Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 203




Tưởng Viễn Chu có chút khó hiểu, lặp lại lời Lâm Lâm vừa nói: “Duệ Duệ, của con?”

Lâm Lâm đứng bên cạnh Duệ Duệ. Duệ Duệ đã cao hơn cô bé khá nhiều, nhìn rất ra dáng một tiểu soái ca.

“Dạ, Duệ Duệ, của con.”

Tưởng Viễn Chu nhíu mày một cái: “Duệ Duệ là con trai của ba.”

Đứa bé trai mím môi đưa mắt nhìn anh một cái, sau đó lại quay sang nhìn Lâm Lâm. Lâm Lâm hoàn toàn xem Duệ Duệ như là của riêng mình, kiên quyết nhắc lại lời vừa rồi: “Duệ Duệ là của con.”

Tưởng Viễn Chu nhổm người dậy, quay sang nói với Hứa Tình Thâm: “Nghe chưa? Như vậy rất không bình thường. Chẳng lẽ cứ để vậy sao?”

Hứa Tình Thâm cũng cảm thấy vô cùng đau đầu, cô lại không nhìn ra có điểm nào không thích hợp.

“Làm sao?”

“Em xem con gái em...”

Hứa Tình Thâm liếc nhìn Lâm Lâm rồi xoa đầu con bé vài cái: “Lâm Lâm rất ngoan mà, có chuyện gì chứ?”

Tưởng Viễn Chu trừng mắt, khó có thể tin được nhìn chằm chằm Hứa Tình Thâm. Anh biết bây giờ tâm tư cô không đặt ở đây, thế nhưng chuyện rõ như ban ngày thế này lẽ nào cô lại không nhìn ra.

Lâm Lâm đưa tay sờ sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Duệ Duệ, sau đó ghé vào tai thằng bé không biết thì thầm điều gì. Duệ Duệ gật đầu, sau đó chạy tới bên cạnh Hứa Tình Thâm, kiểu như cách xa Tưởng Viễn Chu một chút.

Tưởng Viễn Chu lại cảm thấy có gì đó không đúng nên đứng dyậ đi tới trước mặt Duệ Duệ, định vươn tay bế thằng bé lên nhưng Lâm Lâm thấy vậy liền chạy tới chỗ hai người.

“Bảo bối, ba ba là nam, Duệ Duệ cũng là nam.” Tưởng Viễn Chu giải thích.

Nhưng trong ý thức của Lâm Lâm sợ rằng còn không biết phân biệt nam, nữ thế nào. Cô bé xoay người, liếc nhìn Duệ Duệ, vội vàng ôm lấy cổ thằng bé. Do Duệ Duệ cao hơn nên Lâm Lâm phải rướn người lên. Duệ Duệ thấy thế liền khụy hai chân xuống thấp một chút.

Đây gọi là gì hả?

Tưởng Viễn Chu dứt khoát ôm Lâm Lâm vào lòng. Anh ngồi xổm xuống, để cô bé ngồi lên chân mình: “Tiểu bảo bối, định chạy hả?”

Lâm Lâm có chút không vui, ngồi trong lòng Tưởng Viễn Chu như vậy rất không thoải mái. Đã vậy anh lại còn cưỡng chế hôn liên tiếp lên má cô bé mấy cái.

“Vẫn nói con gái là cục cưng của ba mà. Lâm Lâm, ba là ba ruột của con đó.”

Lâm Lâm sờ sờ mặt mình, dường như suy nghĩ gì đó, sau đó lau lau mấy cái trên mặt rồi tuột xuống khỏi đùi Tưởng Viễn Chu. Tưởng Viễn Chu hết lần này tới lần khác không chịu buông Lâm Lâm ra. Lâm Lâm gấp đến độ hung hăng lấy tay đẩy anh ra.

Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Tưởng Viễn Chu đụng phải tình huống như vậy. Anh muốn đến gần gái lại bị đẩy ra? Có lẽ đây cũng là cô gái duy nhất làm thế với anh?

Cho dù trước đây là Hứa Tình Thâm, cô cũng không phản ứng tới mức như vậy đâu. Chưa kể dĩ nhiên lúc đó Hứa Tình Thâm cũng phải bị nhan sắc của anh làm cho mê đảo nữa mà.

Tưởng Viễn Chu cứ ôm như vậy khiến Lâm Lâm không vui, nhìn anh giống như đang nhìn bọ buôn người.

Không thể cứ tiếp tục như vậy, có lẽ Hứa Tình Thâm phải nhúng tay vào xử lý, tuy nhiên hiện giờ cô lại không có ý định này. Mặc dù bên cạnh cô có Tưởng Viễn Chu và hai đứa nhỏ, lẽ ra cô nên cảm thyấ thật thoải mái và vui vẻ, thế nhưng torng lòng cứ mãi không yên về Phó Lưu Âm.

Tưởng Viễn Chu trở lại chỗ ngồi. Lâm Lâm muốn leo xuống nhưng anh không chịu buông.

“Bảo bối, lại đây ba ba nói chuyện với con.”

Lâm Lâm vốn không có tính nhẫn nại. Con bé giùng giằng mãi. Tưởng Viễn Chu cũng hết cách: “Như vậy đi, con hôn ba một cái, ba sẽ thả con xuống ngay.”

Lâm Lâm bất đắc dĩ liếc nhìn anh. Duệ Duệ cũng bước tới vài bước. Khuôn mặt đẹp trai của Tưởng Viễn Chu đưa tới trước mặt Lâm Lâm. Lâm Lâm bất đắc dĩ chu môi ra đặt lên đó một nụ hôn. HÔn xong lại tiếp tục đẩy tay Tưởng Viễn Chu ra.

Cục tức này đúng là nuốt không trôi mà!

Nhưng anh không thể nào nuốt lời, đành nhẹ nhàng buông tay ra. Lâm Lâm lại vô cùng tinh quái, tuột xuống rồi quay đầu lại đánh một cái lên tay của tên “đại ác ma” Tưởng Viễn Chu.

Duệ Duệ hùa theo, xông lên cầm tay anh cắn một cái, chỉ là vết cắn không hề đau, chẳng qua dính ít nước bọt lên tay anh mà thôi.

Tưởng Viễn Chu chỉ tay về phái hai đứa: “Làm phản rồi đúng không? Bây giờ lớn rồi muốn làm gì thì làm à?”

Duệ Duệ hình như có chút xấu hổ, mở to đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm Tưởng Viễn Chu. Lâm Lâm kéo tay cậu bé chạy đến turớc mặt Hứa Tình Thâm.

“Mẹ!”

Hứa Tình Thâm xoa đầu Lâm Lâm, ngẩng đầu nhìn Tưởng Viễn Chu: “Anh lại còn biết bắt nạt các con nữa đấy?”

Cô hoàn toàn không đứng về phía anh, lại còn lên án anh!

Từ trước đến nay Tưởng Viễn Chu chưa từng bị ai lên án cả.

Hứa Tình Thâm xua tay: “Hai đứa đi chơi đi.”

Hai đứa nhỏ kéo nhau đi. Tưởng Viễn Chu liếc nhìn, nhíu chặt lông mày lại. Anh biết trong lòng Hứa Tình Thâm khó chịu, chẳng qua là cũng muốn dời đi sự chú ý của cô.

“Tình Thâm, chúng ta chăm sóc Duệ Duệ được một thời gian rồi, chưa từng nghĩ đến chuyện này.”

“Chuyện gì?” Hứa Tình Thâm hỏi lại. “Có phải là chuyện ngày nào đó cha mẹ ruột của Duệ Duệ sẽ tìm đến đây đòi nhận lại con?”

“Không phải, chuyện đó anh không sợ. Chẳng lẽ em không lo một ngày nào đó thằng nhóc đó lớn lên sẽ bắt con gái em đi mất sao?”

Hứa Tình Thâm giật mình nhìn Tưởng Viễn Chu, trong ánh mắt đó có sự ghét bỏ, có sự khinh thường, như là đang nhìn một người xấu.

“Bây giờ Lâm Lâm và Duệ Duệ được mấy tuổi chứ?”

“Nhưng sớm muộn gì hai đứa cũng sẽ trưởng thành. Ngày nào cũng dính với nhau như vậy... trước sau gì cũng có chuyện.”

Hứa Tình Thâm chỉ cảm thấy Tưởng Viễn Chu đã suy nghĩ quá nhiều rồi: “Thế giới của trẻ con rất trong snag1, anh nhìn hai đứa kìa.”

Tưởng Viễn Chu nhìn theo hướng Hứa Tình Thâm chỉ, thấy Lâm Lâm đang đưa lưng về phía bọn họ. Duệ Duệ lại kề sát miệng vào tai Lâm Lâm nói gì đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tiểu mĩ nhân trước mặt, vừa lúc bị Tưởng Viễn Chu bắt gặp.

“Đấy, em xem!”

“Viễn Chu!” Hứa Tình Thâm thấy anh rõ ràng là chuyện bé xé ra to. “Anh đừng quên Duệ Duệ cũng là con của chúng ta, từ nhỏ thằg bé đã mang thân phận đó đi theo chúng ta. Người ở bên ngoài cũng đều xem Lâm Lâm và Duệ Duệ là con ruột của chúng ta. Anh... Anh làm sao có thể nghĩ hai đứa nó...”

Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng, Hứa Tình Thâm cũng bó tay.

“Như vậy đi, chúng ta mau sinh thêm một đứa nữa, anh sẽ ôm khư khư nó, giữ nó kề cận bên mình luôn.”

Hứa Tình Thâm vô thức kéo tấm thảm mỏng lên che kín người. Tưởng Viễn Chu chợt hiểu ra, có lẽ do anh không hề có chút cảm giác hay ý niệm gì về Phó Lưu Âm nên khi cô chết đi, ngoại trừ một chút thương tiếc thì chuyện đó cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của anh. Nhưng Hứa Tình Thâm lại không như thế.

Anh đứng dậy, ôm lấy cả người Hứa Tình Thâm.”Chuyện này cũng không vội, sau này rồi tính.”

“Viễn Chu, em muốn đến hiện trường nhìn thêm lần nữa.”

“Không được.” Tưởng Viễn Chu kiên quyết không đồng ý. “Gặp một lần lại khóc một lần, em còn như vậy anh cũng chịu không nổi.”

“Em muốn biết tình hình bên kia thế nào.”

Tưởng Viễn Chu đặt tay lên đầu vai Hứa Tình Thâm: “Nếu như có gì không ổn thì họ đã gọi điện thoại tới rồi. Tình Thâm, em đừng làm anh lo lắng. Em đừng quên, em không chỉ có một mối quan tâm duy nhất là Âm Âm. Em còn có các con, cha con anh ai cũng lo lắng cho em. Tình Thâm, em cũng phải quan tâm gia đình của mình chứ.”

Hứa Tình Thâm nghe vậy, không khỏi liếc nhìn Tưởng Viễn Chu: “Anh yên tâm đi, em vẫn bình thường mà, em sẽ chịu được.”

“Vậy là tốt rồi.”

Hứa Tình Thâm còn muốn nói gì nữa nhưng Tưởng Viễn Chu đã vội che miệng cô lại: “Anh chỉ biết là buổi trưa hôm nay em gần như chẳng ăn gì cả. Để anh nói đầu bếp làm mấy viên hoành thánh cho em ăn, không phải em thích ăn món đó lắm sao?”

Hứa Tình Thâm kéo tay anh xuống: “Em thực sự không thấy đói.”

“Anh bảo họ làm viên nhỏ thôi, như vậ đi, em ăn mười lăm viên.”

Hứa Tình Thâm lắc đầu.

Tưởng Viễn Chu lại nói tiếp: “Mười viên, không được trả giá nữa.”

Cô miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi.”

Tưởng Viễn Chu vì muốn cô chịu mở miệng ăn một chút, thật sự đã hao tốn không ít tâm tư. Hoành thánh nấu với nước dùng gà, hầm hơn nửa buổi sáng, nêm nếm rất vừa ăn. Đừng nói là mười viên, chỉ cần cô chịu ăn một viên thôi thì anh cũng mừng lắm rồi.

Mục Kính Sâm vẫn đứng ở bờ sông. Xe của anh đã được người nhà họ Mục tìm cách vớt lên. Hiện trường ngoại trừ một ít vết tích còn sót lại thì chẳng còn thứ gì khác.

Những bông Dao Đài Ngọc Phượngđã sớm phiêu diêu đến cuối dòng sông, chỉ là thỉnh thoảng có vài cọng cỏ mọc hai bên sông, những bông hoa dại màu trắng toát lên vẻ u ám lạ thường.

Mục Kính Sâm khẩn trương đi tới đi lui ở bên bờ sông. Đội cứu hộ vẫn đang tiếp tục tìm kiếm thi thể của Phó Lưu Âm. Mặc dù biết mong muốn đó rất xa vời nhưng nhà họ Tưởng và Mục Kính Sâm vẫn không chịu bỏ cuộc. Bọn họ nhất định phải tìm được mới thôi.

Đôi mắt người đàn ông chăm chú nhìn chằm chằm, bên trong lòng bàn tay dấy lên cảm giác đau xót, môi anh trắng bệch, sắc mặt cũng trở nên cực kì khó coi. Anh cũng không biết tại sao bản thân cứ cố chấp muốn tìm cho bằng được thi thể của Phó Lưu Âm. Là bởi vì muốn giúp cô được an táng đàng hoàng sao? Hay là vì trong lòng anh vẫn còn chút hi vọng rằng cô đã may mắn sống sót? Anh tự nói với mình, ngày nào chưa tìm được thi thể, ngày đó vẫn còn hi vọng. Nhưng có đúng là như thế không?

Mục Kính Sâm không dám nghĩ tiếp, càng hi vọng, trái tim lại càng đau, đau đến muốn nghẹt thở.

Thuyền cứu hộ rất nhanh đã cặp bờ. Một người bước nhanh tới trước mặt Mục Kính Sâm: “Thiếu tá Mục, thực sự là không tìm thấy.”

“Không tìm được cũng phải tìm, tiếp tục đi.”

“Chúng tôi đã cho hai chiếc thuyền thay nhau tìm ở hạ lưu, thế nhưng không phải người nọ đã nói rồi sao, thi thể bị trói vào một tảng đá, như vậy khẳng định là đã chìm xuống đáy sông. Sông này sâu ít nhất cũng phải hơn mấy chục thước, vậy khẳng định là không thể tìm được...”

Mục Kính Sâm siết tay lại thành quyền: “Cậu lặp lại lần nữa?”

Đối phương bị anh nhìn mà hoảng sợ, ánh mắt đó tựa như muốn ăn tươi nuốt sống người khác đến nơi. Cậu ta vội vàng ngậm miệng lại. Quên đi, không phải chỉ là tìm tiếp thôi sao? Chỉ cần Mục Kính Sâm chịu bỏ tiền, cho dù anh ta có không chịu tiếp nhận sự thật thì đối với bọn họ mà nói cũng chẳng tổn hại gì.

Đối phương gật đầu: “Thiếu tá Mục, ngài đừng có gấp, chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm.”

Trong lòng Mục Kính Sâm dâng lên một cảm giác không rõ là bi ai hay là đau đớn. Đã là ngày thứ hai rồi, anh còn có thể chịu đựng được. Nếu như đến ngày thứ mười, ngày thứ hai mươi thì sao? Anh biết rõ là vô vọng, như vẫn còn kiên trì như vậy sao?

Mục Kính Sâm ngồi xổm xuống. Dưới cằm anh đã mọc râu lởm chởm, nhìn không ra hình tượng anh tuấn, lạnh lùng nghiêm nghị như ngày thường.

Phía sau lưng có chiếc xe chạy tới. Đối phương phanh lại ngay phía sau Mục Kính Sâm. Rất nhanh, một trận tiếng đóng cửa xe truyền đến tai Mục Kính Sâm.

“Sư huynh.”

Mục Kính Sâm cũng không quay đầu lại. Nguyễn Noãn đi tới bên cạnh anh, cô ta cũng ngồi xổm xuống: “Sao anh lại trở nên như vậy?”

Người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm về phía turớc. Nguyễn Noãn biết trong lòng anh đang khó chịu: “Sư huynh, anh còn định nhịn đói đến bao giờ? Em có mua một ít thức ăn đây, anh ăn một chút đi.”

“Ai cho cô đến đây?” Mục Kính Sâm đột nhiên mở miệng.

“Em đến nhà anh, nhưng bác gái nói anh không có ở nhà, chắc là đang ở chỗ bờ sông. Sư huynh, bác gái rất lo cho anh, cơm ăn cũng không ngon, tinh thầnr ất kém...”

“Không cần cô quan tâm. Cô đi đi.”

Nguyễn Noãn không ngờ anh lại tỏ thái độ như vậy. Cô ta nhích lại gần Mục Kính Sâm thêm chút nữa: “Mặc kệ có thể tìm được hay không, bên này cũng sẽ thông báo cho anh mà. Anh ở đây thì có ích gì chứ?”

“Vậy cô nói với tôi những lời này thì có ích gì chứ?” Mục Kính Sâm liếc mắt nhìn Nguyễn Noãn. “Đây là chuyện của tôi, không cần người khác quản.”

Trong lòng Nguyễn Noãn cảm thấy vô cùng ấm ức. Từ nhỏ đến giờ chưa có ai nói chuyện với cô ta kiểu như vậy.

Cô ta đưa mắt nhìn sang chỗ khác, thấy nước sông ở đây không được sạch sẽ cho lắm. Cô ta nghĩ đến lúc này Phó Lưu Âm đang nằm ở dưới đáy sông, cảm giác dễ chịu lại từ từ dâng lên. Cô ta cố nén ý cười trong đáy mắt, cố gắng nhịn xuống để không bật cười lên.

“Sư huynh, em cũng vì muốn tốt cho anh. Em hiểu việc anh đang làm, dù sao trước đây cô ấy cũng từng là người nhà họ Mục, hẳn là anh muốn an táng cho cô ấy đàng hoàng.”

Hai bên huyệt thái dương của Mục Kính Sâm liền nổi đầy gân xanh lên. Mặc dù đây là sự thật nhưng anh không muốn nghe thấy điều đó từ trong miệng kẻ khác.

Anh vẫn không cách nào chấp nhận được, đặc biệt việc Phó Lưu Âm đã chết cứ hết lần này tới lần khác bị bọn họ nhắc tới.

Nguyễn Noãn nhìn chằm chằm người đàn ông turớc mặt. Cô ta một lòng cố chấp đối với Mục Kính Sâm. Khó khăn lắm người phụ nữ bên cạnh anh mới chết đi, Nguyễn Noãn biết đây là cơ hội hiếm có, cần phải tranh thủ mới được.

“Sư huynh, để em đưa anh về. Anh đừng khiến cho bác gái phải đau lòng vì anh nữa. Ở đây để em thay anh trông coi được không?”

Mục Kính Sâm không nói gì, rõ ràng là không muốn phải đi tiếp chuyện với bất kì kẻ nào.

Nguyễn Noãn không cam lòng, cô ta suy nghĩ một chút lại nói tiếp: “Sư huynh, anh không hiểu sao? Phó Lưu Âm là bị anh trai của cô ấy gây liên lụy, cho dù không có lần này thì cũng sẽ còn những lần sau. Có chuyện này em vẫn chưa dám nói với anh... Cách đây không lâu, vào một buổi tối, em còn thấy cô ấy, cô ấy...”

“Cô ấy bị làm sao?” Mục Kính Sâm liền hỏi.

“Cô ấy áo quần rách nát từ trong bụi cỏ chạy ra, phía sau lưng còn có hai người đàn ông đang đuổi theo, trên người cũng không mặc quần áo... Lúc đó xe của em đang đỗ ở bên đường, cô ấy cũng không nhận ra em là ai, chạy đến chỗ em cầu cứu.”