Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 156




Ngày hôm sau, lúc Phó Lưu Âm tỉnh dậy, cảm thấy cổ hơi đắng.

Cô thử động đậy, Mục Kính Sâm mở mắt nhìn cô, “Dậy rồi?”

Phó Lưu Âm sờ sờ cổ mình, phát hiện mình ngủ trên cánh tay Mục Kính Sâm.

“Mấy giờ rồi?”

“Còn sớm.”

Phó Lưu Âm xoay người nhìn ra phía ngoài cửa sổ, “Giờ là ban ngày hay buổi tối vậy?”

Mục Kính Sâm nhìn đồng hồ, “Ngủ tiếp đi, mới hơn năm giờ.”

Bàn tay nhỏ của cô khẽ xoa đôi mắt, “Được.”

Phó Lưu Âm quả thật rất mệt, như thể nửa đời chưa được ngủ, tiếng hít thở trầm ổn của cô truyền vào tai Mục Kính Sâm.

Lúc tiếng chuông di động reo lên, Mục Kính Sâm sợ làm ồn Phó Lưu Âm, anh vô cùng cẩn thận rút cánh tay mình ra, nhanh chóng cầm lấy di động bắt máy.

“Alo, sếp Mục!” Trong điện thoại truyền đến một giọng nam.

Mục Kính Sâm giày cũng không đi, lòng bàn tay nắm chặt di động, bước ra ban công xong lúc này anh mới dán di động vào bên tai, “Alo.”

“Sếp Mục, tên nhân viên anh bảo chúng tôi tìm, đã tìm được rồi ạ.”

“Ở đâu?”

“Đã được chúng tôi đưa về sân huấn luyện rồi ạ.”

Mục Kính Sâm ngắt cuộc trò chuyện, phóng nhẹ bước chân trở lại phòng. Lúc đóng cửa đi ra, anh gắng hết sức để không làm ồn đến Phó Lưu Âm.

Lúc đánh xe vào sân huấn luyện, Mục Kính Sâm xuống xe, một người huấn luyện viên từ trên lầu đi xuống. Mục Kính Sâm đóng sầm cửa xe, lạnh giọng hỏi: “Người đâu?”

“Bị nhốt trong phòng nhỏ ạ.”

“Tìm được hắn ở đâu?”

Người huấn luyện viên theo bên cạnh Mục Kính Sâm đi về phía trước, “Tôi cho lén theo dõi khu Lâm Viên đó, tên nhóc đó không biết sống chết, lúc rạng sáng lén lút xuất hiện, chúng tôi vừa lúc bắt được hắn về.”

Mục Kính Sâm đi thẳng vào phòng nhỏ trước mặt, trước cửa có người canh gác. Anh mở cửa đi vào, bên trong ánh đèn lờ mờ nhưng cũng đủ để anh thấy rõ tên đàn ông đang bị trói kia.

Mục Kính Sâm nhấc chân đi tới phía trước, người huấn luyện viên ở đàng sau cũng đi theo. Tới trước mặt gã đàn ông, Mục Kính Sâm phất tay, “Anh ra ngoài trước đi, còn nữa, dẫn mấy người đi luôn, tôi muốn một mình hỏi hắn ít câu.”

“Dạ.”

Cửa lần thứ hai bị đóng lại. Gã đàn ông kia đôi tay bị trói sau lưng một cây cột. Hắn mở to đôi mắt sợ hãi nhìn về phía Mục Kính Sâm, “Anh là ai hả?”

“Mày đã làm gì Phó Lưu Âm?”

Gã đàn ông hai chân run run, “Phó Lưu Âm gì?”

Bàn tay Mục Kính Sâm nắm chặt. Lúc xuống xe, anh cầm cái roi trên đồng hồ xe xuống theo; lúc này, cái roi thô ráp đang đập đập trong lòng bàn tay anh. Ngón tay anh khẽ buông lỏng, cái roi từ lòng bàn tay anh thoát ra ngoài. Cổ tay anh vung lên, đuôi roi hơi vụt xuống mặt đất, ngọn gió lạnh thấu xương nổi lên. Mục Kính Sâm đột nhiên vụt cánh tay, cái roi không chút khách khí chờ đợi hỏi thăm người gã đàn ông.

“Áaaaaa!!!”

Tiếng kêu thê lương thảm thiết quanh quẩn khắp phòng, sau đó xuyên qua cánh cửa mỏng ra ngoài.

Mấy người ngoài cửa còn chưa đi xa, nghe thấy tràng âm thanh này thì vội dẫm bước bỏ đi nhanh hơn.

“Đừng có giả ngu với tao! Mày mạnh miệng? Nhưng miệng của mày cương với roi của tao được sao?” Mục Kính Sâm giơ giơ cánh tay lên. “Rốt cuộc đêm đó mày đã làm gì Phó Lưu Âm?”

“Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, đau lắm!” Gã đàn ông nói đến đây thì tự nhiên gào khóc, “Thả tôi về nhà, tôi muốn về nhà.”

“Nếu mày vẫn như vậy, tao không thể cam đoan tiếp theo cái roi có quất thẳng vào mỏ mày không!” Trong mắt Mục Kính Sâm bốc lên lửa giận hừng hực. “Nếu mày không nói thật, vậy mày vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện về nhà. Tao sẽ rút gân lột da mày, sau đó ném vào vùng hoang vu dã ngoại.”

Gã đàn ông sợ tới mức trừng to hai mắt, “Cứu mạng với!”

Mục Kính Sâm đã nghe qua tình trạng của gã đàn ông này một chút: Thời trẻ bởi vì vấn đề tình cảm mà bị kích thích quá độ, tinh thần khi tốt khi xấu. Nếu không phải trong nhà có người thân thu xếp cho hắn công việc này thì đến giờ hắn vẫn là cái tên lang thang thất nghiệp.

Mục Kính Sâm tay nắm thật chặt cái roi, lửa giận ngập đầy giấu không được. Tầm mắt anh như lưỡi dao sắc bén đảo trên khuôn mặt người đàn ông ttừng chút một, anh thấy bộ dạng phát run khi nhìn anh của gã đàn ông. Mục Kính Sâm đi tới, tới sau lưng người đàn ông, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay hắn.

Rất nhiều chi tiết anh không dám tưởng tượng, anh sợ chính mình sẽ bị bức cho sụp đổ mất. Mục Kính Sâm không đành lòng tỏ ra chút nào trước mặt Phó Lưu Âm, nhưng anh nghĩ tới đôi tay dơ bẩn kia đã lột bỏ quần áo trên người Phó Lưu Âm, nghĩ tới ngón tay hắn đã đụng chạm vào da thịt cô.

Mục Kính Sâm đi tới từng bước một, anh quay lại trước mặt gã đàn ông, mắt phảng phất bị tơ máu làm đỏ lên. Anh nâng cánh tay lên, roi trong tay đánh tới từng cái một.

Gã đàn ông liên tục thét chói tai, mất khống chế cầu xin tha thứ, “Cứu mạng với! Đừng đánh, tha mạng đi mà!”

Lỗ tai Mục Kính Sâm nghe không vào. Âm thanh quất đánh lẫn với tiếng kêu thảm thiết của gã đàn ông. Hai loại âm thanh đó kích động màng tai anh, anh càng đánh càng dùng sức, càng đánh càng không dừng tay được, hận không thể quất hắn đang sống sờ sờ đến chết, để hắn cuối cùng dứt khoát không nhớ nổi chuyện đêm đó.

Gã đàn ông bị đánh đến chết đi sống lại, trước giờ cũng chưa từng chịu khổ như vậy, hắn vội cầu xin tha thứ: “Tôi nói, tôi nói, thả tôi đi!”

Mục Kính Sâm quất mấy roi nặng tay xuống, gã đàn ông kêu cuồng loạn: “Tôi nói, đừng đánh, á!!!!”

Mục Kính Sâm dừng tay. Gã đàn ông trên người ăn mặc đơn giản, lúc này đã bị đánh đến không còn bộ dáng. Hắn nghiêng đầu, đồng thời hít vào một hơi, vết thương trên người như bị rắc muối, đau đến nỗi không hít thở vào được.

“Nói! Nếu mày còn dám ấp úng nửa chữ, tao sẽ giết mày!”

Gã đàn ông cúi thấp, trên cổ cũng có bị dấu vết bị quất, hắn đau đến độ mặt dữ tợn lại, “Tôi không làm gì cô ta cả! Tôi chỉ là đánh cô ta hôn mê, tiêm cho cô ta một mũi.”

“Sau đó thì sao?”

“Không còn gì nữa, không còn.” Nói đến đây, gã đàn ông ngẩng tầm mắt, để ý thấy cánh tay Mục Kính Sâm hình như có ý giơ lên lần thứ hai, hắn vội mở miệng bổ sung: “Sau khi giấu cô ta đi, tôi định bỏ đi, nhưng sau đó lại quay lại, tôi cởi quần áo của cô ta, ném vào vườn.”

Ánh mắt Mục Kính Sâm gắt gao nhìn chằm chằm gã đàn ông đang giãy giụa trước mặt, đôi môi mỏng mỏng của anh mím lại thật chặt, phẫn nộ nơi khóe mắt không thể giấu chút nào, “Còn nữa không?”

“Không còn, thật sự không còn, sau đó tôi đi liền.”

Thần sắc Mục Kính Sâm hơi thả lỏng, “Vì sao phải làm vậy?”

“Tôi là vì Tiểu Phương mà!” Gã đàn ông nói đến đây, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị. “Tôi muốn cho Tiểu Phương mau quay về. Tôi sẽ nói với cô ấy, tôi bây giờ cái gì cũng có rồi, sẽ có thể nhà ngay thôi, tôi có thể cưới cô ấy, ha ha ha ha!!!”

Mục Kính Sâm nhìn bộ dạng điên khùng của người đàn ông, anh cố nén lửa giận hỏi: “Tiểu Phương là ai?”

“Là bạn gái tôi đó! Đời này tôi chỉ yêu một người phụ nữ là cô ấy, nhưng cô ấy bỏ tôi.”

Mục Kính Sâm giơ giơ roi trong tay lên, “Tốt nhất mày thành thành thật thật trả lời tao, là ai bảo mày làm vậy?”

Gã đàn ông suy nghĩ, không mở miệng, chỉ không ngừng lắc đầu.

“Nếu mày không nói, tao đây liền đi tìm Tiểu Phương của mày. Tao sẽ dùng roi này, quất từng đường từng đường gớm giếc dữ tợn lên cơ thể đẹp đẽ của cô ta!”

“Không!!!” Gã đàn ông bỗng nhiên vùng vẫy kịch liệt, thân người hắn liền muốn đánh về phía trước, “Không được làm tổn thương cô ấy, tao sẽ giết mày!”

Mục Kính Sâm cười lạnh, “Tao không có thời gian vô nghĩa với mày. Nếu mày có thể ba năm rõ mười nói cho tao biết, tao cam đoan, tao sẽ không làm khó cô ta.”

“Tôi cũng không biết người đó là ai. Tôi làm những việc này đều là người đó sai bảo.”

Hai tay Mục Kính Sâm chắp đàng sau, “Mày chưa từng gặp người này?”

“Chưa, người đó liên lạc qua điện thoại với tôi. Tôi cũng không biết hắn tìm tới tôi bằng cách nào. Hắn chỉ nói mấy ngày nữa sẽ có rất nhiều sinh viên tới, là hắn bảo tôi để ý chính xác cô sinh viên kia. Vừa khéo đêm đó, cô sinh viên kia bị rớt lại phía sau.”

Ngón tay Mục Kính Sâm nắm chặt, sau đó buông ra, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể làm cơn phẫn nộ của anh thoáng bình ổn lại, không đến mức làm anh xúc động mà muốn tiến lên giết người.

“Làm những việc đó với cô gái ấy cũng là đối phương yêu cầu mày?”

Gã đàn ông không ngừng gật đầu, “Phải, phải! Tôi không muốn cởi quần áo cô ta. Người phụ nữ tôi yêu nhất là Tiểu Phương, nếu như bị cô ấy biết chuyện này, cô ấy nhất định sẽ không quay lại cạnh tôi. Không, không, tôi nhất định phải nói với Tiểu Phương, lúc tôi cởi quần áo cô ta nơi đó tối như mực, tôi không muốn đụng vào cô ta, càng không có thêm ý nghĩ gì khác.”

Mục Kính Sâm nghe lọt từng chữ. Gã đàn ông đang mắc kẹt trong thế giới của chính mình, “Là người kia nói cho tôi biết, chỉ cần tôi làm xong chuyện này, hắn sẽ cho tôi một số tiền, nói như thế là tôi sẽ có thể có tiền mua nhà, ha ha ha ha ha!!!”

“Vậy hắn hứa cho mày tiền, đã đưa chưa?”

Gã đàn ông bỗng nhiên dừng miệng, trừng mắt nhìn Mục Kính Sâm không nói lời nào. Mục Kính Sâm tiến lên một bước, dùng roi trong tay chọc vào miệng vết thương của đối phương.

Gã đàn ông rên lên một tiếng, “Hắn nói sẽ cho tôi. Là hắn hẹn tôi đến Lâm Viên, nhưng tôi chưa lấy được tiền đã bị các người bắt tới đây.”

Mục Kính Sâm cười lạnh, “Hắn định gặp mặt rồi đưa?”

“Phải, phải!”

Mục Kính Sâm nhíu chặt mày, cũng không thể đoán được mục đích của đối phương rốt cuộc là gì. Gã đàn ông chỉ lo lầm bầm lầu bầu, “Tiểu Phương của tôi vẫn chưa xuất hiện, có phải cô ấy đang trách tôi đụng vào người khác? Huhuhu!!! Tôi không có mà, trong lòng tôi chỉ có cô ấy, kẻ khác đều dơ bẩn xấu xí!”

E là rốt cuộc sẽ chẳng hỏi được gì từ miệng hắn, Mục Kính Sâm tiến lên, “Di động của mày đâu?”

“Ở trong ví tiền.”

Mục Kính Sâm lấy di động của gã đàn ông ra. Anh vẫn không ôm hy vọng bao nhiêu, đối phương không có khả năng lưu lại số điện thoại mà anh có thể tìm ra. Anh lui lại mấy bước. Tinh thần điên điên của gã đàn ông vẫn chưa đi xuống, khóc sướt mướt, miệng không ngừng gọi Tiểu Phương của hắn. Mục Kính Sâm không khỏi nghĩ lại, chuyện này hẳn vẫn có quan hệ với Lăng Thời Ngâm đúng không?

Nghĩ đến cô ta cũng là hợp tình hợp lý, chung quy cô ta có động cơ, loại chuyện này, nếu nhà họ Lăng muốn bố trí thì hoàn hoàn toàn toàn có thể làm được.

Mục Kính Sâm nhìn về phía người đàn ông kia, lồng ngực căng thẳng dường như thoáng thoải mái hơn một chút. Nhìn dáng vẻ của hắn, trái lại, thật sự đã dùng tình sâu vô cùng mà đối với Tiểu Phương. Nếu đối phương tìm người khác, có mấy gã đàn ông có thể cam đoan sẽ không gây tổn thương sâu hơn một bước cho Phó Lưu Âm?

Mục Kính Sâm nghĩ vậy, lồng ngực không nhịn được mà thắt lại đau đớn. Nhưng có một chút anh lại không nghĩ thông suốt được: nếu chuyện này thật sự là Lăng Thời Ngâm làm, vì sao cô ta không dứt khoát nhẫn tâm hơn một chút, cho Phó Lưu Âm một cú đau đớn khó chịu nhất?

Chẳng lẽ lại nói cô ta còn một chút lương tâm cuối cùng sao? Không, tuyệt đối không thể là cái dạng này.

Cơn tức trong lòng này Mục Kính Sâm không có khả năng nuốt xuống. Anh nhìn vết thương trên người gã đàn ông, vừa rồi anh đánh thật sự nặng, vài chỗ đã rướm máu từ lâu. Mục Kính Sâm dùng roi trong tay mà đè nặng lên miệng vết thương của hắn, gã đàn ông đau đến không khỏi kêu hừ hừ.

Đối phương rõ là, lại đi tìm một kẻ như vậy...

Có phải biết rõ bệnh nhân tâm thần dù có làm chuyện trái pháp luật cũng sẽ không bị cân nhắc hình phạt, hay bởi vì tìm một kẻ như vậy thì lời hắn nói thật thật giả giả, có thể làm Mục Kính Sâm mắt thấy tai nghe bị lẫn lộn?

Mặc kệ hắn có bệnh tâm thần không, bệnh nặng bao nhiêu, hắn đã làm thương tổn Phó Lưu Âm thì đáng chết!

Gã đàn ông nhìn anh một cách rất cẩn thận, “Thả tôi đi, tôi cũng không dám nữa. Tôi muốn về nhà, tôi muốn ăn cơm.”

Roi trong tay Mục Kính Sâm vẫn gào thét quất tới, không phải vì phát tiết cho mình, mà chỉ vì những ủy khuất này nọ mà Phó Lưu Âm đã phải chịu.

Bất luận mục đích của những kẻ đó là Phó Lưu Âm, hay bởi vì Phó Kinh Sênh mà giận chó đánh mèo lên người cô; về bản thân Phó Lưu Âm, trước giờ cô cũng chưa làm sai chuyện gì.



Nhà họ Mục.

Lúc Mục Thành Quân tỉnh dậy, sắc trời còn sớm. Hắn ngồi dậy, tầm mắt trông ra, nhìn thấy Lăng Thời Ngâm khoanh hai tay lại, nằm trên mặt đất, cũng không biết miệng đang nói gì.

Mục Thành Quân không quan tâm cô ta. Lăng Thời Ngâm mở mắt ra, nhìn thấy hắn rời giường, cô ta duỗi tay về phía Mục Thành Quân, “Ông xã, em lạnh lắm.”

“Cô cũng biết lạnh?” Mục Thành Quân đi tới, ngồi xổm xuống. Tay hắn vỗ vỗ mặt Lăng Thời Ngâm, quả nhiên bị lạnh không ít, mặt tái hết.

“Ông xã, anh đừng nghe rồi tin người khác nói, mấy ngày nay em đều an phận ở nhà.”

Mục Thành Quân từ trên cao nhìn xuống cô ta chằm chằm, “Giả bộ đáng thương làm gì? Dù chân không thể động đậy thì cô cũng còn có tay. Cô có thể sử dụng đôi tay cô hại người, lại không thể dùng tay mình bò ra ngoài kêu cứu?”

Lăng Thời Ngâm không ngừng lắc đầu, “Em không hại người.”

Người đàn ông đứng dậy; Lăng Thời Ngâm thấy thế, hai tay vội ôm lấy chân hắn, “Ông xã, em lạnh lắm, cả người một chút sức lực cũng không có.”

Tầm mắt Mục Thành Quân không động đậy, càng không liếc nhìn cô ta thêm cái nào. Hắn nhấc một chân lên đá mạnh, vừa lúc đá vào ngực Lăng Thời Ngâm, cô ta đau đến nỗi kêu lên một tiếng, buông đôi tay ra.

Mục Thành Quân nhấc chân đi ra ngoài. Hắn rửa mặt, sau đó thay quần áo, từ đầu đến cuối cũng không liếc nhìn Lăng Thời Ngâm một cái.

Lúc đi ra ngoài, Mục Kính Sâm đóng cửa phòng lại. Hắn đi xuống lầu, nghe thấy bà Mục đang trong bếp căn dặn người làm.

Nghe thấy tiếng bước chân, bà Mục từ phòng bếp đi ra, “Thành Quân!”

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

“Âm Âm không phải mới ra viện sao? Mẹ bảo nhà bếp làm chút món thanh đạm nhưng vẫn có dinh dưỡng cho nó. Mẹ thấy cơ thể con bé yếu thật, sợ nó không gượng được.”

Mục Thành Quân xem đồng hồ, “Hôm nay em ấy phải đi học sao?”

“Không có, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày nữa, để người khỏe lại mới nói tiếp.”

Mục Thành Quân có chút thất thần, một mặt là phẫn nộ, một mặt là sự khó chịu nói không nên lời. Tối qua hắn gần như trắng đêm không chợp mắt, chỉ tới khi 3, 4 giờ mới ngủ được một lúc.

Xảy ra chuyện như vậy, cũng không biết con đường sau này của Phó Lưu Âm phải đi như thế nào.

Mục Thành Quân thất thần ngồi trên sô pha; bà Mục đi tới, tiện tay cầm lấy tờ báo trên bàn trà. “Thành Quân, Thời Ngâm đâu?”

“Vẫn chưa dậy ạ.”

“Tối hôm qua không có việc gì chứ?”

Mục Thành Quân không hứng thú nổi, “Mẹ, bọn con có thể có chuyện gì?”

“Thành Quân, con đừng trách mẹ lắm miệng. Thời Ngâm tốt xấu cũng là người nhà họ Mục, mẹ cũng biết con có đôi khi không khống chế được mình mà mạnh tay, nhưng con ngàn phải vạn phải đúng mực đó!”

Người đàn ông không thốt một tiếng, hai tay đan vào nhau, ngón tay không ngừng gõ trên mu bàn tay.

Qua hồi lâu, người làm bưng bữa sáng đã chuẩn bị xong lên bàn ăn, một người trong đó đi tới, “Mục phu nhân, bữa sáng xong rồi ạ.”

“Được.”

Bà Mục đứng dậy, “Kính Sâm hôm nay chưa dậy?”

“Thưa bà Mục, sáng sớm cậu ấy đã ra ngoài, trông dáng vẻ rất sốt ruột ạ.”

Mục Thành Quân ngồi tại chỗ, thần sắc không rõ. Bà Mục vỗ nhẹ bả vai con trai, “Ăn sáng đi.”

Mục Thành Quân đứng dậy, hai người ngồi vào bàn ăn. Người làm kéo ghế thay bà Mục, “Có gọi mợ hai xuống không ạ?”

“Gọi một tiếng đi.”

“Dạ.”

Người làm mau chóng lên lầu, không bao lâu, Mục Thành Quân thấy chị ta một mình đi xuống.

“Mợ hai nói không đói bụng, không xuống ăn ạ.”

“Vậy sao được? Sinh bệnh là lúc cơ thể suy yếu nhất.”

Mục Thành Quân ăn cháo trong chén, sau một lúc lâu, hắn nói với người làm, “Chuẩn bị cho tôi một phần, tôi đưa lên cho mợ cả.”

“Dạ.”

Mục Thành Quân ăn xong bữa sáng, lau tay xong thì đứng dậy, “Mẹ, mẹ cứ từ từ dùng. Còn Âm Âm, nếu em ấy muốn nghỉ ngơi thì cứ để em ấy nghỉ ngơi đi. Em ấy cũng không phải con nít, đói bụng sẽ biết xuống mà ăn.”

“Con nói cũng phải.”

Mục Thành Quân cầm bữa sáng người làm chuẩn bị cho Lăng Thời Ngâm đi lên lầu. Có điều lên lầu hai xong, hắn vẫn không đi thẳng lên lầu ba mà là đi về phía phòng Phó Lưu Âm.

Tới cửa, Mục Thành Quân đưa tay lên.

Phó Lưu Âm đã dậy, có điều cảm mạo kinh khủng, đau đầu lại thêm ho khan hành cô dậy không nổi.

Cộc cộc___

Ngoài cửa truyền đến tràng tiếng đập cửa, Phó Lưu Âm khàn khàn giọng nói: “Không phải đã nói tôi không ăn rồi sao? Thật sự không ăn.”

Tay Mục Thành Quân rơi xuống then cửa, “Tôi mang bữa sáng lên giúp em.”

Phó Lưu Âm sợ tới mức run run, “Anh cả?”

“Phải, mở cửa!”

Phó Lưu Âm không khỏi kéo cao chăn, “Tôi không ăn.”

“Cho dù đã xảy ra chuyện gì thì sức khỏe vẫn phải chú ý.”

Phó Lưu Âm không thoải mái, nhún vai, “Cám ơn ý tốt của anh, tôi thật sự ăn không vô.”

Mục Thành Quân đứng ở ngoài, sau một lúc lâu cũng không thấy Phó Lưu Âm có ý sẽ mở cửa cho mình, hắn đành xoay người bỏ đi.

Đi lên lầu ba, lúc mở cửa vào, Lăng Thời Ngâm vẫn nằm chỗ ban đầu.

Người phụ nữ nâng tầm mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt đụng thấy đồ trong tay hắn, đáy mắt Lăng Thời Ngâm hơi sáng lên, “Ông xã!”

Mục Thành Quân đi qua. Lăng Thời Ngâm bụng đói kêu vang, nghĩ thầm Mục Thành Quân nhất định sẽ bế mình dậy. Người đàn ông một cái liếc mắt cũng chưa nhìn cô ta, hắn đi đến trước tủ đầu giường, để bữa sáng lên trên.

Lăng Thời Ngâm vươn tay với hắn. Mục Thành Quân kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy vài thứ ra, hắn hẳn là sắp tới công ty.

Lúc bỏ đi, cuối cùng người đàn ông nhìn cô ta một cái, “Cô tốt nhất đừng có la to, nếu mẹ thấy bộ dạng này của cô lại sẽ cho rằng cô bị ủy khuất bao nhiêu. Bữa sáng tôi để ở đây cho cô, nếu cô thật sự đói chịu không nổi thì tự mà ăn.”

Hắn bước nhanh bỏ đi. Hai tay Lăng Thời Ngâm chống trên mặt đất, muốn bò lên, “Thành Quân, anh bảo tôi ăn thế nào? Anh không thể đối xử với tôi như vậy.”

“Cái này phải hỏi chính cô. Cô bản lĩnh lớn như vậy, loại chuyện nhỏ này không làm khó được cô.” Mục Thành Quân ném lại câu đó, nghênh ngang mà đi.

Tiếng đóng cửa lần thứ hai truyền tới tai Lăng Thời Ngâm. Cô ta nhìn cái chén nhỏ trên tủ đầu giường, Mục Thành Quân là cố ý muốn bỏ đói cô ta. Hắn rõ ràng biết dù cô ta có bò tới cũng không lấy được cái chén kia để ăn, hắn để nó vào trong cùng. Nếu đã một lòng muốn bỏ đói cô ta, hắn cần gì phải làm chuyện thừa mang đồ lên vậy?

Mục Thành Quân xuống lầu thì nhìn thấy người làm đi ngang qua, hắn nói với người nọ: “Tối qua mợ cả ngủ không ngon, dặn không được đi quấy rầy cô ấy. Bữa sáng cô ấy ăn không ít rồi, trưa không cần đưa cơm cho cô ấy, buổi chiều tôi về lo.”

“Dạ.”

Lúc chạng vạng, Mục Kính Sâm trở lại, anh lên lầu dẫn Phó Lưu Âm xuống.

Trước khi ngồi vào bàn ăn, bà Mục nhìn Mục Thành Quân bên cạnh, “Thời Ngâm không xuống ăn cơm chiều?”

“Co ấy hơi không thoải mái trong người, lát con đem đồ ăn lên là được.”

“Cũng được.” Dù sao Lăng Thời Ngâm ngày thường cũng ở trong phòng là đa số, bà Mục vẫn không để tâm chuyện này trong lòng.

“Âm Âm, người con không sao chứ?”

Phó Lưu Âm lắc đầu, “Không sao ạ.”

Cô vừa nhìn đã thấy bộ dạng ốm yếu, giọng mũi rất trọng. Mục Kính Sâm gắp đồ ăn cho cô. Mục Thành Quân kín đáo nhìn sắc mặt Phó Lưu Âm, thấy cô thật không có dáng vẻ vô cùng bi thương, cũng không hề có nét chán chường không thiết sống nữa. Hắn thoáng yên tâm hơn, về chuyện đêm đó, Mục Thành Quân một câu cũng không hỏi thêm.

Hắn sở dĩ nhốt Lăng Thời Ngâm lại không cho xuống dưới, đơn giản cũng chỉ sợ lại kích động Phó Lưu Âm. Hắn không muốn nhìn thấy cô thương tâm, càng không muốn nhìn thấy cô mất khống chế.

Cảnh sát có tìm Phó Lưu Âm tìm để biết một số tình huống, nhưng đều bị Mục Kính Sâm chặn hết. Bên phía Phó Lưu Âm, ngoại trừ biết mình bị tấn công ở trong hòn non bộ, cô còn có thể biết gì?

Mấy ngày nay, Triệu Hiểu căn bản không dám liên hệ với Phó Lưu Âm.

Cô mới đến trường vẫn chưa đến một tháng đã liên tiếp xảy ra loại sự tình này. Lần này sự tình ầm ĩ như vậy, Phó Lưu Âm nói không chừng sẽ lại phải chuyển trường nhỉ?

Cô không tới cũng tốt, về chuyện ngày đó, trong trường đã sớm lan truyền ồn ào huyên náo.

Dù Diệp Thiệu Dương đã căn dặn đám sinh viên ấy, bảo bọn họ không được nói lung tung, nhưng từ giây phút Mục Kính Sâm bế Phó Lưu Âm ra, đủ loại suy đoán đã bị bọc lên tự cho là đúng sự thật, mặc ý truyền lan trong các lớp.

Hiện tại là thời đại internet bùng nổ, lớp nào cũng đều có nhóm chat riêng, có một tin đồn nào đó là tin đồn đó lại bị thêm mắm thêm muối rồi truyền tới nhóm lớp khác.

Mục Kính Sâm nghe Phó Lưu Âm nói muốn quay lại trường học, phản ứng đầu tiên của anh dĩ nhiên là phản đối.

“Không được, tuyệt đối không được.”

“Vì sao?” Phó Lưu Âm để ly nước xuống bàn. “Tôi ở nhà cũng mấy ngày rồi, sức khỏe cũng gần ổn rồi.”

“Em đã chuẩn bị tố tâm lý để tiếp nhận tất cả chưa?”

“Như anh nói, cơ thể của yôi, tự tôi rõ nhất.” Phó Lưu Âm nhìn người đàn ông trước mặt. “Vả lại, anh tin tôi.”

“Đương nhiên, tôi tin em.”

Phó Lưu Âm hai tay chống hông, “Mục Kính Sâm, miệng mọc trên người người khác, chẳng lẽ tôi phải vì những người này mà từ bỏ phạm vi cuộc sống của mình sao?”

“Âm Âm, tôi là lo em đã nghĩ một vài chuyện quá đơn giản rồi.”

Phó Lưu Âm hơi lắc đầu, “Không, loại cảm giác này tôi rất quen thuộc. Lúc anh tôi xảy ra chuyện, mọi người đều mắng anh ấy, liên quan đến tổ tiên nhà họ Phó đều bị mắng bằng hết, tôi cũng cảm thấy thực sự không dám ngẩng đầu, không biết phải tiếp tục sống thế nào.”

Phó Lưu Âm nói, khóe miệng nỗ lực giãn ra, “Tôi đây đã nghĩ thông suốt rồi, đã tốt hơn nhiều rồi. Tôi là tôi, nếu không muốn chết, thì tôi đây phải sống.”

Mục Kính Sâm nhìn cô một cái, tầm mắt khóa chặt, sau lại không đành lòng mà dời đi. Anh ôm cô vào lồng ngực, “Tôi đây ở cạnh em.”

Phó Lưu Âm không khỏi bật cười, “Anh ở cạnh tôi thế nào? Đi theo tôi đi học sao? Nhìn thấy người nào mở miệng làm tổn thương tôi là anh dùng roi quất mạnh hắn một trận sao?”

“Tôi thực sự tính như vậy.”

Phó Lưu Âm hai tay ôm vòng lấy lưng Mục Kính Sâm, “Vậy anh đơn giản đánh cho mọi người phục tùng luôn đi.”

“Cũng có thể.”

Phó Lưu Âm nắm chặt bàn tay, dùng nắm tay đánh khẽ vào lưng người đàn ông, “Dù vậy, anh cũng không ngăn được người khác trong lòng nghĩ thế nào về tôi.”

Bàn tay Mục Kính Sâm rơi xuống trên đầu Phó Lưu Âm, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý tưởng.

Mục đích đối phương làm vậy, có phải là muốn cho Phó Lưu Âm chịu đủ sự tra tấn tâm lý? Có một số việc rõ ràng chưa từng xảy ra, lại phải bị người ta đâm sau lưng. Chuyện liên quan tới sự trong sạch, từ xưa một cái miệng cũng chẳng nói rõ được.

Bàn tay Mục Kính Sâm xoa từng cái trên đỉnh đầu Phó Lưu Âm. Nếu thật là như vậy, anh phải nên tập trung điều tra theo hướng này.

Biết được tin Phó Lưu Âm muốn đi học, Mục Thành Quân cũng lắp bắp kinh ngạc.

Hắn ngồi trong phòng khách, nhìn Phó Lưu Âm cầm túi xách trên ghế. Biểu tình của Mục Kính Sâm nghiêm túc, “Nếu có người gây khó chịu cho em, em hãy nhớ kỹ diện mạo nó, nhớ kỹ nó lớp nào.”

“Được.”

Mục Thành Quân không khỏi đứng dậy, vất vả lắm mới giấu được lo lắng trong mắt, “Hai người đi đâu vậy?”

Phó Lưu Âm nhìn hắn, “Anh cả, hôm nay thứ hai, tôi phải đi học.”

Có chút lời nói thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, Mục Thành Quân đúng lúc che giấu đi, làm bộ thuận miệng hỏi: “Bệnh của em khỏi rồi?”

“Ừm.” Phó Lưu Âm không muốn nhiều lời, đáp đơn giản.

Cô xoay người đi ra ngoài, Mục Kính Sâm thấy thế, đành phải theo ra ngoài.

Mục Thành Quân nhìn Phó Lưu Âm đi ra ngoài, hắn không khỏi nhấc chân đi tới bên cửa. Hắn từ xa xa nhìn Phó Lưu Âm và Mục Kính Sâm đi chung với nhau, trong lòng Mục Thành Quân phức tạp vô cùng.

Phó Lưu Âm ơi là Phó Lưu Âm, em có tưởng tượng được những kẻ khác có lẽ đang chờ em, cho em giậu đổ bìm leo, rắc muối vào miệng vết thương của em không?