Rượu Ngọt Ngào

CHƯƠNG 15: BẤT NGỜ




[- Sao thế, dường như cháu đang khóc, tên nhóc họ Quỷnh kia lại bắt nạt cháu à?]

Người máy bên kia rống lên, như mất bình tĩnh.

Tiếng gió ồ ạt va vào cây, thổi bay đi mái tóc cô gái trẻ. Triện Tuệ Khiết hai tay ghì chặt lấy điện thoại, khóc nức lên.

- Bác, đã sắp hai mươi năm, hai mươi năm rồi, cháu đã theo đuổi anh ta hai mươi năm rồi, nhưng rốt cuộc vẫn chưa bao giờ anh ta chịu để mắt lên người cháu! Dù chỉ một lần duy nhất!

Triện Tuệ Khiết từng một lần cứu Cảnh lão gia khỏi cửa ải của cái chết. Ông Cảnh rất biết ơn nên xem cô như con đẻ của mình. Nói không ngoa, Tuệ Khiết bây giờ câu muốn có gì, lão Cảnh đều cho cả, kể cả đảng Cảnh Lạc của ông.

- Bác, dù thế nào cháu cũng là vị hôn thê của anh ta, vậy mà anh ta dám kết hôn trước. Không phải là cháu không biết, lần trước đến văn phòng cháu còn bắt gặp cảnh anh ta và cô vợ hờ mập mờ với nhau. Thật quá quắt rồi.

[- Chết tiệt! ]

[Rầm!!!! ]

Hừ, tốt lắm.

Triện Tuệ Khiết cười khẩy, bên kia đã bắt đầu đập bàn đập ghế rồi.

- Bác Cảnh, chẳng phải từ lâu bác với Quỷnh Ngạn Hoa từ lâu đã có thù oán rồi sao. Lần này anh ta cưới Mạc Thiểu Hu nhất định là muốn gây chèn ép tới bác đấy. Bác Cảnh, bác mà không nhanh lên kẻo mất con gái như chơi đấy!

Triện Tuệ Khiết này đúng là không có liêm sỉ. Biết lão gia Cảnh tuổi cũng đã đổ sáu chục, ngàn đời vẫn luôn âm thầm theo dõi cô con gái, liền liên tục chọc ngoáy la lấn tới chỗ không nên lấn.

Vì lý gì chứ, tuy Tuệ Khiết có nói nặng lời đấy, nhưng đó chính là sự thật. Quỷnh Ngạn Hoa sắp tới có giở trò gì chắc chắn lão Cảnh phải là người nên biết hơn cả. Triện Tuệ Khiết nể tình ông còn thông báo trước. Chứ không nếu e là người khác. Chỉ có một nước khư khư đòi lại thứ vốn thuộc về mình mà thôi.

Triện Tuệ Khiết chờ một lúc, không thấy bên kia phản hồi lại. Lúc này cô mới sốt sắng, sợ ban nãy bản thân đã nói hơi quá, lão Cảnh đã gặp phải chuyện gì không hay.

- Bác... Bác Cảnh...

- E... hèm.

Cô định lên tiếng nhưng rất may đầu dây bên kia đã vui vẻ đáp lại bằng giọng hối lỗi.

- Tuệ Khiết à, xin lỗi cháu, nhưng hiện tại ta đang ở bên Nga, chưa thể về để giúp cháu ngay được.

- Cái gì!

Triện Tuệ Khiết cả kinh, cô trợn tròn mắt, không tin bèn hỏi lại.

- Bác à, Thiểu Hu cô ta không phải là niềm mơ ước cả đời của bác sao. Không phải vài năm hay chỉ vài ba tháng nữa. Có thể cô ta sẽ hoàn toàn thuộc về Quỷnh Ngạn Hoa, không đứng về phía bác nữa thì sẽ làm sao đây. Rộng hơn nữa, lúc đấy e rằng sẽ bất lợi cho cả đằng phái của bác.

Lão Cảnh nhìn về phía cửa sổ, bấy giờ bên Nga vừa đổ trận bão tuyết lớn. Chợt thấy có mưa sao băng vụt qua, ánh mắt ông có chút bất ngờ, nhưng rồi lại gieo nên niềm hy vọng.

- Không sao...

Ngừng một chút, ông nói tiếp.

- Con bé chính là máu mủ của ta. Ta chưa nuôi nó được ngày nào, nhưng ta hy vọng, một ngày nào đó con bé sẽ nhận lại một người đàn ông thân tàn ma dại này sẽ nhận ta là cha!

[...]

Hôm nay Mạc Thiểu Hu dẫn theo người hầu để đi mua sắm.

Mạc Thiểu Hu mặc chiếc váy đầm xinh xắn. Tóc kẹp một chiếc nơ bướm trắng. Trông khả ái đến thế là cùng. Nhưng dường như hôm nay cô đang bực bội về điều gì đó. Sáng giờ đã lựa rất nhiều đồ, khiến hai cánh tay của người hầu không còn lành lặn nữa.

- Phu nhân.. Phu nhân à... - Người hầu hai tay xách đồ nặng trịch, lúc này mới lên tiếng than thở.

- Tay tôi thật sự đã nặng lắm rồi, đồ cầm không nổi nữa... Ơ này phu nhân!!

Cô còn chưa kịp nói hết câu đã thấy phu nhân của cô chạy lên phía trước quầy kem ngắm lựa vài thứ.

Mạc Thiểu Hu chống nạnh, mặt mày tỏ vẻ khó chịu thúc giục nữ hầu vài ba câu.

- Này, sao cô đứng ngây ra như thê, nhanh lên đi chứ, không sắp hết hàng khuyến mãi rối đấy!

Không phu nhân...

Đừng như vậy nữa mà...

Nữ hầu bày biện ra vẻ mặt u ám, cô nhìn về phía Mạc Thiểu Hu với chút ánh sáng hy vọng cuối cùng nhưng rốt cục Thiểu Hu cũng chẳng nhìn lấy cô một cái.

Thừa biết nếu làm phu nhân không vui thì gia chủ sẽ trừng phạt với cô như thế nào. Hết cách cô chỉ đành ngậm ngùi theo sau mặc cho đôi chân đã bước đi không nổi nữa...

Cô hại chết tôi rồi thiếu phu nhân ơi...

Đi chơi cả buổi, Mạc Thiểu Hu kéo người hầu hết chỗ này đến chỗ nọ, hành cô từ sáng đến trưa.

Mạc Thiểu Hu ăn no xong liền vào nhà vệ sinh rửa tay. Lúc này chợt có tiếng súng vang lên. Mọi người trong siêu thị đều chạy tán loạn. Mạc Thiểu Hu nhận thấy có chuyện không ổn, cô chờ một lúc rồi thò đầu ra xem thử thì đã bắt gặp một người đàn ông trên tay một khẩu súng lục đồ sộ đi lại dò xét ngay trước cửa hành lang.

Mạc Thiểu Hu mặt mũi lấm tấm mồ hôi, cô cố gắng điều chỉnh lại hơi thở rồi bình tĩnh chốt cửa nhà vệ sinh lại.

Thiểu Hu vuốt lại mặt mũi, cô vuốt điện thoại ra bấm số gọi cho Quỷnh Ngạn Hoa. Nhưng anh đang ở San francisco cơ mà, gọi điện cho anh e là không kịp nữa.

Mạc Thiểu Hu nhăn mặt suy nghĩ thì lúc này vang lên một tiếng khàn khàn từ một người khác từ sau vang lên.

- Cô... cô gái...

Mạc Thiểu Hu giật mình run rẩy nhìn lại phía sau thì đập vào mắt là một người phụ nữ trưởng thành đã gần ngoài năm mươi với tà áo dài của các sư tôn trước chùa hay vận.

- Cứu... cứu ta với... - giọng nói yếu ớt ấy vang lên.

Mạc Thiểu Hu gật đầu, tay siết chặt lấy đôi bàn tay nhăn nheo của người phụ nữ thì độ nhiên tiếng tay vặn nắm cửa vang lên liên hồi và kèm theo đó là tiếng nổ súng như nã vào 10 phát 1 chỗ trên cánh cửa.

Cánh cửa thủng một lỗ lớn trên thân cửa. Hắn ta nhòm vào kì lạ thay trong phòng không thấy có ai cả nhưng thiết bị cảnh báo sóng rađa của hắn cho thấy bên trong có người mà hắn muốn tìm.

Vừa dứt suy nguy, gã nội phạm đã nã ngay một phát súng vào phía cánh cửa. Và... đoàng, chốt khóa bung ra, y đẩy cửa tiếng vào, tiếng bước chân y vang lên, vang như xói từng đợt vào hai con người trốn trong nhà vệ sinh chưa kịp thoát ra.

Mạc Thiểu Hu ở bên trong một ô nhà vệ sinh vẫn ra sức trấn an người phụ nữ ấy. Tên phạm nhân đi một hồi quanh quanh rồi dừng ngay trước cửa nhà vệ sinh cô ngồi bên trong, thiết bị rađa tít tít liên hồi khiến lộng ngực trái cô giật thon thót hơn bao giờ hết.

- Trong này... có người!!!

Khi cánh cửa bật mở, Mạc Thiểu Hu nhanh trí đạp tung cánh cửa ra thành công làm gã chúi về phía sau. Cô cầm lấy tay người phụ kéo ra khỏi nơi này.

Gã đau điếng nhưng vẫn cố bật dậy nã súng lên tiếp vào hai con người đang ra sức trốn thoát ra sảnh của siêu thị.

Hắn được thân chủ ra lệnh giết bằng được cái người được gắn định vị sóng đó. Nhưng lại không ngờ có hai người chạy ra hắn thật tình không biết ai mục tiêu là ai cả.

Hắn từ tầng hai nổ súng, tiếng súng vang gầm trời như muốn trói thét lại cảnh vật nơi đây. Mạc Thiểu Hu đã nhanh chóng cướp được cái mâm của cửa hàng KFC gần đó nên thoát được viên đạn chĩa thẳng lưng.

Tuy nhiên, người phụ nữ kia nhất thời chạy không kịp nhất thời bị viên đạn ghim vào cổ chân, bà kêu lên một tiếng rồi khuỵu xuống.

- Phu... Phu nhân!!

Mạc Thiểu Hu chạy lại, cô cố gắng đỡ bà dậy để đi tiếp.

- Con đi trước đi, đừng lo cho ta.

- Nhưng, nhưng mà...

Cô thật sự không muốn bỏ bà ở lại cho tên cướp kia một chút nào!!

- Con đi trước đi, giờ phút ta không đi nổi nữa. Tất cả là tại ta, tại ta con mới không chạy kịp khỏi tên cướp.

Mạc Thiểu Hu khó xử vô cùng lúc này cô bất giác đầu lên thì gã kia đã đứng trước mặt cô gái nhỏ.

Mạc Thiểu Hu nước mắt nước mũi hòa lẫn vào mồ hôi mà tóc lem vào mắt. Cô không ngờ bản thân hôm nay sẽ có ngày phải bỏ mạng ở đây. Mạc Thiểu Hu mò tới áo lót, ngực rồi tới bụng. Chưa bao giờ bản thân lại thiết tha khao khát được sống như lúc này.

- Tôi...

Rầm!

Ngã, ngã rồi?

Tên cướp này ngã rồi!

Mạc Thiểu Hu nhìn lên trên, bóng dáng quen thuộc của người đàn ông phía trước đập ngay vào mắt. Hắn thở hổn hển, tay nắm đấm gân guốc run rẩy, mồ hôi mồ kê tuột xuống khuôn khuôn mặt đẹp trai không tì vết.

Là hầu gái của cô đã gọi cho anh đến đây sao nhưng không ngờ lại nhanh đến thế.

- Ngạn... Ngạn Hoa...

Được cứu rồi...

Mạc Thiểu Hu buông lỏng cơ thể mà ngã xuống, đôi mắt khép mở ghi lại khuôn mặt thất thần của người đàn ông.

- Này, Thiểu Hu, cô tỉnh lại đi... Thiểu Hu..

Ngay sau đó một loạt cảnh sát cơ động ùa phải theo sự chỉ dẫn của Quỷnh Ngạn Hoa mới dám ùa vào, giải tên tội phạm đi và nhanh chóng đưa người phụ nữ và Thiểu Hu đến bệnh viện gần nhất.