Sa Ngã Dại Khờ

Chương 12: Kết




Mỗi lần nghe Hạnh Trân nhắc lại chuyện cũ, Trường thấy áy náy vô cùng. Anh cố gắng làm Hạnh Trân vui lòng để bù đắp cho cô. Ái Trân cũng muốn bù đắp cho Hạnh Trân nên cho dù chồng cô chở chị đi diễn ở tỉnh xa hay cuối tuần anh đưa chị và Cà Chua đi công viên chơi cô cũng không dám ngăn cấm. Có những bữa tối, Ái Trân vừa dọn cơm xong thì Hạnh Trân nhắn tin cho Trường thông báo rằng Cà Chua lại bướng bỉnh bỏ bữa. Có những đêm, vợ chồng Ái Trân đang quấn quít bên nhau thì Hạnh Trân gọi điện cho Trường, nức nở kể lể về những áp lực khi làm mẹ đơn thân. Lại có những ngày khi trời vừa hửng sáng, chị gọi điện nũng nịu bảo với anh Trường chị bị ốm. Tất cả những lần ấy, Ái Trân tuy có ghen, có buồn, có tủi thân, nhưng cô không hề phàn nàn gì khi chồng qua nhà chị.

Vào ngày sinh nhật của Ái Trân, Bá Trường hứa sẽ về nhà sớm nên tầm xế chiều, sau khi quay quảng cáo xong, cô ghé qua chợ mua đồ ăn về nấu bữa tối. Ái Trân còn tự làm một chiếc bánh kem rất to, không chỉ để chúc mừng sinh nhật cô mà còn để chào đón thiên thần nhỏ của hai vợ chồng. Ái Trân mong có em bé lâu lắm rồi, nhưng mãi tới ngày hôm nay que thử thai của cô mới lên hai vạch. Cô hì hục làm một chiếc hộp hình trái tim chỉ để đựng chiếc que thử thai. Cô bỏ chiếc hộp vào trong ngăn kéo trong phòng làm việc của Trường, định khi nào Trường về nhà thì sẽ kêu Trường mở ngăn kéo ra, tạo bất ngờ cho anh. Ngặt nỗi, Ái Trân đợi mãi mà chẳng thấy chồng về. Cô nhắn tin hỏi anh đang ở đâu thì anh nhắn tin lại báo cáo với cô:

"Hồi chiều Hạnh Trân gọi điện bảo bé Cà Chua bị sốt nên tan làm anh sốt ruột qua với bé luôn."

Ái Trân buồn thỉu buồn thiu. Mười giờ tối, Hạnh Trân gọi điện cho cô. Chị vui vẻ nói:

- Chúc mừng sinh nhật em gái!

- Em cảm ơn chị. Em thấy chồng em nhắn tin bảo hồi chiều bé Cà Chua bị sốt. Giờ bé đỡ sốt chưa chị?

- Bé đỡ rồi em ạ. Nhưng nó cứ bám bác Trường suốt thôi, chẳng cho bác về nhà. Nó còn nói muốn bác Trường trở thành ba của nó. Trẻ con buồn cười nhỉ em nhỉ? May mà chị tử tế đấy, chứ chị mà vô liêm sỉ như em thì chắc đã tranh thủ cơ hội đưa chồng em lên giường rồi.

- Hạnh Trân... chuyện ngày xưa là em sai rồi... em xin lỗi chị... chị có thể nào không nhắc lại được không?

- Muốn người khác không nhắc lại lỗi lầm của mình thì đơn giản là mình đừng phạm sai lầm em ạ. Còn một khi đã sa ngã rồi thì không có tư cách để yêu cầu người khác phải thế này thế nọ.

- Em xin lỗi. Chị coi như em chưa nói gì đi.

- Ừ. Chị sẽ bỏ qua cho em lần này. Nhưng em nên biết là chị thừa bản lĩnh để mồi chài chồng em nên lần sau em mà dám láo thì đừng trách chị cũng bắt chước kiểu sống hèn mọn của em.

Dứt lời, Hạnh Trân lạnh lùng cúp máy. Ái Trân nghe chị doạ dẫm tự dưng lại bị hoảng sợ. Bao nhiêu năm trôi qua rồi nhưng cô vẫn cảm thấy tự ti khi so sánh mình với Hạnh Trân. Chị đẹp hơn cô, khéo léo hơn cô, giỏi hơn cô, và đặc biệt là anh Trường yêu chị nhiều hơn cô. Anh đối xử với cô rất khắt khe, nhưng đối xử với chị thì vô cùng dịu dàng. Anh có thể không biết khi nào tim cô đau, nhưng chỉ cần Hạnh Trân nhăn mặt anh liền lo chị buồn. Do không có niềm tin vào tình yêu chồng dành cho mình nên Ái Trân chắc mẩm rằng chẳng cần Hạnh Trân mồi chài thì chồng cô cũng đã xiêu lòng. Thế nên anh mới ở lì bên nhà chị, quên luôn cả sinh nhật của vợ. Ái Trân tự động viên bản thân mình phải suy nghĩ tích cực lên, anh yêu ai kệ anh, miễn sao anh vẫn là chồng của cô là được. Miễn sao cô vẫn là vợ của anh, không phải lén lún như hồi xưa là tốt lắm rồi. Nhưng mà... nước mắt cứ vô thức lăn dài trên đôi gò má của cô.

Tâm trạng của Ái Trân tuột dốc không phanh. Cô thắp nến sinh nhật, tự thổi nến một mình. Cô nghẹn ngào hát bài hát "Chúc mừng sinh nhật". Lúc bài hát kết thúc, Ái Trân thấy bụng mình hơi đau. Lo cho con nên cô vội vã khoá cửa nhà rồi bắt xe vào bệnh viện. Khi cô tới nơi, lại một lần nữa, cô phải đối diện với tin sốc. Mặc dù Diệu Ánh nói với Ái Trân rằng có rất nhiều nguyên nhân dẫn tới việc sảy thai sớm, nhưng Ái Trân vẫn u uất nói:

- Chắc chắn là do tớ sống lỗi nên mới bị quả báo, hại hai đứa con của tớ phải rời bỏ thế gian này sớm. Tớ đúng là một con mẹ không ra gì.

Diệu Ánh khuyên nhủ bạn:

- Ái Trân! Cậu đừng tự trách mình nữa. Vấn đề không nằm ở những lỗi sai của cậu trong quá khứ. Chuyện quá khứ, cậu sai, cậu đã phải trả giá rồi.

- Vậy theo cậu thì vấn đề nằm ở đâu? Tại sao ngay cả khi lấy chồng, tớ vẫn thấy cô đơn? Tại sao các con lại bỏ tớ mà đi. Tại sao những người thân của tớ... chẳng ai thương tớ... chẳng ai lưu luyến tớ?

- Nếu đây là một bộ phim và cậu là nữ chính, cậu hết lòng với nam chính thì khả năng rất cao tới cuối phim, nam chính sẽ hối hận và đối xử tốt với cậu. Nhưng rất tiếc, ngoài đời không như thế đâu Ái Trân. Tớ đã từng gặp rất nhiều bệnh nhân nữ cũng luỵ tình giống như cậu rồi. Rất ít người trong số bọn họ yêu được người đàn ông tốt và có được hạnh phúc, những người còn lại thì...

- Những người còn lại thì sao?

- Bọn họ... cho dù bị người đàn ông của mình đối xử tệ bạc thì vẫn cứ yêu một cách mù quáng, rồi dần dần trở nên bi luỵ, mất kiểm soát, mất cả lòng tự trọng. Ái Trân à! Một người con gái nếu như không học được cách yêu thương chính bản thân mình thì sẽ rất khó có được hạnh phúc.

Trải qua rất nhiều nỗi đau, tới giờ phút này, Ái Trân không còn ngang bướng cãi lời bạn nữa. Ánh nói rất đúng. Rất thấm. Ngay cả bản thân mình Ái Trân còn không thương xót, đến tự trọng của mình cô còn vứt bỏ, thì ai mà thương cô cho nổi? Trái tim Ái Trân đau buốt. Diệu Ánh khuyên cô ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng vài hôm, nhưng Ái Trân nhất quyết không chịu. Biết tính Ái Trân bướng bỉnh nên Diệu Ánh đành thở dài dặn dò bạn giữ gìn sức khoẻ rồi chiều theo ý bạn. Ái Trân gọi đứa con thứ hai của mình là Gấu Đen. Rời khỏi bệnh viện, cô đi bộ tới bờ sông chào tạm biệt bé, đồng thời dặn Gấu Trắng phải giúp mẹ chăm sóc em. Sau đó, Ái Trân ngồi thơ thẩn ở bên bờ sông, tới tận sáu giờ sáng mới về nhà. Trường trông thấy cô thì vô cùng tức giận. Anh trách móc:

- Hôm qua là sinh nhật em nên anh đã cố gắng về nhà trước mười hai giờ đêm. Anh cứ nghĩ em sẽ mừng lắm, sẽ chạy ra đón anh. Ai ngờ, em không những không ở nhà đợi anh mà còn đi đâu mất hút. Em là vợ anh mà em đi thâu đêm như thế hả? Chả ra cái thể thống cống rãnh gì cả!

Ái Trân cười khẩy, cô hỏi chồng:

- Thế anh là chồng tôi nhưng tối ngày anh quanh quẩn bên nhà chị gái tôi thì chắc ra thể thống lắm nhỉ?

- Em so sánh cái kiểu gì vậy? Hạnh Trân bây giờ là mẹ đơn thân, vất vả vô cùng, chưa kể trước đây tụi mình còn có lỗi với Hạnh Trân, anh giúp đỡ cô ấy là chuyện đương nhiên. Đừng có nói với anh là em ghen tuông với cả chị gái của mình nhé! Sao con người em ích kỷ thế?

- Tôi cứ thích ích kỷ thế đấy!

- Ái Trân! Sao em nói chuyện với anh bằng cái giọng đó? Có chuyện gì xảy ra à?

- Chả có chuyện gì cả. Tôi thích thì tôi nói thôi. Giọng nào mà chả được!

Thấy thái độ Ái Trân hơi lạ, Bá Trường sốt ruột hỏi:

- Em sao vậy? Em thấy khó chịu ở chỗ nào à? Rốt cuộc đêm qua em đi đâu? Anh gọi điện em cũng không thèm nghe máy. Em có biết là anh lo cho em lắm không?

- Ơ hay nhỉ? Hoá ra anh cũng biết lo cho tôi cơ à? Nhưng tôi đâu phải là mẹ đơn thân, cũng chẳng có đứa con nào bị sốt, sao anh lại lo nhỉ? Anh hay ghê á!

- Ái Trân! Em dừng ngay cái kiểu móc mỉa đó đi! Đừng để anh nổi điên.

- Anh nổi điên thì sao? Anh lại doạ bỏ tôi hả? Anh có giỏi thì anh doạ đi! Chắc tôi sẽ sợ lắm đấy!



- Em không cần phải thách thức anh. Em phận làm vợ mà láo nháo thì anh là thằng chồng cũng chẳng cần phải nể nang gì cả. Hợp nhau thì ở, không hợp thì giải tán.

Đang bực nên Trường hơi nặng lời chứ thực ra anh không bao giờ có ý định bỏ vợ. Tuy nhiên, vợ anh không phải là anh, cô không biết anh nghĩ gì. Cô chỉ biết lời nói của anh như dao sắc cứa vào tim mình. Cô bất cần bảo:

- Được, giải tán thì giải tán. Bà đây cần chắc? Ngoài kia thiếu quái gì trai đẹp!

- Gớm! Có giỏi thì em đi tìm trai đẹp luôn đi. Đã có gan đi thì đừng bao giờ quay về nhà nữa.

- Không phải thách! Tôi đi luôn đây! Không bao giờ quay về nữa đâu. Nhất anh! Chẳng cần mất công qua nhà chị gái tôi làm thằng giúp việc nữa, thoải mái đón chị ấy về nhà mà hầu hạ.

Mỗi khi gặp chuyện khủng hoảng, Ái Trân thường không giữ được bình tĩnh, cô nói năng rất xàm xí. Trường bị cô chọc cho phát điên. Anh mắng cô:

- Em im ngay đi! Đồ nhỏ mọn! Hạnh Trân đã ly hôn chồng, giờ phải nuôi con một mình rất cực, em không thấu hiểu cho sự vất vả của chị gái thì thôi lại còn giở thói sân si! Em sướng quá nên rửng mỡ rồi hả?

Ái Trân uất tím tái cả mặt. Cô tức tối rời khỏi nhà. Bá Trường thấy Ái Trân không đem theo đồ đạc gì, tưởng cô chỉ giận dỗi nhất thời nên đi mua sắm giải khuây, tối hết giận sẽ về nhà nên anh chẳng thèm dỗ vợ, vô tư đi ăn sáng rồi lái xe tới công ty. Vợ anh không hề đi mua sắm như anh đoán, cô đi tới trường mẫu giáo, đứng ngoài cổng nhìn các ông bố bà mẹ đưa con đến trường với ánh mắt ngưỡng mộ. Khi các bé phải vào lớp hết, cô mới lủi thủi đi về ngôi nhà cũ của mình.

Ái Trân về nhà được một lát thì trời đổ mưa to, ngoài tiếng mưa rơi lộp độp ra cô còn nghe được tiếng trẻ con khóc. Ái Trân vội vã lao ra ngoài. Trời mưa như trút nước, mới sảy thai nên cơ thể cô còn rất yếu, nhưng cô mặc kệ. Cô lùng sục hết tất cả các địa điểm xung quanh nhà mình, rốt cuộc phát hiện ra có một cậu bé đang ngồi trong chiếc thau nhựa trôi lềnh bềnh giữa sông. Do sợ quá nên bé khóc lóc inh ỏi. Ái Trân hốt hoảng lao xuống sông, cô bơi ra chỗ cậu bé, trấn an nhóc con rồi cố hết sức vừa bơi, vừa đẩy chiếc thau vào bờ. Sau một hồi chật vật, rốt cuộc Ái Trân cũng đưa được cậu bé lên bờ an toàn.

Anh trai cậu bé lúc bấy giờ mới hớt hải cùng ba chạy tới. Hôm nay, do cậu bé quấy khóc nên anh trai đã bày trò đem thau ra sông rồi đặt đứa em ngồi lên thau như kiểu được đi du thuyền. Ban đầu, hai anh em chơi với nhau rất vui. Nhưng một lúc sau thì trời đổ mưa, gió lớn thổi chiếc thau của đứa em ra xa. Đứa anh sợ quá liền dặn em đợi mình rồi chạy về nhà gọi ba. Ba tụi nó thấy Ái Trân đã cứu con mình thì cảm ơn cô rối rít. Anh mời cô qua nhà ăn cơm. Cả người Ái Trân đau nhức ê ẩm nên cô từ chối. Cô chào bọn họ rồi mệt mỏi đi bộ về nhà. Lâu không ở trong căn nhà này thành ra tủ đồ của cô còn mỗi một chiếc áo sơ mi và một chiếc váy hoa. Ái Trân thở dài thay đồ. Sau đó, mặc dù đã quấn hai lớp chăn quanh người nhưng cô vẫn thấy rét run. Mặt cô trắng bệch. Môi cô tím tái. Cô cứ thế lịm dần đi trong sự cô đơn tột cùng.

Tối hôm đó, không thấy vợ về nhà, Bá Trường tưởng cô muốn giở thói giận dai để thách thức chồng nên anh rất tức. Anh tự nhủ rằng sáng mai mình sẽ đi làm sớm, để vợ có về nhà thì cũng không được gặp mình, cho vợ nhớ mình cồn cào đi cho bõ tức. Hạnh Trân thì chẳng hiểu sao lại bị nóng ruột. Cô nằm trằn trọc mãi mới chợp mắt được. Đêm đó, cô mơ thấy Ái Trân. Em dắt theo hai đứa bé rất đáng yêu tới gặp cô. Đứa con trai trông giống Bá Trường như đúc, đứa con gái thì trông giống Ái Trân. Em mỉm cười nói với các con:

- Gấu Trắng! Gấu Đen! Tụi con chào bác Hạnh Trân đi!

Hai đứa trẻ ngoan ngoãn khoanh tay rồi đồng thanh chào bác Hạnh Trân. Hạnh Trân dịu dàng xoa đầu bọn trẻ rồi cho tụi nó kẹo. Cô còn ghét Ái Trân nên không cho em kẹo. Ái Trân rơm rớm nước mắt, em bảo cô:

- Hạnh Trân! Lẽ ra em không nên vì trai mà phản bội chị. Lẽ ra em không nên vì niềm vui của riêng mình mà làm chị bị tổn thương. Em xin lỗi chị. Em biết sai thật rồi. Nếu được làm lại từ đầu, em sẽ không bao giờ hành động điên rồ như thế. Em sẽ đối xử thật tốt với chị. Em sẽ yêu thương chính bản thân mình. Em sẽ sống một cuộc đời thật rực rỡ. Em biết chị có quyền hận em, nhưng mà chị ơi... chị càng hận em nhiều thì chị càng khổ tâm mà thôi. Sống trong hận thù mệt mỏi lắm chị à! Chị sớm buông bỏ chuyện cũ cho nhẹ lòng nhé! Thôi, em phải đi cùng các con của em đây! Em mong chị hạnh phúc!

Ái Trân vẫy tay chào chị gái rồi dần biến mất cùng hai đứa trẻ. Hạnh Trân bừng tỉnh. Trán cô nhễ nhại mồ hôi, nước mắt cô chảy ra giàn giụa, cô không thể ngủ tiếp được nữa. Cảm giác bất an trào dâng trong lòng, cô gọi điện cho Ái Trân nhưng em không nghe máy. Cô gọi điện cho Bá Trường hỏi Ái Trân đã ngủ chưa thì Trường nói Ái Trân giận anh nên bỏ nhà đi đâu mất hút chưa thèm về rồi tức tối cúp máy. Hạnh Trân sốt ruột gọi điện cho Diệu Ánh hỏi han:

- Diệu Ánh! Trường bảo Ái Trân bỏ nhà đi đâu mất hút chưa thèm về. Tớ thấy nóng lòng nóng ruột quá! Cậu có biết Ái Trân đang ở đâu không?

Diệu Ánh trấn an Hạnh Trân:

- Chắc Ái Trân về nhà cũ của cậu ấy ở vài ngày cho khuây khoả thôi. Cậu đừng lo!

- Ái Trân gặp chuyện gì à?

- Ái Trân mới bị sảy thai nên chắc tâm trạng của cậu ấy không được tốt lắm. Đây đã là lần thứ hai Ái Trân bị sảy thai rồi Hạnh Trân ạ. Đáng nhẽ ra tớ không nên bép xép như thế này đâu, nhưng tớ thấy cậu vẫn còn thương em gái nên tiết lộ cho cậu biết, để cậu hiểu được sau khi làm tổn thương cậu, Ái Trân đã phải trả giá đắt như nào. Hi vọng hai chị em cậu sớm làm hoà.

Tuy còn giận em gái nhưng nghe tin em mình bị mất con đến hai lần, Hạnh Trân thấy xót xa vô cùng. Hạnh Trân cũng sợ Ái Trân gặp chuyện chẳng lành, bởi vì trong giấc mơ, cô đã gặp hai đứa con của Ái Trân. Cô bảo Diệu Ánh nhắn địa chỉ nhà cũ của Ái Trân cho mình. Sau đó, cô gửi con qua nhà mẹ Ngọc rồi bảo quản lý đưa mình tới căn nhà đó. Cô rất muốn gặp Ái Trân để nói với em rằng cô rất thương em và cô sẽ cố gắng tha thứ cho em. Nhưng tiếc rằng, khi cô tới nơi thì em đã rời đi rồi. Người em lạnh như băng, đôi mắt em khép chặt, mặc kệ cô gọi khản cả cổ, em cũng không chịu tỉnh dậy mỉm cười với cô. Thắng run rẩy gọi điện báo tin dữ cho Trường. Trường hoảng hốt lái xe tới nhà cũ của vợ. Do không thể chấp nhận được sự thật nghiệt ngã nên anh ngoan cố đưa Ái Trân đến bệnh viện. Diệu Ánh nghẹn ngào bảo với Trường rằng Ái Trân đã mất rồi nhưng anh vẫn một mực không chịu tin. Anh chỉ trích tất cả mọi người vì đã hùa theo Ái Trân để đùa cợt anh rồi bực bội bỏ đi.

Hạnh Trân không thể hành động điên rồ như Trường vì cô còn phải lo chuyện hậu sự cho em gái. Cô gọi điện và nhắn tin cho Trường nhiều lần nhưng Trường nhất quyết không xuất hiện tại đám tang của Ái Trân. Anh bảo không muốn bị mắc bẫy của vợ. Hạnh Trân tưởng rằng Trường vì quá đau lòng nên tạm thời bị sốc. Nhưng một tháng sau, khi ghé qua nhà thăm Trường, thấy anh vui vẻ ra mở cổng cho mình, còn mời mình vào nhà ăn cơm với hai vợ chồng, Hạnh Trân mới phát hiện ra Trường bị bệnh. Ông Nhật và bà Nhung cũng biết con trai mình có vấn đề. Bà Nhung thường xuyên ghé qua nhà con trai để chăm sóc cho con. Ông Nhật đưa Trường đi khám ở nhiều nơi, nhưng bệnh tình của anh mãi vẫn chưa có tiến triển tốt. Lúc ở công ty, anh vẫn rất minh mẫn, vẫn có thể giải quyết công việc một cách ổn thoả. Nhưng khi về nhà thì anh thường xuyên nói năng như bị khùng:

- Ái Trân yêu dấu của anh ơi! Anh về rồi nè!

- Ái Trân đợi anh có lâu không?

- Vợ đợi anh lâu lắm luôn à? Anh xin lỗi nhé!

- Em hỏi anh hôm nay có qua nhà Hạnh Trân không á? Không. Anh đâu có qua nhà cô ấy đâu. Ngày trước anh vô tâm, anh làm em buồn, anh biết sai rồi. Từ giờ trở đi tan làm anh sẽ về nhà luôn với em.

- Bữa nay em nấu món gì thế? Em nấu bún chả cá hả? Ngon quá! Để anh nhặt rau giúp em nhé!

- Sao em không tặng hộp quà cho anh mà lại để chiếc hộp đó trong ngăn kéo trong phòng làm việc của anh? Tò mò quá nên anh đã mở ra coi rồi. Thì ra là gia đình chúng mình sắp chào đón thành viên mới. Anh vui quá em ạ!

- Ơ em đang có bầu cơ mà nhỉ? Em nghỉ ngơi đi, để đấy anh làm cho!

- Anh nấu xong rồi đây! Ái Trân! Há miệng ra anh đút cho em ăn nào! Đừng bướng! Em phải ăn thật nhiều thì con mới có đủ dưỡng chất!

- Em bị nghén à mà sao nôn dữ thế? Anh thương lắm! Anh lấy nước cho em súc miệng nhé!

- Ôi chao nom cô vợ tôi của này! Lớn tướng rồi mà còn nhõng nhẹo! Ghét ghê!



- Ái Trân ơi! Ở gần nhà mình có cái siêu thị chuyên bán đồ cho trẻ sơ sinh to lắm, hôm nào anh đưa vợ đi mua sắm nhé. Mua dần đi là vừa em ạ!

Trường cứ sống kiểu điên khùng như vậy trong suốt ba năm. Nếu như mẹ anh không quá ức chế mà đấm cho anh một trận và doạ anh rằng anh mà cứ như thế này thêm một cái Tết nữa chắc mẹ chết mất thì có lẽ anh sẽ mãi mãi hâm dở. Khi anh tỉnh táo trở lại chính là lúc anh phải chấp nhận sự thật, và cũng là lúc anh đau đớn nhất. Anh rất muốn buông bỏ tất cả để đi đoàn tụ với vợ và các con. Nhưng anh là con trai duy nhất của ba mẹ, anh không thể hành động vô trách nhiệm được. Con trai điên dại ba năm, bọn họ đã quá khổ rồi. Anh không muốn ba mẹ mình phải chứng kiến thêm một cú sốc nào nữa. Để bù đắp cho ba mẹ, Trường dọn hẳn về nhà ở với ông bà. Đối với ông Nhật, con trai tỉnh táo trở lại là điều đáng mừng rồi nên ông không hà khắc với anh như hồi xưa nữa. Ông chỉ động viên anh cố gắng quên đi những ký ức đau buồn để tìm cho mình một người bạn đời khác, cùng nhau bước tiếp những tháng ngày trong tương lai. Bá Trường tuy chưa có hứng thú với ai cả, nhưng trong một lần đưa mẹ đi siêu thị, thấy mẹ nhìn những người đàn bà khác bế cháu với ánh mắt thèm thuồng, anh cảm thấy rất đau lòng.

Mùa đông năm ấy, Bá Trường đến Bắc Âu. Anh thuê một căn nhà gần rừng thông và ở lại đó trong vòng một tuần. Chiều chiều, anh thường đem hai chiếc ghế gỗ ra ngoài hiên. Anh pha hai cốc trà ấm rồi đặt một cốc trà lên một chiếc ghế gỗ. Anh ngồi trên chiếc ghế còn lại, vừa nhâm nhi cốc trà còn lại, vừa thơ thẩn ngắm tuyết rơi. Đợi tới lúc tuyết rơi dày và đẹp nhất, anh mỉm cười nói:

- Tuyết rơi rồi đó Ái Trân! Anh xin lỗi vì khi em còn sống, anh đã không đưa em đi ngắm tuyết!

Mùa đông năm sau, Bá Trường tiếp tục đến Bắc Âu. Anh ở lại đây ba ngày. Vẫn đợi lúc tuyết rơi dày và đẹp nhất, anh trách Ái Trân:

- Rất nhiều người đã mơ thấy em, nhưng anh thì không. Em giận anh dai quá!

Thêm một năm nữa trôi qua, Bá Trường lại đến Bắc Âu vào mùa đông, nhưng anh chỉ ở lại đúng một ngày. Và như thói quen, đợi lúc tuyết rơi dày và đẹp nhất, anh chua xót tâm sự với Ái Trân:

- Ái Trân! Hiện tại anh đang rất áp lực. Dạo này ba mẹ anh thường xuyên nhắc nhở anh mau lập gia đình mới, họ rất mong có cháu bế. Ở nơi xa xa nào đó, em và các con có hạnh phúc không? Em không thể đến gặp anh dù chỉ là một lần trong mơ hay sao?

Mặc dù Bá Trường đã cầu xin Ái Trân rất nhiều lần, nhưng anh vẫn chẳng bao giờ mơ thấy cô cả. Ngày cuối cùng của mùa đông năm đó, anh mơ thấy trên bàn làm việc của mình có một tấm thiệp, trong tấm thiệp có dòng chữ nắn nót của Ái Trân:

"Em và các con rất hạnh phúc. Anh hãy mạnh mẽ bước tiếp quãng đường của mình nhé! Em chúc anh hạnh phúc!"

Khi tỉnh giấc, Bá Trường đã bật khóc.

Hai năm sau, Bá Trường quyết định đi bước nữa. Người vợ thứ hai của anh tên là Ái Trang. Cô có vóc dáng hao hao giống Ái Trân, tính cách cũng nhây nhây giống Ái Trân. Rút kinh nghiệm từ cuộc hôn nhân đầu tiên, lần này Trường toàn tâm toàn ý chăm sóc gia đình và rất để tâm tới cảm xúc của vợ. Ái Trang sinh cho Trường một cậu con trai bụ bẫm vào đúng ngày sinh nhật thứ hai mươi tư của cô ấy. Ba mẹ Trường chăm cháu tận tình ghê lắm, bọn họ cười đùa suốt ngày. Trường thấy ba mẹ vui thì cũng như trút bỏ được gánh nặng. Sinh nhật con tròn một tuổi, gia đình Trường tổ chức tiệc lớn. Anh gửi thiệp mời cho Hạnh Trân nhưng cô từ chối không tham dự. Cô đem hoa trắng và quýt đi thăm Ái Trân, dịu dàng tâm sự với em:

- Ái Trân! Lâu lắm rồi chị mới tới thăm em, không phải vì chị không nhớ em, mà bởi vì mỗi lần tới đây tâm trạng chị thường rất tệ nên chị chẳng dám tới thường xuyên. Hôm qua ôn lại chuyện cũ với mẹ Ngọc chị mới biết hoá ra vào ngày em cưới chồng, ba mẹ đi tới nhà bạn chơi chứ không phải là đến tham dự đám cưới của em. Mẹ cũng bảo với chị rằng trong thời gian mẹ nằm viện, em thường xuyên tới thăm mẹ nhưng sợ chị nổi điên nên em dặn mẹ đừng nói với chị. Chị xin lỗi em vì chưa hiểu rõ tường tận sự việc đã trách móc em.

Hạnh Trân bóc quýt cho Ái Trân rồi tiếp tục nói:

- Hồi xưa chị điệu nhỉ Ái Trân nhỉ? Bóc múi bưởi thôi chị cũng sợ bẩn tay. Bây giờ chị đỡ điệu rồi em ạ. Chị nhận ra không có em thì Bá Trường cũng chẳng thuộc về chị. Trường lấy vợ mới rồi. Anh Hữu Tiến còn lấy vợ mới trước Trường mấy năm cơ. Thường thì chỉ có đàn bà chúng mình ôm nỗi hận và nỗi nhớ sâu sắc thôi chứ còn đàn ông họ bước tiếp nhanh lắm. Nhưng đó mới là hiện thực của cuộc sống em ạ. Lẽ ra chị không nên hận em... lẽ ra ngay từ đầu chị phải hiểu được rằng nếu như Trường không buông thả thì em sẽ chẳng thể sa ngã được. Chị xin lỗi em!

- Tháng sau chị sẽ tổ chức liveshow. Chị sẽ hát tổng cộng mười bài. Bài hát thứ mười do chị sáng tác, chị sẽ hát riêng tặng em. Em nhớ tới tham dự nhé!

Hạnh Trân cũng mời Diệu Ánh tới tham dự liveshow của mình. Vào đêm diễn ra liveshow, Ánh dắt theo chồng và con gái tới cổ vũ cho bạn. Sau tất cả mọi chuyện, rất khó để phân định Hạnh Trân hay Ái Trân sa ngã nhiều hơn, nhưng Diệu Ánh cảm thấy bởi vì Hạnh Trân mạnh mẽ, biết cách yêu thương bản thân mình hơn nên kết cục của cô ấy đỡ bi thương hơn.

Hạnh Trân có một chất giọng rất đặc biệt, cách cô xử lý từng bài hát cũng rất khôn khéo. Tuy nhiên, sau khi trình bày xong bài hát thứ mười, cô không nhận được sự vỗ tay tán thưởng nhiệt tình của khán giả như chín bài trước, bởi vì ở phía dưới, đã có rất nhiều những giọt nước mắt chảy lặng lẽ ướt nhoè khoé mi.

"Em yêu anh!

Một tình yêu ngang trái, dại khờ.

Em yêu anh bất chấp sa ngã.

Em yêu anh bất chấp sĩ diện.

Em yêu anh quẳng luôn cả tự trọng.

Để rồi đổi lại em được gì?

Em được những lời sỉ vả cay nghiệt.

Em được một đám cưới không trầu cau và không ai trong số người thân của anh tới tham dự.

Em trở thành vợ của anh. Anh trở thành chồng của em. Nhưng mối quan hệ của bọn mình không được công khai.

Vậy mà em vẫn cứ yêu anh, yêu anh từ ngày đầu tiên mình gặp nhau cho tới ngày cuối cùng khi em ngừng thở. Em như con thiêu thân lao vào mê cung lửa của anh, để rồi cả người em đều bị thiêu trụi.

Nếu em biết trước kết cục của mình bi thảm như vậy, em sẽ không ngu muội mà yêu anh nữa đâu. Em sẽ dành tình yêu đó cho chính bản thân mình.

Em thực sự rất hối hận!

Em thực sự rất nuối tiếc!

Nếu được làm lại từ đầu, em nhất định sẽ sống một cuộc đời thật rực rỡ!"

Hết.