Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 18




Edit + Beta: Basic Needs



………..



Vạn Dung thấy trong lòng có tí không khỏe khiến trên mặt đã mang theo một ít biểu cảm. Bà ta vừa vào đại sảnh, bầu không khí vui vẻ trong phòng đã lắng lại ngay, ai nấy trong đám đệ tử đều có vẻ sợ hãi người phụ nữ làm chủ gia tộc này. Bà ta có mặt mày rất hung dữ, ăn nói thì chứa đầy hàm ý, lại nhạy cảm đa nghi, khiến người ta e ngại. Có đôi khi bọn họ còn nghĩ khó trách Mộ Dung Trường Phong không thích bà ta, nếu chẳng phải vì năm đó Vạn Dung quậy thành trận như thế, chắc chắn Mộ Dung Trường Phong sẽ không kết hôn với bà.



Vạn Dung nghe được tiếng lòng này thì sắc mặt càng tệ hơn nhanh chóng. Bà ta hung tợn trừng mắt nhìn đám đệ tử kia một cái, ngon, thì ra đám này nghĩ như vậy về bà ta trong lòng.



“Mẹ, con có mua quà cho mẹ này!” Mộ Dung Tuyết vẫn nhào tới như trước đây, dính người thật đáng yêu như một con cún nhỏ.



Vạn Dung nhìn thấy thì mềm lòng, trong lòng chỉ còn lại tí xíu khó chịu. Bà ta toan chờ sự tình kết thúc rồi mới tâm sự với con, hiện tại chuyện thẻ bài vẫn quan trọng hơn.



Để cho các đệ tử đi xuống hết và chỉ để lại Mộ Dung Tuyết, Vạn Dung nói về cuộc gặp gỡ kỳ diệu tối nay cùng hai người mà bà ta tin tưởng và yêu nhất trên thế giới này.



Mộ Dung Trường Phong và Mộ Dung Tuyết sợ ngây cả người.



“Hai người nhìn đi, đây là thẻ Thực Lực Tăng Gấp Đôi, khi sử dụng là thực lực x2. Tôi đã thử rồi, tự nhiên nội lực tăng gấp đôi.” Vạn Dung đưa thẻ Tăng Gấp Đôi cho Mộ Dung Trường Phong.



Mộ Dung Trường Phong thử ngay. Thẻ bài hóa thành ánh sáng rơi và vào trong cơ thể làm ông ta cảm nhận ngay được nội lực tăng trưởng không thể tưởng tượng nổi đó. Ông ta đưa tay, bẻ một góc bàn đá xuống dễ như bởn, tựa như chỉ đơn giản như bẻ một miếng đậu hủ.



“Cái này đúng là…” Trái tim Mộ Dung Trường Phong nhảy điên cuồng, có loại chuyện này thật! Trán toát cả mồ hôi nóng, ông ta bị chính sự cường đại của mình giờ này làm cho mừng như điên. Vốn dĩ ông ta là cao thủ nổi tiếng trong thế gia võ cổ, bây giờ thực lực ông ta tăng mấy lần, thử hỏi gia chủ của các gia tộc khác có mấy ai sẽ là đối thủ của ông ta?



Không ai có thể chống lại sự cám dỗ trong chuyện mạnh mẽ hơn.



“Cha, cho con xem một chút.” Mộ Dung Tuyết tò mò, Mộ Dung Trường Phong nào có định trả lại thẻ Tăng Gấp Đôi cho Vạn Dung, song khi Mộ Dung Tuyết muốn xem là ông ta đưa liền cho con bé.



“Đây là cái gì?” Mộ Dung Trường Phong nhìn về phía một lá bài khác trên tay Vạn Dung.



Vạn Dung: “Đây là Tẩy Tủy Đan mà tôi rút trúng, nghe nói dùng nó là được thông kinh tẩy tủy, kéo dài tuổi thọ.”



Mộ Dung Trường Phong nghe vậy thì trong lòng khẽ động, đây là thứ tốt đấy, rất thích hợp dùng cho Khanh Khanh. Dù rằng năm đó độc tố đã chuyển hết đến trên người Mộ Dung Tuyết, nhưng vẫn để lại ít di chứng trong cơ thể em ấy. Sau khi thông kinh tẩy tủy, mình cũng dạy cho em ấy được một ít tâm pháp nhập môn, coi như chẳng biến thành cao thủ thì vẫn kéo dài tuổi thọ, ở bên nhau mãi mãi với mình là đủ rồi.



Tuổi thọ người tập dài hơn người bình thường, Mộ Dung Trường Phong chợt nghĩ đến cảnh Liễu Khanh Khanh sẽ đi trước ông một bước, để cho ông ta một mình đối mặt mấy chục năm tiếp theo thì đau lòng khó nhịn nổi.



Mộ Dung Trường Phong nghĩ thế bèn dợm đưa tay muốn cầm lấy tấm bài kia.



Vạn Dung lại lập tức rụt tay lại, Mộ Dung Trường Phong ngẩng đầu, phát hiện biểu hiện của Vạn Dung rất kỳ quái, này vừa khiếp sợ hoang mang rồi lại phẫn nộ. Quá nhiều cảm xúc khiến ông ta chẳng hiểu được bà ta bị gì, nhưng cũng không có hứng thú đi tìm hiểu.



Trong đầu ông ta chỉ có Tẩy Tủy Đan này, Liễu Khanh Khanh có thể mạnh khỏe sống cùng ông ta đến đầu bạc răng long.



“Làm sao thế? Để tôi xem một chút.” Ông ta dỗ dành.



Vạn Dung lại lập tức chất vấn thành tiếng: “Liễu Khanh Khanh là ai?”



Sắc mặt Vạn Dung tái mét, Liễu Khanh Khanh? Đầu bạc răng long? Hơn nữa độc tố của Mộ Dung Tuyết là do bị chuyển từ người Liễu Khanh Khanh này sang? Chất độc trên cơ thể con gái bà ta không phải do Vạn Phù bỏ vào sao? Lượng thông tin quá nhiều, toàn bộ đầu Vạn Dung “ùng” một tiếng, như thể bà ta muốn biến thành cái máy bay.



Sắc mặt Mộ Dung Trường Phong biến đổi ngay mà Mộ Dung Tuyết đang lật xem tăng thẻ Tăng Gấp Đôi cũng ngẩng đầu lên nhanh.



Làm sao bà ấy ấy biết được?



Thanh âm của hai cha con đồng loạt vang lên trong đầu Vạn Dung.



Vạn Dung khiếp sợ nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, con bé cũng biết người tên Liễu Khanh Khanh này?



“Liễu Khanh Khanh? Người này là ai? Sao đột nhiên bà nhắc tới?” Mộ Dung Trường Phong hơi nheo mắt và hỏi. Liễu Khanh Khanh là ruột thịt trong lòng ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không để cho em ấy có bất kỳ nguy hiểm nào. Người đàn bà Vạn Dung này vừa ác độc lại hay ghen tị, bị bà ta biết chuyện Liễu Khanh Khanh tồn tại, chỉ e là sẽ sinh ra bao nhiêu mầm tai họa. Nếu bà ta biết thật, ông ta chỉ đành…



Mà Mộ Dung Tuyết cũng cực kỳ lo lắng, Vạn Dung biết được mẹ từ đâu? Bà ta biết chắc? Hy vọng Mộ Dung Trường Phong có thể xử lý được, bằng không sẽ hỏng mất, nhất định Vạn Dung sẽ giết mẹ mất!



Vạn Dung chỉ cảm thấy đại não như bị đấm mạnh một quyền, cả người lắc lư một chút, suýt nữa đứng chẳng vững. Bà ta vừa nghe thấy gì? Không, không thể, chắc chắn là ảo giác, nếu không làm sao mà bà nghe được Mộ Dung Tuyết gọi thẳng tên bà, còn gọi người phụ nữ khác là “mẹ” đây?



“Rốt cuộc thì bà bị sao vậy? Bà nghe được cái gì rồi? Hay là nói, bà còn rút được thẻ bài gì?” Mộ Dung Trường Phong đưa tay giữ chặt cổ tay bà ta, sắc điệu kề sát ép bức, mơ hồ có vài phần sát ý.



Mộ Dung Trường Phong chẳng mảy may thích Vạn Dung tí nào, nhưng vì năm đó ông ta ngao du hái hoa, mỹ nữ đưa tới cửa cũng không từ chối, thậm chí còn tự đắc chuyện chị em nhà họ Vạn lục đục vì ông ta, kết quả là dẫn đến chuyện Vạn Phù tẩu hỏa nhập ma, nhà họ Vạn tổn thất một người con gái, gây ra khúc mắt với họ Mộ Dung. Do chẳng muốn hoàn toàn trở mặt với nhà họ Vạn trở mặt, ông ta không thể hủy bỏ hôn ước, chỉ đành bị ép kết hôn với Vạn Dung.



Nhưng giờ đây đã trôi qua nhiều năm như vậy, lại có Mộ Dung Tuyết ở đây, cho dù Vạn Dung chết thì chỉ cần lý do chẳng gặp trở ngại, chắc chắn nhà họ Vạn sẽ không trở mặt với họ Mộ Dung, hơn nữa dẫu cho có chống đối thì sao? Có tấm thẻ Tăng Gấp Đôi này, người nhà họ Vạn lấy cái gì đấu với nhà Mộ Dung?



Vạn Dung run rẩy cả người, là giận, bà ta tuyệt đối không ngờ được Mộ Dung Trường Phong lại muốn giết mình chỉ vì Liễu Khanh Khanh nọ! Bà ta làm vợ chồng với ông ta nhiều năm như vậy, thậm chí còn có một đứa con, thế mà ông ta chẳng để ý tới một tí tình cảm chỉ vì bà ta biết Liễu Khanh Khanh tồn tại, cứ thế muốn giết bà ta ngay!



Mộ Dung Trường Phong có thế nào cũng đoán chẳng ra chuyện Vạn Dung còn rút trúng một tấm “Tiếng Nói Của Trái Tim”, có năng lực nghe được tiếng lòng, nghe cả thảy bộ mặt thật của ông ta rõ rành.



Trong đại sảnh bỗng nhiên gương cung bạt kiếm, không khí cháy bỏng.



Mộ Dung Tuyết cũng khẩn trương chẳng thôi, cứ mãi nhìn về phía Mộ Dung Trường Phong, đồng thời trong lòng lại không khỏi có sự chờ mong xen lẫn mừng thầm. Rốt cuộc Mộ Dung Trường Phong muốn gi3t ch3t Vạn Dung rồi? Nếu Vạn Dung chết, mẹ có thể vào nhà họ Mộ Dung hay không? Cô ả thực sự muốn sống với mẹ; mẹ tàn bạo như vậy, thú vị như vậy. Đêm qua mẹ để Mộ Dung Trường Phong ở nhà, rồi đưa cô ả ra ngoài chơi khiến cô chơi vui lắm chẳng muốn về.



Dù cho Vạn Dung cũng tốt với cô ả lắm, nhưng bà ta thật sự quá tẻ nhạt, từ nhỏ đến lớn toàn là cái này không được cái kia không cho, tình yêu mù quáng đó thật khiến người ta nghẹt thở. Bên cạnh đó, rốt cuộc cô ả cũng chẳng phải là con gái ruột của Vạn Dung, chuyện này cứ mãi là một quả bom, cô ả vẫn luôn lo sợ rằng có một ngày đột nhiên Vạn Dung biết. Với tính tình của bà ta, bà sẽ rút gân lột da cô là chắc, không còn bất kỳ tình yêu thương nào đáng nói nữa.



Vì vậy nếu Vạn Dung chết, tất cả mọi thứ sẽ thuận lợi.



“Mày...” Vạn Dung nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, cánh môi run rẩy kịch liệt.



Mộ Dung Tuyết theo thói quen toàn lộ ra loại biểu hiện đơn giản vô tội ngốc nghếch như mấy động vật nhỏ đối với bà ta. Mỗi lần Vạn Dung nhìn thấy loại biểu hiện này, sẽ cảm thấy con gái bà là thiên sứ đáng yêu thuần khiết nhất trên thế giới, bà ta thề sẽ bảo vệ nó, để thế giới của con bé không bị ô nhiễm.



Nhưng bà ta vừa nghe thấy gì?



Trong chốc lát, trong đầu Vạn Dung hoàn toàn rối bù, nhưng lại như kỳ tích rút tơ bóc kén ra một chân tướng, bà ta bỗng nhiên hiểu được loại người như Mộ Dung Trường Phong này sao lại đối xử tốt với Mộ Dung Tuyết tốt như vậy. Thì ra không phải ông ta thay đổi quay về gia đình, hết thảy chẳng liên quan gì tới bà ta!



Trong cổ họng dâng lên một trận máu tanh, đan điền ẩn đau, nội lực có vẻ như muốn nhấc lên cơn sóng biển, song, chúng đã bị bà ta đè nén ngay lập tức.



Bởi vì bà ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, thế là bà ta ra tay nhanh như chớp, lập tức tránh thoát Mộ Dung Trường Phong, đồng thời cướp đi tấm thẻ Tăng Gấp Đôi từ trong tay Mộ Dung Tuyết đang mất tập trung. Bà ta nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Mộ Dung Trường Phong, cơ hồ lui đến cửa đại sảnh.



Nếu Mộ Dung Trường Phong không muốn làm lớn chuyện, sẽ không tùy tiện đánh nhau với bà ta ở đây.



Vạn Dung đỏ bừng hai mắt, giọng nói bén nhọn: “Mộ Dung Trường Phong!!”



“Vạn Dung! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với bà?!” Mộ Dung Trường Phong cảnh giác bảo vệ Mộ Dung Tuyết ở phía sau lưng.



“Tôi đã biết tất cả mọi thứ! Bây giờ tôi chỉ hỏi ông con gái ruột của tôi ở đâu? Có phải ông…” giết nó rồi?



Đối với một người mẹ, không có bất kỳ thứ gì quan trọng hơn điều này.



Nghe được Vạn Dung chất vấn, Mộ Dung Trường Phong theo bản năng hồi tưởng lại chuyện lúc trước. Chuyện năm đó đã rất cũ kỹ, rất nhiều tuyên bố đã có chút sai lệch với sự thật.



Sự thật là vì năm đó ông ta muốn cứu Mộ Dung Tuyết bèn lén mang đứa nhỏ trở về, đến khi hoán đổi hai bé gái thành công, ban đầu ông ta muốn đưa con của Vạn Dung tới viện trẻ mồ côi. Đương nhiên ông ta không đời nào ôm con của Vạn Dung đến chỗ Liễu Khanh Khanh để gây thêm ngột ngạt và khó chịu cho em ấy, mà ông ta cũng chẳng ngoan độc đến mức muốn gi3t ch3t đứa con huyết thống của mình.



Nhưng điều khiến ông ta không ngờ là Vạn Phù tình cờ đến ngay lúc đó.



Khi đó Vạn Phù đã trở thành nữ ma đầu, điên điên khùng thần trí không rõ, bị người nhà Mộ Dung phát hiện hành tung; còn Vạn Dung lúc bấy giờ lại vừa mới tỉnh lại sau cơn mê man sinh con, được thông báo rằng con gái mình rúng độc. Song, không thể nào có khả năng bà ta bị bỏ độc lúc mang thai mà chẳng biết, như vậy khẳng định khi bà ta vừa sinh con là đã có người hèn hạ đáng hận đến đây bỏ độc vào con gái bà.



Cho nên bà ta vừa nghe nói Vạn Phù xuất hiện bèn lập tức chắc cú ngay độc này là do Vạn Phù bỏ để trả thù chuyện bà ta cướp Mộ Dung Trường Phong, bằng không sao lại có chuyện trùng hợp thế này? Dưới cơn giận dữ, Vạn Dung thậm chí bất chấp chuyện vừa sinh con mà đã xuống gường ngay, muốn đi giết Vạn Phù.



Thế là đằng trước có Vạn Phù, sau có Vạn Dung, Mộ Dung Trường Phong ôm một bé gái trong lòng, cuối cùng ông ta đành hợp lực với Vạn Dung gi3t ch3t Vạn Phù, kế đó quăng xuống một lời nói dối lớn – đứa bé gái trong ngực ông ta là con của mình và Vạn Phù.



Vạn Phù và ông ta thật sự từng có quan hệ trước hôn nhân, điều này Vạn Dung biết; đồng thời Vạn Phù cũng biến mất một thời gian trước đó, nên nói chị ta trốn đi để sinh con cũng không phải là không có khả năng. Bản thân Vạn Dung yêu sâu đậm Mộ Dung Trường Phong tựa như mất trí, cái gì cũng làm được, bèn cảm thấy Vạn Phù cũng y như vậy.



Dưới đủ loại trùng hợp, Vạn Dung tin lời Mộ Dung Trường Phong nói, tin tưởng vững chắc chuyện ngày đó Vạn Phù ôm con gái tới để cho con gái mình nhận tổ tông.



Về sau phát hiện ra căn cốt tuyệt vời của bé gái, là kỳ tài luyện võ, Vạn Dung càng thêm tin tưởng con bé ấy là con của Vạn Phù... Bà ta chưa từng nghĩ tới với tư chất kém xa Vạn Phù như mình sẽ sinh ra đứa bé có tư chất tốt như vậy. Ngược lại bà ta lại tin rằng Mộ Dung Tuyết, người vừa trúng độc vừa có tư chất bình thường, đương nhiên là do mình sinh ra.



Tên đã bắn sẽ không quay lại cung, dù cho ngay từ đầu Mộ Dung Trường Phong không muốn mạng con gái ruột của Vạn Dung, nhưng sự tình phát triển thành như vậy, cuối cùng vì Mộ Dung Tuyết, ông ta đành hy sinh Mộ Dung Ảnh.



Vạn Dung nghe hết thảy thì ngây dại.



Bà ta còn tưởng rằng kết quả tàn nhẫn nhất là khi người đàn ông nhân tâm Mộ Dung Trường Phong đây đã gi3t ch3t con gái bà, lại chẳng ngờ còn có kết quả tàn nhẫn hơn đang chờ bà ta.



... Mộ Dung Ảnh mới là con gái của bà ta.



Trong đầu bà ta hồi tưởng lại đủ loại chuyện trong quá khứ, bà ta nghiêm nghị tàng khốc với Mộ Dung Ảnh từ nhỏ tới lớn như thế nào, ép con bé luyện công, ngay cả ngã từ cọc gỗ xuống gãy chân cũng không có chút đau lòng; khuôn mặt con bé càng lớn càng giống với bà thì được bà nhận định rằng con bé có bộ dạng giống Vạn Phù, thế là chỉ cảm thấy càng thêm ghét bỏ, càng thêm tàn nhẫn cay nghiệt với con bé.



Cuối cùng, cách đây không lâu, vì Mộ Dung Tuyết, con của Mộ Dung Trường Phong và người phụ nữ bên ngoài, bà ta đã phá hủy căn cốt của con bé và biến nó thành một người tàn phế…



“Phụt!” Vạn Dung phun ra một búm máy trong tim.



“Tôi giết mấy người!!” Ngay cả máu cũng không kịp lau, thẻ Tăng Gấp Đôi hóa thành hào quang tiến vào trong cơ thể Vạn Dung, bà ta vọt về phía Mộ Dung Trường Phong trong đại sảnh.



Cao thủ so chiêu, đại sảnh tiếp khách nhà họ Mộ Dung rất nhanh đã bị hủy gần hết, tiếng động nổ tung truyền tới người trực hệ nhà họ Mộ Dung, chi thứ và đệ tử.



“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đang yên đang lành thì náo loạn cái gì?!” Mấy người vai vế lớn nhà họ Mộ Dung tức giận, hơn nửa đêm thì ồn ã cái chi, có để cho người ta ngủ không.



“Sao sư phụ và sư mẫu đánh nhau?”



Họ không dám ngang nhiên xông qua mà cứ đứng nhìn từ xa, một lúc sau mới đột nhiên nghĩ: Tại sao Vạn Dung lại trở nên lợi hại như vậy?



Vạn Dung cũng không phải là đối thủ của Mộ Dung Trường Phong, nếu như không phải do nhà họ Vạn sau lưng Vạn Dung, Mộ Dung Trường Phong có khả năng đã sớm gi3t ch3t Vạn Dung để nhường chỗ cho Liễu Khanh Khanh rồi. Nhưng bây giờ Vạn Dung sử dụng thẻ Tăng Gấp Đôi, thực lực tăng vọt, có thể đánh một trận phân cao thấp với Mộ Dung Trường Phong đánh; hơn nữa giờ đây bà ta tức giận muốn bùng nổ, chỉ muốn gi3t ch3t ông ta nên đã biến thành người điên liều mạng, trong phút chốc ấy bà ta lại chiếm thế thượng phong.



Giang Tinh Chước ở trong Căn Phòng Vô Hình xem kịch, đồng thời bị chấn động bởi màn kịch máu chó này của họ Mộ Dung. Cô xem say sưa, chẳng qua thương thay cho Mộ Dung Ảnh, có cha mẹ đẻ như vậy. May mắn là không phải không có cách nào để cứu trái tim tan vỡ của cô ấy.



Bên kia, người nhà họ Mộ Dung đã quen với cảnh Vạn Dung đánh nhau ầm ã với Mộ Dung Trường Phong, trong phút chốc không kịp ngăn cản. Chờ đến khi họ phát hiện hai người này thật sự ra tay tới chết, kiếm của Mộ Dung Trường Phong đã đâm thủng bụng Vạn Dung... tuy rằng thực lực Vạn Dung bành trướng, song, cuối cùng thì bà ta đã mất đi lý trí, cờ thiếu một nước.



Nhưng điều Mộ Dung Trường Phong không nghĩ tới chính là đã sắp chết, hận ý của Vạn Dung đối với ông ta còn có thể chống đỡ để bà ta tung ra thêm một kích. Ông ta phòng bị không kịp, bị một chưởng của bà ta suýt chấn nát tâm mạch.



Lưỡng bại câu thương, song phương ngã xuống đất.



Vạn Dung tắt thở, trong mắt còn có nước mắt đau đớnhối hận chảy xuống, ánh sáng từ trên người bà ta bay ra, hóa thành hai lá bài và rơi xuống đất.



Mộ Dung Trường Phong nôn ra máu mà còn ráng chống đỡ cơ thể nhặt hai thẻ bài, hơn nữa còn lật ra một lá bài khác trong túi Vạn Dung. Ông ta nhìn “Tiếng Nói Của Trái Tim” kia bèn nghĩ thầm hẳn là cái này là thể đã để Vạn Dung đột nhiên biết được tất cả.



...



Ở phía bên kia, Mộ Dung Ảnh không biết gì về những gì đã xảy ra trước đó đã thức dậy, cô bị ném đại trên sàn của viện nhỏ Truy Ảnh, bị ném cùng cô ấy còn có thi thể của thiếu niên nọ. Có lẽ hoặc là người ta chưa kịp xử lý cái xác này, hoặc là cố ý ném ở đây tra tấn cô.



Mộ Dung Ảnh nhìn thi thể tái nhợt của thiếu niên thì trong mắt chẳng còn một tia sáng nào nữa.



Đột nhiên, cảm giác cảm thấy cách đây không lâu lại xuất hiện.



Mộ Dung Ảnh quay đầu và nhìn thấy Giang Tinh Chước.



“Thẻ nòng cốt của cô xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, rút thẻ không?” Cô nhẹ nhàng hỏi.



Mộ Dung Ảnh sửng sốt, nhớ tới những cái thẻ Vạn Dung rút được, nhớ tới loại lực lượng quỷ thần đó, trái tim như chết đi lại có chút sức sống. Ấy mà rất nhanh, cô ấy bình tĩnh lại và cúi đầu: “Tôi không có tiền.”



Tất cả những gì cô ấy có thể trả là linh hồn và cơ thể thối rữa mà ngay cả bản thân cô ấy cũng không biết có tồn tại hay chăng, nhưng thứ không có lại là tiền.



“Chủ sở hữu thẻ nòng cốt có thể rút ra một bộ bài miễn phí.” Giang Tinh Chước nói rồi cây gậy gỗ nhỏ nhẹ nhàng vung lên, 10 thẻ từ trong hồ chứa thẻ bay ra, rơi vào trước mặt Mộ Dung Ảnh.



Mộ Dung Ảnh chợt nhìn về phía Giang Tinh Chước, hai mắt trợn tròn.



Giang Tinh Chước: “Xin vui lòng lật thẻ của cô.”



Mộ Dung Ảnh không vội vàng lật thẻ bài, cô kìm lòng không đặng nhìn sang thi thể thiếu niên kia một cái, hai môi run rẩy: “Tôi, tôi có thể rút ra cái gì?”



“Có liên quan đến thứ nội tâm cô khát vọng nhất.”



“Muốn rút ra những thứ có thể làm cho một người sống lại cũng được chăng?” Nếu như là trước kia, Mộ Dung Ảnh tuyệt đối không dám ảo tưởng chuyện thế này, ấy nhưng sự tồn tại của chính bản thân Giang Tinh Chước lại tràn ngập màu sắc khiến người ta không khỏi sinh ra đủ loại ảo tưởng. Ngay cả thẻ Tăng Gấp Đôi, Tiếng Nói Của Trái Tim mà cũng có, liệu sẽ có thuốc khiến người ta khởi tử hồi sinh hay không?



“Về lý thuyết, bất cứ điều gì cũng có thể rút được. Nhưng hãy cẩn thận, cô chỉ có cơ hội rút thẻ này.” Đôi mắt Giang Tinh Chước cong cong, trả lời. Không có quy tắc không thành vòng tròn, chủ sở hữu thẻ nòng cốt có cơ hội rút thăm miễn phí và chỉ một lần, cô đến để thu hoạch năng lượng, không phải tới để làm từ thiện.



Mộ Dung Ảnh hận Vạn Dung, hận Mộ Dung Trường Phong, hận Mộ Dung Tuyết, hận gia tộc này, cô muốn báo thù. Nhưng sự tức giận này trước cơ thể của thiếu niên vô danh ấy đã rút lui về vị trí thứ hai. Xưa nay chẳng có ai yêu cô, mà thiếu niên đây đã hy sinh cuộc sống của mình vì cô.



Tôi muốn cậu ta sống lại, coi như trả lại cho cậu ta một mạng sống.



Mộ Dung Ảnh đặt nguyện vọng trong lòng rồi đưa tay lật thẻ bài.



Thẻ trống.



Thẻ trống.



Thẻ trống.



Ngay cả một con dao nhỏ vô cùng bình thường cũng không có.



Giang Tinh Chước cũng không có ý định để cho người chết sống lại, ít nhất Hướng Cầm còn lại một cái đầu còn sống, trong khi thiếu niên này đã chết hẳn. Điều này phải trả chi phí quá cao, đối với cô mà nói là rất thiệt thòi.



Mộ Dung Ảnh cũng từ trong từng tấm bài trống rỗng biết mình chung quy vẫn si tâm vọng tưởng, trái tim từng chút từng chút chìm xuống đáy cốc.



Chẳng bao lâu, chỉ còn lại lá bài cuối cùng.



Mộ Dung Ảnh hít sâu một hơi, thẻ bài lật lại, lộ ra mặt bài có hoa văn.



Mộ Dung Ảnh không dám thở mà nhìn về phía Giang Tinh Chước.



“Chúc mừng cô đã rút ra một Bùa Tụ Linh. Sử dụng Bùa Tụ Linh có thể làm cho linh hồn của người chết không bị phân tán trong đất trời, đồng thời bảo vệ xác chết khỏi thối rữa.”



Thẻ bài hóa thành ánh sáng rơi vào trong thi thể thiếu niên bên cạnh Mộ Dung Ảnh. Với hành động nín thở của Mộ Dung Ảnh, thi thể này mở hai mắt ra, đồng tử hai mắt vẫn khuếch tán, là dáng vẻ khi người đã chết mới có. Song, cậu ta lại cứng còng giật con mắt, dây thanh quản rung động cứng ngắc, gian nan phát ra âm thanh: “Sư, sư tỷ?”



Nước mắt Mộ Dung Ảnh lập tức ứa ra.



Giang Tinh Chước: Mặc dù không thể để cho người chết sống lại, nhưng để cho cậu ta trở thành xác sống trước cũng được.



“Muốn rút thẻ không?” Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn thiếu niên xác sống mới sinh này.



Mộ Dung Ảnh ngẩn người, theo bản năng nói: “Cậu ấy không có tiền...” Dẫu rằng cô căn bản không biết cậu ta là ai, nhưng nếu là đệ tử ngoại môn nhà họ Mộ Dung, hơn nữa còn chết dứt khoát như vậy, nhất định là những đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ. Một bộ thẻ có giá 1,000 vạn thì làm sao cậu ta trả nổi đây?



Thiếu niên: “Tôi, tôi có tiền, rất, rất nhiều tiền...”



...



Tối này chắc chắn không ai trong nhà Mộ Dung ngủ được.



Vợ gia chủ bị gia chủ giết mà chính ông ấy cũng bị thương nặng, bậc cha chú điên hết cả rồi.



Khi Mộ Dung Trường Phong được cấp cứu, Mộ Dung Tuyết cũng bị kinh hãi rất lớn bèn gọi điện thoại cho Liễu Khanh Khanh, nói với bà chuyện tối nay.



“Sao Vạn Dung lại đột nhiên biết chân tướng?”



“Không biết, mẹ, làm sao bây giờ? Mẹ nói Mộ Dung Trường Phong sẽ không chết đấy? Chúng ta sẽ làm gì nếu ông ta chết? Nếu người nhà họ Vạn phát hiện ra chân tướng thì tính sao đây?” Mộ Dung Tuyết cực kỳ sợ hãi, lúc này mới giật mình nhận ra Mộ Dung Trường Phong quan trọng như vậy đối với mẹ con bọn họ. Ông ta vừa chết, phía sau ai sẽ lau mông, ai sẽ che chở bọn họ?



“Hoảng cái gì, không phải còn chưa chết à?” Liễu Khanh Khanh trả lời với sự trấn định, “Tai họa ngàn lưu ngàn năm, mẹ cũng không tin cái thứ như thằng chó đó nói chết là chết, chớ tự mình dọa chết mình.”



Liễu Khanh Khanh nói không sai, tuy Mộ Dung Trường Phong bị thương nặng nhưng dù sao cũng không có thật sự bị vỡ tâm mạch. Các tộc trưởng, lớp cha chú hợp lực cứu ông ta ở đây, chỉ cần không còn bị k1ch thích, ông ta cứ tĩnh dưỡng ba bốn tháng cho tốt liền không có việc gì.



Sau khi bậc cha chú rời đi, Mộ Dung Trường Phong gọi Mộ Dung Tuyết vào, dặn dò chuyện sau đó. Ông đã nói thẳng thắn chuyện thẻ bài với mấy bậc cha chú, khi biết không cần sợ nhà họ Vạn thì bọn họ an tâm ngay chẳng ít.



Nhưng nếu như có thể không gây thù hằn thì vẫn tận lực đừng gây hấn cho tốt. Cho nên chờ người nhà họ Vạn đến, bọn họ sẽ nói dối rằng Vạn Dung luyện tà công gặp tẩu hỏa nhập ma. Công lực Vạn Dung ra sao ai cũng biết, đột nhiên có thể đánh thành dạng này với Mộ Dung Trường Phong, thật đúng là chẳng bình thường. Hơn nữa có Mộ Dung Tuyết là “cháu gái ruột” làm chứng, nói vậy bọn họ không tin cũng phải tin là chắc.



Nhưng người biết Vạn Dung rút thẻ tối nay còn có vài đệ tử, bọn họ không thể xác định được tin tức có bị tiết lộ hay không, thậm chí có phải đã bị tiết lộ rồi chăng. Cứ như vậy, e rằng người nhà họ Vạn sẽ đoán được chân tướng, tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.



“Cha cho người đi đón mẹ con, sự tình phát triển đến mức này, cha không yên tâm để bà ấy ở ngoài một mình.” Mộ Dung Trường Phong tựa vào đầu giường với hơi thở suy yếu.



Mộ Dung Tuyết liên tục gật đầu.



Mộ Dung Trường Phong đã quyết định, chờ Liễu Khanh Khanh đến sẽ cho em ấy ăn Tẩy Tủy Đan ngay, kế đó là dạy em ấy một ít nội công tâm pháp giúp cơ thể mạnh khỏe, chỉ có như vậy ông ta mới yên tâm nổi.



Rất nhanh, Liễu Khanh Khanh được người thân cận do Mộ Dung Trường Phong phái đi đón an toàn và đưa đến Sơn trang Mộ Dung.



Mộ Dung Trường Phong an bài xong hết thảy mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, lấy ra “Tiếng Nói Của Trái Tim”.



Thẻ này là gì? Thời điểm Vạn Dung nói với ông về thẻ bài rõ ràng vô cùng bình thường, nếu lúc đó bà ấy biết được chân tướng, chắc chắn sẽ không nói chuyện với con bé. Nói cách khác, đột nhiên bà ấy biết giữa chừng.



Giữa chừng đột nhiên biết... Sao mà giữa chừng biết được? Cho dù có cao thủ có thể truyền âm vào tai cho bà ấy thì người biết chân tướng này hẳn là chỉ có ông và Liễu Khanh Khanh mới đúng.



Mộ Dung Trường Phong nghĩ mãi chẳng thông bèn quyết định dùng thẻ này xem.



Lúc này, Liễu Khanh Khanh đã đứng ở cửa gặp mặt Mộ Dung Tuyết, hai mẹ con nắm tay trong tay tiến vào.



Chương 18: Đến phiên Mộ Dung Trường Phong



Edit + Beta: Basic Needs




………..



Vạn Dung thấy trong lòng có tí không khỏe khiến trên mặt đã mang theo một ít biểu cảm. Bà ta vừa vào đại sảnh, bầu không khí vui vẻ trong phòng đã lắng lại ngay, ai nấy trong đám đệ tử đều có vẻ sợ hãi người phụ nữ làm chủ gia tộc này. Bà ta có mặt mày rất hung dữ, ăn nói thì chứa đầy hàm ý, lại nhạy cảm đa nghi, khiến người ta e ngại. Có đôi khi bọn họ còn nghĩ khó trách Mộ Dung Trường Phong không thích bà ta, nếu chẳng phải vì năm đó Vạn Dung quậy thành trận như thế, chắc chắn Mộ Dung Trường Phong sẽ không kết hôn với bà.



Vạn Dung nghe được tiếng lòng này thì sắc mặt càng tệ hơn nhanh chóng. Bà ta hung tợn trừng mắt nhìn đám đệ tử kia một cái, ngon, thì ra đám này nghĩ như vậy về bà ta trong lòng.



“Mẹ, con có mua quà cho mẹ này!” Mộ Dung Tuyết vẫn nhào tới như trước đây, dính người thật đáng yêu như một con cún nhỏ.



Vạn Dung nhìn thấy thì mềm lòng, trong lòng chỉ còn lại tí xíu khó chịu. Bà ta toan chờ sự tình kết thúc rồi mới tâm sự với con, hiện tại chuyện thẻ bài vẫn quan trọng hơn.



Để cho các đệ tử đi xuống hết và chỉ để lại Mộ Dung Tuyết, Vạn Dung nói về cuộc gặp gỡ kỳ diệu tối nay cùng hai người mà bà ta tin tưởng và yêu nhất trên thế giới này.



Mộ Dung Trường Phong và Mộ Dung Tuyết sợ ngây cả người.



“Hai người nhìn đi, đây là thẻ Thực Lực Tăng Gấp Đôi, khi sử dụng là thực lực x2. Tôi đã thử rồi, tự nhiên nội lực tăng gấp đôi.” Vạn Dung đưa thẻ Tăng Gấp Đôi cho Mộ Dung Trường Phong.



Mộ Dung Trường Phong thử ngay. Thẻ bài hóa thành ánh sáng rơi và vào trong cơ thể làm ông ta cảm nhận ngay được nội lực tăng trưởng không thể tưởng tượng nổi đó. Ông ta đưa tay, bẻ một góc bàn đá xuống dễ như bởn, tựa như chỉ đơn giản như bẻ một miếng đậu hủ.



“Cái này đúng là…” Trái tim Mộ Dung Trường Phong nhảy điên cuồng, có loại chuyện này thật! Trán toát cả mồ hôi nóng, ông ta bị chính sự cường đại của mình giờ này làm cho mừng như điên. Vốn dĩ ông ta là cao thủ nổi tiếng trong thế gia võ cổ, bây giờ thực lực ông ta tăng mấy lần, thử hỏi gia chủ của các gia tộc khác có mấy ai sẽ là đối thủ của ông ta?



Không ai có thể chống lại sự cám dỗ trong chuyện mạnh mẽ hơn.



“Cha, cho con xem một chút.” Mộ Dung Tuyết tò mò, Mộ Dung Trường Phong nào có định trả lại thẻ Tăng Gấp Đôi cho Vạn Dung, song khi Mộ Dung Tuyết muốn xem là ông ta đưa liền cho con bé.



“Đây là cái gì?” Mộ Dung Trường Phong nhìn về phía một lá bài khác trên tay Vạn Dung.



Vạn Dung: “Đây là Tẩy Tủy Đan mà tôi rút trúng, nghe nói dùng nó là được thông kinh tẩy tủy, kéo dài tuổi thọ.”



Mộ Dung Trường Phong nghe vậy thì trong lòng khẽ động, đây là thứ tốt đấy, rất thích hợp dùng cho Khanh Khanh. Dù rằng năm đó độc tố đã chuyển hết đến trên người Mộ Dung Tuyết, nhưng vẫn để lại ít di chứng trong cơ thể em ấy. Sau khi thông kinh tẩy tủy, mình cũng dạy cho em ấy được một ít tâm pháp nhập môn, coi như chẳng biến thành cao thủ thì vẫn kéo dài tuổi thọ, ở bên nhau mãi mãi với mình là đủ rồi.



Tuổi thọ người tập dài hơn người bình thường, Mộ Dung Trường Phong chợt nghĩ đến cảnh Liễu Khanh Khanh sẽ đi trước ông một bước, để cho ông ta một mình đối mặt mấy chục năm tiếp theo thì đau lòng khó nhịn nổi.



Mộ Dung Trường Phong nghĩ thế bèn dợm đưa tay muốn cầm lấy tấm bài kia.



Vạn Dung lại lập tức rụt tay lại, Mộ Dung Trường Phong ngẩng đầu, phát hiện biểu hiện của Vạn Dung rất kỳ quái, này vừa khiếp sợ hoang mang rồi lại phẫn nộ. Quá nhiều cảm xúc khiến ông ta chẳng hiểu được bà ta bị gì, nhưng cũng không có hứng thú đi tìm hiểu.



Trong đầu ông ta chỉ có Tẩy Tủy Đan này, Liễu Khanh Khanh có thể mạnh khỏe sống cùng ông ta đến đầu bạc răng long.



“Làm sao thế? Để tôi xem một chút.” Ông ta dỗ dành.



Vạn Dung lại lập tức chất vấn thành tiếng: “Liễu Khanh Khanh là ai?”



Sắc mặt Vạn Dung tái mét, Liễu Khanh Khanh? Đầu bạc răng long? Hơn nữa độc tố của Mộ Dung Tuyết là do bị chuyển từ người Liễu Khanh Khanh này sang? Chất độc trên cơ thể con gái bà ta không phải do Vạn Phù bỏ vào sao? Lượng thông tin quá nhiều, toàn bộ đầu Vạn Dung “ùng” một tiếng, như thể bà ta muốn biến thành cái máy bay.



Sắc mặt Mộ Dung Trường Phong biến đổi ngay mà Mộ Dung Tuyết đang lật xem tăng thẻ Tăng Gấp Đôi cũng ngẩng đầu lên nhanh.



Làm sao bà ấy ấy biết được?



Thanh âm của hai cha con đồng loạt vang lên trong đầu Vạn Dung.



Vạn Dung khiếp sợ nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, con bé cũng biết người tên Liễu Khanh Khanh này?



“Liễu Khanh Khanh? Người này là ai? Sao đột nhiên bà nhắc tới?” Mộ Dung Trường Phong hơi nheo mắt và hỏi. Liễu Khanh Khanh là ruột thịt trong lòng ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không để cho em ấy có bất kỳ nguy hiểm nào. Người đàn bà Vạn Dung này vừa ác độc lại hay ghen tị, bị bà ta biết chuyện Liễu Khanh Khanh tồn tại, chỉ e là sẽ sinh ra bao nhiêu mầm tai họa. Nếu bà ta biết thật, ông ta chỉ đành…



Mà Mộ Dung Tuyết cũng cực kỳ lo lắng, Vạn Dung biết được mẹ từ đâu? Bà ta biết chắc? Hy vọng Mộ Dung Trường Phong có thể xử lý được, bằng không sẽ hỏng mất, nhất định Vạn Dung sẽ giết mẹ mất!



Vạn Dung chỉ cảm thấy đại não như bị đấm mạnh một quyền, cả người lắc lư một chút, suýt nữa đứng chẳng vững. Bà ta vừa nghe thấy gì? Không, không thể, chắc chắn là ảo giác, nếu không làm sao mà bà nghe được Mộ Dung Tuyết gọi thẳng tên bà, còn gọi người phụ nữ khác là “mẹ” đây?



“Rốt cuộc thì bà bị sao vậy? Bà nghe được cái gì rồi? Hay là nói, bà còn rút được thẻ bài gì?” Mộ Dung Trường Phong đưa tay giữ chặt cổ tay bà ta, sắc điệu kề sát ép bức, mơ hồ có vài phần sát ý.



Mộ Dung Trường Phong chẳng mảy may thích Vạn Dung tí nào, nhưng vì năm đó ông ta ngao du hái hoa, mỹ nữ đưa tới cửa cũng không từ chối, thậm chí còn tự đắc chuyện chị em nhà họ Vạn lục đục vì ông ta, kết quả là dẫn đến chuyện Vạn Phù tẩu hỏa nhập ma, nhà họ Vạn tổn thất một người con gái, gây ra khúc mắt với họ Mộ Dung. Do chẳng muốn hoàn toàn trở mặt với nhà họ Vạn trở mặt, ông ta không thể hủy bỏ hôn ước, chỉ đành bị ép kết hôn với Vạn Dung.



Nhưng giờ đây đã trôi qua nhiều năm như vậy, lại có Mộ Dung Tuyết ở đây, cho dù Vạn Dung chết thì chỉ cần lý do chẳng gặp trở ngại, chắc chắn nhà họ Vạn sẽ không trở mặt với họ Mộ Dung, hơn nữa dẫu cho có chống đối thì sao? Có tấm thẻ Tăng Gấp Đôi này, người nhà họ Vạn lấy cái gì đấu với nhà Mộ Dung?



Vạn Dung run rẩy cả người, là giận, bà ta tuyệt đối không ngờ được Mộ Dung Trường Phong lại muốn giết mình chỉ vì Liễu Khanh Khanh nọ! Bà ta làm vợ chồng với ông ta nhiều năm như vậy, thậm chí còn có một đứa con, thế mà ông ta chẳng để ý tới một tí tình cảm chỉ vì bà ta biết Liễu Khanh Khanh tồn tại, cứ thế muốn giết bà ta ngay!



Mộ Dung Trường Phong có thế nào cũng đoán chẳng ra chuyện Vạn Dung còn rút trúng một tấm “Tiếng Nói Của Trái Tim”, có năng lực nghe được tiếng lòng, nghe cả thảy bộ mặt thật của ông ta rõ rành.



Trong đại sảnh bỗng nhiên gương cung bạt kiếm, không khí cháy bỏng.



Mộ Dung Tuyết cũng khẩn trương chẳng thôi, cứ mãi nhìn về phía Mộ Dung Trường Phong, đồng thời trong lòng lại không khỏi có sự chờ mong xen lẫn mừng thầm. Rốt cuộc Mộ Dung Trường Phong muốn gi3t ch3t Vạn Dung rồi? Nếu Vạn Dung chết, mẹ có thể vào nhà họ Mộ Dung hay không? Cô ả thực sự muốn sống với mẹ; mẹ tàn bạo như vậy, thú vị như vậy. Đêm qua mẹ để Mộ Dung Trường Phong ở nhà, rồi đưa cô ả ra ngoài chơi khiến cô chơi vui lắm chẳng muốn về.



Dù cho Vạn Dung cũng tốt với cô ả lắm, nhưng bà ta thật sự quá tẻ nhạt, từ nhỏ đến lớn toàn là cái này không được cái kia không cho, tình yêu mù quáng đó thật khiến người ta nghẹt thở. Bên cạnh đó, rốt cuộc cô ả cũng chẳng phải là con gái ruột của Vạn Dung, chuyện này cứ mãi là một quả bom, cô ả vẫn luôn lo sợ rằng có một ngày đột nhiên Vạn Dung biết. Với tính tình của bà ta, bà sẽ rút gân lột da cô là chắc, không còn bất kỳ tình yêu thương nào đáng nói nữa.



Vì vậy nếu Vạn Dung chết, tất cả mọi thứ sẽ thuận lợi.



“Mày...” Vạn Dung nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, cánh môi run rẩy kịch liệt.



Mộ Dung Tuyết theo thói quen toàn lộ ra loại biểu hiện đơn giản vô tội ngốc nghếch như mấy động vật nhỏ đối với bà ta. Mỗi lần Vạn Dung nhìn thấy loại biểu hiện này, sẽ cảm thấy con gái bà là thiên sứ đáng yêu thuần khiết nhất trên thế giới, bà ta thề sẽ bảo vệ nó, để thế giới của con bé không bị ô nhiễm.



Nhưng bà ta vừa nghe thấy gì?



Trong chốc lát, trong đầu Vạn Dung hoàn toàn rối bù, nhưng lại như kỳ tích rút tơ bóc kén ra một chân tướng, bà ta bỗng nhiên hiểu được loại người như Mộ Dung Trường Phong này sao lại đối xử tốt với Mộ Dung Tuyết tốt như vậy. Thì ra không phải ông ta thay đổi quay về gia đình, hết thảy chẳng liên quan gì tới bà ta!



Trong cổ họng dâng lên một trận máu tanh, đan điền ẩn đau, nội lực có vẻ như muốn nhấc lên cơn sóng biển, song, chúng đã bị bà ta đè nén ngay lập tức.



Bởi vì bà ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, thế là bà ta ra tay nhanh như chớp, lập tức tránh thoát Mộ Dung Trường Phong, đồng thời cướp đi tấm thẻ Tăng Gấp Đôi từ trong tay Mộ Dung Tuyết đang mất tập trung. Bà ta nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Mộ Dung Trường Phong, cơ hồ lui đến cửa đại sảnh.




Nếu Mộ Dung Trường Phong không muốn làm lớn chuyện, sẽ không tùy tiện đánh nhau với bà ta ở đây.



Vạn Dung đỏ bừng hai mắt, giọng nói bén nhọn: “Mộ Dung Trường Phong!!”



“Vạn Dung! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với bà?!” Mộ Dung Trường Phong cảnh giác bảo vệ Mộ Dung Tuyết ở phía sau lưng.



“Tôi đã biết tất cả mọi thứ! Bây giờ tôi chỉ hỏi ông con gái ruột của tôi ở đâu? Có phải ông…” giết nó rồi?



Đối với một người mẹ, không có bất kỳ thứ gì quan trọng hơn điều này.



Nghe được Vạn Dung chất vấn, Mộ Dung Trường Phong theo bản năng hồi tưởng lại chuyện lúc trước. Chuyện năm đó đã rất cũ kỹ, rất nhiều tuyên bố đã có chút sai lệch với sự thật.



Sự thật là vì năm đó ông ta muốn cứu Mộ Dung Tuyết bèn lén mang đứa nhỏ trở về, đến khi hoán đổi hai bé gái thành công, ban đầu ông ta muốn đưa con của Vạn Dung tới viện trẻ mồ côi. Đương nhiên ông ta không đời nào ôm con của Vạn Dung đến chỗ Liễu Khanh Khanh để gây thêm ngột ngạt và khó chịu cho em ấy, mà ông ta cũng chẳng ngoan độc đến mức muốn gi3t ch3t đứa con huyết thống của mình.



Nhưng điều khiến ông ta không ngờ là Vạn Phù tình cờ đến ngay lúc đó.



Khi đó Vạn Phù đã trở thành nữ ma đầu, điên điên khùng thần trí không rõ, bị người nhà Mộ Dung phát hiện hành tung; còn Vạn Dung lúc bấy giờ lại vừa mới tỉnh lại sau cơn mê man sinh con, được thông báo rằng con gái mình rúng độc. Song, không thể nào có khả năng bà ta bị bỏ độc lúc mang thai mà chẳng biết, như vậy khẳng định khi bà ta vừa sinh con là đã có người hèn hạ đáng hận đến đây bỏ độc vào con gái bà.



Cho nên bà ta vừa nghe nói Vạn Phù xuất hiện bèn lập tức chắc cú ngay độc này là do Vạn Phù bỏ để trả thù chuyện bà ta cướp Mộ Dung Trường Phong, bằng không sao lại có chuyện trùng hợp thế này? Dưới cơn giận dữ, Vạn Dung thậm chí bất chấp chuyện vừa sinh con mà đã xuống gường ngay, muốn đi giết Vạn Phù.



Thế là đằng trước có Vạn Phù, sau có Vạn Dung, Mộ Dung Trường Phong ôm một bé gái trong lòng, cuối cùng ông ta đành hợp lực với Vạn Dung gi3t ch3t Vạn Phù, kế đó quăng xuống một lời nói dối lớn – đứa bé gái trong ngực ông ta là con của mình và Vạn Phù.



Vạn Phù và ông ta thật sự từng có quan hệ trước hôn nhân, điều này Vạn Dung biết; đồng thời Vạn Phù cũng biến mất một thời gian trước đó, nên nói chị ta trốn đi để sinh con cũng không phải là không có khả năng. Bản thân Vạn Dung yêu sâu đậm Mộ Dung Trường Phong tựa như mất trí, cái gì cũng làm được, bèn cảm thấy Vạn Phù cũng y như vậy.



Dưới đủ loại trùng hợp, Vạn Dung tin lời Mộ Dung Trường Phong nói, tin tưởng vững chắc chuyện ngày đó Vạn Phù ôm con gái tới để cho con gái mình nhận tổ tông.



Về sau phát hiện ra căn cốt tuyệt vời của bé gái, là kỳ tài luyện võ, Vạn Dung càng thêm tin tưởng con bé ấy là con của Vạn Phù... Bà ta chưa từng nghĩ tới với tư chất kém xa Vạn Phù như mình sẽ sinh ra đứa bé có tư chất tốt như vậy. Ngược lại bà ta lại tin rằng Mộ Dung Tuyết, người vừa trúng độc vừa có tư chất bình thường, đương nhiên là do mình sinh ra.



Tên đã bắn sẽ không quay lại cung, dù cho ngay từ đầu Mộ Dung Trường Phong không muốn mạng con gái ruột của Vạn Dung, nhưng sự tình phát triển thành như vậy, cuối cùng vì Mộ Dung Tuyết, ông ta đành hy sinh Mộ Dung Ảnh.



Vạn Dung nghe hết thảy thì ngây dại.



Bà ta còn tưởng rằng kết quả tàn nhẫn nhất là khi người đàn ông nhân tâm Mộ Dung Trường Phong đây đã gi3t ch3t con gái bà, lại chẳng ngờ còn có kết quả tàn nhẫn hơn đang chờ bà ta.



... Mộ Dung Ảnh mới là con gái của bà ta.



Trong đầu bà ta hồi tưởng lại đủ loại chuyện trong quá khứ, bà ta nghiêm nghị tàng khốc với Mộ Dung Ảnh từ nhỏ tới lớn như thế nào, ép con bé luyện công, ngay cả ngã từ cọc gỗ xuống gãy chân cũng không có chút đau lòng; khuôn mặt con bé càng lớn càng giống với bà thì được bà nhận định rằng con bé có bộ dạng giống Vạn Phù, thế là chỉ cảm thấy càng thêm ghét bỏ, càng thêm tàn nhẫn cay nghiệt với con bé.



Cuối cùng, cách đây không lâu, vì Mộ Dung Tuyết, con của Mộ Dung Trường Phong và người phụ nữ bên ngoài, bà ta đã phá hủy căn cốt của con bé và biến nó thành một người tàn phế…



“Phụt!” Vạn Dung phun ra một búm máy trong tim.



“Tôi giết mấy người!!” Ngay cả máu cũng không kịp lau, thẻ Tăng Gấp Đôi hóa thành hào quang tiến vào trong cơ thể Vạn Dung, bà ta vọt về phía Mộ Dung Trường Phong trong đại sảnh.



Cao thủ so chiêu, đại sảnh tiếp khách nhà họ Mộ Dung rất nhanh đã bị hủy gần hết, tiếng động nổ tung truyền tới người trực hệ nhà họ Mộ Dung, chi thứ và đệ tử.



“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đang yên đang lành thì náo loạn cái gì?!” Mấy người vai vế lớn nhà họ Mộ Dung tức giận, hơn nửa đêm thì ồn ã cái chi, có để cho người ta ngủ không.



“Sao sư phụ và sư mẫu đánh nhau?”



Họ không dám ngang nhiên xông qua mà cứ đứng nhìn từ xa, một lúc sau mới đột nhiên nghĩ: Tại sao Vạn Dung lại trở nên lợi hại như vậy?



Vạn Dung cũng không phải là đối thủ của Mộ Dung Trường Phong, nếu như không phải do nhà họ Vạn sau lưng Vạn Dung, Mộ Dung Trường Phong có khả năng đã sớm gi3t ch3t Vạn Dung để nhường chỗ cho Liễu Khanh Khanh rồi. Nhưng bây giờ Vạn Dung sử dụng thẻ Tăng Gấp Đôi, thực lực tăng vọt, có thể đánh một trận phân cao thấp với Mộ Dung Trường Phong đánh; hơn nữa giờ đây bà ta tức giận muốn bùng nổ, chỉ muốn gi3t ch3t ông ta nên đã biến thành người điên liều mạng, trong phút chốc ấy bà ta lại chiếm thế thượng phong.



Giang Tinh Chước ở trong Căn Phòng Vô Hình xem kịch, đồng thời bị chấn động bởi màn kịch máu chó này của họ Mộ Dung. Cô xem say sưa, chẳng qua thương thay cho Mộ Dung Ảnh, có cha mẹ đẻ như vậy. May mắn là không phải không có cách nào để cứu trái tim tan vỡ của cô ấy.



Bên kia, người nhà họ Mộ Dung đã quen với cảnh Vạn Dung đánh nhau ầm ã với Mộ Dung Trường Phong, trong phút chốc không kịp ngăn cản. Chờ đến khi họ phát hiện hai người này thật sự ra tay tới chết, kiếm của Mộ Dung Trường Phong đã đâm thủng bụng Vạn Dung... tuy rằng thực lực Vạn Dung bành trướng, song, cuối cùng thì bà ta đã mất đi lý trí, cờ thiếu một nước.



Nhưng điều Mộ Dung Trường Phong không nghĩ tới chính là đã sắp chết, hận ý của Vạn Dung đối với ông ta còn có thể chống đỡ để bà ta tung ra thêm một kích. Ông ta phòng bị không kịp, bị một chưởng của bà ta suýt chấn nát tâm mạch.



Lưỡng bại câu thương, song phương ngã xuống đất.



Vạn Dung tắt thở, trong mắt còn có nước mắt đau đớnhối hận chảy xuống, ánh sáng từ trên người bà ta bay ra, hóa thành hai lá bài và rơi xuống đất.



Mộ Dung Trường Phong nôn ra máu mà còn ráng chống đỡ cơ thể nhặt hai thẻ bài, hơn nữa còn lật ra một lá bài khác trong túi Vạn Dung. Ông ta nhìn “Tiếng Nói Của Trái Tim” kia bèn nghĩ thầm hẳn là cái này là thể đã để Vạn Dung đột nhiên biết được tất cả.



...



Ở phía bên kia, Mộ Dung Ảnh không biết gì về những gì đã xảy ra trước đó đã thức dậy, cô bị ném đại trên sàn của viện nhỏ Truy Ảnh, bị ném cùng cô ấy còn có thi thể của thiếu niên nọ. Có lẽ hoặc là người ta chưa kịp xử lý cái xác này, hoặc là cố ý ném ở đây tra tấn cô.



Mộ Dung Ảnh nhìn thi thể tái nhợt của thiếu niên thì trong mắt chẳng còn một tia sáng nào nữa.



Đột nhiên, cảm giác cảm thấy cách đây không lâu lại xuất hiện.



Mộ Dung Ảnh quay đầu và nhìn thấy Giang Tinh Chước.



“Thẻ nòng cốt của cô xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, rút thẻ không?” Cô nhẹ nhàng hỏi.



Mộ Dung Ảnh sửng sốt, nhớ tới những cái thẻ Vạn Dung rút được, nhớ tới loại lực lượng quỷ thần đó, trái tim như chết đi lại có chút sức sống. Ấy mà rất nhanh, cô ấy bình tĩnh lại và cúi đầu: “Tôi không có tiền.”



Tất cả những gì cô ấy có thể trả là linh hồn và cơ thể thối rữa mà ngay cả bản thân cô ấy cũng không biết có tồn tại hay chăng, nhưng thứ không có lại là tiền.



“Chủ sở hữu thẻ nòng cốt có thể rút ra một bộ bài miễn phí.” Giang Tinh Chước nói rồi cây gậy gỗ nhỏ nhẹ nhàng vung lên, 10 thẻ từ trong hồ chứa thẻ bay ra, rơi vào trước mặt Mộ Dung Ảnh.



Mộ Dung Ảnh chợt nhìn về phía Giang Tinh Chước, hai mắt trợn tròn.



Giang Tinh Chước: “Xin vui lòng lật thẻ của cô.”



Mộ Dung Ảnh không vội vàng lật thẻ bài, cô kìm lòng không đặng nhìn sang thi thể thiếu niên kia một cái, hai môi run rẩy: “Tôi, tôi có thể rút ra cái gì?”



“Có liên quan đến thứ nội tâm cô khát vọng nhất.”



“Muốn rút ra những thứ có thể làm cho một người sống lại cũng được chăng?” Nếu như là trước kia, Mộ Dung Ảnh tuyệt đối không dám ảo tưởng chuyện thế này, ấy nhưng sự tồn tại của chính bản thân Giang Tinh Chước lại tràn ngập màu sắc khiến người ta không khỏi sinh ra đủ loại ảo tưởng. Ngay cả thẻ Tăng Gấp Đôi, Tiếng Nói Của Trái Tim mà cũng có, liệu sẽ có thuốc khiến người ta khởi tử hồi sinh hay không?



“Về lý thuyết, bất cứ điều gì cũng có thể rút được. Nhưng hãy cẩn thận, cô chỉ có cơ hội rút thẻ này.” Đôi mắt Giang Tinh Chước cong cong, trả lời. Không có quy tắc không thành vòng tròn, chủ sở hữu thẻ nòng cốt có cơ hội rút thăm miễn phí và chỉ một lần, cô đến để thu hoạch năng lượng, không phải tới để làm từ thiện.



Mộ Dung Ảnh hận Vạn Dung, hận Mộ Dung Trường Phong, hận Mộ Dung Tuyết, hận gia tộc này, cô muốn báo thù. Nhưng sự tức giận này trước cơ thể của thiếu niên vô danh ấy đã rút lui về vị trí thứ hai. Xưa nay chẳng có ai yêu cô, mà thiếu niên đây đã hy sinh cuộc sống của mình vì cô.



Tôi muốn cậu ta sống lại, coi như trả lại cho cậu ta một mạng sống.



Mộ Dung Ảnh đặt nguyện vọng trong lòng rồi đưa tay lật thẻ bài.



Thẻ trống.



Thẻ trống.



Thẻ trống.



Ngay cả một con dao nhỏ vô cùng bình thường cũng không có.



Giang Tinh Chước cũng không có ý định để cho người chết sống lại, ít nhất Hướng Cầm còn lại một cái đầu còn sống, trong khi thiếu niên này đã chết hẳn. Điều này phải trả chi phí quá cao, đối với cô mà nói là rất thiệt thòi.



Mộ Dung Ảnh cũng từ trong từng tấm bài trống rỗng biết mình chung quy vẫn si tâm vọng tưởng, trái tim từng chút từng chút chìm xuống đáy cốc.



Chẳng bao lâu, chỉ còn lại lá bài cuối cùng.



Mộ Dung Ảnh hít sâu một hơi, thẻ bài lật lại, lộ ra mặt bài có hoa văn.



Mộ Dung Ảnh không dám thở mà nhìn về phía Giang Tinh Chước.



“Chúc mừng cô đã rút ra một Bùa Tụ Linh. Sử dụng Bùa Tụ Linh có thể làm cho linh hồn của người chết không bị phân tán trong đất trời, đồng thời bảo vệ xác chết khỏi thối rữa.”



Thẻ bài hóa thành ánh sáng rơi vào trong thi thể thiếu niên bên cạnh Mộ Dung Ảnh. Với hành động nín thở của Mộ Dung Ảnh, thi thể này mở hai mắt ra, đồng tử hai mắt vẫn khuếch tán, là dáng vẻ khi người đã chết mới có. Song, cậu ta lại cứng còng giật con mắt, dây thanh quản rung động cứng ngắc, gian nan phát ra âm thanh: “Sư, sư tỷ?”



Nước mắt Mộ Dung Ảnh lập tức ứa ra.



Giang Tinh Chước: Mặc dù không thể để cho người chết sống lại, nhưng để cho cậu ta trở thành xác sống trước cũng được.



“Muốn rút thẻ không?” Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn thiếu niên xác sống mới sinh này.



Mộ Dung Ảnh ngẩn người, theo bản năng nói: “Cậu ấy không có tiền...” Dẫu rằng cô căn bản không biết cậu ta là ai, nhưng nếu là đệ tử ngoại môn nhà họ Mộ Dung, hơn nữa còn chết dứt khoát như vậy, nhất định là những đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ. Một bộ thẻ có giá 1,000 vạn thì làm sao cậu ta trả nổi đây?



Thiếu niên: “Tôi, tôi có tiền, rất, rất nhiều tiền...”



...



Tối này chắc chắn không ai trong nhà Mộ Dung ngủ được.



Vợ gia chủ bị gia chủ giết mà chính ông ấy cũng bị thương nặng, bậc cha chú điên hết cả rồi.



Khi Mộ Dung Trường Phong được cấp cứu, Mộ Dung Tuyết cũng bị kinh hãi rất lớn bèn gọi điện thoại cho Liễu Khanh Khanh, nói với bà chuyện tối nay.



“Sao Vạn Dung lại đột nhiên biết chân tướng?”



“Không biết, mẹ, làm sao bây giờ? Mẹ nói Mộ Dung Trường Phong sẽ không chết đấy? Chúng ta sẽ làm gì nếu ông ta chết? Nếu người nhà họ Vạn phát hiện ra chân tướng thì tính sao đây?” Mộ Dung Tuyết cực kỳ sợ hãi, lúc này mới giật mình nhận ra Mộ Dung Trường Phong quan trọng như vậy đối với mẹ con bọn họ. Ông ta vừa chết, phía sau ai sẽ lau mông, ai sẽ che chở bọn họ?



“Hoảng cái gì, không phải còn chưa chết à?” Liễu Khanh Khanh trả lời với sự trấn định, “Tai họa ngàn lưu ngàn năm, mẹ cũng không tin cái thứ như thằng chó đó nói chết là chết, chớ tự mình dọa chết mình.”



Liễu Khanh Khanh nói không sai, tuy Mộ Dung Trường Phong bị thương nặng nhưng dù sao cũng không có thật sự bị vỡ tâm mạch. Các tộc trưởng, lớp cha chú hợp lực cứu ông ta ở đây, chỉ cần không còn bị k1ch thích, ông ta cứ tĩnh dưỡng ba bốn tháng cho tốt liền không có việc gì.



Sau khi bậc cha chú rời đi, Mộ Dung Trường Phong gọi Mộ Dung Tuyết vào, dặn dò chuyện sau đó. Ông đã nói thẳng thắn chuyện thẻ bài với mấy bậc cha chú, khi biết không cần sợ nhà họ Vạn thì bọn họ an tâm ngay chẳng ít.



Nhưng nếu như có thể không gây thù hằn thì vẫn tận lực đừng gây hấn cho tốt. Cho nên chờ người nhà họ Vạn đến, bọn họ sẽ nói dối rằng Vạn Dung luyện tà công gặp tẩu hỏa nhập ma. Công lực Vạn Dung ra sao ai cũng biết, đột nhiên có thể đánh thành dạng này với Mộ Dung Trường Phong, thật đúng là chẳng bình thường. Hơn nữa có Mộ Dung Tuyết là “cháu gái ruột” làm chứng, nói vậy bọn họ không tin cũng phải tin là chắc.



Nhưng người biết Vạn Dung rút thẻ tối nay còn có vài đệ tử, bọn họ không thể xác định được tin tức có bị tiết lộ hay không, thậm chí có phải đã bị tiết lộ rồi chăng. Cứ như vậy, e rằng người nhà họ Vạn sẽ đoán được chân tướng, tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.



“Cha cho người đi đón mẹ con, sự tình phát triển đến mức này, cha không yên tâm để bà ấy ở ngoài một mình.” Mộ Dung Trường Phong tựa vào đầu giường với hơi thở suy yếu.



Mộ Dung Tuyết liên tục gật đầu.



Mộ Dung Trường Phong đã quyết định, chờ Liễu Khanh Khanh đến sẽ cho em ấy ăn Tẩy Tủy Đan ngay, kế đó là dạy em ấy một ít nội công tâm pháp giúp cơ thể mạnh khỏe, chỉ có như vậy ông ta mới yên tâm nổi.



Rất nhanh, Liễu Khanh Khanh được người thân cận do Mộ Dung Trường Phong phái đi đón an toàn và đưa đến Sơn trang Mộ Dung.



Mộ Dung Trường Phong an bài xong hết thảy mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, lấy ra “Tiếng Nói Của Trái Tim”.



Thẻ này là gì? Thời điểm Vạn Dung nói với ông về thẻ bài rõ ràng vô cùng bình thường, nếu lúc đó bà ấy biết được chân tướng, chắc chắn sẽ không nói chuyện với con bé. Nói cách khác, đột nhiên bà ấy biết giữa chừng.



Giữa chừng đột nhiên biết... Sao mà giữa chừng biết được? Cho dù có cao thủ có thể truyền âm vào tai cho bà ấy thì người biết chân tướng này hẳn là chỉ có ông và Liễu Khanh Khanh mới đúng.



Mộ Dung Trường Phong nghĩ mãi chẳng thông bèn quyết định dùng thẻ này xem.



Lúc này, Liễu Khanh Khanh đã đứng ở cửa gặp mặt Mộ Dung Tuyết, hai mẹ con nắm tay trong tay tiến vào



- -----oOo------