Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 9




- -----



Edit + Beta: Basic Needs



………..



Bức tường lưới điện cao cao phảng phất không có biên giới ngăn cách thế giới này thành hai thế giới, một bên đã chìm sâu triệt để vào bóng tối, chẳng còn chờ mong bất kỳ ánh sáng nào; một bên thì ở ngay biên giới chuẩn bị sụp đổ, chẳng qua trong nội tâm còn ôm có chút hy vọng, chờ mong có anh hùng hoặc thần minh hạ phàm.



Giang Tinh Chước quấn Áo Choàng Tàng Hình đi ké trên một chiếc trực thăng, khi trực thăng đi qua mảnh đất này, cô bèn rũ mắt nhìn xuống.



Rất tối, không có chút ánh sáng nào, hai phần ba khu đất còn lại bên thế giới của thành phố không đêm tạo thành một rào cản rõ ràng, một bên sáng một bên tối.



Vậy làm sao cô mới đi vào được vùng cấm địa này? Năng lượng hiện tại mà cô có thể sử dụng được rất ít, người duy nhất đi theo chỉ có binh sĩ nằm vùng kia. Dẫu rằng người đó vẫn còn cống hiến cho cô một chút năng lượng nhưng ít lắm, sợ hãi là có thời hạn, không có khả năng một mực duy trì với cường độ cao. Lần đạt đỉnh cao cuối cùng đại khái là khi anh ra báo cáo ở bên ngoài xong rồi đi vào đại bản doanh và thấy được cảnh thi thể đầy đất.



Giang Tinh Chước nghĩ đến việc chế tạo thẻ Một Chém là đã tiêu hao hết thẻ Tai và thẻ Nhìn Xuyên, vì thế bèn lấy hết mấy tấm thẻ bài trong hồ chứa thẻ ra. Cô vươn tay, một ánh hào quang nhẹ nhàng xuất hiện ở phía trên lòng bàn tay cô và càng ngày càng sáng, dần dà biến thành hình dạng của thẻ bài. Cùng lúc đó, mấy lá bài trong hồ thẻ của cô biến lại về dạng năng lượng, kế đó bị tiêu hao nhanh chóng đến hết.



Rất nhanh, một lá bài ở phía trên lòng bàn tay Giang Tinh Chước được hình thành thuận lợi. Ngón tay mảnh khảnh kẹp lấy và nhẹ nhàng lật để lộ ra trên mặt bài là một đôi cánh màu đen. Thẻ Bay, thời gian sử dụng được giới hạn trong 10 phút, thời gian nghỉ là 72 giờ. Cô biến nó thành màu đen là để giảm bớt cảm giác tồn tại, dù sao cô còn tàng hình được chứ cánh thì không được.



Kinh doanh mà muốn kiếm tiền thì phải tăng thu giảm chi đấy.



Chế tạo ra thẻ bài rồi, Giang Tinh Chước nhảy xuống từ trên thân trực thăng. Cô hạ cánh rất nhanh, trước khi sắp chạm đất, sau lưng cô chợt bung mạnh ra một đôi cánh màu đen kéo thân thể cô lại giống như đại bàng bay lượn.



Cánh chỉ có thời gian sử dụng là 10 phút, Giang Tinh Chước còn phải dựa vào nó làm hao lông dê, cho nên rất nhanh, cô đã rơi vào trên nóc một tòa nhà, kế đó thu cánh lại.



Cô đứng trên cao nhìn quanh quất bốn phía và thấy một tia sáng chiếu từ nơi này sang nơi khác. Giang Tinh Chước nhìn chằm chằm trong chốc lát, phỏng đoán nơi ánh sáng chiếu về chắc là có người, thế nên cô đi về phía nơi đó.



Một mạch nhảy vọt thẳng tới, cô đã giẫm trúng mấy bộ hài cốt; cũng nhìn thấy một con quái vật đang nằm ngủ trên đường lớn như quái vật bị cô bổ ra, cứ thể như tiếng hô to phát ra từ khoang bụng làm cho sống lưng người ta phát lạnh; còn có rất nhiều âm thanh cắn nuốt của đám quái vật loại nhỏ lúc nhúc ở trong mấy căng nhà lầu.



Giang Tinh Chước đi tới nơi được hải đăng chỉ dẫn, đây là một căn cứ quân sự, bên ngoài có tầng phòng hộ kiên cố, cũng có máy giám sát và vũ khí.



Bầu không khí trong khu an toàn này có chút kỳ quái, có một loại yên tĩnh quái dị. Nếu cẩn thận lắng nghe trong bóng tối còn nghe được rất nhiều người phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào. 𝘛ìm đọc 𝘵hêm 𝘵ại [ 𝘛rUm𝘛r𝑢 𝓎en.Vn ]



“Bọn Trịnh Phong đêm nay hành động rồi, ngày mai đại ca chủa chúng ta sẽ đổi sang người khác, hầy…”



“Anh ấy làm người tốt tới mức quá thối nát, vì sao phải chứa chấp người tị nạn chạy tới từ khu an toàn khác. Chúng ta toàn là dạng ốc còn không mang nổi mình ốc, thế mà còn tính làm người tốt gì chứ.”



“Chả phải những người già yếu bệnh tật còn sống sẽ lãng phí lương thực sao? Không phải do tôi nói, nhưng nếu đổi lại là tôi, tôi già rồi, không cần tổ chức yêu cầu, chính bản thân tôi cũng nguyện ý đi tới Lò Giết Mổ.”



“Tuy rằng mạng này của tôi cũng do anh ấy cứu về, nhưng muốn tôi nói thì anh ấy thật sự không thích hợp làm lãnh đạo. Lãnh đạo phải xem tình hình chung, chứ mềm lòng như vậy có thể làm thành chuyện lớn gì được đây…”



“Suỵt, đừng đi qua bên kia...”



Giang Tinh Chước đi theo phía sau lưng tiểu đội tuần tra cầm đèn pin này, nghe bọn họ nói chuyện, ánh mắt cô chuyển hướng về phía ánh mắt bọn họ lia tới. Cô nhướng mày và đi tới.



Bên ngoài căn phòng kia có rất nhiều người đàn ông cao lớn. Cửa đóng lại, nếu cô đi mở cửa thì tuy rằng không ai nhìn thấy cô nhưng vẫn sinh ra chút động tĩnh. Điều này không tốt lắm bởi nó làm tổn hại tới cảm giác thần bí của cô.



Giang Tinh Chước suy nghĩ một chút bèn đi ra ngoài lượn vòng một đoạn rồi ngẩng đầu nhìn đôi chút. Căn phòng kia ở lầu hai có một ban công nhỏ, Giang Tinh Chước dùng sức nhảy lên là tới. Cửa sổ được che kín bởi những tấm rèm che ánh sáng mạnh, cơ hồ nhìn không ra bên trong có ánh đèn; song, cửa sổ thì chẳng đóng thật.



Bên trong nhóm Trịnh Phong đang đắm chìm trong niềm vui soán ngôi đoạt quyền thành công, hoàn toàn chẳng chú ý tới chuyện không hiểu sao rèm cửa sổ màu đen phía sau lại động đậy đôi chút.



Giang Tinh Chước đứng lặng im ở bên cạnh nhìn một hồi lâu, đại khái đã thăm dò rõ ràng nguyên nhân hậu quả cùng với đại khái tính tình của những người này. Thấy thời gian không sai biệt lắm, rốt cuộc cô mới hiện hình.



Trong không khí có gợn sóng quỷ dị sền sệt, một loại cảm giác thần bí tràn ngập nguy hiểm không biết xuất hiện, thế giới lập tức biến thành một loại tĩnh lặng khó có thể nói thành lời. Bọn họ như thể bị kéo vào trong không gian quái lạ nguy hiểm gì đó trong nháy mắt, lập tức bị rút ra khỏi từ thế giới ban đầu.



“Ta nghe được tiếng gọi của duc v0ng, cũng vì được làm cảm động mà đến đây.”



Giang Tinh Chước đột nhiên xuất hiện khiến mỗi khuôn mặt đều đanh lại. Đối với nỗi sợ hãi không biết, cả người bọn họ bị làm cho lạnh toát cả người. Bị loại khủng b0 này chấn nhiếp làm trong nháy mắt, tay cả đám đặt trên cây súng ngay thắt lưng nhưng lại chẳng dám nhúc nhích tí ti gì.



Cái gì đây?!



Hô hấp An Duệ đột nhiên dồn dập nặng nề, ma quỷ... ma quỷ xuất hiện thật? Anh triệu hồi ra ma quỷ thật sao? Nỗi sợ hãi của anh chuyển thành niềm vui điên cuồng ngay lập tức.



Nhưng Giang Tinh Chước lại nhìn về phía Trịnh Phong, hỏi với thanh âm hòa nhã: “Rút thẻ không? Một bộ 10 thẻ, mỗi thẻ 1,000 vạn.”



“Cái, cái gì?” Một, một ngàn vạn…” Sắc mặt Trịnh Phong trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh, hoàn toàn chả có cách nào suy nghĩ, “Tiền à?”



“Không sai.”



Trịnh Phong hơi tỉnh táo lại, ít nhất người này không có ý muốn giết người ngay lập tức. Muốn tiền phải không? Ở vùng đất bị bỏ rơi này thì tiền tệ vẫn lưu thông, dù sao nơi này có không ít người sinh hoạt, bọn họ cũng cần tiền mua vật tư. Một ngàn vạn mà thôi, những lãnh đạo như bọn họ nhất định là có.



“Được, tôi rút!” Tóm lại cứ thuận theo người này đã, không nên hành động thiếu suy nghĩ.



“Đạt được giao dịch.”



Chỉ thấy trên tay cô xuất hiện một cây gậy gỗ nhỏ, gậy gỗ nhỏ nhẹ nhàng vung lên giống như làm ma thuật. Sương trắng mỏng cuốn lên rồi rất nhanh hình thành vòng xoáy sương trắng dày đặc.





Ai nấy trong phòng này đều trợn lớn hai mắt, bị rúng động trước một màn kỳ ảo này.



Trong mắt họ, có 10 lá bài phát ra ánh sáng trắng bay ra khỏi vòng xoáy và rơi vào trước mắt Trịnh Phong.



Giang Tinh Chước mỉm cười cho hay: “Xin lật thẻ bài của anh.”



Trịnh Phong hít sâu nhiều lần mới dám vươn bàn tay đang run rẩy để chạm vào lá bài đầu tiên.



Thẻ bài lật lại, hào quang tản đi để lộ ra thân bài trong suốt có chữ viết và hoa văn.



Giang Tinh Chước mỉm cười: “Xin chúc mừng anh, anh đã rút trúng Cánh Ác Ma. Đây là thẻ không giới hạn, thời gian sử dụng trong vòng 10 phút, thời gian nghỉ là 72 giờ.”



Với một đám người rút thẻ lần đầu tiên và lần thứ nhất thấy người khác rút thẻ, hiển nhiên lá bài đầu tiên không thể là thẻ trống hoặc không có tác dụng gì; phải cho bọn họ hiệu quả thần kỳ trực quan nhất mới đủ k1ch thích, mới có thể làm cho bọn họ lập tức hiểu được đây là một trò chơi như thế nào.



Ban đầu muốn dùng Thuốc Phục Hồi nên cô đã sáng tạo rất nhiều lần, bịa ra nguyên lý thuộc lòng như cháo và cũng cần số điểm rất ít. Đáng tiếc dường như Trịnh Phong được bảo vệ rất tốt, mắt thường cũng thấy được chẳng có chỗ gì mà cần để chữa cả, vậy chỉ có thể cho hắn thẻ Bay, đây là thứ có trong hồ chứa thẻ bây giờ của của. Ngoại trừ Áo Choàng Tàng Hình và Giày Giảm Nặng trên người cô ra, thứ này tương đối k1ch thích người khác.



“Cánh Ác Ma? Cái này...” Trịnh Phong cầm thẻ bài, không hiểu gì bèn nhìn Giang Tinh Chước.



Giang Tinh Chước cười trong khoan dung, “Nhẩm trong lòng là sử dụng được.”



Trịnh Phong theo bản năng làm theo, thẻ bài hóa ngay thành sáng sáng rơi vào trong cơ thể hắn. Trịnh Phong chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên nóng lên, hắn không kìm được mà giật giật xương bả vai. Kế đó, “phật” một tiếng xé gió, sau lưng hắn chợt bung ra một đôi cánh chim thật lớn.



“Trời!” Ai nấy cũng giật mình.



Trịnh Phong hoảng hốt thất thố vỗ cánh, cánh có sức lắm, chỉ quạt đôi ba cái là cả người hắn đã bay lên ngay. Hắn lảo đảo trên không trung, lăn qua lộn lại, chật vật không chịu nổi. Cũng may hắn cũng không phải phường vô cùng ngu ngốc, chỉ ngã có mấy lần đã thông suốt và điều khiển được nó, hắn phe phẩy từ từ để cho mình vững vàng đứng giữa không trung. Rất nhanh, hắn đã trở lại xuống đất, trong lòng thầm niệm là cánh biến mất rồi biến lại thành thẻ bài, bay về trên tay hắn.



Thế mà hắn có được cánh, cũng bay được?! Nếu có thể bay, quái vật bên ngoài có tính là gì? Bức tường lưới điện tính là gì? Có chỗ nào mà hắn chả thể đi được chứ? Hắn còn sợ cái gì?!



Sau một thời gian ngắn hoảng sợ, Trịnh Phong cùng đồng bạn nhìn tấm thẻ này với hô hấp dồn dập, trên khuôn mặt bị dọa trắng bệch nay lại thêm vẻ kích động đến đỏ ửng.



Chỉ có An Duệ nằm trên mặt đất thì có sắc mặt càng thêm khó coi, cả người giống như bị bóng tối nuốt chửng, tuyệt vọng và mê mang tràn ngập anh. Đây không phải là ma quỷ mà mình đã triệu hoán ra sao? Tại sao? Mình không rõ, người như Trịnh Phong thế này thì sao lại đạt được cơ hội như vậy? Chẳng lẽ chính mình đã sai rồi sao? Thế giới này... Thế giới này...



“Xin hãy tiếp tục lật thẻ.” Giọng nói êm tai khiến người nghe sinh lòng kính sợ vang lên đã kéo tinh thần của mọi người về hết.



Trịnh Phong nhét thẻ bài quý báu vào trong túi áo khoác, không thể chờ đợi để được lật thẻ bài thứ hai. Từ đơn thuần sợ hãi với Giang Tinh Chước thì nay hắn lại biến nó thành kính sợ. Mặc kệ cô là cái gì, bọn họ đã có thể xác định rằng cô là một sinh vật khống chế được sinh tử của bọn họ, đồng thời còn cho bọn họ lực lượng, là một tồn tại giống như quỷ thần chẳng thể chạm tới!



Tấm thẻ bài thứ hai xoay chuyển.



Giang Tinh Chước: “Thật đáng tiếc, anh đã rút trúng một lá bài trống.”



Bọn họ đã hiểu được đây là trò chơi gì, dù sao quy tắc chỉ đơn giản như vậy, cứ nhìn người khác rút hai lá bài là hiểu ngay.



Trịnh Phong không thể chờ đợi để tiếp tục lật thẻ.



Lá bài thứ ba, hắn rút trúng một con dao nhỏ vô cùng bình thường.



Thẻ bài thứ tư là một thẻ trống.



Thẻ bài thứ năm vẫn là một thẻ trống.



Thẻ bài thứ sáu là một thanh kiếm vô cùng bình thường.



Thẻ bài thứ bảy là một viên Thuốc Phục Hồi có thể chữa trị 10% cơ thể.



Thẻ bài thứ tám và thứ chín cũng trống rỗng.



Thẻ bài cuối cùng khiến người chơi và khán giả không khỏi khẩn trương hơn.



Thẻ bài thứ mười lật ra và lộ thân bài có hoa văn và chữ viết.



Trịnh Phong chờ mong nhìn về phía Giang Tinh Chước, bọn họ đã biết, có hoa văn và chữ viết chính là rút trúng đồ.



Giang Tinh Chước: “Chúc mừng anh đã rút trúng một con dao nhỏ vô cùng bình thường.”



Biểu hiện Trịnh Phong trong nháy mắt xụ xuống, chẳng ngờ được lại rút trúng con dao nhỏ vô dụng này. Song, cẩn thận suy nghĩ lại, hắn đã rút được cánh và Thuốc Phục Hồi là đã rất giỏi rồi, hơn nữa còn dùng chính giấy vụn vô dụng để đổi lấy.



Nghĩ như vậy, cảm xúc thất vọng của Trịnh Phong đã hòa hoãn không ít, hắn hưng phấn hẳn lên, đồng thời mở iệng muốn hỏi có thể tiếp tục rút hay không.



“Tôi! Tôi có thể rút một bộ thế không?” Có người hỏi ngay, giành trước Trịnh Phong một bước. Những người khác cũng rụch rịch trong lòng không thôi. Ai không muốn đôi cánh? Ai không muốn rời khỏi vùng đất bị bỏ rơi chết tiệt này? Nếu mà bay được thì tỷ lệ sống sót sẽ được cải thiện bao nhiêu đây! Trong thành phố này, nỗi sợ hãi lớn nhất của mọi người mỗi ngày là chẳng có ngày mai.



Khóe miệng Giang Tinh Chước lộ ra nụ cười dịu dàng: “Đương nhiên có thể.”



Chương 9: Cánh Ác Ma




Edit + Beta: Basic Needs



………..



Bức tường lưới điện cao cao phảng phất không có biên giới ngăn cách thế giới này thành hai thế giới, một bên đã chìm sâu triệt để vào bóng tối, chẳng còn chờ mong bất kỳ ánh sáng nào; một bên thì ở ngay biên giới chuẩn bị sụp đổ, chẳng qua trong nội tâm còn ôm có chút hy vọng, chờ mong có anh hùng hoặc thần minh hạ phàm.



Giang Tinh Chước quấn Áo Choàng Tàng Hình đi ké trên một chiếc trực thăng, khi trực thăng đi qua mảnh đất này, cô bèn rũ mắt nhìn xuống.



Rất tối, không có chút ánh sáng nào, hai phần ba khu đất còn lại bên thế giới của thành phố không đêm tạo thành một rào cản rõ ràng, một bên sáng một bên tối.



Vậy làm sao cô mới đi vào được vùng cấm địa này? Năng lượng hiện tại mà cô có thể sử dụng được rất ít, người duy nhất đi theo chỉ có binh sĩ nằm vùng kia. Dẫu rằng người đó vẫn còn cống hiến cho cô một chút năng lượng nhưng ít lắm, sợ hãi là có thời hạn, không có khả năng một mực duy trì với cường độ cao. Lần đạt đỉnh cao cuối cùng đại khái là khi anh ra báo cáo ở bên ngoài xong rồi đi vào đại bản doanh và thấy được cảnh thi thể đầy đất.



Giang Tinh Chước nghĩ đến việc chế tạo thẻ Một Chém là đã tiêu hao hết thẻ Tai và thẻ Nhìn Xuyên, vì thế bèn lấy hết mấy tấm thẻ bài trong hồ chứa thẻ ra. Cô vươn tay, một ánh hào quang nhẹ nhàng xuất hiện ở phía trên lòng bàn tay cô và càng ngày càng sáng, dần dà biến thành hình dạng của thẻ bài. Cùng lúc đó, mấy lá bài trong hồ thẻ của cô biến lại về dạng năng lượng, kế đó bị tiêu hao nhanh chóng đến hết.



Rất nhanh, một lá bài ở phía trên lòng bàn tay Giang Tinh Chước được hình thành thuận lợi. Ngón tay mảnh khảnh kẹp lấy và nhẹ nhàng lật để lộ ra trên mặt bài là một đôi cánh màu đen. Thẻ Bay, thời gian sử dụng được giới hạn trong 10 phút, thời gian nghỉ là 72 giờ. Cô biến nó thành màu đen là để giảm bớt cảm giác tồn tại, dù sao cô còn tàng hình được chứ cánh thì không được.



Kinh doanh mà muốn kiếm tiền thì phải tăng thu giảm chi đấy.



Chế tạo ra thẻ bài rồi, Giang Tinh Chước nhảy xuống từ trên thân trực thăng. Cô hạ cánh rất nhanh, trước khi sắp chạm đất, sau lưng cô chợt bung mạnh ra một đôi cánh màu đen kéo thân thể cô lại giống như đại bàng bay lượn.



Cánh chỉ có thời gian sử dụng là 10 phút, Giang Tinh Chước còn phải dựa vào nó làm hao lông dê, cho nên rất nhanh, cô đã rơi vào trên nóc một tòa nhà, kế đó thu cánh lại.



Cô đứng trên cao nhìn quanh quất bốn phía và thấy một tia sáng chiếu từ nơi này sang nơi khác. Giang Tinh Chước nhìn chằm chằm trong chốc lát, phỏng đoán nơi ánh sáng chiếu về chắc là có người, thế nên cô đi về phía nơi đó.



Một mạch nhảy vọt thẳng tới, cô đã giẫm trúng mấy bộ hài cốt; cũng nhìn thấy một con quái vật đang nằm ngủ trên đường lớn như quái vật bị cô bổ ra, cứ thể như tiếng hô to phát ra từ khoang bụng làm cho sống lưng người ta phát lạnh; còn có rất nhiều âm thanh cắn nuốt của đám quái vật loại nhỏ lúc nhúc ở trong mấy căng nhà lầu.



Giang Tinh Chước đi tới nơi được hải đăng chỉ dẫn, đây là một căn cứ quân sự, bên ngoài có tầng phòng hộ kiên cố, cũng có máy giám sát và vũ khí.



Bầu không khí trong khu an toàn này có chút kỳ quái, có một loại yên tĩnh quái dị. Nếu cẩn thận lắng nghe trong bóng tối còn nghe được rất nhiều người phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.



“Bọn Trịnh Phong đêm nay hành động rồi, ngày mai đại ca chủa chúng ta sẽ đổi sang người khác, hầy…”



“Anh ấy làm người tốt tới mức quá thối nát, vì sao phải chứa chấp người tị nạn chạy tới từ khu an toàn khác. Chúng ta toàn là dạng ốc còn không mang nổi mình ốc, thế mà còn tính làm người tốt gì chứ.”



“Chả phải những người già yếu bệnh tật còn sống sẽ lãng phí lương thực sao? Không phải do tôi nói, nhưng nếu đổi lại là tôi, tôi già rồi, không cần tổ chức yêu cầu, chính bản thân tôi cũng nguyện ý đi tới Lò Giết Mổ.”



“Tuy rằng mạng này của tôi cũng do anh ấy cứu về, nhưng muốn tôi nói thì anh ấy thật sự không thích hợp làm lãnh đạo. Lãnh đạo phải xem tình hình chung, chứ mềm lòng như vậy có thể làm thành chuyện lớn gì được đây…”



“Suỵt, đừng đi qua bên kia...”



Giang Tinh Chước đi theo phía sau lưng tiểu đội tuần tra cầm đèn pin này, nghe bọn họ nói chuyện, ánh mắt cô chuyển hướng về phía ánh mắt bọn họ lia tới. Cô nhướng mày và đi tới.



Bên ngoài căn phòng kia có rất nhiều người đàn ông cao lớn. Cửa đóng lại, nếu cô đi mở cửa thì tuy rằng không ai nhìn thấy cô nhưng vẫn sinh ra chút động tĩnh. Điều này không tốt lắm bởi nó làm tổn hại tới cảm giác thần bí của cô.



Giang Tinh Chước suy nghĩ một chút bèn đi ra ngoài lượn vòng một đoạn rồi ngẩng đầu nhìn đôi chút. Căn phòng kia ở lầu hai có một ban công nhỏ, Giang Tinh Chước dùng sức nhảy lên là tới. Cửa sổ được che kín bởi những tấm rèm che ánh sáng mạnh, cơ hồ nhìn không ra bên trong có ánh đèn; song, cửa sổ thì chẳng đóng thật.



Bên trong nhóm Trịnh Phong đang đắm chìm trong niềm vui soán ngôi đoạt quyền thành công, hoàn toàn chẳng chú ý tới chuyện không hiểu sao rèm cửa sổ màu đen phía sau lại động đậy đôi chút.



Giang Tinh Chước đứng lặng im ở bên cạnh nhìn một hồi lâu, đại khái đã thăm dò rõ ràng nguyên nhân hậu quả cùng với đại khái tính tình của những người này. Thấy thời gian không sai biệt lắm, rốt cuộc cô mới hiện hình.




Trong không khí có gợn sóng quỷ dị sền sệt, một loại cảm giác thần bí tràn ngập nguy hiểm không biết xuất hiện, thế giới lập tức biến thành một loại tĩnh lặng khó có thể nói thành lời. Bọn họ như thể bị kéo vào trong không gian quái lạ nguy hiểm gì đó trong nháy mắt, lập tức bị rút ra khỏi từ thế giới ban đầu.



“Ta nghe được tiếng gọi của duc v0ng, cũng vì được làm cảm động mà đến đây.”



Giang Tinh Chước đột nhiên xuất hiện khiến mỗi khuôn mặt đều đanh lại. Đối với nỗi sợ hãi không biết, cả người bọn họ bị làm cho lạnh toát cả người. Bị loại khủng b0 này chấn nhiếp làm trong nháy mắt, tay cả đám đặt trên cây súng ngay thắt lưng nhưng lại chẳng dám nhúc nhích tí ti gì.



Cái gì đây?!



Hô hấp An Duệ đột nhiên dồn dập nặng nề, ma quỷ... ma quỷ xuất hiện thật? Anh triệu hồi ra ma quỷ thật sao? Nỗi sợ hãi của anh chuyển thành niềm vui điên cuồng ngay lập tức.



Nhưng Giang Tinh Chước lại nhìn về phía Trịnh Phong, hỏi với thanh âm hòa nhã: “Rút thẻ không? Một bộ 10 thẻ, mỗi thẻ 1,000 vạn.”



“Cái, cái gì?” Một, một ngàn vạn…” Sắc mặt Trịnh Phong trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh, hoàn toàn chả có cách nào suy nghĩ, “Tiền à?”



“Không sai.”



Trịnh Phong hơi tỉnh táo lại, ít nhất người này không có ý muốn giết người ngay lập tức. Muốn tiền phải không? Ở vùng đất bị bỏ rơi này thì tiền tệ vẫn lưu thông, dù sao nơi này có không ít người sinh hoạt, bọn họ cũng cần tiền mua vật tư. Một ngàn vạn mà thôi, những lãnh đạo như bọn họ nhất định là có.



“Được, tôi rút!” Tóm lại cứ thuận theo người này đã, không nên hành động thiếu suy nghĩ.



“Đạt được giao dịch.”



Chỉ thấy trên tay cô xuất hiện một cây gậy gỗ nhỏ, gậy gỗ nhỏ nhẹ nhàng vung lên giống như làm ma thuật. Sương trắng mỏng cuốn lên rồi rất nhanh hình thành vòng xoáy sương trắng dày đặc.




Ai nấy trong phòng này đều trợn lớn hai mắt, bị rúng động trước một màn kỳ ảo này.



Trong mắt họ, có 10 lá bài phát ra ánh sáng trắng bay ra khỏi vòng xoáy và rơi vào trước mắt Trịnh Phong.



Giang Tinh Chước mỉm cười cho hay: “Xin lật thẻ bài của anh.”



Trịnh Phong hít sâu nhiều lần mới dám vươn bàn tay đang run rẩy để chạm vào lá bài đầu tiên.



Thẻ bài lật lại, hào quang tản đi để lộ ra thân bài trong suốt có chữ viết và hoa văn.



Giang Tinh Chước mỉm cười: “Xin chúc mừng anh, anh đã rút trúng Cánh Ác Ma. Đây là thẻ không giới hạn, thời gian sử dụng trong vòng 10 phút, thời gian nghỉ là 72 giờ.”



Với một đám người rút thẻ lần đầu tiên và lần thứ nhất thấy người khác rút thẻ, hiển nhiên lá bài đầu tiên không thể là thẻ trống hoặc không có tác dụng gì; phải cho bọn họ hiệu quả thần kỳ trực quan nhất mới đủ k1ch thích, mới có thể làm cho bọn họ lập tức hiểu được đây là một trò chơi như thế nào.



Ban đầu muốn dùng Thuốc Phục Hồi nên cô đã sáng tạo rất nhiều lần, bịa ra nguyên lý thuộc lòng như cháo và cũng cần số điểm rất ít. Đáng tiếc dường như Trịnh Phong được bảo vệ rất tốt, mắt thường cũng thấy được chẳng có chỗ gì mà cần để chữa cả, vậy chỉ có thể cho hắn thẻ Bay, đây là thứ có trong hồ chứa thẻ bây giờ của của. Ngoại trừ Áo Choàng Tàng Hình và Giày Giảm Nặng trên người cô ra, thứ này tương đối k1ch thích người khác.



“Cánh Ác Ma? Cái này...” Trịnh Phong cầm thẻ bài, không hiểu gì bèn nhìn Giang Tinh Chước.



Giang Tinh Chước cười trong khoan dung, “Nhẩm trong lòng là sử dụng được.”



Trịnh Phong theo bản năng làm theo, thẻ bài hóa ngay thành sáng sáng rơi vào trong cơ thể hắn. Trịnh Phong chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên nóng lên, hắn không kìm được mà giật giật xương bả vai. Kế đó, “phật” một tiếng xé gió, sau lưng hắn chợt bung ra một đôi cánh chim thật lớn.



“Trời!” Ai nấy cũng giật mình.



Trịnh Phong hoảng hốt thất thố vỗ cánh, cánh có sức lắm, chỉ quạt đôi ba cái là cả người hắn đã bay lên ngay. Hắn lảo đảo trên không trung, lăn qua lộn lại, chật vật không chịu nổi. Cũng may hắn cũng không phải phường vô cùng ngu ngốc, chỉ ngã có mấy lần đã thông suốt và điều khiển được nó, hắn phe phẩy từ từ để cho mình vững vàng đứng giữa không trung. Rất nhanh, hắn đã trở lại xuống đất, trong lòng thầm niệm là cánh biến mất rồi biến lại thành thẻ bài, bay về trên tay hắn.



Thế mà hắn có được cánh, cũng bay được?! Nếu có thể bay, quái vật bên ngoài có tính là gì? Bức tường lưới điện tính là gì? Có chỗ nào mà hắn chả thể đi được chứ? Hắn còn sợ cái gì?!



Sau một thời gian ngắn hoảng sợ, Trịnh Phong cùng đồng bạn nhìn tấm thẻ này với hô hấp dồn dập, trên khuôn mặt bị dọa trắng bệch nay lại thêm vẻ kích động đến đỏ ửng.



Chỉ có An Duệ nằm trên mặt đất thì có sắc mặt càng thêm khó coi, cả người giống như bị bóng tối nuốt chửng, tuyệt vọng và mê mang tràn ngập anh. Đây không phải là ma quỷ mà mình đã triệu hoán ra sao? Tại sao? Mình không rõ, người như Trịnh Phong thế này thì sao lại đạt được cơ hội như vậy? Chẳng lẽ chính mình đã sai rồi sao? Thế giới này... Thế giới này...



“Xin hãy tiếp tục lật thẻ.” Giọng nói êm tai khiến người nghe sinh lòng kính sợ vang lên đã kéo tinh thần của mọi người về hết.



Trịnh Phong nhét thẻ bài quý báu vào trong túi áo khoác, không thể chờ đợi để được lật thẻ bài thứ hai. Từ đơn thuần sợ hãi với Giang Tinh Chước thì nay hắn lại biến nó thành kính sợ. Mặc kệ cô là cái gì, bọn họ đã có thể xác định rằng cô là một sinh vật khống chế được sinh tử của bọn họ, đồng thời còn cho bọn họ lực lượng, là một tồn tại giống như quỷ thần chẳng thể chạm tới!



Tấm thẻ bài thứ hai xoay chuyển.



Giang Tinh Chước: “Thật đáng tiếc, anh đã rút trúng một lá bài trống.”



Bọn họ đã hiểu được đây là trò chơi gì, dù sao quy tắc chỉ đơn giản như vậy, cứ nhìn người khác rút hai lá bài là hiểu ngay.



Trịnh Phong không thể chờ đợi để tiếp tục lật thẻ.



Lá bài thứ ba, hắn rút trúng một con dao nhỏ vô cùng bình thường.



Thẻ bài thứ tư là một thẻ trống.



Thẻ bài thứ năm vẫn là một thẻ trống.



Thẻ bài thứ sáu là một thanh kiếm vô cùng bình thường.



Thẻ bài thứ bảy là một viên Thuốc Phục Hồi có thể chữa trị 10% cơ thể.



Thẻ bài thứ tám và thứ chín cũng trống rỗng.



Thẻ bài cuối cùng khiến người chơi và khán giả không khỏi khẩn trương hơn.



Thẻ bài thứ mười lật ra và lộ thân bài có hoa văn và chữ viết.



Trịnh Phong chờ mong nhìn về phía Giang Tinh Chước, bọn họ đã biết, có hoa văn và chữ viết chính là rút trúng đồ.



Giang Tinh Chước: “Chúc mừng anh đã rút trúng một con dao nhỏ vô cùng bình thường.”



Biểu hiện Trịnh Phong trong nháy mắt xụ xuống, chẳng ngờ được lại rút trúng con dao nhỏ vô dụng này. Song, cẩn thận suy nghĩ lại, hắn đã rút được cánh và Thuốc Phục Hồi là đã rất giỏi rồi, hơn nữa còn dùng chính giấy vụn vô dụng để đổi lấy.



Nghĩ như vậy, cảm xúc thất vọng của Trịnh Phong đã hòa hoãn không ít, hắn hưng phấn hẳn lên, đồng thời mở iệng muốn hỏi có thể tiếp tục rút hay không.



“Tôi! Tôi có thể rút một bộ thế không?” Có người hỏi ngay, giành trước Trịnh Phong một bước. Những người khác cũng rụch rịch trong lòng không thôi. Ai không muốn đôi cánh? Ai không muốn rời khỏi vùng đất bị bỏ rơi chết tiệt này? Nếu mà bay được thì tỷ lệ sống sót sẽ được cải thiện bao nhiêu đây! Trong thành phố này, nỗi sợ hãi lớn nhất của mọi người mỗi ngày là chẳng có ngày mai.



Khóe miệng Giang Tinh Chước lộ ra nụ cười dịu dàng: “Đương nhiên có thể.”



- -----oOo------