Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 28




Edit + Beta: Basic Needs



………..



Nhà họ Tần cũng nằm trong hàng ngũ này.



Bọn họ cử Thiếu đương gia Tần Thiềm, nhị sư tỷ Tần Kỳ, tam sư huynh Tần Dương và tiểu sư muội Tần Ngọc, chính là tổ bốn người trước kia ở Thành phố A, cơ mà lần này còn có thêm một Trương Hoài Lâm.



Bốn người ngồi đối diện với nhau xung quanh một cái bàn. Trương Hoài Lâm thì ngồi riêng một mình ở phía bên khác, nhìn ra biển mây mờ nhạt bên ngoài cửa sổ, anh không thể kìm nén được mà chắp tay vào nhau và cầu nguyện: Chúa ôi, hy vọng Ngài có thể nghe thấy tiếng nói của tín đồ sùng đạo của Ngài và đáp lại lời cầu nguyện hẹn mọn của anh…



Tần Kỳ không có gì làm là hay lau kiếm, nhìn thấy Trương Hoài Lâm như vậy, chị ta vừa lau kiếm vừa lộ ra thần thái khinh miệt: “Trương Hoài Lâm, cậu đang cầu nguyện với vị Chúa Tể kia sao? Không ngờ cậu hưởng ứng nhanh thật, mới vừa biết càng thành kính càng có khả năng cảm hóa người ta là cậu cứ thế lao vào. Đừng nói là đã nhớ thương thật lâu chuyện này trong lòng?”



Ba người còn lại quay đầu nhìn về phía Trương Hoài Lâm.



Tần Ngọc nói: “Chả phải sư phụ để chúng ta ngẫm thử lúc rảnh à? Lỡ mà thật sự triệu hoán ra thì tính sao?”



Cặp mắt đào hoa của Tần Dương không có nhiệt độ, gã cười trả lời: “Sao thế Trương sư đệ? Cậu có tâm nguyện gì không làm được nên cần Chúa Tể mới có thể giúp mình hoàn thành à?”



Tần Thiềm cũng lia ánh mắt sắc bén dò xét nhìn Trương Hoài Lâm.



Sắc mặt Trương Hoài Lâm trông khó coi, anh cho hay trong hời hợt: “Đúng là chỉ có Chúa Tể mới có thể giúp tôi hoàn thành tâm nguyện. Sao, mấy người không có à? Nếu có, chi bằng cũng cầu nguyện chung, tính tới chuyện chỉ cần chân thành là có thể thực hiện, việc mua bán này có lời vô cùng.”



Tần Dương cười tủm tỉm: “Nói cũng đúng, vậy cậu cố lên, đến lúc đó chúng ta mượn cơ hội rút thẻ của cậu.”



Lời này nói không hiểu sao lại làm cho người ta tởm lợm, trong lòng Trương Hoài Lâm nào có thoải mái, mắc cái gì mà tôi được cơ hội rút thẻ lại muốn cho mấy người hưởng? Nhà họ Tần thật sự là bỉ ổi trơ tráo trước sau như một, đúng là phường trộm cướp!



Tần Ngọc hơi lo lắng nhìn Trương Hoài Lâm, Tần Kỳ vừa nhìn thấy bộ dáng rụt rè ngây thơ của cô bé thì thấy phiền. Ấy nhưng tiểu sư muội Tần Ngọc này từ trước đến nay được chiều chuộng ở sư môn, chị ta mà kiếm chuyện với nó cũng không có chỗ tốt gì. Thế là chị ta đành quay về phía Trương Hoài Lâm, cái người gặp cảnh khốn cùng ăn nhờ ở đậu, và nói trong lạnh căm: “Cầu nguyện thì cầu nguyện, đừng trì hoãn chuyện chính. Tuyệt học gia tộc không ra cái thứ gì của cậu cũng coi như là có ích, nắm chắc cơ hội cho tốt. Nếu thành công, cũng coi như cậu giành được thể diện cho nhà họ Trương.”



Nắm đấm của Trương Hoài Lâm chợt siết chặt.



Tần Ngọc: “Nhị sư tỷ, sao chị lại nói như thế?”



Tần Kỳ: “Chị nói thì có sao?”



Tần Ngọc: “Chị...”



“Được rồi, đừng ồn ào nữa.” Tần Thiềm lên tiếng làm ai nấy im lặng ngay.



Tần Dương và Tần Thiềm liếc nhau một cái, hai người là anh em ruột thịt, họ biết một số chuyện không ai biết mà cũng rất ăn ý. Thế nên chỉ nhìn nhau thế này mà cả hai đã hiểu được suy nghĩ của nhau.



Xem ra không thể giữ lại Trương Hoài Lâm, thái độ gần đây của tên này dường như chẳng còn trầm lặng như lúc trước, càng ngày càng dám mạnh miệng, bày ra cái vẻ trong lòng có lửa khó mà đè nén. E là kiểu gì hắn cũng biết chân tướng vụ gia tộc dị diệt sạch, cho nên vì an toàn, vẫn nên tiễn hắn xuống một đoạn đi cùng với nhà hắn luôn, tránh cho nuôi hổ thành hoạn, tự ăn luôn quả báo.



...



Cổng nhà tù mở ra, Trịnh Quyền với sắc mặt khó coi đứng ở cửa nhìn người đàn ông đi từng bước ung dung ra từ bên trong.



“Cảnh sát Trịnh, đã lâu không gặp.” Người đàn ông mỉm cười nhìn ông.



Trịnh Quyền vung quyền đánh tới thì ngay lập tức bị giám ngục luống cuống tay chân đè lại. Hai mắt Trịnh Quyền tràn đầy tơ máu: “Mày chờ cho tao, tao sẽ nhìn chằm chằm vào mày, lần này coi như mày gặp may!”



Người đàn ông lau khóe miệng, mỉm cười khinh thường: “Tôi rất mong đợi.”



Dứt lời, người đàn ông rời đi ngay. Đây là một kẻ tâm thần, là tên sát thủ liên hoàn bị Trịnh Quyền bắt được năm ngoái. Với hơn 20 mạng người trên tay y, ông trải qua bao gian khổ mới bắt được. Thế mà cách đây không lâu, một trong những bằng chứng quan trọng đã bị luật sư của tên bi3n th4i này lật đổ, thế là tên sát thủ cũng ra khỏi tù.



Tin tức này được công bố ra ngoài khiến cư dân mạng đồng loạt hô to thế là thả hổ về rừng, song, chuỗi bằng chứng không đầy đủ, dựa theo pháp luật cũng chỉ có thể thả người ngay cả khi mọi người biết rằng hắn chính là hung thủ.



Người đàn ông lên xe do luật sư của mình đến đón. Thông qua gương chiếu hậu thấy dáng vẻ tức hổn hển của Trịnh Quyền, hắn nở nụ cười chiến thắng.



Chiếc xe đi qua chỗ ngoặt rồi biến mất trong tầm nhìn, biểu hiện trên khuôn mặt của Trịnh Quyền thay đổi, ông ấy bình tĩnh lại.



...



Trực thăng chầm chậm hạ cánh, rơi xuống bãi đậu của nhà họ Văn.



Trong đường băng lớn như vậy, một số máy bay trực thăng cũng ngừng và người của mấy gia tộc khác đã đến.



Nhà họ Văn nhiệt tình đón tiếp bọn họ, một đám người tiến vào đại sảnh uống trà chờ nhà họ Mộ Dung với nhà họ Vạn đến tận nhà đòi nợ.



Có bọn họ ở đây, khuôn mặt căng thẳng của người nhà họ Văn đã thả lỏng không ít: “Có các vị ở đây, cho tiền bọn họ cũng không dám làm bậy.”



Chẳng có kinh nghiệm cá nhân hoặc nhìn thấy sự mạnh mẽ của thẻ dị năng ở cự ly gần, trong đầu đám người của các thế gia võ cổ cao ngạo này cứ mãi có một loại ảo tưởng rằng mình mạnh dữ lắm, lúc nào cũng thấy mình có năng lực đánh nhau với chủ sở hữu thẻ. Thậm chí một số gia tộc còn bảo thẻ bài không đáng sợ, bọn họ chả bỏ vào mắt.



Tần Thiềm nhấp một ngụm trà, buông chung trà xuống, bảo: “Tất cả mọi người thân với nhau, quen biết từ thời kỳ ẩn thế, nếu có hoạn nạn tất nhiên sẽ gấp rút tiếp viện. Nhưng tấm thẻ có thể đọc được lòng người ấy, có thể cho chúng tôi xem được không?”



Các gia tộc khác hưởng ứng ngay: “Đúng rồi, chúng tôi từ thật xa tới cũng vì muốn xem thẻ bài huyền thoại.”



Hiển nhiên nhà họ Văn biết những gia tộc này tới đây không phải thật sự chỉ đơn thuần hỗ trợ, họ chỉ đành cười rồi lấy ra tấm thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim đó.



Thẻ được truyền qua lại giữa các gia tộc, mặt mũi họ ngạc nhiên bởi chỉ có một cái thẻ như vậy mà làm người ta có năng lực nghe được tiếng lòng?



Khi truyền đến nhà họ Tần, Tần Thiềm liếc nhìn Trương Hoài Lâm một cái. Trương Hoài Lâm khẽ gật đầu.



“Thẻ bài này dùng như thế nào đây?”



Người nhà họ Văn cười gượng: “Sau này lúc các vị có được thẻ thì cũng biết ngay ấy mà.”



Lúc này người giúp việc chạy tới thông báo rằng người họ Mộ Dung đến. Người nhà họ Văn trong lúc nhất thời như gặp phải đại địch, quýnh quýu đưa thẻ bài cho một đệ tử, bảo cậu ta cầm xuống giấu cho kỹ. Trực tiếp sử dụng thẻ, ẩn giấu trong cơ thể hiển nhiên là cách thích hợp nhất; chẳng qua thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim là thẻ có thời hạn, tại thời điểm này nó vẫn còn trong thời gian đông lạnh, nửa giờ sau nó mới tan băng đi nên lúc này chẳng có cách nào mà dùng.



Bọn họ cho rằng nhà họ Mộ Dung sẽ có rất nhiều người tới, kết quả đi ra ngoài nhìn một chút lại nhận ra nhà họ chỉ có một người, thậm chí nhà họ Vạn chẳng có ai. Mặc dù nói ai nấy toàn là bậc cha chú trong gia tộc, võ công cao cường và đã đạt tới Hóa Cảnh*, nhưng rốt cuộc người này chỉ là một nắm xương già, chắc chắn sẽ đánh không lại lúc đối mặt với nhiều người nhường này.



*Hóa Cảnh: là một cảnh giới với mức độ tuyệt vời và siêu phàm



Nhà họ Văn cùng những người trong các gia tộc khác ở đây cảm thấy khó chịu dâng lên vì bị khinh thường.



“Chuyện gì xảy ra vậy? Nhà Mộ Dung không có người sao? Cứ thế chỉ có một người?”



“Hừ, tiểu quỷ, đối phó mấy người thì chỉ một mình lão phu là đủ!”



“Hình như tự đề cao bản thân mình hơi quá rồi đó?”



Tiền bối họ Mộ Dung nhìn về phía người nhà họ Văn: “Văn Thường, tôi khuyên mấy anh thức thời một chút, lập tức trả lại thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim, bằng không đừng trách tôi không khách sáo.”



“Trả? Nhà họ Mộ Dung mấy anh đưa đồ ra ngoài rồi còn muốn nó quay lại? Đừng tưởng rằng chúng tôi không biết mục đích của Mộ Dung Ảnh khi đưa thẻ này cho Văn Thanh. Sao, giờ đây đạt được mục đích thì muốn lấy đồ lại, thiên hạ nào có chuyện tốt bực này?”



Tiền bối họ Mộ Dung: “Ha! Buồn cười, nếu như không phải gia chủ nhà chúng tôi hảo tâm cho mượn thẻ bài này, không biết Văn Thanh nhà các anh còn bị người ta che mắt bao lâu. Hay cho một cú cắn ngược, lấy oán trả ơn! Bớt nói nhảm, mau giao ra đi!”



Tiền bối họ Mộ Dung nói xong là lấy ra thẻ Tăng Gấp Đôi ngay, dùng sức bóp một cái và thẻ bài hóa thành ánh sáng tiến vào trong cơ thể ông ta. Bản thân từ đầu đã ở Hóa Cảnh, lúc này công lực ông ta tăng gấp bội trong nháy mắt, có thể nói là mạnh nhất trong đám thế gia võ cổ hiện nay.



Ở phía trước đánh thành một khối, nào có ai chú ý Trương Hoài Lâm lặng lẽ lui về phía sau, nhẹ nhàng không một tiếng động rời khỏi nơi này.



...



Vùng ngoại ô.



Một vài bóng người đi vội một mạch như thể đang cùng tìm kiếm và truy đuổi người nào đấy.



Âu Tân Thần chạy vào một nhà máy hóa chất bỏ hoang, thở hổn hển, hắn cảnh giác nhìn ra bên ngoài qua khe hở.



Mấy tên truy đuổi đó đã vào rồi, họ có khuôn mặt khác nhau nhưng lại có chung một đôi mắt khát máu tàn nhẫn với dao và súng trên tay.



“Tao nói cho mày biết, mau đi ra, giao thẻ bài trên người mày ra thì còn giữ lại cho mình một cái mạng nhỏ. Nếu không, đến lúc đó đừng trách tụi tao không nói chuyện đàng hoàng!” Người đàn ông cầm đầu hung tợn nói.



“Anh này ơi, sao anh lại nói thế, chẳng phải sẽ làm người ta sợ hãi à? Này, cậu gì ơi, mau ra đây đi. Cậu không phải là người tốt, chúng tôi cũng không phải là người tốt, đã như vậy cũng coi là mọi người có duyên, tại sao không kết bạn chứ?” Một người phụ nữ kiều diễm cất lời. Nhìn kỹ, những người có mặt tại hiện trường đều là thành viên của Rắn Độc.



Vị trí bị bắn ở đùi của Âu Tân Thần vẫn còn chảy máu, hẳn là đã bị bắn trúng động mạch đùi, nhưng từ khi hắn lấy được thẻ Nuốt Chửng đến bây giờ, hắn đã nuốt chửng ba người đồng loại trong vài ngày nên sức sống của hắn sẽ ngoan cường hơn người bình thường rất nhiều. Bị bắn trúng động mạch đùi, chẳng những hắn còn đi lại bình thường, mà thậm chí bị bắn thêm vài phát nữa thì hắn cũng không chết.



Nhưng thật sự là hắn cảm thấy sức sống đang tuột dần đi và bản thân suy yếu từ từ. Thật ra sự yếu đuối này vẫn nhỉnh hơn người thường một tí, cơ mà hắn đã quen với năng lượng tràn đầy sau lúc nuốt chửng ba đồng loại. Hắn thấy cứ như thể mình là một người khổng lồ, cảm giác đứng trên đỉnh của nhân loại, cùng lúc đó hắn cũng nghiện, chỉ có thể chấp nhận mình mạnh mẽ hơn chứ không cho phép yếu hơn.



Cho nên hắn rất khó chịu. Những người muốn cướp thẻ cứ hết đợt này lại thêm một đợt mới xuất hiện, cũng không biết làm cách nào mà tìm thấy hắn. Hắn muốn tụi nó có đi mà không có về, nếu như trong đó có một tên đồng loại thì hắn sẽ khôi phục được.



Âu Tân Thần: “Kết bạn? Sao tao tin tụi bây được?”



Người phụ nữ ngay lập tức thực hiện hành động, cô ả ra hiệu cho đồng bọn dừng hết lại rồi nhìn sang nơi phát ra tiếng nói.



“Chúng tôi có thành ý lắm.” Người phụ nữ nói, kế đó giơ súng đi sang.



“Thành ý là vây bắt tao, nổ súng bắn? Khụ khụ… khụ khụ...” Âm thanh nghe rất suy yếu.



Người phụ nữ cẩn thận khôn cùng lúc đi qua góc ngoặt, ả chĩa họng súng về phía trước. Nhìn thấy Âu Tân Thần dựa vào tường ngồi trên vũng máu, trên tay không có vũ khí, hai chân giang ra trong bất lực, thoạt trông yếu ớt khôn cùng.



Người phụ nữ nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc nên nào bắn súng trước mà cứ thế đi tới với vẻ dè chừng thật cẩn thận.



Tên này chỉ có hai lá bài là Đao Xương và Nuốt Chửng, vậy chỉ cần kéo dài khoảng cách với hắn, không tới quá gần để cho hắn có cơ hội là tốt ngay.



Nghĩ như vậy, cô ả dừng lại trước chân hắn. Thế nhưng một giây sau, thậm chí không kịp chớp mắt, cơ thể ả đã bị cắt đôi từ dưới lên trên.



Người phụ nữ ngã xuống đất mà không nhắm mắt, chỉ thấy một cây Đao Xương xuất hiện dưới lòng bàn chân của Âu Tân Thần, đó là xương bắp chân của hắn. Hắn thông minh lắm nên rất nhanh đã mò ra được cách chơi của lá bài Đao Xương. Không nhất thiết phải dùng bàn tay để kéo xương ra, trên thực tế, chỉ cần hắn nghĩ tới, chỉ cần có xương trong cơ thể mình, hắn muốn xương xuất hiện chỗ nào cũng được. Bởi vậy hắn mới để cho xương chân bung ra khỏi lòng bàn chân, cho kẻ thù bất ngờ một nhát dao thẳng tắp trí mạng.



Thật không may là thẻ Nuốt Chửng không có hiệu lực, người phụ nữ này không phải là đồng loại của hắn.



Âu Tân Thần bực bội chẳng thôi, hai mắt u ám khủng b0 nhìn chằm chằm vào những người khác trong băng Rắn Độc. Hắn nhặt súng của người phụ nữ lên rồi bắn vào những người bên ngoài, đám người kia gặp bất ngờ nào chuẩn bị kịp, cứ thế bị trúng đạn tới tấp.



Bấy giờ Âu Tân Thần mới kéo cơ thể bị thương đi ra ngoài, dùng Đao Xương gi3t ch3t từng người còn chưa tắt thở nhưng chung quy vẫn không có một tí năng lượng nào. Không, không, tất cả đều là rác rưởi, không ai trong số chúng là đồng loại của hắn!



Đồng loại của hắn, người tâm thần, đây là đồng loại của mình. Tội phạm tâm thần khác đám tội phạm bình thường Rắn Độc ở chỗ cấu trúc não.



Tuy nhiên, cái loại này là thiểu số trong đám người, mà hắn giờ đây lại cần phải giết một tên để khôi phục lại sinh lực. Hắn nên tìm ở chỗ nào đây?



...



Tuyệt học gia tộc Trương Hoài Lâm là một môn khinh công thuộc hạng dạng gió thổi nước không sóng, mưa rơi lá bặt thinh, là bí kỹ tuyệt vời để theo dõi và theo dấu. Anh nhanh chóng bắt kịp người đệ tử cầm thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim, xem người đó giấu thẻ ở đâu rồi kế đó lặng lẽ ăn cắp nó.



Đây chính là nguyên nhân lần này nhà họ Tần để cho anh tới cùng, chính vì muốn anh trộm tấm thẻ của nhà họ Mộ Dung.



Trương Hoài Lâm nhìn lá bài trong tay thì không khỏi cười lạnh, bề ngoài thì sáng sủa như sau cơn mưa ai ngờ sau lưng lại cướp gà trộm chó. Nhưng mà anh xem thường thì như thế nào? Còn không phải vẫn dựa vào hơi thở của bọn họ để sinh tồn sao?



Trước khi nhà họ Tần đến Thành phố A, Thành phố A do nhà họ Trương hỗ trợ Chính phủ canh gác. Đáng tiếc võ học nhà họ Trương về cơ bản đều là loại khinh công, lực tấn công không mạnh, chưa kể còn rất kén chọn căn cốt, cho nên cuối cùng gia tộc canh giữ Thành phố A là nhà họ Tần. Sau đó nhà họ Trương của anh bị diệt sạch sau khi một Lò Giết Mổ hạ phàm, chỉ để lại một đứa bé là Trương Hoài Lâm. Nhà họ Tần nhận nuôi anh tađồng thời cũng thu tuyệt học nhà họ Trương vào trong kho, hễ là người nhà họ Tần muốn học là cứ tới đó lật xem, chả khác bao nhiêu so với chiếm làm của riêng.



Mà Trương Hoài Lâm được nhận nuôi nhiều năm như vậy, cứ ăn nhờ ở đậu, mặt ngoài là con nuôi của gia chủ nhà họ Tần cơ mà trên thực tế lại không được chào đón, đến nỗi ai cũng có thể sai anh, ức hiếp anh.



Mặc dù vậy, Trương Hoài Lâm vẫn quyết định tiếp tục nhẫn nhục, chờ một ngày lấy lại bí tịch sau đó rời khỏi nhà họ Tần.



Trương Hoài Lâm hít sâu một hơi, thu hồi thẻ bài, nhanh chóng chạy về phía trước.



Tại hiện trường, tiền bối họ Mộ Dung sử dụng thẻ gấp đôi khiến không ai địch lại, rất nhanh cả đám đều ngã xuống đất, chật vật không chịu nổi. Mấy người nhà họ Tần nhìn thấy Trương Hoài Lâm thì thuận thế yểm hộ một chút, để cho anh thuận lợi trà trộn vào trong và làm ra bộ dáng bị thương.



Thẻ Tăng Gấp Đôi cũng là thẻ có thời hạn, tiền bối họ Mộ Dung tranh giành từng giây từng phút nên nào có nhẹ tay cho cam nhất là lúc đánh với người nhà họ Văn, ai nấy bị đánh cho hộc máu, hối hận không kịp, chỉ có thể vội vàng cầu xin tha thứ.



“Tôi sẽ sai người đem thẻ bài tới, vật về chủ cũ!”




Nhưng mà làm sao nhà họ Văn lại tìm được tấm thẻ kia lúc này? Thế là thêm mấy trận đánh nữa đến nỗi mặt mũi mất sạch. Lúc bấy giờ thấy bọn họ vẫn còn bảo thế, tiền bối họ Mộ Dung đành tin vào chuyện thẻ bài thật sự bị trộm rồi.



Lúc này thẻ bị ăn cắp ắt những gia tộc đến hôm nay đều thuộc dạng tình nghi. Dẫu cho ai nấy ở tại hiện trường và không rời đi, tiền bối họ Mộ Dung vẫn phải tiến hành lục soát mỗi người.



Mấy người nhà họ Tần lặng lẽ trao đổi ánh mắt, nào có ngờ sẽ thành ra vậy. Vốn bọn họ tưởng rằng chỉ cần tất cả mọi người ở hiện trường là thoát được nghi ngờ; giờ đây phát hiện thẻ bài ở trên người Trương Hoài Lâm, mặt mũi nhà bọn họ sẽ mất sạch bách.



Trương Hoài Lâm cũng rất khẩn trương, tiền bối họ Mộ Dung đi tới trước mặt anh, anh không muốn làm mất mặt nhà họ Trương.



Đúng lúc này thời gian đông lạnh của thẻ bài trôi qua cùng lúc trong lòng Trương Hoài Lâm muốn dùng thẻ bài, thẻ bài hóa thẳng thành ánh sáng đi vào cơ thể làm tiền bối họ Mộ Dung không thể tìm được đồ ở trên người anh.



[Thế mà không có? Cái thứ vô dụng này, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ thế mà làm không được?] Bỗng dưng Trương Hoài Lâm nghe thấy giọng nói của Tần Dương.



Trương Hoài Lâm ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía Tần Dương thì chỉ thấy anh ta đang trao đổi ánh mắt với Tần Thiềm nhằm truyền tin tức.



Tần Dương: [Còn tưởng cuối cùng thằng này cũng phát huy được tác dụng]



Tần Thiềm: [Có khả năng nó giấu ở chỗ khác, cũng coi như thông minh.]



Tần Dương: [Tóm lại sau khi trở về thì giải quyết nó cho xuôi chuyện. Em nghi là nó đã biết sự thật về cái chết của toàn bộ dòng tộc, không chừng trong lòng đang nghĩ làm sao để trả thù chúng ta.]



Tần Thiềm: [Ừ.]



Tiếng lòng của hai anh em nghe tùy ý như vậy cứ như thứ cần giải quyết là con kiến nhỏ chẳng đáng nhắc đến, cũng không có bất kỳ tình cảm gì để đề cập. Con mắt của Trương Hoài Lâm dần dần loang ra tơ máu, bịt kín một lớp hung ác. Sự thật về sự diệt vong của gia tộc? Anh sẽ trả thù bọn họ? Ý gì đây, chẳng lẽ người nhà và mấy sư huynh sư tỷ của anh không phải chết vì Lò Giết Mổ? Chẳng lẽ chân tướng có liên quan đến nhà họ Tần?



Tần Thiềm nhận thấy được ánh mắt của Trương Hoài Lâm thì quay đầu đối mặt với anh. Kế đó người này ngạc nhiên đôi chút rồi nhíu mày ngay, trong lòng thêm phần cảm nhận được Trương Hoài Lâm biết được chuyện gia tộc bị diệt cũng nên. Bằng không sao nó lại dùng ánh mắt thế này để nhìn anh ta.



Lúc trước khi nhà họ Tần tiếp nhận Thành phố A xong bèn nhìn trúng khinh công của nhà họ Trương, muốn lôi kéo nhà họ Trương trở thành bề tôi phụ thuộc gia tộc họ Tần, kết quả là nhà họ Trương chẳng biết phải quấy mà từ chối. Không chỉ từ chối, họ còn tự tiện hành động mọi lúc vô cùng sinh động ở Thành phố A. Hôm nay họ hỗ trợ Chính phủ giết quái vật, ngày mai lại hỗ trợ xử lý hiện trường sau thảm họa, rồi còn làm từ thiện nơi nơi. Chuyện này làm cho người Thành phố A tán dương, cướp sạch tên tuổi của nhà họ Tần là khiến họ hệt như chẳng thể dung nhập vào thành phố này.



Gia chủ nhà họ Tần có lòng dạ hẹp hòi, ẩn thế nhiều năm làm ông ta rất ấm ức. Sự xuất hiện của Lò Giết Mổ, thứ làm bọn họ có thể hiện ra với đời, làm họ muốn tung ra chiêu trò mánh mung cho thế nhân xem. Thế mà nay nhà họ Trương làm như vậy ắt bị coi là đá cản đường, thật đáng hận. Lò Giết Mổ ở trên bầu trời, bên trong lại có quái vật, giữa hỗn loạn mà xảy ra chuyện gì nào có ai rõ. Thế là nhà họ Tần lần lượt giải quyết từ thầy cho đến đệ tử xuất sắc nhất nhà họ Trương, giải quyết từng người một trong Lò Giết Mổ.



Cuối cùng huyết mạch nhà họ Trương chỉ còn lại một mình Trương Hoài Lâm, nhà họ Tần thuận thế nhận nuôi đồng thời cũng thu luôn bí tịch nhà họ Trương vào trong túi. Thành phố A đành dựa vào nhà họ Tần để sinh tồn, nhà họ trở thành bên thắng đậm nhất.



Đáng tiếc sau khi lấy được bí tịch, họ mới phát hiện khinh công này rất kén chọn căn cốt, hoàn toàn chẳng phải là thứ mà ai cũng có thể học được, đây cũng là lý do vì sao đệ tử nhà họ Trương ít như vậy. Nó đã thành gân gà ăn vào thì vô vị mà bỏ đi thì tiếc; song, cho dù là gân gà, vào túi của bọn họ rồi sao mà dễ lấy ra cho người khác. Lỡ mà người khác cầm bí tịch này khai tông lập phái, như thế chẳng phải lại có thêm đối thủ cạnh tranh à?



Tần Thiềm theo bản năng suy nghĩ về chuyện này. Trương Hoài Lâm bên kia biết được chân tướng tàn khốc này ngay lập tức phun ra một ngụm máu từ tim.



“Trương sư huynh!” Tần Ngọc hoảng sợ, vội vàng chạy tới: “Anh bị thương nặng thế sao?”



Cơ thể Trương Hoài Lâm lắc lư, anh ta run rẩy.



Tần Ngọc nhìn về phía người nhà họ Văn: “Mấy cô mấy chú ơi, sư huynh này của cháu đã không có bao nhiêu nội lực từ đầu rồi, sợ là bị thương đến gốc rễ. Mấy cô chú có thể để cho anh ấy đến phòng khách nghỉ ngơi chữa thương được không?” Cô ấy nói xong lại nhìn về phía vị tiền bối họ Mộ Dung kia, giờ đây nếu không có sự cho phép của ông ấy, e là nhà họ Văn chẳng dám đồng ý.



Tiền bối họ Mộ Dung không kiên nhẫn phất phất tay, Tần Ngọc vội vàng đỡ Trương Hoài Lâm rời đi.



Lúc này không ai để ý đến Trương Hoài Lâm cho dù là những người khác từ nhà họ Tần. Sự chú ý của bọn họ đã rơi hết trên người vị tiền bối đó với nội tâm tràn đầy rung động và e dè, kế đó là tham lam điên cuồng phun trào.



Đây là ma lực của thẻ bài. Một người không cần thức khuya dậy sớm luyện công khắc khổ đã có thể biến thành cao thủ tuyệt thế khi chỉ cần có được loại thẻ này!



...



Luật sư đã đưa người đàn ông trở lại căn hộ riêng của mình.



Luật sư: “Gần đây bên ngoài có rất nhiều chuyện không thể tưởng nổi phát sinh. Tốt nhất anh nên hiểu cho rõ đã.”



Người đàn ông: “Biết rồi, cảm ơn anh.”



“Không có gì, phí luật sư anh trả cho thật sự rất cao. Hơn nữa lần này cũng có thu hoạch ngoài ý muốn do chính cảnh sát xuất hiện sơ hở.” Luật sư mỉm cười, xoay người rời đi.



Người đàn ông nhìn luật sư rời đi. Nghe thấy tiếng cười trẻ em, y quay đầu nhìn sang và nhận ra đó là đứa bé hàng xóm bên cạnh, có lẽ là một hộ gia đình mới chuyển đến. Đứa bé đang chơi nhảy dây trong sân với dáng vẻ ngây thơ.



... Thật là bậc cha mẹ bất cẩn, cứ thế để con non lạc đàn. Chẳng lẽ họ không biết rằng có một thợ săn sống ở đây à? À, đương nhiên là không biết, đây là ngôi nhà mới mà y nhờ luật sư mua, nếu không nó đã bị đám phóng viên truyền thông vây quanh từ đời nào rồi.



Trên mặt người đàn ông hiện ý cười, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc bình thường gì của con người. Nhưng gần đây y nên tém lại một chút, phỏng chừng tên ngu xuẩn Trịnh Quyền nọ đang trốn ở trong bóng tối nhìn chằm chằm y.



Y đóng cửa phòng, trở lại phòng làm việc và mở máy tính, bắt đầu tìm hiểu rõ về tất cả các loại tin tức trong một năm này.



Một năm này có rất nhiều sự kiện phát sinh, thế là y xem sơ qua. Thấm thoát mà trời đã tối sầm mà y lại không bật đèn, ánh sáng máy tính đập vào khuôn mặt của y trông thật dị hợm.



Đột nhiên dường như y nghe thấy cái gì đó, hành động y khựng lại và nghiêng tai lắng nghe.



Rất yên tĩnh cứ thể chẳng có gì. Chắc là ảo giác rồi. Y tiếp tục xem.



[... Kẻ giết người bi3n th4i đã nhận được hai thẻ bài nguy hiểm là Đao Xương và Nuốt Chửng. Nghe nói dùng bài Đao Xương là có thể lấy bất kỳ khúc xương nào trong cơ thể của mình ra để sử dụng, xương được lấy ra sẽ biến thành một cây đao sắt bén cùng cực. Thẻ Nuốt Chửng là một thẻ săn giết, có thể nuốt chửng sức sống và kỹ năng của đồng loại. Hiện nay công chúng đang hoảng sợ, tên thủ ác này sẽ gi3t ch3t bao nhiêu người vô tội nữa đây sau khi liên tục săn giết và nuốt chửng đồng loại của mình và mạnh mẽ hơn…]



Y thấy được tin này thì chợt, da đầu tê rần một trận.



[Hơn nữa lần này cũng là thu hoạch ngoài ý muốn, cũng do bên cảnh sát tự xuất hiện sơ hở.] Y nhớ lại lời nói của luật sư không đầu mình.



Câu này thật đơn giản chẳng có vấn đề, nhưng kết hợp với tin tức này...



Có một mùi máu truyền tới trong không khí, y chợt quay đầu lại là thấy ngay một người đàn ông đứng ở cửa. Một tay người này cầm một cây loan đao quái dị, tay còn lại thì mang theo một cái đầu, giọt máu rơi trên sàn nhà tóc tóc.



- -------------------



Tác giả có lời muốn nói:



Đoán xem đầu này là của ai? Quên đi, đơn giản hơn là trực tiếp mở thưởng luôn hahahahaha chương này sẽ có hai trăm phong bì ngẫu nhiên màu đỏ nho nhỏ rơi xuống ~




Chương 28: Thời khắc săn giết



Edit + Beta: Basic Needs



………..



Nhà họ Tần cũng nằm trong hàng ngũ này.



Bọn họ cử Thiếu đương gia Tần Thiềm, nhị sư tỷ Tần Kỳ, tam sư huynh Tần Dương và tiểu sư muội Tần Ngọc, chính là tổ bốn người trước kia ở Thành phố A, cơ mà lần này còn có thêm một Trương Hoài Lâm.



Bốn người ngồi đối diện với nhau xung quanh một cái bàn. Trương Hoài Lâm thì ngồi riêng một mình ở phía bên khác, nhìn ra biển mây mờ nhạt bên ngoài cửa sổ, anh không thể kìm nén được mà chắp tay vào nhau và cầu nguyện: Chúa ôi, hy vọng Ngài có thể nghe thấy tiếng nói của tín đồ sùng đạo của Ngài và đáp lại lời cầu nguyện hẹn mọn của anh…



Tần Kỳ không có gì làm là hay lau kiếm, nhìn thấy Trương Hoài Lâm như vậy, chị ta vừa lau kiếm vừa lộ ra thần thái khinh miệt: “Trương Hoài Lâm, cậu đang cầu nguyện với vị Chúa Tể kia sao? Không ngờ cậu hưởng ứng nhanh thật, mới vừa biết càng thành kính càng có khả năng cảm hóa người ta là cậu cứ thế lao vào. Đừng nói là đã nhớ thương thật lâu chuyện này trong lòng?”



Ba người còn lại quay đầu nhìn về phía Trương Hoài Lâm.



Tần Ngọc nói: “Chả phải sư phụ để chúng ta ngẫm thử lúc rảnh à? Lỡ mà thật sự triệu hoán ra thì tính sao?”



Cặp mắt đào hoa của Tần Dương không có nhiệt độ, gã cười trả lời: “Sao thế Trương sư đệ? Cậu có tâm nguyện gì không làm được nên cần Chúa Tể mới có thể giúp mình hoàn thành à?”



Tần Thiềm cũng lia ánh mắt sắc bén dò xét nhìn Trương Hoài Lâm.



Sắc mặt Trương Hoài Lâm trông khó coi, anh cho hay trong hời hợt: “Đúng là chỉ có Chúa Tể mới có thể giúp tôi hoàn thành tâm nguyện. Sao, mấy người không có à? Nếu có, chi bằng cũng cầu nguyện chung, tính tới chuyện chỉ cần chân thành là có thể thực hiện, việc mua bán này có lời vô cùng.”



Tần Dương cười tủm tỉm: “Nói cũng đúng, vậy cậu cố lên, đến lúc đó chúng ta mượn cơ hội rút thẻ của cậu.”



Lời này nói không hiểu sao lại làm cho người ta tởm lợm, trong lòng Trương Hoài Lâm nào có thoải mái, mắc cái gì mà tôi được cơ hội rút thẻ lại muốn cho mấy người hưởng? Nhà họ Tần thật sự là bỉ ổi trơ tráo trước sau như một, đúng là phường trộm cướp!



Tần Ngọc hơi lo lắng nhìn Trương Hoài Lâm, Tần Kỳ vừa nhìn thấy bộ dáng rụt rè ngây thơ của cô bé thì thấy phiền. Ấy nhưng tiểu sư muội Tần Ngọc này từ trước đến nay được chiều chuộng ở sư môn, chị ta mà kiếm chuyện với nó cũng không có chỗ tốt gì. Thế là chị ta đành quay về phía Trương Hoài Lâm, cái người gặp cảnh khốn cùng ăn nhờ ở đậu, và nói trong lạnh căm: “Cầu nguyện thì cầu nguyện, đừng trì hoãn chuyện chính. Tuyệt học gia tộc không ra cái thứ gì của cậu cũng coi như là có ích, nắm chắc cơ hội cho tốt. Nếu thành công, cũng coi như cậu giành được thể diện cho nhà họ Trương.”



Nắm đấm của Trương Hoài Lâm chợt siết chặt.



Tần Ngọc: “Nhị sư tỷ, sao chị lại nói như thế?”



Tần Kỳ: “Chị nói thì có sao?”



Tần Ngọc: “Chị...”



“Được rồi, đừng ồn ào nữa.” Tần Thiềm lên tiếng làm ai nấy im lặng ngay.



Tần Dương và Tần Thiềm liếc nhau một cái, hai người là anh em ruột thịt, họ biết một số chuyện không ai biết mà cũng rất ăn ý. Thế nên chỉ nhìn nhau thế này mà cả hai đã hiểu được suy nghĩ của nhau.



Xem ra không thể giữ lại Trương Hoài Lâm, thái độ gần đây của tên này dường như chẳng còn trầm lặng như lúc trước, càng ngày càng dám mạnh miệng, bày ra cái vẻ trong lòng có lửa khó mà đè nén. E là kiểu gì hắn cũng biết chân tướng vụ gia tộc dị diệt sạch, cho nên vì an toàn, vẫn nên tiễn hắn xuống một đoạn đi cùng với nhà hắn luôn, tránh cho nuôi hổ thành hoạn, tự ăn luôn quả báo.



...



Cổng nhà tù mở ra, Trịnh Quyền với sắc mặt khó coi đứng ở cửa nhìn người đàn ông đi từng bước ung dung ra từ bên trong.



“Cảnh sát Trịnh, đã lâu không gặp.” Người đàn ông mỉm cười nhìn ông.



Trịnh Quyền vung quyền đánh tới thì ngay lập tức bị giám ngục luống cuống tay chân đè lại. Hai mắt Trịnh Quyền tràn đầy tơ máu: “Mày chờ cho tao, tao sẽ nhìn chằm chằm vào mày, lần này coi như mày gặp may!”



Người đàn ông lau khóe miệng, mỉm cười khinh thường: “Tôi rất mong đợi.”



Dứt lời, người đàn ông rời đi ngay. Đây là một kẻ tâm thần, là tên sát thủ liên hoàn bị Trịnh Quyền bắt được năm ngoái. Với hơn 20 mạng người trên tay y, ông trải qua bao gian khổ mới bắt được. Thế mà cách đây không lâu, một trong những bằng chứng quan trọng đã bị luật sư của tên bi3n th4i này lật đổ, thế là tên sát thủ cũng ra khỏi tù.



Tin tức này được công bố ra ngoài khiến cư dân mạng đồng loạt hô to thế là thả hổ về rừng, song, chuỗi bằng chứng không đầy đủ, dựa theo pháp luật cũng chỉ có thể thả người ngay cả khi mọi người biết rằng hắn chính là hung thủ.



Người đàn ông lên xe do luật sư của mình đến đón. Thông qua gương chiếu hậu thấy dáng vẻ tức hổn hển của Trịnh Quyền, hắn nở nụ cười chiến thắng.



Chiếc xe đi qua chỗ ngoặt rồi biến mất trong tầm nhìn, biểu hiện trên khuôn mặt của Trịnh Quyền thay đổi, ông ấy bình tĩnh lại.



...



Trực thăng chầm chậm hạ cánh, rơi xuống bãi đậu của nhà họ Văn.



Trong đường băng lớn như vậy, một số máy bay trực thăng cũng ngừng và người của mấy gia tộc khác đã đến.



Nhà họ Văn nhiệt tình đón tiếp bọn họ, một đám người tiến vào đại sảnh uống trà chờ nhà họ Mộ Dung với nhà họ Vạn đến tận nhà đòi nợ.



Có bọn họ ở đây, khuôn mặt căng thẳng của người nhà họ Văn đã thả lỏng không ít: “Có các vị ở đây, cho tiền bọn họ cũng không dám làm bậy.”



Chẳng có kinh nghiệm cá nhân hoặc nhìn thấy sự mạnh mẽ của thẻ dị năng ở cự ly gần, trong đầu đám người của các thế gia võ cổ cao ngạo này cứ mãi có một loại ảo tưởng rằng mình mạnh dữ lắm, lúc nào cũng thấy mình có năng lực đánh nhau với chủ sở hữu thẻ. Thậm chí một số gia tộc còn bảo thẻ bài không đáng sợ, bọn họ chả bỏ vào mắt.



Tần Thiềm nhấp một ngụm trà, buông chung trà xuống, bảo: “Tất cả mọi người thân với nhau, quen biết từ thời kỳ ẩn thế, nếu có hoạn nạn tất nhiên sẽ gấp rút tiếp viện. Nhưng tấm thẻ có thể đọc được lòng người ấy, có thể cho chúng tôi xem được không?”



Các gia tộc khác hưởng ứng ngay: “Đúng rồi, chúng tôi từ thật xa tới cũng vì muốn xem thẻ bài huyền thoại.”



Hiển nhiên nhà họ Văn biết những gia tộc này tới đây không phải thật sự chỉ đơn thuần hỗ trợ, họ chỉ đành cười rồi lấy ra tấm thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim đó.



Thẻ được truyền qua lại giữa các gia tộc, mặt mũi họ ngạc nhiên bởi chỉ có một cái thẻ như vậy mà làm người ta có năng lực nghe được tiếng lòng?



Khi truyền đến nhà họ Tần, Tần Thiềm liếc nhìn Trương Hoài Lâm một cái. Trương Hoài Lâm khẽ gật đầu.



“Thẻ bài này dùng như thế nào đây?”



Người nhà họ Văn cười gượng: “Sau này lúc các vị có được thẻ thì cũng biết ngay ấy mà.”



Lúc này người giúp việc chạy tới thông báo rằng người họ Mộ Dung đến. Người nhà họ Văn trong lúc nhất thời như gặp phải đại địch, quýnh quýu đưa thẻ bài cho một đệ tử, bảo cậu ta cầm xuống giấu cho kỹ. Trực tiếp sử dụng thẻ, ẩn giấu trong cơ thể hiển nhiên là cách thích hợp nhất; chẳng qua thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim là thẻ có thời hạn, tại thời điểm này nó vẫn còn trong thời gian đông lạnh, nửa giờ sau nó mới tan băng đi nên lúc này chẳng có cách nào mà dùng.




Bọn họ cho rằng nhà họ Mộ Dung sẽ có rất nhiều người tới, kết quả đi ra ngoài nhìn một chút lại nhận ra nhà họ chỉ có một người, thậm chí nhà họ Vạn chẳng có ai. Mặc dù nói ai nấy toàn là bậc cha chú trong gia tộc, võ công cao cường và đã đạt tới Hóa Cảnh*, nhưng rốt cuộc người này chỉ là một nắm xương già, chắc chắn sẽ đánh không lại lúc đối mặt với nhiều người nhường này.



*Hóa Cảnh: là một cảnh giới với mức độ tuyệt vời và siêu phàm



Nhà họ Văn cùng những người trong các gia tộc khác ở đây cảm thấy khó chịu dâng lên vì bị khinh thường.



“Chuyện gì xảy ra vậy? Nhà Mộ Dung không có người sao? Cứ thế chỉ có một người?”



“Hừ, tiểu quỷ, đối phó mấy người thì chỉ một mình lão phu là đủ!”



“Hình như tự đề cao bản thân mình hơi quá rồi đó?”



Tiền bối họ Mộ Dung nhìn về phía người nhà họ Văn: “Văn Thường, tôi khuyên mấy anh thức thời một chút, lập tức trả lại thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim, bằng không đừng trách tôi không khách sáo.”



“Trả? Nhà họ Mộ Dung mấy anh đưa đồ ra ngoài rồi còn muốn nó quay lại? Đừng tưởng rằng chúng tôi không biết mục đích của Mộ Dung Ảnh khi đưa thẻ này cho Văn Thanh. Sao, giờ đây đạt được mục đích thì muốn lấy đồ lại, thiên hạ nào có chuyện tốt bực này?”



Tiền bối họ Mộ Dung: “Ha! Buồn cười, nếu như không phải gia chủ nhà chúng tôi hảo tâm cho mượn thẻ bài này, không biết Văn Thanh nhà các anh còn bị người ta che mắt bao lâu. Hay cho một cú cắn ngược, lấy oán trả ơn! Bớt nói nhảm, mau giao ra đi!”



Tiền bối họ Mộ Dung nói xong là lấy ra thẻ Tăng Gấp Đôi ngay, dùng sức bóp một cái và thẻ bài hóa thành ánh sáng tiến vào trong cơ thể ông ta. Bản thân từ đầu đã ở Hóa Cảnh, lúc này công lực ông ta tăng gấp bội trong nháy mắt, có thể nói là mạnh nhất trong đám thế gia võ cổ hiện nay.



Ở phía trước đánh thành một khối, nào có ai chú ý Trương Hoài Lâm lặng lẽ lui về phía sau, nhẹ nhàng không một tiếng động rời khỏi nơi này.



...



Vùng ngoại ô.



Một vài bóng người đi vội một mạch như thể đang cùng tìm kiếm và truy đuổi người nào đấy.



Âu Tân Thần chạy vào một nhà máy hóa chất bỏ hoang, thở hổn hển, hắn cảnh giác nhìn ra bên ngoài qua khe hở.



Mấy tên truy đuổi đó đã vào rồi, họ có khuôn mặt khác nhau nhưng lại có chung một đôi mắt khát máu tàn nhẫn với dao và súng trên tay.



“Tao nói cho mày biết, mau đi ra, giao thẻ bài trên người mày ra thì còn giữ lại cho mình một cái mạng nhỏ. Nếu không, đến lúc đó đừng trách tụi tao không nói chuyện đàng hoàng!” Người đàn ông cầm đầu hung tợn nói.



“Anh này ơi, sao anh lại nói thế, chẳng phải sẽ làm người ta sợ hãi à? Này, cậu gì ơi, mau ra đây đi. Cậu không phải là người tốt, chúng tôi cũng không phải là người tốt, đã như vậy cũng coi là mọi người có duyên, tại sao không kết bạn chứ?” Một người phụ nữ kiều diễm cất lời. Nhìn kỹ, những người có mặt tại hiện trường đều là thành viên của Rắn Độc.



Vị trí bị bắn ở đùi của Âu Tân Thần vẫn còn chảy máu, hẳn là đã bị bắn trúng động mạch đùi, nhưng từ khi hắn lấy được thẻ Nuốt Chửng đến bây giờ, hắn đã nuốt chửng ba người đồng loại trong vài ngày nên sức sống của hắn sẽ ngoan cường hơn người bình thường rất nhiều. Bị bắn trúng động mạch đùi, chẳng những hắn còn đi lại bình thường, mà thậm chí bị bắn thêm vài phát nữa thì hắn cũng không chết.



Nhưng thật sự là hắn cảm thấy sức sống đang tuột dần đi và bản thân suy yếu từ từ. Thật ra sự yếu đuối này vẫn nhỉnh hơn người thường một tí, cơ mà hắn đã quen với năng lượng tràn đầy sau lúc nuốt chửng ba đồng loại. Hắn thấy cứ như thể mình là một người khổng lồ, cảm giác đứng trên đỉnh của nhân loại, cùng lúc đó hắn cũng nghiện, chỉ có thể chấp nhận mình mạnh mẽ hơn chứ không cho phép yếu hơn.



Cho nên hắn rất khó chịu. Những người muốn cướp thẻ cứ hết đợt này lại thêm một đợt mới xuất hiện, cũng không biết làm cách nào mà tìm thấy hắn. Hắn muốn tụi nó có đi mà không có về, nếu như trong đó có một tên đồng loại thì hắn sẽ khôi phục được.



Âu Tân Thần: “Kết bạn? Sao tao tin tụi bây được?”



Người phụ nữ ngay lập tức thực hiện hành động, cô ả ra hiệu cho đồng bọn dừng hết lại rồi nhìn sang nơi phát ra tiếng nói.



“Chúng tôi có thành ý lắm.” Người phụ nữ nói, kế đó giơ súng đi sang.



“Thành ý là vây bắt tao, nổ súng bắn? Khụ khụ… khụ khụ...” Âm thanh nghe rất suy yếu.



Người phụ nữ cẩn thận khôn cùng lúc đi qua góc ngoặt, ả chĩa họng súng về phía trước. Nhìn thấy Âu Tân Thần dựa vào tường ngồi trên vũng máu, trên tay không có vũ khí, hai chân giang ra trong bất lực, thoạt trông yếu ớt khôn cùng.



Người phụ nữ nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc nên nào bắn súng trước mà cứ thế đi tới với vẻ dè chừng thật cẩn thận.



Tên này chỉ có hai lá bài là Đao Xương và Nuốt Chửng, vậy chỉ cần kéo dài khoảng cách với hắn, không tới quá gần để cho hắn có cơ hội là tốt ngay.



Nghĩ như vậy, cô ả dừng lại trước chân hắn. Thế nhưng một giây sau, thậm chí không kịp chớp mắt, cơ thể ả đã bị cắt đôi từ dưới lên trên.



Người phụ nữ ngã xuống đất mà không nhắm mắt, chỉ thấy một cây Đao Xương xuất hiện dưới lòng bàn chân của Âu Tân Thần, đó là xương bắp chân của hắn. Hắn thông minh lắm nên rất nhanh đã mò ra được cách chơi của lá bài Đao Xương. Không nhất thiết phải dùng bàn tay để kéo xương ra, trên thực tế, chỉ cần hắn nghĩ tới, chỉ cần có xương trong cơ thể mình, hắn muốn xương xuất hiện chỗ nào cũng được. Bởi vậy hắn mới để cho xương chân bung ra khỏi lòng bàn chân, cho kẻ thù bất ngờ một nhát dao thẳng tắp trí mạng.



Thật không may là thẻ Nuốt Chửng không có hiệu lực, người phụ nữ này không phải là đồng loại của hắn.



Âu Tân Thần bực bội chẳng thôi, hai mắt u ám khủng b0 nhìn chằm chằm vào những người khác trong băng Rắn Độc. Hắn nhặt súng của người phụ nữ lên rồi bắn vào những người bên ngoài, đám người kia gặp bất ngờ nào chuẩn bị kịp, cứ thế bị trúng đạn tới tấp.



Bấy giờ Âu Tân Thần mới kéo cơ thể bị thương đi ra ngoài, dùng Đao Xương gi3t ch3t từng người còn chưa tắt thở nhưng chung quy vẫn không có một tí năng lượng nào. Không, không, tất cả đều là rác rưởi, không ai trong số chúng là đồng loại của hắn!



Đồng loại của hắn, người tâm thần, đây là đồng loại của mình. Tội phạm tâm thần khác đám tội phạm bình thường Rắn Độc ở chỗ cấu trúc não.



Tuy nhiên, cái loại này là thiểu số trong đám người, mà hắn giờ đây lại cần phải giết một tên để khôi phục lại sinh lực. Hắn nên tìm ở chỗ nào đây?



...



Tuyệt học gia tộc Trương Hoài Lâm là một môn khinh công thuộc hạng dạng gió thổi nước không sóng, mưa rơi lá bặt thinh, là bí kỹ tuyệt vời để theo dõi và theo dấu. Anh nhanh chóng bắt kịp người đệ tử cầm thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim, xem người đó giấu thẻ ở đâu rồi kế đó lặng lẽ ăn cắp nó.



Đây chính là nguyên nhân lần này nhà họ Tần để cho anh tới cùng, chính vì muốn anh trộm tấm thẻ của nhà họ Mộ Dung.



Trương Hoài Lâm nhìn lá bài trong tay thì không khỏi cười lạnh, bề ngoài thì sáng sủa như sau cơn mưa ai ngờ sau lưng lại cướp gà trộm chó. Nhưng mà anh xem thường thì như thế nào? Còn không phải vẫn dựa vào hơi thở của bọn họ để sinh tồn sao?



Trước khi nhà họ Tần đến Thành phố A, Thành phố A do nhà họ Trương hỗ trợ Chính phủ canh gác. Đáng tiếc võ học nhà họ Trương về cơ bản đều là loại khinh công, lực tấn công không mạnh, chưa kể còn rất kén chọn căn cốt, cho nên cuối cùng gia tộc canh giữ Thành phố A là nhà họ Tần. Sau đó nhà họ Trương của anh bị diệt sạch sau khi một Lò Giết Mổ hạ phàm, chỉ để lại một đứa bé là Trương Hoài Lâm. Nhà họ Tần nhận nuôi anh tađồng thời cũng thu tuyệt học nhà họ Trương vào trong kho, hễ là người nhà họ Tần muốn học là cứ tới đó lật xem, chả khác bao nhiêu so với chiếm làm của riêng.



Mà Trương Hoài Lâm được nhận nuôi nhiều năm như vậy, cứ ăn nhờ ở đậu, mặt ngoài là con nuôi của gia chủ nhà họ Tần cơ mà trên thực tế lại không được chào đón, đến nỗi ai cũng có thể sai anh, ức hiếp anh.



Mặc dù vậy, Trương Hoài Lâm vẫn quyết định tiếp tục nhẫn nhục, chờ một ngày lấy lại bí tịch sau đó rời khỏi nhà họ Tần.



Trương Hoài Lâm hít sâu một hơi, thu hồi thẻ bài, nhanh chóng chạy về phía trước.



Tại hiện trường, tiền bối họ Mộ Dung sử dụng thẻ gấp đôi khiến không ai địch lại, rất nhanh cả đám đều ngã xuống đất, chật vật không chịu nổi. Mấy người nhà họ Tần nhìn thấy Trương Hoài Lâm thì thuận thế yểm hộ một chút, để cho anh thuận lợi trà trộn vào trong và làm ra bộ dáng bị thương.



Thẻ Tăng Gấp Đôi cũng là thẻ có thời hạn, tiền bối họ Mộ Dung tranh giành từng giây từng phút nên nào có nhẹ tay cho cam nhất là lúc đánh với người nhà họ Văn, ai nấy bị đánh cho hộc máu, hối hận không kịp, chỉ có thể vội vàng cầu xin tha thứ.



“Tôi sẽ sai người đem thẻ bài tới, vật về chủ cũ!”



Nhưng mà làm sao nhà họ Văn lại tìm được tấm thẻ kia lúc này? Thế là thêm mấy trận đánh nữa đến nỗi mặt mũi mất sạch. Lúc bấy giờ thấy bọn họ vẫn còn bảo thế, tiền bối họ Mộ Dung đành tin vào chuyện thẻ bài thật sự bị trộm rồi.



Lúc này thẻ bị ăn cắp ắt những gia tộc đến hôm nay đều thuộc dạng tình nghi. Dẫu cho ai nấy ở tại hiện trường và không rời đi, tiền bối họ Mộ Dung vẫn phải tiến hành lục soát mỗi người.



Mấy người nhà họ Tần lặng lẽ trao đổi ánh mắt, nào có ngờ sẽ thành ra vậy. Vốn bọn họ tưởng rằng chỉ cần tất cả mọi người ở hiện trường là thoát được nghi ngờ; giờ đây phát hiện thẻ bài ở trên người Trương Hoài Lâm, mặt mũi nhà bọn họ sẽ mất sạch bách.



Trương Hoài Lâm cũng rất khẩn trương, tiền bối họ Mộ Dung đi tới trước mặt anh, anh không muốn làm mất mặt nhà họ Trương.



Đúng lúc này thời gian đông lạnh của thẻ bài trôi qua cùng lúc trong lòng Trương Hoài Lâm muốn dùng thẻ bài, thẻ bài hóa thẳng thành ánh sáng đi vào cơ thể làm tiền bối họ Mộ Dung không thể tìm được đồ ở trên người anh.



[Thế mà không có? Cái thứ vô dụng này, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ thế mà làm không được?] Bỗng dưng Trương Hoài Lâm nghe thấy giọng nói của Tần Dương.



Trương Hoài Lâm ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía Tần Dương thì chỉ thấy anh ta đang trao đổi ánh mắt với Tần Thiềm nhằm truyền tin tức.



Tần Dương: [Còn tưởng cuối cùng thằng này cũng phát huy được tác dụng]



Tần Thiềm: [Có khả năng nó giấu ở chỗ khác, cũng coi như thông minh.]



Tần Dương: [Tóm lại sau khi trở về thì giải quyết nó cho xuôi chuyện. Em nghi là nó đã biết sự thật về cái chết của toàn bộ dòng tộc, không chừng trong lòng đang nghĩ làm sao để trả thù chúng ta.]



Tần Thiềm: [Ừ.]



Tiếng lòng của hai anh em nghe tùy ý như vậy cứ như thứ cần giải quyết là con kiến nhỏ chẳng đáng nhắc đến, cũng không có bất kỳ tình cảm gì để đề cập. Con mắt của Trương Hoài Lâm dần dần loang ra tơ máu, bịt kín một lớp hung ác. Sự thật về sự diệt vong của gia tộc? Anh sẽ trả thù bọn họ? Ý gì đây, chẳng lẽ người nhà và mấy sư huynh sư tỷ của anh không phải chết vì Lò Giết Mổ? Chẳng lẽ chân tướng có liên quan đến nhà họ Tần?



Tần Thiềm nhận thấy được ánh mắt của Trương Hoài Lâm thì quay đầu đối mặt với anh. Kế đó người này ngạc nhiên đôi chút rồi nhíu mày ngay, trong lòng thêm phần cảm nhận được Trương Hoài Lâm biết được chuyện gia tộc bị diệt cũng nên. Bằng không sao nó lại dùng ánh mắt thế này để nhìn anh ta.



Lúc trước khi nhà họ Tần tiếp nhận Thành phố A xong bèn nhìn trúng khinh công của nhà họ Trương, muốn lôi kéo nhà họ Trương trở thành bề tôi phụ thuộc gia tộc họ Tần, kết quả là nhà họ Trương chẳng biết phải quấy mà từ chối. Không chỉ từ chối, họ còn tự tiện hành động mọi lúc vô cùng sinh động ở Thành phố A. Hôm nay họ hỗ trợ Chính phủ giết quái vật, ngày mai lại hỗ trợ xử lý hiện trường sau thảm họa, rồi còn làm từ thiện nơi nơi. Chuyện này làm cho người Thành phố A tán dương, cướp sạch tên tuổi của nhà họ Tần là khiến họ hệt như chẳng thể dung nhập vào thành phố này.



Gia chủ nhà họ Tần có lòng dạ hẹp hòi, ẩn thế nhiều năm làm ông ta rất ấm ức. Sự xuất hiện của Lò Giết Mổ, thứ làm bọn họ có thể hiện ra với đời, làm họ muốn tung ra chiêu trò mánh mung cho thế nhân xem. Thế mà nay nhà họ Trương làm như vậy ắt bị coi là đá cản đường, thật đáng hận. Lò Giết Mổ ở trên bầu trời, bên trong lại có quái vật, giữa hỗn loạn mà xảy ra chuyện gì nào có ai rõ. Thế là nhà họ Tần lần lượt giải quyết từ thầy cho đến đệ tử xuất sắc nhất nhà họ Trương, giải quyết từng người một trong Lò Giết Mổ.



Cuối cùng huyết mạch nhà họ Trương chỉ còn lại một mình Trương Hoài Lâm, nhà họ Tần thuận thế nhận nuôi đồng thời cũng thu luôn bí tịch nhà họ Trương vào trong túi. Thành phố A đành dựa vào nhà họ Tần để sinh tồn, nhà họ trở thành bên thắng đậm nhất.



Đáng tiếc sau khi lấy được bí tịch, họ mới phát hiện khinh công này rất kén chọn căn cốt, hoàn toàn chẳng phải là thứ mà ai cũng có thể học được, đây cũng là lý do vì sao đệ tử nhà họ Trương ít như vậy. Nó đã thành gân gà ăn vào thì vô vị mà bỏ đi thì tiếc; song, cho dù là gân gà, vào túi của bọn họ rồi sao mà dễ lấy ra cho người khác. Lỡ mà người khác cầm bí tịch này khai tông lập phái, như thế chẳng phải lại có thêm đối thủ cạnh tranh à?



Tần Thiềm theo bản năng suy nghĩ về chuyện này. Trương Hoài Lâm bên kia biết được chân tướng tàn khốc này ngay lập tức phun ra một ngụm máu từ tim.



“Trương sư huynh!” Tần Ngọc hoảng sợ, vội vàng chạy tới: “Anh bị thương nặng thế sao?”



Cơ thể Trương Hoài Lâm lắc lư, anh ta run rẩy.



Tần Ngọc nhìn về phía người nhà họ Văn: “Mấy cô mấy chú ơi, sư huynh này của cháu đã không có bao nhiêu nội lực từ đầu rồi, sợ là bị thương đến gốc rễ. Mấy cô chú có thể để cho anh ấy đến phòng khách nghỉ ngơi chữa thương được không?” Cô ấy nói xong lại nhìn về phía vị tiền bối họ Mộ Dung kia, giờ đây nếu không có sự cho phép của ông ấy, e là nhà họ Văn chẳng dám đồng ý.



Tiền bối họ Mộ Dung không kiên nhẫn phất phất tay, Tần Ngọc vội vàng đỡ Trương Hoài Lâm rời đi.



Lúc này không ai để ý đến Trương Hoài Lâm cho dù là những người khác từ nhà họ Tần. Sự chú ý của bọn họ đã rơi hết trên người vị tiền bối đó với nội tâm tràn đầy rung động và e dè, kế đó là tham lam điên cuồng phun trào.



Đây là ma lực của thẻ bài. Một người không cần thức khuya dậy sớm luyện công khắc khổ đã có thể biến thành cao thủ tuyệt thế khi chỉ cần có được loại thẻ này!



...



Luật sư đã đưa người đàn ông trở lại căn hộ riêng của mình.



Luật sư: “Gần đây bên ngoài có rất nhiều chuyện không thể tưởng nổi phát sinh. Tốt nhất anh nên hiểu cho rõ đã.”



Người đàn ông: “Biết rồi, cảm ơn anh.”



“Không có gì, phí luật sư anh trả cho thật sự rất cao. Hơn nữa lần này cũng có thu hoạch ngoài ý muốn do chính cảnh sát xuất hiện sơ hở.” Luật sư mỉm cười, xoay người rời đi.



Người đàn ông nhìn luật sư rời đi. Nghe thấy tiếng cười trẻ em, y quay đầu nhìn sang và nhận ra đó là đứa bé hàng xóm bên cạnh, có lẽ là một hộ gia đình mới chuyển đến. Đứa bé đang chơi nhảy dây trong sân với dáng vẻ ngây thơ.



... Thật là bậc cha mẹ bất cẩn, cứ thế để con non lạc đàn. Chẳng lẽ họ không biết rằng có một thợ săn sống ở đây à? À, đương nhiên là không biết, đây là ngôi nhà mới mà y nhờ luật sư mua, nếu không nó đã bị đám phóng viên truyền thông vây quanh từ đời nào rồi.



Trên mặt người đàn ông hiện ý cười, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc bình thường gì của con người. Nhưng gần đây y nên tém lại một chút, phỏng chừng tên ngu xuẩn Trịnh Quyền nọ đang trốn ở trong bóng tối nhìn chằm chằm y.



Y đóng cửa phòng, trở lại phòng làm việc và mở máy tính, bắt đầu tìm hiểu rõ về tất cả các loại tin tức trong một năm này.



Một năm này có rất nhiều sự kiện phát sinh, thế là y xem sơ qua. Thấm thoát mà trời đã tối sầm mà y lại không bật đèn, ánh sáng máy tính đập vào khuôn mặt của y trông thật dị hợm.



Đột nhiên dường như y nghe thấy cái gì đó, hành động y khựng lại và nghiêng tai lắng nghe.



Rất yên tĩnh cứ thể chẳng có gì. Chắc là ảo giác rồi. Y tiếp tục xem.



[... Kẻ giết người bi3n th4i đã nhận được hai thẻ bài nguy hiểm là Đao Xương và Nuốt Chửng. Nghe nói dùng bài Đao Xương là có thể lấy bất kỳ khúc xương nào trong cơ thể của mình ra để sử dụng, xương được lấy ra sẽ biến thành một cây đao sắt bén cùng cực. Thẻ Nuốt Chửng là một thẻ săn giết, có thể nuốt chửng sức sống và kỹ năng của đồng loại. Hiện nay công chúng đang hoảng sợ, tên thủ ác này sẽ gi3t ch3t bao nhiêu người vô tội nữa đây sau khi liên tục săn giết và nuốt chửng đồng loại của mình và mạnh mẽ hơn…]



Y thấy được tin này thì chợt, da đầu tê rần một trận.



[Hơn nữa lần này cũng là thu hoạch ngoài ý muốn, cũng do bên cảnh sát tự xuất hiện sơ hở.] Y nhớ lại lời nói của luật sư không đầu mình.



Câu này thật đơn giản chẳng có vấn đề, nhưng kết hợp với tin tức này...



Có một mùi máu truyền tới trong không khí, y chợt quay đầu lại là thấy ngay một người đàn ông đứng ở cửa. Một tay người này cầm một cây loan đao quái dị, tay còn lại thì mang theo một cái đầu, giọt máu rơi trên sàn nhà tóc tóc.



- -------------------