức bình thường đối với Trì Tái Hạ.
Anh vẫn luôn kìm nén nỗi ham muốn chiếm hữu này, không muốn dọa cô, cũng không muốn khiến bản thân mình trông chật vật hay bất bình thường.
Từ tấm bé, anh đã là đứa trẻ rất được người lớn yêu thích, thông minh ngoan ngoãn, nghe lời hiểu chuyện, nhưng ông nội lại nghĩ, thật ra anh rất cố chấp.
Bấy giờ, anh cũng không hiểu lắm về điều gọi là cố chấp kia, về sau anh mới hiểu, hóa ra ông nội nói không sai.
Anh cố chấp muốn trở thành bạn tốt với một bé gái, khi lớn lên thì cố chấp thích cô gái mình không thể trở thành bạn tốt đó.
Hứa Định vẫn nhớ rõ vào ngày lễ nào ấy hồi thời tiểu học, ngay trước mặt vô số bạn bè, Lương Kim Việt đã tặng cho Trì Tái Hạ một con barbie rất đẹp.
Các bạn nhỏ tranh nhau vây xem, còn có thằng nhóc nghịch ngợm làm mặt hề, vui cười la to: “Lương Kim Việt, có phải cậu thích Trì Tái Hạ không, xấu hổ xấu hổ!”
Lúc đó, anh đứng bên ngoài vòng tròn của mọi người, vì vóc dáng chưa đủ cao nên anh phải nhón chân mới có thể nhìn được bên trong.
Khoảnh khắc nhìn thấy con barbie kia, anh vô thức giấu thiệp chúc mừng âm nhạc có đèn ra sau lưng.
Tan học về nhà, anh cầm thiệp chúc mừng, mở mở khép khép rất nhiều lần, nghe đi nghe lại đoạn điệp khúc “Castle In The Sky”.
Nhưng chẳng mấy chốc pin ca hát trên thiệp đã hao hết, anh nằm sấp trên sách bài tập, có phần buồn bã.
Buồn bã xong, anh lại trân trọng bỏ tấm thiệp chúc mừng vào chung với thẻ bài Clow.
Trì Tái Hạ sẽ chẳng biết, vào hôm đó anh đã hâm mộ Lương Kim Việt có thể đường đường chính chính tặng quà cho cô biết bao nhiêu.
Cũng sẽ không biết bắt đầu từ hôm đó, anh đã chờ ròng rã 4653 ngày, cuối cùng mới đợi được tới khi tên hai người được nhắc đến chung.
Trì Tái Hạ từng hỏi anh, rõ ràng bọn họ chưa từng quen nhau, vì sao anh lại cảm thấy cô là bạn nhỏ đáng yêu hiền lành, vì sao sau này lại thích cô?
Anh cũng đưa ra đáp án tiêu chuẩn, ví dụ như đã bắt gặp cô lén lút nhét tiền tiêu vặt vào trong thùng quyên góp của trường, hay như đứng ngoài quan sát cô dẫn người chạy qua lớp thực nghiệm cãi nhau đòi công bằng cho bạn cùng phòng...
Nhưng tất cả việc đấy cũng không đúng lắm.
Phải lòng một ai đấy, là một chuyện rất khó tìm được lý do cụ thể. Nếu nhất định phải có lý do, vậy có lẽ vì… lần đầu tiên trong đời anh quen biết con gái đã bắt đầu từ cô, thế nên cũng chỉ có thể kết thúc từ cô thôi.
[04]
Một mùa hè nào đó, Trì Tái Hạ và Hứa Định trở về hẻm Bắc Nam Kiều.
Bấy giờ, chiếc nhẫn đôi bằng bạc trên tay Trì Tái Hạ đã hóa thành nhẫn kim cương đính hôn lóe sáng long lanh.
Bọn họ phải dọn nhà.
Năm nay, rốt cuộc ngôi nhà mà Hứa Định đã thiết kế vào thời đại học đã được hoàn thành ở ngoại ô phía Tây Bình Thành.
Khi thu dọn đồ đạc, Trì Tái Hạ phát hiện một số món đã ố vàng trong ngăn kéo bàn đọc sách thuở nhỏ của anh, cô tò mò hỏi anh đây là gì.
Anh nhìn thấy, ánh mắt xa xôi hoài niệm.
Nhớ rõ cách đây không lâu, anh và Trì Tái Hạ đã tham gia buổi họp lớp.
Lúc đẩy cửa bước vào, bài hát “Hẹn Ước Bồ Công Anh” của Lương Kim Việt trùng hợp đang đến đoạn cuối.
Lương Kim Việt nhìn về phía bọn họ, thức thời không hát câu cuối cùng ra, chỉ mỗi lời bài hát thì vẫn đang hiện lên trên màn hình: “Anh đã chẳng còn phân biệt được tình cảm với em là tình bạn hay tình yêu đã qua?”
Trì Tái Hạ không nhìn Lương Kim Việt, chỉ kề sát bên tai anh, lén lút hỏi: “Thầy Hứa, chúng ta thế này có tính là tình yêu và tình bạn đã qua không?”
Anh nghĩ, ắt hẳn nên tính nhỉ.
Thế nhưng, cũng không sao cả.
Cẩm tú cầu màu tím phấn đua nhau nở rộ trên ban công, kéo dài xuống tựa thác nước tựa biển hoa, cuối cùng anh cũng có được mùa hạ vô tận thuộc về mình.