Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 30




Edit + Beta: Basic Needs



………..



Cuối cùng, bóng dáng của Trương Hoài Lâm đã xuất hiện trước mắt, đôi mắt của người đàn ông sáng lên, ngay lập tức đẩy cửa xe.



Nhưng một giây sau, phía sau Trương Hoài Lâm xuất hiện một bóng dáng truy đuổi khác, chính là Tần Thiềm. Tần Thiềm là đệ tử ưu tú nhất nhà họ Tần, cũng là gia chủ đời sau, kiếm thuật cao siêu, lúc này anh ta lăng không bay tới, thanh kiếm sắc hướng về phía sau Trương Hoài Lâm, trong mắt ngập tràn sát ý lạnh như băng.



Trương Hoài Lâm lảo đảo, khóe miệng chảy máu, đan điền đớn đau. Trông thấy chiếc xe cách đó không xa, anh bộc phát khát vọng sinh tồn.



“Dừng tay!” Lúc này người đàn ông la lên.



Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, thanh kiếm của Tần Thiềm đâm thẳng chẳng nao núng vào trái tim Trương Hoài Lâm.



Trương Hoài Lâm chật vật né tránh rồi ngã xuống ven đường lăn vài cái, thương thế nhất nhanh chóng nặng thêm. Anh chẳng đứng dậy được, chỉ có thể quay đầu căm hận nhìn Tần Thiềm.



Nhà họ Tần những người của mấy gia tộc khác lần lượt chạy tới.



“Giao thẻ bài ra đây!”



“Sao nhà họ Trương lại sinh ra đứa con trai như mày!”



Trương Hoài Lâm bảo: “Đúng, thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim ở trên người tôi, vì vậy tôi nghe thấy sự thật!” Nhà họ Trương của tôi dường như chết sạch là do nhà họ Tần ban tặng hết! Vì họ muốn lấy được bí tịch nhà họ Trương, vì cái gia tộc nói một là một của Thành phố A này!”



Tần Dương: “Mày ít ngậm máu phun người lại, lấy thẻ ra, đừng kéo dài thời gian.”



Thật ra những người khác nghe lời Trương Hoài Lâm nói cũng không cảm thấy bất ngờ gì lắm, dù sao bọn họ đã sớm đoán được có mờ ám. Thế nhưng lúc này người của Chính phủ ở bên ngoài, bọn họ càng phải để ý lợi ích của mình, chứ không phải đòi công bằng cho một người đã mất đi gia tộc.



“Việc này đã lâu lắm rồi, muốn truy xét không phải cứ hai ba ngày là xong. Trước tiên cháu cứ trả đồ lại cho chủ cũ, sau này chúng tôi sẽ đòi lại công bằng giúp cháu.” Tiền bối nhà họ Mộ Dung này chỉ muốn đem thẻ bài về, nhà mình tiêu tiền để rút được, hà cớ gì bị người khác chiếm lấy chứ?



“Đúng vậy, chuyện nhà cháu sau này lại nói, lấy thẻ bài ra trước.” Người nhà họ Văn cũng nổi điên. Trương Hoài Lâm leo lên đầu ông ta mà trộm, thậm chí suýt nữa là trộm thành công, thế chẳng phải là tát vào mặt bọn họ à? Chỉ vì nó mà kém tí nữa là nhà họ Văn bay luôn mấy ngàn vạn.



Trương Hoài Lâm nhìn khuôn từng mặt ích kỷ tự lợi này bèn bật nụ gằn lạnh trên mặt. Trong lòng anh ta bi phẫn, thế mà khi nãy anh ta còn có ít ảo tưởng mở toạc ra chân tướng có lẽ sẽ khiến nhà họ Tần chịu một ít trừng phạt. Song, sự thật là chuyện nhà họ Trương bị diệt sạch đối với những người khác mà nói chẳng liên quan chẳng quan trọng; thậm chí cũng chả có người quan tâm tới cái mạng này của anh.



Ở chỗ này không có công lý, không có đại nghĩa.



Lạy Chúa, Ngài có thể nghe tiếng nói của con hay không, con sẵn sàng trả giá bằng tất cả mọi thứ để có được sự hưởng ứng của Ngài. Chỉ cầu xin Ngài để cho những thứ bẩn thỉu này biến mất và để cho tội nhân gặp báo ứng!



Tần Thiềm mang theo kiếm đi tới.



“Đại sư huynh! Đại sư huynh, Trương sư huynh hiểu lầm mới làm ra chuyện thế này, anh…” Tần Ngọc hô một tiếng lại bị Tần Kỳ kéo trở về lập tức.



“Câm miệng đi, lúc này giả bộ ngây thơ làm gì!”



“Không muốn chủ động lấy ra, vậy chúng tao đành phải tự mình lấy. Tao nghe nói bị thương nặng là thẻ bài sẽ rơi ra khỏi cơ thể.” Tần Thiềm thản nhiên cho hay.



Bộ trưởng Bộ Võ cổ đến đón Trương Hoài Lâm bị người của các gia tộc khác ngăn ở bên ngoài, chẳng đi vào được.



“Đây là chuyện của thế gia võ cổ chúng tôi. Dựa theo hiệp định, mấy anh không thể tự tiện nhúng tay vào.”



“Hiệp định không cho phép các anh giết người!



“Giết người chỗ nào, chỉ để cho nó bị thương làm thẻ bài rơi ra thôi, sẽ không giết người.”



“Đúng thế đúng thế.”



Chẳng có ai cản, cảnh tượng này lộ ra trông thật hoang đường khi một nhóm người thờ ơ lạnh nhạt với chuyện giết người. Chẳng lẽ bọn họ thật sự cho rằng Tần Thiềm chỉ làm anh bị thương nặng thôi sao? Không, họ biết Tần Thiềm sẽ giết anh nhưng họ không thèm để ý tới, bọn họ chỉ muốn lấy thẻ, chấm dứt trò hề này.



Trương Hoài Lâm trừng mắt nhìn Tần Thiềm, hận ý đầy mắt dường như có thể hóa thành thực chất chảy ra.



Tần Thiềm giơ kiếm đâm về phía Trương Hoài Lâm. Hiện giờ bởi vì thẻ bài nên thế gia võ cổ đứng trước uy hiếp rất lớn, cho nên đã diễn trò thì phải diễn cho tròn vai, anh ta sẽ đâm trúng một chỗ nhìn như không trí mạng, để Trương Hoài Lâm sống thêm 2 phút nữa mới chết.



Thanh kiếm sắc bén phản chiếu ra ánh sáng lạnh lão, Trương Hoài Lâm ôm hận nhắm hai mắt lại.



Đột nhiên, một cảm giác diệu kỳ làm người ta run sợ xuất hiện.



Thanh kiếm của Tần Thiềm để kề bên ngoài cơ thể Trương Hoài Lâm và cứ thế không nhích lên được tí nữa, anh ta chỉ cảm thấy có dòng điện lướt qua từ bề mặt cơ thể, lông tơ dựng đứng hết lên.



Cảm giác của những người khác cũng vậy, trong nháy mắt cơ bắp căng cứng, sợ hãi mãnh liệt không có lý do khiến họ tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, giống như một con mèo có thể nảy lên bất cứ lúc nào.



Một bóng dáng được bọc trong áo choàng màu đen cứ như vậy đột nhiên xuất hiện trước mắt bọn họ giữa ban ngày ban mặt.



“Ta nghe thấy tiếng gọi của duc v0ng, cũng bởi được cảm hóa mà tới đây.” Giọng nữ thấp, mềm mại thần bí vừa bắt tai lại nguy hiểm.



!!!



Tại thời điểm này, trong đầu ai nấy như có pháo hoa nổ tung, họ ý thức được đó là Ngài! Chúa Tể! Là Chúa mà các thế lực trên cả nước đều khát vọng có thể triệu hiệu cho Ngài xuất hiện bấy giờ!



Đôi mắt bình tĩnh đến ngạo mạn của Tần Thiềm cũng chấn động.



Trương Hoài Lâm mở mắt ra, cảm động đến gần như rơi lệ. Là Chúa nghe được tiếng nói của anh và đến sao?



Bộ trưởng Bộ Võ cổ tức giận đến đỏ bừng vì bị chặn bên ngoài khi nãy đang ngây cả người, rồi run rẩy muốn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, nhưng vì tay đầy mồ hôi lại run cầm cập thế kia dẫn đến chuyện màn hình cảm ứng trục trặc, có bấm thế nào cũng không gõ được chữ.



Tại thời điểm này, một đệ tử thuộc gia tộc nào đó có tâm lý nhỉnh hơn ông ấy cũng lấy điện thoại di động ra, dù cũng run nhưng hành động gửi tin nhắn nhanh hơn.



...



Tô Nại ngồi trước máy tính, ngón tay gõ bàn phím thật nhanh, trên màn hình nhanh chóng nhấp nháy từng cái màn hình giám sát khác nhau.



Cách đây không lâu, Chính phủ lại một lần nữa gửi một vệ tinh giám sát quân sự lên bầu trời, tận lực chắc chắn rằng sẽ thu hết vào mắt mọi ngóc ngách của đất nước này.



Điện thoại di động sáng lên, đôi mắt của anh lia lên điện thoại di động rồi đồng tử co lại, đứng bật dậy ngay.



“Chúa Tể xuất hiện trong Thành phố B, nhà họ Văn.”



Chính phủ có lợi thế hơn so với các thế lực khác. Thứ nhất là sức mạnh giám sát của đất nước này.



Thứ hai, bọn họ vẫn là tổ chức có oai quyền và uy tín nhất trên mảnh đất này, mặc dù năm đó theo yêu cầu của gia tộc võ cổ nên họ thu hồi tất cả các máy giám sát ở nơi thế gia ở; nhưng có một ít đệ tử trong thế gia võ cổ không ngu xuẩn, nhìn rõ được nguy cơ mà các thế gia phải đối mặt nên chẳng từ chối hợp tác với Chính phủ, làm nằm vùng báo tin kịp thời.



Thứ ba, tổ chức này khổng lồ là thế nên có người của họ trên khắp đất nước, có thể đến bất cứ nơi nào kịp thời để mượn cơ hội rút thẻ.



Thứ tư, họ giàu nhất.



Mang theo người, mang theo tiền, xông lên! Thời cơ mượn cơ hội rút thẻ không thể mất, cấp bách!



...



Ở phía bên kia, cũng có người nhận được tin tức như thế. Người này đang ngồi trên một chuyến tàu, y hơi nheo mắt lại và khóe miệng lộ ra ý cười.



Y lấy máy tính ra khỏi ba lô của mình, mở nó ra gõ lách cách, nhanh chóng tuyên bố nhiệm vụ rõ ràng xuống dưới.



...



Trên mạng đã lưu hành các phiên bản khác nhau về cảnh tượng và cảm giác khi Chúa Tể hạ phàm, nhưng không có kinh nghiệm cá nhân sẽ vĩnh viễn chẳng thể nào tưởng tượng nổi cảm thụ lúc này.



E ngại lại sùng kính, mong mỏi lại sợ hãi.



Bóng dáng này rõ ràng không cao lớn hơn những người đàn ông trước mắt, nhưng nào có ai chú ý cái này, chỉ cảm thấy mình trở nên nhỏ bé như một con kiến hôi.



“Rút thẻ không?” Chúa Tể mỉm cười nói ra lời mấy người ở đây mơ ước muốn nghe.



“Rút” Tần Thiềm lập tức đáp lại, nhanh hơn một bước so với tất cả mọi người.



“Rất tốt.” Cây gậy gỗ nhỏ trên tay Giang Tinh Chước nhẹ nhàng vung lên, vòng xoáy sương trắng cuồn cuộn nổi, hồ chứa thể trong truyền thuyết của Chúa Tể xuất hiện.



Hình ảnh kỳ diệu và đáng kinh ngạc làm cho mọi người một lần nữa cảm thấy mình nhỏ bé.



10 lá bài phát sáng bay ra khỏi vòng xoáy và đứng trước Tần Thiềm.



Thẻ bài trong truyền thuyết này làm cho nhịp tim của Tần Thiềm đập rộn lên, bàn tay cầm chuôi kiếm toát ra một ít mồ hôi.



Giang Tinh Chước: “Xin vui lòng lật thẻ của anh.”



Tần Thiềm là người ngạo mạn, tư chất thông minh từ nhỏ, là người thừa kế Nhà họ Tần với võ nghệ cao cường được người ta được săn đón và xem thường người có địa vị thấp. Nhưng mà kể cả là anh ta thì anh ta vẫn vô thức lấy khăn để lau mồ hôi tay rồi mới vươn tay ra để chạm vào thẻ.



Trương Hoài Lâm cũng đầy khẩn trương và chờ mong, anh tin rằng Chúa sẽ trừng phạt kẻ ác, để ác giả ác báo. Cho dù bọn họ có cơ hội rút thẻ thì sao? Tất nhiên cũng chỉ là nhất thời cuồng hoan, bọn họ chẳng rút được cái gì đâu!



Thẻ đầu tiên lật, ánh sáng tan đi, để lộ một lá bài tỏa ra ánh sáng vàng non với hoa văn mỹ lệ và ký tự thần bí.



Vàng?



Bọn họ đã biết thẻ vàng là thẻ bài cấp cao, mỗi một thẻ đều có thể ban cho người sử dụng năng lực thiên thần!



Trong lúc nhất thời tâm tư ai nấy chuyển trăm lần, tâm tình khác nhau, mà người nhà họ Tần thì lộ ra vẻ vui sướng. Hô hấp của Tần Thiềm dồn dập nhưng rất khó phát hiện, anh ta nhìn về phía Giang Tinh Chước.



Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng anh, vận may không tệ, rút được thẻ SSR không giới hạn, thần kiếm thượng cổ "Liệt Thiên".”



Thẻ hóa thành ánh sáng, hình thành một thanh kiếm giữa không trung. Chẳng cần Giang Tinh Chước giải thích, trong nháy mắt tất cả mọi người đã biết thanh kiếm này là thần binh lợi khí vì toàn thân nó tản ra lực uy hiếp vô hình, nếu người ta nhìn chăm chú sẽ phảng phất cảm nhận được bị hơi thở sắc bén đâm cho nhói đau.



“Liệt Thiên.” Tần Thiềm nhìn chằm chằm thanh kiếm lơ lửng trên không trung trước mắt với ánh mắt sáng quắc. Anh ta vươn tay cầm chuôi kiếm, thử vung nó về phía một gốc cây lớn không có người.



Một lần vẫy đó cũng chẳng nặng, thậm chí Tần Thiềm chỉ vận dụng một chút nội lực, ấy mà đại thụ bị bổ ra ngay trong tích tắc. Không chỉ như vậy, cây cối phía sau cái cây cũng bị chặt dạt thành một đường, bụi cây phía sau cây và một tảng đá lớn cũng bị bổ ra nhanh chóng. Đường kiếm khí kia nhẹ nhàng vung ra là đã xông thẳng lên vô cùng ngang ngược. Nó đi thẳng một đường đến khi đụng vào một vách núi mới dừng lại, mà trên vách núi, có một vết bổ sâu khắc trên đó, có thể nói là thấy mà giật mình.



Khán giả choáng váng, chính bản thân Tần Thiềm cũng hoảng. Một tích tắc này, trong đầu bọn họ đột nhiên hiện lên bóng dáng màu đỏ chợt xuất hiện ở Thành phố A, thiếu nữ dùng một kiếm bổ ra con quái vật khổng lồ. Nhà họ Tần bọn họ trăm lần không tìm được cô nàng, ngay cả Chính phủ bên kia cũng không có tin tức, thần bí đến cực điểm.



Tuy nhiên, tại thời điểm này áo choàng màu đỏ đã trở thành một dấu hiệu cho các tín đồ của Chúa, cộng với thanh kiếm trên tay Tần Thiềm, họ không thể không nghi ngờ rằng cô gái nọ chẳng phải là cao nhân thần bí gì, mà cô ấy chính là người may mắn có được thẻ bài. Thậm chí có khả năng cô ấy còn sở hữu một vũ khí của thần binh cấp SSR! Cô ấy là một tín đồ của Chúa tể, cứ như vậy đã có thể giải thích sự xuất hiện đột ngột và đột nhiên biến mất của cô nàng.



Nhưng lúc này bọn họ chẳng để ý đến thiếu nữ thần bí kia mà thay vào đó là thanh kiếm trên tay Tần Thiềm, hệt như nó cũng làm được dạng như bổ đôi con quái vật khổng lồ.



Tưởng tượng cảnh đó, hơi thở của ai nấy đều tăng lên, trong mắt chỉ có sự thèm thuồng như muốn hóa thành thực chất với thanh kiếm đó. Có thanh kiếm này, nhà họ Tần còn sợ cái gì?



Khi nãy khuôn mặt của Trương Hoài Lâm hồng lên đôi chút nhờ vào sự xuất hiện của Giang Tinh Chước thì nay đã dần trắng ởn.



Tần Thiềm thu thần kiếm thượng cổ, không nhín nhịn được bèn đưa tay chạm vào lá bài thứ hai.



Lật thẻ bài thứ hai, vẫn còn hoa văn và từ ngữ.



“Chúc mừng anh đã rút trúng một viên Thuốc Phục Hồi.”



Thuốc Phục Hồi! Bọn họ cũng biết, cho dù là Thuốc Phục Hồi cấp bậc bình thường nhất cũng là thứ tốt!



Lật thẻ bài thứ ba, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.



Đến rồi! Tất nhiên rút thẻ trong truyền thuyết sẽ rút được con dao nhỏ bình thường!



Lật thẻ bài thứ tư, là một bình Dịch Tẩy Tủy.



Lật thẻ bài thứ năm, là cuốn bí tịch bị rách của thần kiếm thượng cổ.



Lật thẻ bài thứ sáu, là một cái gương Thất Kinh Bát Mạch.



Lật thẻ bài thứ bảy, lại là cuốn bí tịch bị rách của thần kiếm thượng cổ.



Thẻ thứ tám...



Tần Thiềm giống như gặp may mắn tối đa, 10 lá bài chẳng có lá nào trống. Ngoại trừ con dao bình thường, hầu như tất cả đều là những thứ vô cùng hữu dụng, nhất là cuốn bí tịch của thần kiếm thượng cổ. Dù rằng nó là quyển bị thiếu, đọc chữ trên đó còn muốn hoa đầu chóng mặt, nhưng đây là bí tịch của thần kiếm thượng cổ đó! Một khi hiểu được chỗ nào, một khi luyện thành, cái gì mà gọi là thiên nhân hợp nhất, trường sinh bất lão không chừng cũng thành sự thật!



Người ngoài cuộc đỏ mắt đến cực điểm, tham lam lại oán hận, vốn Tần Thiềm đã là con cưng của trời, nay ngay cả vận may cũng đỏ như thế?



Từ đầu có được thẻ Tăng Gấp Đôi và cách đây không lâu đã hạ gục hết nhà họ Tần, nay họ Mộ Dung đã thành thứ không đáng kể trong chớp mắt dù rõ ràng gia tộc đầu tiên đạt được tư cách rút thẻ là nhà bọn họ. Tiền bối họ Mộ Dung này nóng lòng, lập tức mở lời: “Xin hãy để tôi rút một bộ!”



Tần Dương nói ngay: “Theo thứ tự trước sau được không? Nhà cháu vẫn chưa rút xong đâu. Tôi cũng rút một bộ, được không?”



“Tôi cũng muốn tôi cũng muốn!” Người của các gia tộc khác lập tức tranh nhau lên tiếng.



“Tôi cũng muốn!” Quan chức Chính phủ bên ngoài cũng hét lên tan nát cõi lòng.



“...”



Tất cả mọi người đều muốn rút thẻ, Tần Thiềm lại không có ý định nhường chỗ cho người khác, cảm giác trên trời rớt xuống cái bánh vừa nguy hiểm lại mê người. Anh ta thấy không ổn, lại nhịn không được mà thốt lên: “Tôi muốn rút thêm một bộ nữa.”



Thêm một bộ nữa là được rồi, anh ta nghĩ thầm trong lòng, sau đó để cho Tần Dương tới rút.



10 thẻ bay ra khỏi hồ chứa thẻ, rơi xuống trước mặt Tần Thiềm.



Lần này vận may của anh ta vẫn rất tốt, 10 thẻ bài, 10 cái thẻ có tỷ lệ rơi đồ, dù có tồi tệ nhất cũng sở hữu một con dao nhỏ vô cùng bình thường. Những cái này đã được vô số người trong và ngoài bức tường ngấp nghé và ao ước có được dù chỉ là một thẻ thì nay anh ta có những 20 tấm.



Cảm giác giàu xổi qua một đêm này khiến cho nhịp tim của Tần Thiềm đập dồn hơn, máu chảy nhanh trong mạch máu, anh ta không thể không nói: “Rút thêm một bộ khác.”



“Đại ca?” Tần Dương không nhịn được bèn kêu một tiếng.



“Bây giờ anh đang có vận may, rút ra thêm một bộ nữa.” Tần Thiềm cho hay.



Số đỏ của Tần Thiềm này không tốt như lúc rút hai bộ trước, anh ta rút trúng 5 lá bài trống. Ấy mà cảm giác của anh ta giờ đây chẳng phải là kịp thời thu tay, thay vào đó là cho rằng vận may mình chưa ổn, tiếp tục nữa ắt vận số sẽ trở về. Vì thế sau khi kết thúc bộ bài này, Tần Thiềm: “Lại thêm một bộ!”



“Lại thêm một bộ!”



“Bộ cuối cùng!”



“Bộ cuối cùng!”



Rút thẻ dần dà choán hết trí óc, Tần Thiềm chẳng màng Tần Dương đang bất mãn mà cứ rút từng bộ một. Rất nhanh, tài sản nhà họ Tần đã bị anh ta dùng sạch sành sanh.



“Lần nữa!”



Giang Tinh Chước: “Thật đáng tiếc, anh không còn tiền nữa.”



Tần Thiềm sững sờ, Tần Dương có sắc mặt khó coi, ánh mắt gã nhìn Tần Thiềm có vẻ oán hận. Tuy nói ai rút thẻ cũng có lợi cho nhà họ Tần bọn họ, nhưng người khác rút ra chắc chắn khác với tự mình rút. Tự mình rút thẻ có thể chọn và giữ lại cái thẻ tốt nhất, còn những người không rút thẻ ở đây chỉ có thể cầm cái thứ người ta chừa lại. Gã cũng muốn có được thần kiếm thượng cổ đấy! Hơn nữa rõ ràng cũng là con của nhà họ Tần, hai người vẫn có phần trong tài sản, mắc gì Tần Thiềm cầm luôn phần của gã và dùng sạch? Thật đúng làm người ta tức giận, song, việc cũng đã tới nước này, gã chỉ đành nuốt xuống cơn tức. Chờ khi mọi chuyện kết thúc, gã phải lấy một nửa thẻ bài mới được!



Nhà họ Tần rút thẻ xong là tới ngay nhà họ Mộ Dung. Vị Tiền bối họ Mộ Dung này đã liên lạc với nhà họ Mộ Dung và nhà họ Vạn, nhà họ Vạn nguyện ý cho nhà họ Mộ Dung mượn tiền để rút thẻ.



Có vận may của Tần Thiềm bùng nổ, có thể nói là qua một đêm là giàu sụ, ai nấy chờ rút thẻ phía sau đã ngàn lần đỏ mắt, đồng thời sinh ra ảo giác rằng mình rút thẻ rồi sẽ phất nhanh y thế, chứ đừng nói đến nhà Mộ Dung và nhà họ Vạn. Do có Mộ Dung Ảnh và Vạn Dung làm mẫu, bọn họ luôn cho rằng mình sẽ lén rút thẻ rồi làm người ta sợ hãi vì vận may của mình.



Tuy nhiên trên thực tế, một khi họ bắt đầu rút thẻ, họ sẽ thấy mình đen thui không thể đen hơn, nhất là dưới sự hỗ trợ của Tần Thiềm.



10 thẻ, vị tiền bối già này rút được tận 9 con dao bình thường và một cái thẻ tuổi thọ một tháng.




“Tôi không tin, thêm một lần nữa!”



“A! Tôi không tin! Xin hãy để tôi rút một bộ nữa!”



“Lại nữa lại nữa!”



“...”



Cho đến khi tiền cạn kiệt, 20 bộ bài, tiền bối nhà họ Mộ Dung này cũng chỉ rút được 2 lá bài có kỹ năng tấn công lần lượt là Chùy Xương Vỡ và Roi Đầu Rắn. Nhưng so với thần kiếm thượng cổ, hai vũ khí này cũng chỉ là hàng tép riu mà thôi.



“Tay cũng thối quá rồi, nhà họ Vạn muốn khóc luôn.”



Ông lão họ Mộ Dung nghe được tiếng xì xào bàn tán thì nước mắt suýt nữa rơi.



Kỳ thật vận khí của lão Mộ Dung cũng không phải là kém cho lắm, chẳng qua bọn họ muốn rút được thứ có kỹ năng tấn công hơn. Tần Thiềm đã nâng cao sự tham lam trong họ, hà cớ gì chỉ có nhà họ Tần mới có thể có bí tịch thượng cổ thần khí và kiếm tiên? Bọn họ không tin nhà họ Tần có cái gì gọi là con cưng được trời chọn, rõ ràng là một đám đê tiện trơ tráo. Nhìn coi, người sống sót duy nhất của nhà họ Trương vẫn còn ở đây, vừa rồi còn thiếu chút nữa bị diệt khẩu! Ngay cả cái phường như thế mà nhà họ Tần còn rút được thứ tốt bực này, mắc cái gì mà chúng ta không rút được chứ?



Không cam lòng, ghen tuông và tham lam mãnh liệt hóa thành năng lượng, Giang Tinh Chước vui vẻ nhận hết thảy; cây gậy gỗ nhỏ nhẹ nhàng vung lên, từng lá bài thần kỳ từ trong hồ chứa thẻ bay ra. Theo đà từng người rút thẻ, cảm xúc của khán giả cũng trập trùng lên xuống, đôi mắt đỏ như máu hệt con bạc đỏ au cả mắt đánh bạc. Toàn bộ khu vực được bao phủ bởi một cảm giác điên rồ khó mà diễn tả nổi.



...



Một nhóm người đang lén lút mò mẫm từ phía bên kia của ngọn núi, giấu mình ở một khe núi, thông qua kính viễn vọng để xem những gì đang xảy ra bên kia.



“Ông Chủ, chúng tôi đến rồi.”



“Rất tốt.”



...



Ngược lại, người thối tay như lão Mộ Dung chẳng có người thứ hai, người có vận đỏ như Tần Thiềm cũng chẳng có thêm. Nhưng hoặc nhiều hoặc ít, ai nấy đã có thu hoạch không tệ.



Sắc mặt Trương Hoài Lâm đổi từ trắng đến xanh, ánh mắt nhìn Giang Tinh Chước chuyển từ vui mừng sang khiếp sợ rồi đến phẫn nộ và tuyệt vọng, vì sao? Anh không hiểu, anh đau đớn khôn cùng. Cha mẹ anh em của anh, toàn bộ trên dưới sư môn, toàn là anh hùng hào kiệt mang chí lớn, toàn bộ bọn họ đã bị đám tiểu nhân ích kỷ của nhà họ Tần hại chết vì tư lợi. Nhưng chính loại người này và ở thời khắc này lại thành người chiến thắng lớn nhất, có được thứ vũ khí và bí tịch đứng trên trăm ngàn người.



Mà những gia tộc khác ở đây chẳng khá hơn là bao. Đối mặt với một người đàn ông bất lực và đáng thương, họ chỉ quan tâm đến lợi ích riêng mình, máu lạnh vô tình, ấy thế tại thời điểm này cũng có những thẻ bài ấy.



Đây là thói đời gì đây? Tại sao người tốt không gặp lành mà kẻ xấu có tất cả mọi thứ?



Bấy giờ người rút thẻ cuối cùng không có tiền. Họ kìm không được mà bóp cổ tay, thầm tức những năm qua chẳng vơ vét của cải cho đủ.



Dù quan chức Chính phủ kêu rút thẻ nhưng ông ta chẳng có nhiều tiền để rút. Thỉnh thoảng ông ta nhìn vào điện thoại di động với lòng như lửa đốt. Chuyện muốn kết thúc rồi mà sao còn chưa chạy tới? Nhanh đi!!



Giang Tinh Chước xoay người khiến ông ta gấp đến độ thiếu chút chữa là đầu chảy máu. Những tưởng Giang Tinh Chước muốn đi, ai ngờ cô chỉ xoay người và nhìn về phía Trương Hoài Lâm.



Da đầu mấy người nhà họ Tần trong nháy mắt căng thẳng.



“Thẻ nòng cốt của anh xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, ta có thể cho anh một cơ hội rút thẻ miễn phí, muốn rút thẻ không?” Giọng nói dịu dàng và nguy hiểm của cô vang lên bên tai tạo một cảm giác khoan dung kỳ lạ, hệt như lòng Thần thương hại thế nhân khi Ngài ở trên chúng sinh, ấy nhưng cũng làm cho mọi người cảm thấy hợp lý. Ngài sẵn sàng cúi đầu nhìn vào thế giới bi thảm này cũng đủ để người ta cảm động.



Trương Hoài Lâm ngửa đầu nhìn cô mà ngơ ngẩn, cả thảy những cảm xúc trước đó đã biến sạch chẳng còn dấu vết, chỉ còn lại cảm động khi anh nhìn cô. Ngài không quên anh, Ngài nghe thấy giọng nói của anh mà đến!



Điều tồi tệ nhất đã xảy ra, sắc mặt Tần Thiềm và Tần Dương chẳng tốt lắm. Trước mắt đã biết Chúa Tể hạ phàm có hai khả năng, một là thẻ nòng cốt của ai đó xuất hiện trong hồ chứa thẻ của cô; loại khác là Ngài phiêu diêu tình cờ đi ngang qua và nghe được giọng cầu nguyện cho nên xuất hiện, trường hợp này sẽ không cho người ta rút thẻ miễn phí. Vốn cả đám còn ôm lòng cầu may rằng Giang Tinh Chước xuất hiện vì dạng thứ hai.



Ngờ đâu lại đúng là loại đầu tiên.



Nhưng mà chắc không có việc gì, cơ hội rút thẻ miễn phí chỉ có một lần, một lần mới có 10 thẻ. Trên tay bọn họ hiện tại có mấy chục thẻ bài mà chỉ có 1 lá SSR, dù sao đi chăng nữa Trương Hoài Lâm không thể nào đánh lại bọn họ, cùng lắm bọn họ tạm thời không giết được nó mà thôi.



Nghĩ như vậy, cơ thể họ buông lõng chẳng ít.



“Tôi rút.” Trương Hoài Lâm trả lời.



Thanh gỗ nhỏ nhẹ nhàng vẫy, 10 thẻ đến như đã hẹn.



“Xin vui lòng lật thẻ của anh.”



Lo lắng Trương Hoài Lâm rút được thứ tốt không chỉ có nhà họ Tần, đám thấy chết không cứu có ít nhiều chột dạ, sợ ẩu sao lại tạo cho mình một kẻ địch nguy hiểm. Bởi vậy từng đôi mắt khẩn trương nhìn chòng chọc vào tay Trương Hoài Lâm.



Trương Hoài Lâm hít sâu một hơi, lật thẻ bài đầu tiên.



Thẻ đầu tiên lật lên, là Thuốc Phục Hồi.



Người xem thở phào nhẹ nhõm, chỉ là Thuốc Phục Hồi.



Thuốc Phục Hồi vào cơ thể của Trương Hoài Lâm sửa chữa nội thương và mắt cá chân của anh.



Lật thẻ bài thứ hai, là một thẻ trống.



Khán giả rất vui mừng, tuyệt vời!



Lật thẻ bài thứ ba, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.



Chỉ còn lại 7 thẻ nữa!



Mặc dù là người gọi ra ra Giang Tinh Chước nhưng dường như vận may của Trương Hoài Lâm cũng thật bình thường, liên tiếp rút mấy tấm mà chả có cái gì vô cùng có lợi cho anh. Anh có kẻ thù, hơn nữa hiện tại kẻ thù từ mạnh mẽ đã biến thành mạnh mẽ khôn cùng. Người bình thường không bảo vệ được anh, cho nên anh cần thứ có sức phòng ngự hoặc lực chức năng tấn công vô cùng trâu bò. Nhưng cho đến khi chỉ còn lại hai lá bài cuối cùng, anh chẳng rút được hai vật phẩm mình cần nhất.



Không phải tất cả các chủ sở hữu thẻ nòng cốt chắc chắn sẽ rút trúng thẻ nòng cốt của riêng mình, dù gì thì trong hồ chứa thẻ của cô có nhiều thẻ thế kia cơ mà.



Dưới mũ, đôi mắt ôn hòa của Giang Tinh Chước tỏ ý tiếc nuối... rõ ràng rút được thẻ gì toàn do cô ngầm làm trong mờ ám.



Chỉ còn lại hai thẻ cuối cùng.



Tại thời điểm này, cuối cùng mấy chiếc xe quân sự cũng tới, người đứng đầu căn cứ quân sự của thành phố sải bước chạy tới cùng cấp dưới của mình. Càng đến gần, họ càng cảm nhận được sự kỳ diệu xen lẫn quái dị hệt như bước vào một miền không gian sền sệt bí ẩn và yên tĩnh, ngay cả gió cũng biến mất.



Vừa rồi khi xuống xe còn hùng hổ, bước chân Trung tướng dần dần chậm lại, mồ hôi lạnh chảy ra, theo bản năng sờ súng ở thắt lưng.



Sự chú ý của mọi người đổ dồn hết vào Trương Hoài Lâm và hai lá bài cuối cùng. Trung tướng và lính của ông cũng chậm lại và đứng bên ngoài và quan sát.



Ngón tay Trương Hoài Lâm run rẩy rất mạnh, run lật bật lật thẻ bài thứ chín, nó lộ ra hoa văn và chữ viết.



Dường như Giang Tinh Chước gặp được chuyện ngoài ý muốn, nói: “Không biết nên nói vận may của anh tốt hay xấu, anh rút được mực cho Bút Phán Quan Của Ác Ma, có thể viết 100 chữ.”



Chẳng ai trong số những người có mặt ở đây biết Bút Phán Quan Của Ác Ma là gì và làm thế nào để viết.



Tuy nhiên, Tô Nại, người đang theo dõi và lắng nghe tất cả mọi thứ ở đây thông qua máy quay phim mini và máy nghe lén trên người Trung tướng, đã co rụt đồng tử. Bút Phán Quan Của Ác Ma là cây bút dẫn đến chuyện tự giết lẫn nhau của Đỉa Độc. Những lá bài mà Đỉa Độc rút được đã bị Tào Văn thu lại hết, sau đó được Tưởng Anh Hào đưa đến Trung ương, Bút Phán Quan Của Ác Ma đó đang ở trong két sắt ở văn phòng Tổng thống. Chẳng qua cây bút đó đã không còn mực, coi như là phế thải.



Mà giờ đây Trương Hoài Lâm đã lấy được mực.



Mặc dù không biết Bút Phán Quan Của Ác Ma là gì, nhưng rõ ràng không có bút mà chỉ có mực là vô ích.



Tần Thiềm cũng nhịn không được sinh ra một loại cảm giác quả nhiên mình là con cưng được trời chọn, bằng không sao anh ta lại may mắn nhường này? Trương Hoài Lâm chỉ còn lại lá bài cuối cùng, cho dù lá bài cuối cùng là SSR thì sao chứ? Anh ta cũng có một tấm SSR.



Trương Hoài Lâm có vẻ chán nản, Thần cho anh cơ hội rút thẻ miễn phí mà anh lại thế này. Anh nghe được Tần Dương thốt ra một tiếng cười nhạo: “Này, tay của mày rất kém nha, có muốn để Tần Thiềm rút giúp mày không, lạng quạng sao coi chừng rút được thứ tốt đấy.”



Gân xanh trên trán Trương Hoài Dương nổi lên, anh nhắm chặt mắt lại và đưa tay chạm vào lá bài cuối cùng.



Lá bài cuối cùng, cơ hội cuối cùng, luôn luôn là thứ khiến người ta căng thẳng nhất. Anh có thể trở mình từ bức đường cùng, khởi tử hồi sinh sao? Tất cả mọi người đang mong mỏi và trông mong.



Chương 30: Thế gia võ cổ rút thẻ



Edit + Beta: Basic Needs




………..



Cuối cùng, bóng dáng của Trương Hoài Lâm đã xuất hiện trước mắt, đôi mắt của người đàn ông sáng lên, ngay lập tức đẩy cửa xe.



Nhưng một giây sau, phía sau Trương Hoài Lâm xuất hiện một bóng dáng truy đuổi khác, chính là Tần Thiềm. Tần Thiềm là đệ tử ưu tú nhất nhà họ Tần, cũng là gia chủ đời sau, kiếm thuật cao siêu, lúc này anh ta lăng không bay tới, thanh kiếm sắc hướng về phía sau Trương Hoài Lâm, trong mắt ngập tràn sát ý lạnh như băng.



Trương Hoài Lâm lảo đảo, khóe miệng chảy máu, đan điền đớn đau. Trông thấy chiếc xe cách đó không xa, anh bộc phát khát vọng sinh tồn.



“Dừng tay!” Lúc này người đàn ông la lên.



Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, thanh kiếm của Tần Thiềm đâm thẳng chẳng nao núng vào trái tim Trương Hoài Lâm.



Trương Hoài Lâm chật vật né tránh rồi ngã xuống ven đường lăn vài cái, thương thế nhất nhanh chóng nặng thêm. Anh chẳng đứng dậy được, chỉ có thể quay đầu căm hận nhìn Tần Thiềm.



Nhà họ Tần những người của mấy gia tộc khác lần lượt chạy tới.



“Giao thẻ bài ra đây!”



“Sao nhà họ Trương lại sinh ra đứa con trai như mày!”



Trương Hoài Lâm bảo: “Đúng, thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim ở trên người tôi, vì vậy tôi nghe thấy sự thật!” Nhà họ Trương của tôi dường như chết sạch là do nhà họ Tần ban tặng hết! Vì họ muốn lấy được bí tịch nhà họ Trương, vì cái gia tộc nói một là một của Thành phố A này!”



Tần Dương: “Mày ít ngậm máu phun người lại, lấy thẻ ra, đừng kéo dài thời gian.”



Thật ra những người khác nghe lời Trương Hoài Lâm nói cũng không cảm thấy bất ngờ gì lắm, dù sao bọn họ đã sớm đoán được có mờ ám. Thế nhưng lúc này người của Chính phủ ở bên ngoài, bọn họ càng phải để ý lợi ích của mình, chứ không phải đòi công bằng cho một người đã mất đi gia tộc.



“Việc này đã lâu lắm rồi, muốn truy xét không phải cứ hai ba ngày là xong. Trước tiên cháu cứ trả đồ lại cho chủ cũ, sau này chúng tôi sẽ đòi lại công bằng giúp cháu.” Tiền bối nhà họ Mộ Dung này chỉ muốn đem thẻ bài về, nhà mình tiêu tiền để rút được, hà cớ gì bị người khác chiếm lấy chứ?



“Đúng vậy, chuyện nhà cháu sau này lại nói, lấy thẻ bài ra trước.” Người nhà họ Văn cũng nổi điên. Trương Hoài Lâm leo lên đầu ông ta mà trộm, thậm chí suýt nữa là trộm thành công, thế chẳng phải là tát vào mặt bọn họ à? Chỉ vì nó mà kém tí nữa là nhà họ Văn bay luôn mấy ngàn vạn.



Trương Hoài Lâm nhìn khuôn từng mặt ích kỷ tự lợi này bèn bật nụ gằn lạnh trên mặt. Trong lòng anh ta bi phẫn, thế mà khi nãy anh ta còn có ít ảo tưởng mở toạc ra chân tướng có lẽ sẽ khiến nhà họ Tần chịu một ít trừng phạt. Song, sự thật là chuyện nhà họ Trương bị diệt sạch đối với những người khác mà nói chẳng liên quan chẳng quan trọng; thậm chí cũng chả có người quan tâm tới cái mạng này của anh.



Ở chỗ này không có công lý, không có đại nghĩa.



Lạy Chúa, Ngài có thể nghe tiếng nói của con hay không, con sẵn sàng trả giá bằng tất cả mọi thứ để có được sự hưởng ứng của Ngài. Chỉ cầu xin Ngài để cho những thứ bẩn thỉu này biến mất và để cho tội nhân gặp báo ứng!



Tần Thiềm mang theo kiếm đi tới.



“Đại sư huynh! Đại sư huynh, Trương sư huynh hiểu lầm mới làm ra chuyện thế này, anh…” Tần Ngọc hô một tiếng lại bị Tần Kỳ kéo trở về lập tức.



“Câm miệng đi, lúc này giả bộ ngây thơ làm gì!”



“Không muốn chủ động lấy ra, vậy chúng tao đành phải tự mình lấy. Tao nghe nói bị thương nặng là thẻ bài sẽ rơi ra khỏi cơ thể.” Tần Thiềm thản nhiên cho hay.



Bộ trưởng Bộ Võ cổ đến đón Trương Hoài Lâm bị người của các gia tộc khác ngăn ở bên ngoài, chẳng đi vào được.



“Đây là chuyện của thế gia võ cổ chúng tôi. Dựa theo hiệp định, mấy anh không thể tự tiện nhúng tay vào.”



“Hiệp định không cho phép các anh giết người!



“Giết người chỗ nào, chỉ để cho nó bị thương làm thẻ bài rơi ra thôi, sẽ không giết người.”



“Đúng thế đúng thế.”



Chẳng có ai cản, cảnh tượng này lộ ra trông thật hoang đường khi một nhóm người thờ ơ lạnh nhạt với chuyện giết người. Chẳng lẽ bọn họ thật sự cho rằng Tần Thiềm chỉ làm anh bị thương nặng thôi sao? Không, họ biết Tần Thiềm sẽ giết anh nhưng họ không thèm để ý tới, bọn họ chỉ muốn lấy thẻ, chấm dứt trò hề này.



Trương Hoài Lâm trừng mắt nhìn Tần Thiềm, hận ý đầy mắt dường như có thể hóa thành thực chất chảy ra.



Tần Thiềm giơ kiếm đâm về phía Trương Hoài Lâm. Hiện giờ bởi vì thẻ bài nên thế gia võ cổ đứng trước uy hiếp rất lớn, cho nên đã diễn trò thì phải diễn cho tròn vai, anh ta sẽ đâm trúng một chỗ nhìn như không trí mạng, để Trương Hoài Lâm sống thêm 2 phút nữa mới chết.



Thanh kiếm sắc bén phản chiếu ra ánh sáng lạnh lão, Trương Hoài Lâm ôm hận nhắm hai mắt lại.



Đột nhiên, một cảm giác diệu kỳ làm người ta run sợ xuất hiện.



Thanh kiếm của Tần Thiềm để kề bên ngoài cơ thể Trương Hoài Lâm và cứ thế không nhích lên được tí nữa, anh ta chỉ cảm thấy có dòng điện lướt qua từ bề mặt cơ thể, lông tơ dựng đứng hết lên.



Cảm giác của những người khác cũng vậy, trong nháy mắt cơ bắp căng cứng, sợ hãi mãnh liệt không có lý do khiến họ tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, giống như một con mèo có thể nảy lên bất cứ lúc nào.



Một bóng dáng được bọc trong áo choàng màu đen cứ như vậy đột nhiên xuất hiện trước mắt bọn họ giữa ban ngày ban mặt.



“Ta nghe thấy tiếng gọi của duc v0ng, cũng bởi được cảm hóa mà tới đây.” Giọng nữ thấp, mềm mại thần bí vừa bắt tai lại nguy hiểm.



!!!



Tại thời điểm này, trong đầu ai nấy như có pháo hoa nổ tung, họ ý thức được đó là Ngài! Chúa Tể! Là Chúa mà các thế lực trên cả nước đều khát vọng có thể triệu hiệu cho Ngài xuất hiện bấy giờ!



Đôi mắt bình tĩnh đến ngạo mạn của Tần Thiềm cũng chấn động.



Trương Hoài Lâm mở mắt ra, cảm động đến gần như rơi lệ. Là Chúa nghe được tiếng nói của anh và đến sao?



Bộ trưởng Bộ Võ cổ tức giận đến đỏ bừng vì bị chặn bên ngoài khi nãy đang ngây cả người, rồi run rẩy muốn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, nhưng vì tay đầy mồ hôi lại run cầm cập thế kia dẫn đến chuyện màn hình cảm ứng trục trặc, có bấm thế nào cũng không gõ được chữ.



Tại thời điểm này, một đệ tử thuộc gia tộc nào đó có tâm lý nhỉnh hơn ông ấy cũng lấy điện thoại di động ra, dù cũng run nhưng hành động gửi tin nhắn nhanh hơn.



...



Tô Nại ngồi trước máy tính, ngón tay gõ bàn phím thật nhanh, trên màn hình nhanh chóng nhấp nháy từng cái màn hình giám sát khác nhau.



Cách đây không lâu, Chính phủ lại một lần nữa gửi một vệ tinh giám sát quân sự lên bầu trời, tận lực chắc chắn rằng sẽ thu hết vào mắt mọi ngóc ngách của đất nước này.



Điện thoại di động sáng lên, đôi mắt của anh lia lên điện thoại di động rồi đồng tử co lại, đứng bật dậy ngay.



“Chúa Tể xuất hiện trong Thành phố B, nhà họ Văn.”



Chính phủ có lợi thế hơn so với các thế lực khác. Thứ nhất là sức mạnh giám sát của đất nước này.



Thứ hai, bọn họ vẫn là tổ chức có oai quyền và uy tín nhất trên mảnh đất này, mặc dù năm đó theo yêu cầu của gia tộc võ cổ nên họ thu hồi tất cả các máy giám sát ở nơi thế gia ở; nhưng có một ít đệ tử trong thế gia võ cổ không ngu xuẩn, nhìn rõ được nguy cơ mà các thế gia phải đối mặt nên chẳng từ chối hợp tác với Chính phủ, làm nằm vùng báo tin kịp thời.



Thứ ba, tổ chức này khổng lồ là thế nên có người của họ trên khắp đất nước, có thể đến bất cứ nơi nào kịp thời để mượn cơ hội rút thẻ.



Thứ tư, họ giàu nhất.



Mang theo người, mang theo tiền, xông lên! Thời cơ mượn cơ hội rút thẻ không thể mất, cấp bách!



...



Ở phía bên kia, cũng có người nhận được tin tức như thế. Người này đang ngồi trên một chuyến tàu, y hơi nheo mắt lại và khóe miệng lộ ra ý cười.



Y lấy máy tính ra khỏi ba lô của mình, mở nó ra gõ lách cách, nhanh chóng tuyên bố nhiệm vụ rõ ràng xuống dưới.



...



Trên mạng đã lưu hành các phiên bản khác nhau về cảnh tượng và cảm giác khi Chúa Tể hạ phàm, nhưng không có kinh nghiệm cá nhân sẽ vĩnh viễn chẳng thể nào tưởng tượng nổi cảm thụ lúc này.



E ngại lại sùng kính, mong mỏi lại sợ hãi.



Bóng dáng này rõ ràng không cao lớn hơn những người đàn ông trước mắt, nhưng nào có ai chú ý cái này, chỉ cảm thấy mình trở nên nhỏ bé như một con kiến hôi.




“Rút thẻ không?” Chúa Tể mỉm cười nói ra lời mấy người ở đây mơ ước muốn nghe.



“Rút” Tần Thiềm lập tức đáp lại, nhanh hơn một bước so với tất cả mọi người.



“Rất tốt.” Cây gậy gỗ nhỏ trên tay Giang Tinh Chước nhẹ nhàng vung lên, vòng xoáy sương trắng cuồn cuộn nổi, hồ chứa thể trong truyền thuyết của Chúa Tể xuất hiện.



Hình ảnh kỳ diệu và đáng kinh ngạc làm cho mọi người một lần nữa cảm thấy mình nhỏ bé.



10 lá bài phát sáng bay ra khỏi vòng xoáy và đứng trước Tần Thiềm.



Thẻ bài trong truyền thuyết này làm cho nhịp tim của Tần Thiềm đập rộn lên, bàn tay cầm chuôi kiếm toát ra một ít mồ hôi.



Giang Tinh Chước: “Xin vui lòng lật thẻ của anh.”



Tần Thiềm là người ngạo mạn, tư chất thông minh từ nhỏ, là người thừa kế Nhà họ Tần với võ nghệ cao cường được người ta được săn đón và xem thường người có địa vị thấp. Nhưng mà kể cả là anh ta thì anh ta vẫn vô thức lấy khăn để lau mồ hôi tay rồi mới vươn tay ra để chạm vào thẻ.



Trương Hoài Lâm cũng đầy khẩn trương và chờ mong, anh tin rằng Chúa sẽ trừng phạt kẻ ác, để ác giả ác báo. Cho dù bọn họ có cơ hội rút thẻ thì sao? Tất nhiên cũng chỉ là nhất thời cuồng hoan, bọn họ chẳng rút được cái gì đâu!



Thẻ đầu tiên lật, ánh sáng tan đi, để lộ một lá bài tỏa ra ánh sáng vàng non với hoa văn mỹ lệ và ký tự thần bí.



Vàng?



Bọn họ đã biết thẻ vàng là thẻ bài cấp cao, mỗi một thẻ đều có thể ban cho người sử dụng năng lực thiên thần!



Trong lúc nhất thời tâm tư ai nấy chuyển trăm lần, tâm tình khác nhau, mà người nhà họ Tần thì lộ ra vẻ vui sướng. Hô hấp của Tần Thiềm dồn dập nhưng rất khó phát hiện, anh ta nhìn về phía Giang Tinh Chước.



Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng anh, vận may không tệ, rút được thẻ SSR không giới hạn, thần kiếm thượng cổ "Liệt Thiên".”



Thẻ hóa thành ánh sáng, hình thành một thanh kiếm giữa không trung. Chẳng cần Giang Tinh Chước giải thích, trong nháy mắt tất cả mọi người đã biết thanh kiếm này là thần binh lợi khí vì toàn thân nó tản ra lực uy hiếp vô hình, nếu người ta nhìn chăm chú sẽ phảng phất cảm nhận được bị hơi thở sắc bén đâm cho nhói đau.



“Liệt Thiên.” Tần Thiềm nhìn chằm chằm thanh kiếm lơ lửng trên không trung trước mắt với ánh mắt sáng quắc. Anh ta vươn tay cầm chuôi kiếm, thử vung nó về phía một gốc cây lớn không có người.



Một lần vẫy đó cũng chẳng nặng, thậm chí Tần Thiềm chỉ vận dụng một chút nội lực, ấy mà đại thụ bị bổ ra ngay trong tích tắc. Không chỉ như vậy, cây cối phía sau cái cây cũng bị chặt dạt thành một đường, bụi cây phía sau cây và một tảng đá lớn cũng bị bổ ra nhanh chóng. Đường kiếm khí kia nhẹ nhàng vung ra là đã xông thẳng lên vô cùng ngang ngược. Nó đi thẳng một đường đến khi đụng vào một vách núi mới dừng lại, mà trên vách núi, có một vết bổ sâu khắc trên đó, có thể nói là thấy mà giật mình.



Khán giả choáng váng, chính bản thân Tần Thiềm cũng hoảng. Một tích tắc này, trong đầu bọn họ đột nhiên hiện lên bóng dáng màu đỏ chợt xuất hiện ở Thành phố A, thiếu nữ dùng một kiếm bổ ra con quái vật khổng lồ. Nhà họ Tần bọn họ trăm lần không tìm được cô nàng, ngay cả Chính phủ bên kia cũng không có tin tức, thần bí đến cực điểm.



Tuy nhiên, tại thời điểm này áo choàng màu đỏ đã trở thành một dấu hiệu cho các tín đồ của Chúa, cộng với thanh kiếm trên tay Tần Thiềm, họ không thể không nghi ngờ rằng cô gái nọ chẳng phải là cao nhân thần bí gì, mà cô ấy chính là người may mắn có được thẻ bài. Thậm chí có khả năng cô ấy còn sở hữu một vũ khí của thần binh cấp SSR! Cô ấy là một tín đồ của Chúa tể, cứ như vậy đã có thể giải thích sự xuất hiện đột ngột và đột nhiên biến mất của cô nàng.



Nhưng lúc này bọn họ chẳng để ý đến thiếu nữ thần bí kia mà thay vào đó là thanh kiếm trên tay Tần Thiềm, hệt như nó cũng làm được dạng như bổ đôi con quái vật khổng lồ.



Tưởng tượng cảnh đó, hơi thở của ai nấy đều tăng lên, trong mắt chỉ có sự thèm thuồng như muốn hóa thành thực chất với thanh kiếm đó. Có thanh kiếm này, nhà họ Tần còn sợ cái gì?



Khi nãy khuôn mặt của Trương Hoài Lâm hồng lên đôi chút nhờ vào sự xuất hiện của Giang Tinh Chước thì nay đã dần trắng ởn.



Tần Thiềm thu thần kiếm thượng cổ, không nhín nhịn được bèn đưa tay chạm vào lá bài thứ hai.



Lật thẻ bài thứ hai, vẫn còn hoa văn và từ ngữ.



“Chúc mừng anh đã rút trúng một viên Thuốc Phục Hồi.”



Thuốc Phục Hồi! Bọn họ cũng biết, cho dù là Thuốc Phục Hồi cấp bậc bình thường nhất cũng là thứ tốt!



Lật thẻ bài thứ ba, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.



Đến rồi! Tất nhiên rút thẻ trong truyền thuyết sẽ rút được con dao nhỏ bình thường!



Lật thẻ bài thứ tư, là một bình Dịch Tẩy Tủy.



Lật thẻ bài thứ năm, là cuốn bí tịch bị rách của thần kiếm thượng cổ.



Lật thẻ bài thứ sáu, là một cái gương Thất Kinh Bát Mạch.



Lật thẻ bài thứ bảy, lại là cuốn bí tịch bị rách của thần kiếm thượng cổ.



Thẻ thứ tám...



Tần Thiềm giống như gặp may mắn tối đa, 10 lá bài chẳng có lá nào trống. Ngoại trừ con dao bình thường, hầu như tất cả đều là những thứ vô cùng hữu dụng, nhất là cuốn bí tịch của thần kiếm thượng cổ. Dù rằng nó là quyển bị thiếu, đọc chữ trên đó còn muốn hoa đầu chóng mặt, nhưng đây là bí tịch của thần kiếm thượng cổ đó! Một khi hiểu được chỗ nào, một khi luyện thành, cái gì mà gọi là thiên nhân hợp nhất, trường sinh bất lão không chừng cũng thành sự thật!



Người ngoài cuộc đỏ mắt đến cực điểm, tham lam lại oán hận, vốn Tần Thiềm đã là con cưng của trời, nay ngay cả vận may cũng đỏ như thế?



Từ đầu có được thẻ Tăng Gấp Đôi và cách đây không lâu đã hạ gục hết nhà họ Tần, nay họ Mộ Dung đã thành thứ không đáng kể trong chớp mắt dù rõ ràng gia tộc đầu tiên đạt được tư cách rút thẻ là nhà bọn họ. Tiền bối họ Mộ Dung này nóng lòng, lập tức mở lời: “Xin hãy để tôi rút một bộ!”



Tần Dương nói ngay: “Theo thứ tự trước sau được không? Nhà cháu vẫn chưa rút xong đâu. Tôi cũng rút một bộ, được không?”



“Tôi cũng muốn tôi cũng muốn!” Người của các gia tộc khác lập tức tranh nhau lên tiếng.



“Tôi cũng muốn!” Quan chức Chính phủ bên ngoài cũng hét lên tan nát cõi lòng.



“...”



Tất cả mọi người đều muốn rút thẻ, Tần Thiềm lại không có ý định nhường chỗ cho người khác, cảm giác trên trời rớt xuống cái bánh vừa nguy hiểm lại mê người. Anh ta thấy không ổn, lại nhịn không được mà thốt lên: “Tôi muốn rút thêm một bộ nữa.”



Thêm một bộ nữa là được rồi, anh ta nghĩ thầm trong lòng, sau đó để cho Tần Dương tới rút.



10 thẻ bay ra khỏi hồ chứa thẻ, rơi xuống trước mặt Tần Thiềm.



Lần này vận may của anh ta vẫn rất tốt, 10 thẻ bài, 10 cái thẻ có tỷ lệ rơi đồ, dù có tồi tệ nhất cũng sở hữu một con dao nhỏ vô cùng bình thường. Những cái này đã được vô số người trong và ngoài bức tường ngấp nghé và ao ước có được dù chỉ là một thẻ thì nay anh ta có những 20 tấm.



Cảm giác giàu xổi qua một đêm này khiến cho nhịp tim của Tần Thiềm đập dồn hơn, máu chảy nhanh trong mạch máu, anh ta không thể không nói: “Rút thêm một bộ khác.”



“Đại ca?” Tần Dương không nhịn được bèn kêu một tiếng.



“Bây giờ anh đang có vận may, rút ra thêm một bộ nữa.” Tần Thiềm cho hay.



Số đỏ của Tần Thiềm này không tốt như lúc rút hai bộ trước, anh ta rút trúng 5 lá bài trống. Ấy mà cảm giác của anh ta giờ đây chẳng phải là kịp thời thu tay, thay vào đó là cho rằng vận may mình chưa ổn, tiếp tục nữa ắt vận số sẽ trở về. Vì thế sau khi kết thúc bộ bài này, Tần Thiềm: “Lại thêm một bộ!”



“Lại thêm một bộ!”



“Bộ cuối cùng!”



“Bộ cuối cùng!”



Rút thẻ dần dà choán hết trí óc, Tần Thiềm chẳng màng Tần Dương đang bất mãn mà cứ rút từng bộ một. Rất nhanh, tài sản nhà họ Tần đã bị anh ta dùng sạch sành sanh.



“Lần nữa!”



Giang Tinh Chước: “Thật đáng tiếc, anh không còn tiền nữa.”



Tần Thiềm sững sờ, Tần Dương có sắc mặt khó coi, ánh mắt gã nhìn Tần Thiềm có vẻ oán hận. Tuy nói ai rút thẻ cũng có lợi cho nhà họ Tần bọn họ, nhưng người khác rút ra chắc chắn khác với tự mình rút. Tự mình rút thẻ có thể chọn và giữ lại cái thẻ tốt nhất, còn những người không rút thẻ ở đây chỉ có thể cầm cái thứ người ta chừa lại. Gã cũng muốn có được thần kiếm thượng cổ đấy! Hơn nữa rõ ràng cũng là con của nhà họ Tần, hai người vẫn có phần trong tài sản, mắc gì Tần Thiềm cầm luôn phần của gã và dùng sạch? Thật đúng làm người ta tức giận, song, việc cũng đã tới nước này, gã chỉ đành nuốt xuống cơn tức. Chờ khi mọi chuyện kết thúc, gã phải lấy một nửa thẻ bài mới được!



Nhà họ Tần rút thẻ xong là tới ngay nhà họ Mộ Dung. Vị Tiền bối họ Mộ Dung này đã liên lạc với nhà họ Mộ Dung và nhà họ Vạn, nhà họ Vạn nguyện ý cho nhà họ Mộ Dung mượn tiền để rút thẻ.



Có vận may của Tần Thiềm bùng nổ, có thể nói là qua một đêm là giàu sụ, ai nấy chờ rút thẻ phía sau đã ngàn lần đỏ mắt, đồng thời sinh ra ảo giác rằng mình rút thẻ rồi sẽ phất nhanh y thế, chứ đừng nói đến nhà Mộ Dung và nhà họ Vạn. Do có Mộ Dung Ảnh và Vạn Dung làm mẫu, bọn họ luôn cho rằng mình sẽ lén rút thẻ rồi làm người ta sợ hãi vì vận may của mình.



Tuy nhiên trên thực tế, một khi họ bắt đầu rút thẻ, họ sẽ thấy mình đen thui không thể đen hơn, nhất là dưới sự hỗ trợ của Tần Thiềm.



10 thẻ, vị tiền bối già này rút được tận 9 con dao bình thường và một cái thẻ tuổi thọ một tháng.



“Tôi không tin, thêm một lần nữa!”



“A! Tôi không tin! Xin hãy để tôi rút một bộ nữa!”



“Lại nữa lại nữa!”



“...”



Cho đến khi tiền cạn kiệt, 20 bộ bài, tiền bối nhà họ Mộ Dung này cũng chỉ rút được 2 lá bài có kỹ năng tấn công lần lượt là Chùy Xương Vỡ và Roi Đầu Rắn. Nhưng so với thần kiếm thượng cổ, hai vũ khí này cũng chỉ là hàng tép riu mà thôi.



“Tay cũng thối quá rồi, nhà họ Vạn muốn khóc luôn.”



Ông lão họ Mộ Dung nghe được tiếng xì xào bàn tán thì nước mắt suýt nữa rơi.



Kỳ thật vận khí của lão Mộ Dung cũng không phải là kém cho lắm, chẳng qua bọn họ muốn rút được thứ có kỹ năng tấn công hơn. Tần Thiềm đã nâng cao sự tham lam trong họ, hà cớ gì chỉ có nhà họ Tần mới có thể có bí tịch thượng cổ thần khí và kiếm tiên? Bọn họ không tin nhà họ Tần có cái gì gọi là con cưng được trời chọn, rõ ràng là một đám đê tiện trơ tráo. Nhìn coi, người sống sót duy nhất của nhà họ Trương vẫn còn ở đây, vừa rồi còn thiếu chút nữa bị diệt khẩu! Ngay cả cái phường như thế mà nhà họ Tần còn rút được thứ tốt bực này, mắc cái gì mà chúng ta không rút được chứ?



Không cam lòng, ghen tuông và tham lam mãnh liệt hóa thành năng lượng, Giang Tinh Chước vui vẻ nhận hết thảy; cây gậy gỗ nhỏ nhẹ nhàng vung lên, từng lá bài thần kỳ từ trong hồ chứa thẻ bay ra. Theo đà từng người rút thẻ, cảm xúc của khán giả cũng trập trùng lên xuống, đôi mắt đỏ như máu hệt con bạc đỏ au cả mắt đánh bạc. Toàn bộ khu vực được bao phủ bởi một cảm giác điên rồ khó mà diễn tả nổi.



...



Một nhóm người đang lén lút mò mẫm từ phía bên kia của ngọn núi, giấu mình ở một khe núi, thông qua kính viễn vọng để xem những gì đang xảy ra bên kia.



“Ông Chủ, chúng tôi đến rồi.”



“Rất tốt.”



...



Ngược lại, người thối tay như lão Mộ Dung chẳng có người thứ hai, người có vận đỏ như Tần Thiềm cũng chẳng có thêm. Nhưng hoặc nhiều hoặc ít, ai nấy đã có thu hoạch không tệ.



Sắc mặt Trương Hoài Lâm đổi từ trắng đến xanh, ánh mắt nhìn Giang Tinh Chước chuyển từ vui mừng sang khiếp sợ rồi đến phẫn nộ và tuyệt vọng, vì sao? Anh không hiểu, anh đau đớn khôn cùng. Cha mẹ anh em của anh, toàn bộ trên dưới sư môn, toàn là anh hùng hào kiệt mang chí lớn, toàn bộ bọn họ đã bị đám tiểu nhân ích kỷ của nhà họ Tần hại chết vì tư lợi. Nhưng chính loại người này và ở thời khắc này lại thành người chiến thắng lớn nhất, có được thứ vũ khí và bí tịch đứng trên trăm ngàn người.



Mà những gia tộc khác ở đây chẳng khá hơn là bao. Đối mặt với một người đàn ông bất lực và đáng thương, họ chỉ quan tâm đến lợi ích riêng mình, máu lạnh vô tình, ấy thế tại thời điểm này cũng có những thẻ bài ấy.



Đây là thói đời gì đây? Tại sao người tốt không gặp lành mà kẻ xấu có tất cả mọi thứ?



Bấy giờ người rút thẻ cuối cùng không có tiền. Họ kìm không được mà bóp cổ tay, thầm tức những năm qua chẳng vơ vét của cải cho đủ.



Dù quan chức Chính phủ kêu rút thẻ nhưng ông ta chẳng có nhiều tiền để rút. Thỉnh thoảng ông ta nhìn vào điện thoại di động với lòng như lửa đốt. Chuyện muốn kết thúc rồi mà sao còn chưa chạy tới? Nhanh đi!!



Giang Tinh Chước xoay người khiến ông ta gấp đến độ thiếu chút chữa là đầu chảy máu. Những tưởng Giang Tinh Chước muốn đi, ai ngờ cô chỉ xoay người và nhìn về phía Trương Hoài Lâm.



Da đầu mấy người nhà họ Tần trong nháy mắt căng thẳng.



“Thẻ nòng cốt của anh xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, ta có thể cho anh một cơ hội rút thẻ miễn phí, muốn rút thẻ không?” Giọng nói dịu dàng và nguy hiểm của cô vang lên bên tai tạo một cảm giác khoan dung kỳ lạ, hệt như lòng Thần thương hại thế nhân khi Ngài ở trên chúng sinh, ấy nhưng cũng làm cho mọi người cảm thấy hợp lý. Ngài sẵn sàng cúi đầu nhìn vào thế giới bi thảm này cũng đủ để người ta cảm động.



Trương Hoài Lâm ngửa đầu nhìn cô mà ngơ ngẩn, cả thảy những cảm xúc trước đó đã biến sạch chẳng còn dấu vết, chỉ còn lại cảm động khi anh nhìn cô. Ngài không quên anh, Ngài nghe thấy giọng nói của anh mà đến!



Điều tồi tệ nhất đã xảy ra, sắc mặt Tần Thiềm và Tần Dương chẳng tốt lắm. Trước mắt đã biết Chúa Tể hạ phàm có hai khả năng, một là thẻ nòng cốt của ai đó xuất hiện trong hồ chứa thẻ của cô; loại khác là Ngài phiêu diêu tình cờ đi ngang qua và nghe được giọng cầu nguyện cho nên xuất hiện, trường hợp này sẽ không cho người ta rút thẻ miễn phí. Vốn cả đám còn ôm lòng cầu may rằng Giang Tinh Chước xuất hiện vì dạng thứ hai.



Ngờ đâu lại đúng là loại đầu tiên.



Nhưng mà chắc không có việc gì, cơ hội rút thẻ miễn phí chỉ có một lần, một lần mới có 10 thẻ. Trên tay bọn họ hiện tại có mấy chục thẻ bài mà chỉ có 1 lá SSR, dù sao đi chăng nữa Trương Hoài Lâm không thể nào đánh lại bọn họ, cùng lắm bọn họ tạm thời không giết được nó mà thôi.



Nghĩ như vậy, cơ thể họ buông lõng chẳng ít.



“Tôi rút.” Trương Hoài Lâm trả lời.



Thanh gỗ nhỏ nhẹ nhàng vẫy, 10 thẻ đến như đã hẹn.



“Xin vui lòng lật thẻ của anh.”



Lo lắng Trương Hoài Lâm rút được thứ tốt không chỉ có nhà họ Tần, đám thấy chết không cứu có ít nhiều chột dạ, sợ ẩu sao lại tạo cho mình một kẻ địch nguy hiểm. Bởi vậy từng đôi mắt khẩn trương nhìn chòng chọc vào tay Trương Hoài Lâm.



Trương Hoài Lâm hít sâu một hơi, lật thẻ bài đầu tiên.



Thẻ đầu tiên lật lên, là Thuốc Phục Hồi.



Người xem thở phào nhẹ nhõm, chỉ là Thuốc Phục Hồi.



Thuốc Phục Hồi vào cơ thể của Trương Hoài Lâm sửa chữa nội thương và mắt cá chân của anh.



Lật thẻ bài thứ hai, là một thẻ trống.



Khán giả rất vui mừng, tuyệt vời!



Lật thẻ bài thứ ba, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.



Chỉ còn lại 7 thẻ nữa!



Mặc dù là người gọi ra ra Giang Tinh Chước nhưng dường như vận may của Trương Hoài Lâm cũng thật bình thường, liên tiếp rút mấy tấm mà chả có cái gì vô cùng có lợi cho anh. Anh có kẻ thù, hơn nữa hiện tại kẻ thù từ mạnh mẽ đã biến thành mạnh mẽ khôn cùng. Người bình thường không bảo vệ được anh, cho nên anh cần thứ có sức phòng ngự hoặc lực chức năng tấn công vô cùng trâu bò. Nhưng cho đến khi chỉ còn lại hai lá bài cuối cùng, anh chẳng rút được hai vật phẩm mình cần nhất.



Không phải tất cả các chủ sở hữu thẻ nòng cốt chắc chắn sẽ rút trúng thẻ nòng cốt của riêng mình, dù gì thì trong hồ chứa thẻ của cô có nhiều thẻ thế kia cơ mà.



Dưới mũ, đôi mắt ôn hòa của Giang Tinh Chước tỏ ý tiếc nuối... rõ ràng rút được thẻ gì toàn do cô ngầm làm trong mờ ám.



Chỉ còn lại hai thẻ cuối cùng.



Tại thời điểm này, cuối cùng mấy chiếc xe quân sự cũng tới, người đứng đầu căn cứ quân sự của thành phố sải bước chạy tới cùng cấp dưới của mình. Càng đến gần, họ càng cảm nhận được sự kỳ diệu xen lẫn quái dị hệt như bước vào một miền không gian sền sệt bí ẩn và yên tĩnh, ngay cả gió cũng biến mất.



Vừa rồi khi xuống xe còn hùng hổ, bước chân Trung tướng dần dần chậm lại, mồ hôi lạnh chảy ra, theo bản năng sờ súng ở thắt lưng.



Sự chú ý của mọi người đổ dồn hết vào Trương Hoài Lâm và hai lá bài cuối cùng. Trung tướng và lính của ông cũng chậm lại và đứng bên ngoài và quan sát.



Ngón tay Trương Hoài Lâm run rẩy rất mạnh, run lật bật lật thẻ bài thứ chín, nó lộ ra hoa văn và chữ viết.



Dường như Giang Tinh Chước gặp được chuyện ngoài ý muốn, nói: “Không biết nên nói vận may của anh tốt hay xấu, anh rút được mực cho Bút Phán Quan Của Ác Ma, có thể viết 100 chữ.”



Chẳng ai trong số những người có mặt ở đây biết Bút Phán Quan Của Ác Ma là gì và làm thế nào để viết.



Tuy nhiên, Tô Nại, người đang theo dõi và lắng nghe tất cả mọi thứ ở đây thông qua máy quay phim mini và máy nghe lén trên người Trung tướng, đã co rụt đồng tử. Bút Phán Quan Của Ác Ma là cây bút dẫn đến chuyện tự giết lẫn nhau của Đỉa Độc. Những lá bài mà Đỉa Độc rút được đã bị Tào Văn thu lại hết, sau đó được Tưởng Anh Hào đưa đến Trung ương, Bút Phán Quan Của Ác Ma đó đang ở trong két sắt ở văn phòng Tổng thống. Chẳng qua cây bút đó đã không còn mực, coi như là phế thải.



Mà giờ đây Trương Hoài Lâm đã lấy được mực.



Mặc dù không biết Bút Phán Quan Của Ác Ma là gì, nhưng rõ ràng không có bút mà chỉ có mực là vô ích.



Tần Thiềm cũng nhịn không được sinh ra một loại cảm giác quả nhiên mình là con cưng được trời chọn, bằng không sao anh ta lại may mắn nhường này? Trương Hoài Lâm chỉ còn lại lá bài cuối cùng, cho dù lá bài cuối cùng là SSR thì sao chứ? Anh ta cũng có một tấm SSR.



Trương Hoài Lâm có vẻ chán nản, Thần cho anh cơ hội rút thẻ miễn phí mà anh lại thế này. Anh nghe được Tần Dương thốt ra một tiếng cười nhạo: “Này, tay của mày rất kém nha, có muốn để Tần Thiềm rút giúp mày không, lạng quạng sao coi chừng rút được thứ tốt đấy.”



Gân xanh trên trán Trương Hoài Dương nổi lên, anh nhắm chặt mắt lại và đưa tay chạm vào lá bài cuối cùng.



Lá bài cuối cùng, cơ hội cuối cùng, luôn luôn là thứ khiến người ta căng thẳng nhất. Anh có thể trở mình từ bức đường cùng, khởi tử hồi sinh sao? Tất cả mọi người đang mong mỏi và trông mong.



- -----oOo------