Rượu Mừng Hoá Người Dưng

Chương 7: Châm dầu vào lửa.




Trác Quân Đình trầm giọng lướt qua họ, tiến thẳng ra xe...

"Đại thiếu gia!" Đám thuộc hạ cung kính chào Trác Quân Đình vừa xuống xe. Hắn mang luồng khi quân vương thô bạo tiến vào trong.

"Ai để người đi!" Hạn ngồi xuống sofa vắt chéo chân tra hỏi.

Đám thuộc hạ quỳ nộp nhìn nhau không ai dám lên tiếng. Hắn nổi điên ném gạt tàn trúng đầu một tên thuộc hạ, máu nhiễu giọt đỏ dưới đầu gối , liền run rẫy nói: "Chúng tôi không ngăn được Lâm thiếu, người bên đó quá mạnh."

"Mạnh... Các ngươi cút hết đi."

[....]

Mặt khác phía bên này Lâm Quân Hạo đang chở Cẩm Tú Nhi bất tỉnh ở ghế sau.

"Tú Nhi, là anh muốn tốt cho em. Đừng trách anh."

Xe dừng ở một khách sạn lớn.

Lâm Quân Hạo bế Cẩm Tú Nhi vào căn phòng Vip đã đặt trước đó. Anh ta đặt cô lên giường, rồi xoay người đi tắm, vài phút sau quấn khăn hạ dưới bước ra.

Anh ta ngồi cạnh cô nhìn ngắm từ đầu đến chân, quả thật nhìn người mình khao khát từ lâu, thân là đàn ông sao kiềm lòng nỗi. Sinh lý hoà vào lý trí, bàn tay nhẹ nhàng chạm hàng nút so mi.

Đồng hồ nhảy giây tít tắc mang thêm luồng khí ám muội cả không gian.

"Tú Nhi... Anh rất yêu em... Em có thể hận anh, nhưng mọi chuyện anh làm điều là vì em."

Cẩm Tú Nhi nâng nhẹ mí mắt lên mơ hồ thấy đầu tóc đen tuyền đang di chuyển ở vị trí ngực mình. Cô hét to: "Anh làm gì vậy?"

Cô chống đẩy ngực nam nhân nhảy ngay xuống giường. Cùng lúc này Trác Quân Đình đạp cửa vào bắt gian tại giường, phen này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

"Giỏi lắm...Cẩm Tú Nhi... Cô khát tình đến thế à?"

Cẩm Tú Nhi im lặng nhìn Hạ Vy đang khoát tay Trác Quân Đình thắm thiết biết bao. Cô căn bản có giải thích cũng bằng thừa.

"Anh Quân Đình... Anh thấy chưa? Anh còn là chồng Tú Nhi thế mà Tú Nhi nôn nóng lên giường với tên đàn ông khác rồi kìa."

Hạ Vy ngữ điệu xéo xắc ngưng lời vài giây, thấy Trác Quân Đình siết chặt nắm đấm. Ả cười trộm tiếp lời: "Mà... Mà đây chả phải là em rễ tương lai của anh sao?"

Dứt câu ả chách chách lười tỏ vẻ tiếc nuối xen kinh ngạc, nét mặt đầy giả tạo, thế nhưng đã chọc trúng tâm lửa đang nhen nhóm trong lòng Trác Quân Đình.



- "Chát."

Hắn vung tay tát vào mặt Cẩm Tú Nhi, rồi nắm chặt cổ tay nữ nhân ép vào cửa. Một cú va đập mạnh, đầu cô đau thấu.

Lâm Quân Hạo chen vào, liền bị hắn đạp ngã, đạp lên bờ ngực rắn rỏi day vài cái, hừ lạnh một tiếng: "Đồ khốn, mày đụng tới vợ tao! !"

Đồng thời hắn ném áo vest trùm lên người Cẩm Tú Nhi.

"Ai nha! Tú Nhi cậu còn không mau mặc vào... Muốn người khác chiêm ngưỡng thân thể Trác thiếu phu nhân à!"

Quả thật lời của Hạ Vy chọc thủng sĩ diện đàn ông của Trác Quân Đình, đôi mắt hắn đỏ lên tia lửa.

Cẩm Tú Nhi phẫn nộ xông tới vươn tay tát ả, nhưng Trác Quân Đình chộp tay cô, bẻ một cái "rốp."

Cô đau đớn ôm tay mình. Hạ Vy núp sau lưng Trác Quân Đình trao ánh mắt đắt ý. Ha... Tôi coi cô làm sao đấu lại tôi.

"A... Quân Đình... Đầu em đau quá!"

Hạ Vy ôm đầu kêu đau, đúng là kỹ năng diễn xuất thượng thừa, ai cũng thấy rõ ả giả tạo, duy chỉ có Trác Quân Đình không thấy.

"Mang thiếu phu nhân về, giam vào hầm cho ta!"

Dứt lời hắn bế Hạ Vy ra xe đưa đến bệnh viện...

"Đại thiếu gia... thiếu phu nhân không ăn uống gì cả."

Ông quản gia mang cháo đã nguội quay người chạm mặt Trác Quân Đình, hắn nhìn chén cháo vài giây, rồi chộp lấy nó bóp miệng Cẩm Tú Nhi dốc vào như uống rượu.

- "Xoảng."

Chén cháo bị Cẩm Tú Nhi hất văng xuống sàn vở toang. Phong Đức quản gia cúi nhặt chúng, nhìn trộm đôi vợ chồng trao nhau ánh mắt căm phẫn.

"Anh hai, có chuyện gì vậy?"

Trác Phi nghe tiếng đồ vật vỡ, lật đật chạy qua phòng chị dâu, thấy cảnh căng thẳng, bầu không khí ngột ngạc, cô ta đứng hình vài giây.

"Ra ngoài! !"

Trác Quân Đình trừng mắt hét to. Trác Phi kinh hồn trước ánh nhìn hung tợn của anh trai.



Giữa lúc này, ngoài cửa xuất hiện ông nội của Trác Quân Đình. Ông bước đến tát đưa cháu trai ngang tàn hóng hách.

Trác Quân Đình im như thóc, hắn dù cọp với ai, thì khi đối diện với ông nội, hắn chỉ là một tép con.

Ông nội rất thương cháu dâu, nhưng lâu lâu ông mới ghé qua biệt thự thăm vợ chồng cháu trai.

Tối đó bữa cơm gia đình ấm cúng đã diễn ra, ông nội rất hài lòng vì đứa cháu dâu hiếu thuận, kính trên nhường dưới, những món cháu dâu gấp vào chén mình, ông điều tấm tắt khen ngon.

Ông quyết định ở lại chơi vài hôm.

Trác Quân Đình kéo Cẩm Tú Nhi về phòng mình ngủ cùng trên một chiếc giường.

Hai người đâu lưng chạm nhau, nhưng mỗi người một tâm trạng.

Sáng hôm sau, Cẩm Tú Nhi dậy sớm tự tay ủi âu phục cho chồng đi làm, xuống bếp nấu bữa ăn sáng.

Trác Quân Đình dậy thấy bộ âu phục treo trên giá, hắn chao mày:

"Cẩm Tú Nhi... Cô muốn lạc mềm buột chặt à?" hắn vừa khoát áo vừa lẫm bẫm.

Xuống lầu thấy bữa ăn sáng thịnh soạn, ông nội ngẩn lên thấy cháu trai đờ đẫn liền gọi:

"Còn không mau xuống ăn sáng, vợ cháo nấu toàn món cháu thích đấy!"

Trác Quân Đình nhìn kỹ mĩ vị trên bàn, đúng là toàn món hợp khẩu vị.

Ông nội đẩy hắn ngồi cạnh vợ.

Cẩm Tú Nhi âm cần gấp bò xào đặt vào bát chồng, ông nội nhìn cảnh hoà hợp này rất vui. Có lẽ con trai của ông nơi chính suối đã an lòng...

Ăn sáng xong ông nội bảo cháu trai đưa vợ dự sự kiện đá quý mà ông được mời. Trác Quân Đình tuy không vui, nhưng nhìn Cẩm Tú Nhi hôm nay ăn mặc và trang điểm rất xinh.

Ông nội thật chu đáo đã dặn bên nhà thiết kế, chọn cho cháu dâu vài bộ trang phục và phụ kiện.

Cẩm Tú Nhi thầm cảm tháng ông nội. Ông đã giúp cô hoà giải chuyện xảy ra với Lâm Quân Hạo.

"Đi thôi!" Trác Quân Đình hướng ra xe trước, ngoái đầu lại nhìn vợ đứng ngẩn ra, liền chao mày ra lệnh.

Lên xe vẫn như thường lệ, Cẩm Tú Nhi chỉ được ngồi ghế sau. Rốt cuộc ghế lái kia tại sao Trác Quân Đình không cho cô ngồi, phải chăng là vị trí đó dành cho Hạ Vy.