Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 296




Editor: Dế Mèn

Chuyên viên trang điểm nghe thấy cả, nhưng nén cười lui ra.

Bàn tay Hứa Tình Thâm vẫn che trước ngực, Tưởng Viễn Chu dựa bàn trang điểm, như suy tư gì mà nhìn chằm chằm một chỗ, “Ba anh tới.”

“Vậy ư?” Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn vào mắt người đàn ông, “Chuyện tốt mà!”

Tưởng Viễn Chu nhếch miệng, “Lỡ gây sự thì sao?”

“Sẽ ư?” Hứa Tình Thâm nghe, tuy cảm thấy khả năng cực nhỏ, nhưng vẫn không kìm được lo lắng.

Tưởng Viễn Chu sờ sờ mặt cô, nói: “Đương nhiên sẽ không, trừ phi ông ấy thật sự muốn cắt đứt sạch sẽ với anh, hoặc là, ông ấy muốn không bao giờ được gặp cháu trai và cháu gái mình nữa.”

Hứa Tình Thâm nhìn mình trong gương, ngày thường bởi vì nghề bác sĩ này, cô chưa bao giờ trang điểm như vậy, hiện giờ nhìn khuôn mặt này, cô có chút xa lạ.

“Ba em tới chưa?”

“Anh cho tài xế đi đón ông ấy rồi.” Tưởng Viễn Chu nâng bàn tay đặt xuống trên vai Hứa Tình Thâm, “Để Triệu Phương Hoa không tới đây, anh cũng không nói cho bọn họ biết khách sạn cử hành hôn lễ ở đâu.”

“Ngày mai cho bà ấy xuất viện đi.”

Tưởng Viễn Chu nghĩ đến bộ dạng Triệu Phương Hoa, vẫn nhịn không được mà cười ra tiếng, “Em cho xuất viện, bà ta chưa chắc chịu, nói không chừng lại cho rằng em định bỏ không trị bệnh cho bà ta, đến lúc đó lại làm ầm ĩ một hồi.”

Con người Triệu Phương Hoa này, thật sự là chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Ngoài phòng nghỉ truyền tới một tràng tiếng đập cửa, Tưởng Viễn Chu ngẩng lên, “Vào đi.”

Cửa được đẩy ra, Hứa Vượng và tài xế đứng ở ngoài. Tài xế ra dấu bảo Hứa Vượng vào, Hứa Vượng gật đầu với anh ta, không ngừng nói cám ơn.

Sau khi ông đi vào, tài xế đóng cửa lại. Tưởng Viễn Chu đứng dậy, “Ba.”

Hứa Vượng là người thật thà, cũng không biết nói hay, ông chỉ có thể giương khóe miệng cười, “Ba không tới trễ chứ?”

“Không ạ, còn sớm.”

“Vậy là tốt rồi.”

Hứa Tình Thâm nhìn đồng hồ, “Ba, không phải con nói ba tới sớm một chút sao?”

“À, có chút việc trì hoãn.”

Trước khi ra ngoài, Triệu Phương Hoa đã làm ầm một trận với ông, nói cái gì cũng không cho ông tới dự hôn lễ của con gái, còn nói ông chỉ cần bước ra khỏi cửa phòng bệnh, bà ta sẽ đập đầu vào tường ngay. Hứa Vượng tuy yếu đuối, nhưng Triệu Phương Hoa đây rõ ràng là vì tiền sính lễ mà cố ý muốn làm khó Hứa Tình Thâm. Hôn lễ long trọng như vậy, mẹ của Hứa Tình Thâm vắng, chẳng lẽ vị trí người cha kia cũng trống không sao?

Cuối cùng, Hứa Vượng không thể nhịn được nữa, dứt khoát lấy di động ra muốn gọi cho Tưởng Viễn Chu; nếu Triệu Phương Hoa đã không muốn sống nữa, vậy làm thủ tục xuất viện không phẫu thuật chính là cách chờ chết tốt nhất. Triệu Phương Hoa tuy tức giận không thôi, cũng vừa sợ đắc tội Tưởng Viễn Chu, chỉ đành nhìn Hứa Vượng phất tay áo bỏ đi.

Tưởng Viễn Chu dẫn Lâm Lâm và Duệ Duệ qua một bên chơi, anh duỗi tay nghịch bông hoa trên đầu của Lâm Lâm.

Hứa Vượng nhìn đứa con gái trước mặt, vành mắt không khỏi đỏ lên, lúc nói giọng nói có run run, “Tình Thâm, con thật sự giống mẹ con, cực kỳ giống.”

Hứa Tình Thâm nghe vậy, chóp mũi cay lên, Hứa Vượng thấy thế vội chỉnh lại cảm xúc, “Không nói mấy cái này, hôm nay là ngày lành của con. Tình Thâm, con đi theo ba chịu nhiều đau khổ, nhiều năm như vậy, từng bước con đi quá không dễ dàng. Ba tuy ở sau lưng đều thấy, nhưng ba lại không thể giúp được lần nào.”

Hứa Tình Thâm khẽ nuốt, “Ba, những ngày khó khăn nhất của khó khăn nhất đều qua rồi, chúng ta không cần quay đầu nhìn lại nữa.”

Hứa Vượng từ trong túi móc ra hộp nữ trang, ông mở hộp ra rồi đưa tới trước mặt Hứa Tình Thâm.

Bên trong có một cái lắc bằng vàng, trên mặt vẽ long phượng trình tường. Tay Hứa Vượng ôm cái hộp, hơi run, “Tình Thâm, ba không có đồ nào khác có thể cho, cũng không biết con có thích như vầy không.”

Vành mắt Hứa Tình Thâm phiếm đỏ, nhận lấy cái hộp thật cẩn thận.

Hoa văn của chiếc lắc vàng rất cũ, nhưng long và phượng lại bao hàm ngụ ý tốt đẹp nhất. Tiền của nhà họ Hứa tiền đều bị Triệu Phương Hoa quản lý, mặc dù Hứa Vượng kinh doanh tiệm thuốc, nhưng sổ sách Triệu Phương Hoa đều xem qua. Ông từng nói muốn chuẩn bị cho con gái một phần quà, nhưng Triệu Phương Hoa một mực gạt bỏ, nói nhà họ Tưởng cái gì cũng không thiếu, ai mà coi trọng mấy thứ ông cho.

Hứa Vượng không cho nổi trang sức châu báu trân quý, cũng không hiểu cái gì gọi là hàng đặt cao cấp, ông chỉ biết là hoàng kim đại biểu tình cảm bền vững hơn vàng.

Hứa Tình Thâm cầm trong tay, cảm thấy nặng trĩu. Nếu Hứa Vượng muốn gom đủ khoản tiền riêng này, có thể thấy ngày thường đã hà khắc với mình cỡ nào.

“Tình Thâm, thích không?” Hứa Vượng hỏi thật cẩn thận; ông thấy được dây chuyền kim cương trên cổ con gái, cũng thấy được những châu báu dùng để thay đổi để trên bàn trang điểm. Ông biết chút quà này của mình không đáng là bao, nhưng cũng mong Hứa Tình Thâm có thể thích.

Hứa Tình Thâm không ngừng gật đầu, “Thích, rất thích ạ.”

Thần sắc người đàn ông trugn niên thả lỏng, “Vậy là tốt rồi.”

Ngón tay Hứa Tình Thâm khẽ vuốt chiếc lắc vàng. Hứa Vượng nhìn, nước mắt sung sướng tràn ra hốc mắt, nói: “Thật ra khi con còn nhỏ, ba vẫn luôn muốn mua cho mẹ con một cái như vậy.”

Đầu ngón tay cô run run. Tưởng Viễn Chu từ chỗ không xa đã đi tới, Hứa Vượng vội lau khóe mắt.

Tưởng Viễn Chu cầm hộp trang sức, nhìn, “Rất đẹp, cám ơn ba.”

Hứa Vượng có chút ngượng ngùng. Tưởng Viễn Chu đưa hộp trang sức cho Hứa Tình Thâm. Hứa Vượng miệng vụng, nhưng đến lúc này rồi, ông vẫn muốn có thể nói chút gì đó, “Viễn Chu, người một nhà chúng ta đều là nhờ con mới có hôm nay.”

Người đàn ông khom lưng, bàn tay vỗ về đầu vai Hứa Tình Thâm, “Người một nhà không nói câu hai nhà, con cũng là nhờ có Tình Thâm mới có thể có hôm nay.”

Hứa Vượng rất ít khi nói những lời này với Hứa Tình Thâm. Ngày thường có Triệu Phương Hoa ở đó, cũng không cơ hội, hơn nữa ông thật sự không giỏi biểu đạt; cho nên hình tượng của ông dần dà cũng dừng ở hình ảnh: ông chính là một người yếu đuối, vô năng, vợ quản nghiêm, và người nhát gan.

“Lúc ba cưới lần nữa, thật ra có nghĩ tới tình cảnh của Tình Thâm, nhưng trong nhà cần phải có người phụ ba vực dậy...”

“Ba, chuyện đều qua lâu vậy rồi, ba xem con hiện tại, tốt lắm mà!”

Hứa Vượng cúi đầu, tim như bị dao cắt, tuy hôm nay là ngày kết hôn rất đẹp của Hứa Tình Thâm, nhưng càng là những lúc thế này, sự không nỡ trong lòng ông càng đang mãnh liệt cuồn cuộn.

“Ba luôn nghĩ, bởi vì gia cảnh chúng ta như vậy, bởi vì tính tình Phương Hoa như vậy, nếu con muốn tìm nhà nào tốt sẽ quá khó khăn. Ba không dám mong cầu xa vời con đại phú đại quý, ba vẫn luôn hy vọng có thể có người tốt yêu thương con là được. Giữa lúc con thấp thỏm dè dặt mà lớn lên, ba chỉ hy vọng sau khi con vào gia đình mới, có thể không cần phải có cảm giác ăn nhờ ở đậu hèn mọn nữa...”

Hứa Tình Thâm cũng không nghĩ Hứa Vượng nói ra như vậy, nước mắt trong hốc mắt cô rốt cuộc không nhịn được, Hứa Tình Thâm cúi đầu, “Ba, sẽ không đâu.”

“Đúng vậy, sẽ không đâu.” Tưởng Viễn Chu tiếp lời. “Từ nay về sau, sẽ có con đối tốt với cô ấy, nỗi áy náy ba vẫn luôn cất giấu trong lòng kia, con sẽ dùng hành động của con đền bù cho Tình Thâm.”

Tay Hứa Vượng bụm mặt, khó nén cảm xúc của mình, “Ba vui, thật sự vui lắm!”

Hứa Tình Thâm duỗi tay bao lên mu bàn tay Hứa Vượng, “Nếu vui thì nên vui vẻ mà cười.”

Tưởng Viễn Chu rút khăn giấy lau chỗ khóe mắt cho Hứa Tình Thâm. Hứa Vượng ngẩng đầu nhìn con gái, đầy rẫy vui mừng, “Tình Thâm, con từ đứa trẻ nhỏ như vậy lớn lên thành như bây giờ, tuy ba ảnh hưởng gì cũng không có, nhưng ba vẫn luôn dõi sau con. Con là con gái ruột của ba, dù ba không bảo vệ con tốt, nhưng con nhất định phải tin tưởng ba, ba chưa từng có ý nghĩ muốn từ bỏ con hay không cần con.”

“Ba, con cũng chưa từng nghĩ như vậy.” Tay kia của Hứa Tình Thâm vuốt ve cái hộp trang sức kia. “Con cũng không phải đứa nhỏ không có ba. Bà ấy tuy hà khắc với con, nhưng tốt xấu con vẫn ở cùng ba, ba kiên trì cho con học xong, kiên trì để con lựa chọn nghề mình thích. Mặc dù con phải sống rất thận trọng, nhưng con được ở cạnh người thân, cho nên những cực khổ khác con đều có thể không so đo. Ba, ba cũng đừng nghĩ nhiều.”

Hứa Vượng không khỏi lau hai mắt mình, ông như mất khống chế, nhưng ông thật sự không khống chế được mình.

Tưởng Viễn Chu giữ đầu vai Hứa Tình Thâm, ánh mắt nhìn về Hứa Vượng phía đối diện, “Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ đối tốt với Tình Thâm. Từ nay về sau chỉ làm cô ấy cười, dù là khóc, nhưng cũng sẽ là vô cùng vui mà khóc.”

“Tốt, tốt.” Hứa Vượng đứng dậy. “Sau này đều là ngày lành.”

Ở lễ đường, Hứa Tình Thâm kéo tay Hứa Vượng đi bước một tới. Trước mắt bao người, tay Hứa Tình Thâm được trao vào lòng bàn tay Tưởng Viễn Chu.

Đây là kế hoạch hôn lễ tỉ mỉ của Tưởng Viễn Chu, cho nên mỗi một chi tiết đều hoàn mỹ, ngay cả khu bày bánh kem và champagne đều được cố tình thiết kế cho đẹp. Trong buổi hôn lễ Tưởng Viễn Chu muốn dành cho Hứa Tình Thâm, không chấp nhận được một chút tạm đỡ.

MC là mời một vị dẫn chương trình có tiếng tới. Hứa Tình Thâm đứng bên Tưởng Viễn Chu, cũng hoàn toàn không có tí mảy may hồi hộp.

Tưởng Viễn Chu đeo nhẫn vào cho Hứa Tình Thâm, sau đó ôm hôn. Bọn họ là nhân vật chính trên sân khấu này, nhưng Hứa Tình Thâm vẫn như đang trong cảnh mơ không ra được.

Hạ Manh và Hứa Minh Xuyên dùng sức mà vỗ tay, nhìn dáng vẻ còn kích động hơn cả cô dâu.

Hứa Lưu Âm một tay chống cằm, Mục Kính Sâm ở bên cạnh nghịch di động, lúc ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn mà nhìn Hứa Lưu Âm.

“Âm Âm, anh cũng muốn nhìn dáng vẻ em mặc áo cưới.”

Hứa Lưu Âm cầm cái ly trên bàn lên, lướt qua một ngụm, “Thì cũng sẽ có một ngày như vậy mà.”

“Anh gấp không chờ nổi.”

Hứa Lưu Âm nhìn anh một cái, “Em có thể tưởng tượng được dáng vẻ anh làm chú rể.”

Người đàn ông kéo bàn tay Hứa Lưu Âm qua, “Hai ngày nữa chúng ta đi xem áo cưới, đặt làm cũng cần thời gian, chúng ta có thể chọn lựa kỹ càng.”

Hứa Tình Thâm đã về phòng nghỉ thay váy, lễ phục màu đỏ rực bó sát người mặc trên người cô không có chút cảm giác dung tục lả lơi nào. Cô theo Tưởng Viễn Chu đi kính rượu. Người dẫn chương trình trên sân khấu vẫn đang điều tiết không khí, có DJ chỉnh những điệu nhạc vui vẻ hân hoan. Hứa Lưu Âm nhìn thấy một quả bong bóng ở phía trước đang được chuyền đến chuyền đi.

Cô không rành nhất loại trò chơi này. Lỡ trái bóng rơi vào tay mình, còn phải lên sân khấu biểu diễn tiết mục, cô cũng sẽ không hát không nhảy, đến lúc đó không chừng chỉ làm trò cười cho mọi người.

Hứa Lưu Âm muốn đi trốn liền trốn, “Em đi toilet.”

Mục Kính Sâm đè cổ tay cô lại, bảo cô ngồi lại, “Chơi thì chơi, sợ cái gì?”

Tiếng nhạc dừng lại, quả bóng đáp vào lòng một cô gái, có cô gái phục vụ cầm micro đi tới. Hứa Lưu Âm nghe được cô ấy thoải mái hào phóng hát một bài, tuy không tính là hay lắm, nhưng ăn ở gương mặt đầy tự tin, coi trò chơi như trò chơi mà tận hưởng.

Hứa Lưu Âm sờ sờ tóc bên mặt mình, “Em sẽ không hát đâu, căn bản chẳng hát nổi một bài hoàn chỉnh.”

“Vậy biểu diễn cái khác.”

“Em cầm kỳ thư họa, thứ nào cũng không thông.”

Mục Kính Sâm bật cười, động viên ôm chầm lấy bả vai cô, “Chẳng qua chỉ là trò chơi, vả lại, bong bóng còn có thể chủ động chạy vào lòng em được hay sao? Đến lúc đó em cứ cố đưa cho anh, nếu tiếng nhạc ngừng thật, cùng lắm anh lên đánh một bộ quyền, được chưa?”

“Anh coi nơi này là võ quán à!”

Hứa Lưu Âm tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cũng yên không ít. Phải, mọi việc còn có Mục Kính Sâm, cùng lắm lúc sắp mất mặt thì để anh lên là được.

Cô ngồi xuống, Mục Kính Sâm gắp đồ ăn cho cô, “Ăn nhiều một chút.”

Trái bóng kia rất nhanh liền chuyền tới bàn bọn họ. Tiếng nhạc vẫn đang tiếp tục, bóng bắt đầu chuyền từ bên trái, Hứa Lưu Âm thấy nó đã tới tay Mục Kính Sâm. Cô khẩn trương vươn tay tới, Mục Kính Sâm lại ôm quả bóng kia bất động, khuôn mặt Hứa Lưu Âm lộ vẻ nôn nóng, “Anh chuyền đi chứ!”

Nói xong câu này, Hứa Lưu Âm duỗi tay tới muốn lấy, Mục Kính Sâm giơ hai tay lên, giơ cao quả bóng.

Bên cạnh không ít người xem náo nhiệt đều cười, Hứa Lưu Âm cũng nhìn ra Mục Kính Sâm chính là cố ý, “Anh mà như vậy, em không chơi.”

“Hôm nay là ngày tốt của Tưởng phu nhân, nhiều người nhìn như vậy đó, chẳng lẽ em muốn mất hứng sao?”

Hứa Lưu Âm đứng dậy, Mục Kính Sâm thấy thế, cũng đứng lên. Cô tóm vài cái vẫn không lấy được quả bóng kia, đành phải ngồi xuống lại.

Trong khoảnh khắc tiếng nhạc chợt im bặt, Mục Kính Sâm liền nhét quả bóng vào lòng Hứa Lưu Âm.

Hứa Lưu Âm ngơ ngẩn nhìn chằm chằm quả bóng trong lòng, cô gái phục vụ cầm micro đang đi tới.

Tới cạnh mình, Hứa Lưu Âm nghe được một tràng giọng nữ truyền tới lỗ tai: “Chúc mừng chúc mừng, xin hỏi chị muốn biểu diễn tiết mục gì nào?”

Loại chuyện này còn muốn chúc mừng sao?

Không ít ánh mắt quay lại đây, gương mặt Hứa Lưu Âm lộ vẻ khó xử, “Tôi... Tôi sẽ không diễn tiết mục gì cả, hát cũng nghe không hay.”

“Vậy kể chuyện cười đi, hoặc ngâm thơ một bài cũng được mà!”

Hứa Lưu Âm giờ này trong đầu trừ bỏ câu “Trước giường ánh trăng sáng” ra, nào còn nhớ câu thơ nào. Tầm mắt cô hướng sang Mục Kính Sâm, “Anh lên đi, anh đánh quyền.”

Mục Kính Sâm dang hai tay ra, “Bóng là em bắt được, em nghĩ lại xem em có sở trường đặc biệt nào đi.”

Hứa Lưu Âm ôm quả bóng kia không biết làm sao. Mục Kính Sâm bật cười, lấy quả bóng trong lòng cô đi, anh duỗi tay kéo Hứa Lưu Âm dậy. Cô gái phục vụ thấy thế, đưa micro về phía Mục Kính Sâm.

Người đàn ông để quả bóng lên bàn, “Chúng tôi cũng không biết làm gì cả, nếu mọi người khăng khăng muốn xem, chúng tôi hôn một cái vậy!”

“Cái gì?”

Hứa Lưu Âm nghẹn họng nhìn trân trân. Cô còn chưa hoàn toàn phản ứng lại được, đã bị Mục Kính Sâm ôm lấy mặt, người đàn ông khom người hôn bịt cánh môi cô. Lễ đường lần thứ hai nổ tung, không ít người bắt đầu chọc giỡn.

Cả khuôn mặt Hứa Lưu Âm đỏ lên, sau một lúc lâu, Mục Kính Sâm mới buông cô ra.

Cô nhanh ngồi xuống trở lại, quả cầu kia lại được truyền tới tay người khác. Hứa Lưu Âm xoa xoa chỗ khóe miệng, mới vừa nhấc đầu lên liền thấy từng từng ánh mắt người ngồi cùng bàn nhìn lại đây.

Khóe miệng Mục Kính Sâm chứa nụ cười, anh có vẻ rất hưởng thụ, còn nhướng nhướng mày với cô.

“Tốt xấu cũng có không ít người quen của anh, anh cũng không sợ mất mặt.”

Mục Kính Sâm nhìn quanh bốn phía rồi cười nói: “Sợ cái gì? Anh cũng không phải hôn người khác.”

Hứa Lưu Âm sờ sờ sau cổ mình, cô cũng không nói lên được lời nào, vẫn nên vùi đầu ăn đại chút gì thôi.

Sau khi tiệc cưới kết thúc, Hứa Tình Thâm mệt đến nỗi không muốn động đậy, cũng may đêm nay hẳn sẽ ở lại khách sạn.

Lão Bạch giúp thu xếp, sắp xếp thân thích hai nhà đều thỏa đáng. Đã trễ thế này, Lâm Lâm và Duệ Duệ cũng mệt, tài xế đưa bảo mẫu và vú em, cùng hai đứa nhỏ về Hoàng Đỉnh Long Đình.

Hứa Tình Thâm treo cả người vào cánh tay Tưởng Viễn Chu, chân đi giày cao gót, đau đến sắp không đứng được.

Người đàn ông thấy thế, bế cô lên một cái. Hai tay Hứa Tình Thâm bám lấy cổ anh, “Tự em đi được mà.”

“Anh cũng không nỡ để em bước ra ngoài như vậy được.”

“Chúng ta không phải ở khách sạn sao?”

“Phải, là ở khách sạn.”

Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn, “Vậy anh ra ngoài làm gì?”

Ở cửa khách sạn đậu một chiếc RV màu trắng mở rộng cửa, Tưởng Viễn Chu ôm Hứa Tình Thâm lên xe. Trong xe có sô pha mềm mại thoải mái, còn có một chiếc giường lớn, toilet, trong bếp có sẵn đủ mọi thứ.

Tưởng Viễn Chu đặt Hứa Tình Thâm thẳng lên giường. Anh ngồi xổm xuống, cởi giày cao gót ra cho cô.

Xe khởi động. Hứa Tình Thâm hai tay chống bên người, “Chúng ta về nhà à? Trận chiến này cũng lớn quá đúng không?”

“Có phải mệt muốn chết rồi không?”

Hứa Tình Thâm lười nhác vươn vai, nằm ra sau, “Ừm, mệt, thật sự mệt quá.”

“Vậy ngủ một giấc đi.”

Tưởng Viễn Chu đứng dậy, cởi áo khoác ra nằm xuống cạnh Hứa Tình Thâm. Cô tiện thể ôm eo anh, “Rốt cuộc anh muốn mang em đi đâu?”

“Mặc áo váy này cũng khó chịu lắm đúng không? Nào, cởi đi.” Tưởng Viễn Chu nói, đứng dậy đi vào phòng tắm, anh cầm bộ áo tắm dài ra. Hứa Tình Thâm ngồi dậy, Tưởng Viễn Chu cởi lễ phục cho cô, thay quần áo xong rồi ôm cô vào lòng, “Anh chỉ là thu xếp một khách sạn khác, ngủ một giấc trước, một lát đến rồi.”

Hứa Tình Thâm buồn ngủ đến nỗi đôi mắt đều sắp mở không ra, cũng không đi hỏi thêm nữa.

Xe phóng nhanh về phía trước, tới nơi đã là sáng sớm.

Hứa Tình Thâm ngủ đến say, mệt cùng cực, e là tiếng động lớn cũng không làm cô tỉnh. Tưởng Viễn Chu bế cô lên thật cẩn thận, xuống xe. Hứa Tình Thâm vẫn chưa tỉnh, đầu gật gà trước ngực anh.

Tài xế theo Tưởng Viễn Chu vào khách sạn, thay anh mở cửa, lại thay anh mở cửa sổ sát đất ở ban công ra.

Tưởng Viễn Chu ra dấu anh ta có thể ra ngoài. Hứa Tình Thâm vẻ như hơi nâng mi mắt lên, nhưng đôi mắt vẫn chưa mở hoàn toàn, lại khép lại lần nữa.

Người đàn ông nhìn xa xa về phía trước, nước trong bể bơi cùng mặt biển cách đó không xa trong mắt liền thành một đường.

Tưởng Viễn Chu ôm Hứa Tình Thâm tới, anh xuống nước. Người Hứa Tình Thâm đụng phải nước, hơi lạnh, nháy mắt cô liền bừng tỉnh.

Liếc mắt một cái liền trông thấy nước, Hứa Tình Thâm theo bản năng vòng cổ Tưởng Viễn Chu, “A, cứu mạng!!!”

Sao đang ngủ một giấc dậy, xe bị ngập sao? Hay chăn giường dính nước?

Trên mặt Hứa Tình Thâm lộ ra hoảng sợ, Tưởng Viễn Chu không ngờ cô nhát gan như vậy, vội lên tiếng xoa dịu, “Suỵt, em yêu, không phải sợ, em từ từ nhìn nhìn bốn phía xem.”

Cánh tay người phụ nữ quấn lấy cổ anh không buông như cũ, tầm mắt cô mờ mịt mà nhìn ra phía sau Tưởng Viễn Chu, “Đây là đâu thế?”

“Là nơi chúng ta đi nghỉ đấy!”

“Đi nghỉ?” Ánh mắt Hứa Tình Thâm đối diện Tưởng Viễn Chu. “Không phải đã nói tuần trăng mật tạm thời để sau sao? Bên bệnh viện còn có việc...”

Cánh tay Tưởng Viễn Chu thả lỏng, cả người Hứa Tình Thâm trầm xuống. Nước vẫn hơi lạnh, cô duỗi tay giữ chặt áo sơ mi Tưởng Viễn Chu rồi đứng lên, “Sao anh không bàn bạc với em một tiếng chứ? Còn nữa, chỗ này rốt cuộc là nơi nào hả?”

“Em đoán đi.”

Hứa Tình Thâm không khỏi nhìn bốn phía, “Em không quen nơi này.”

“Ừm, chỗ này cách Đông Thành rất xa rất xa, em đoán xem giờ mấy giờ?”

Hứa Tình Thâm vẻ mặt mờ mịt. Tưởng Viễn Chu xoay người cô sang chỗ khác, đôi tay anh ôm chặt eo cô. Hứa Tình Thâm thấy được phía xa vầng thái dương nhô lên, mặt biển được trải một lớp màu đỏ đậm đà, khuôn miệng nhỏ của cô không khỏi hơi giương lên, “Giờ cũng sáng rồi?”

“Đẹp không?”

“Đẹp.”

Tưởng Viễn Chu dán cằm lên cần cổ Hứa Tình Thâm, “Hôn lễ hôm nay, là cho mọi người xem, bây giờ... là hôn lễ của hai chúng ta.”

“Ý là gì?” Hứa Tình Thâm xoay người hỏi.

Tưởng Viễn Chu nắm tay cô nâng lên, anh hôn xuống bàn tay Hứa Tình Thâm, chiếc nhẫn trên ngón tay cô là tự anh đã mang vào cho cô. “Tình Thâm, lời anh muốn nói với em vẫn chưa nói xong.”

Tưởng Viễn Chu cùng cô mười ngón đan cài, ánh mắt Hứa Tình Thâm rơi xuống trên nhẫn cưới của hai người. Người đàn ông ôm cô đến trước người, cùng cô trán tựa trán, “Tình Thâm, chúng ta hãy tiếp tục như vầy mãi đi, vĩnh viễn không được đi lạc, đôi tay này đã nắm rồi, ai cũng không được buông ra trước.”

“Viễn Chu, em là bác sĩ, cái nghề này đã định em sẽ đặc biệt lý trí...”

“Ở trước mặt anh, em không cần lý trí.”

Tưởng Viễn Chu càng dùng sức nắm chặt tay hơn chút, “Em xem, chỉ cần anh không buông ra, thì em dù muốn rút cũng rút không được.”

Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ giãn ra, “Được, cả đời đều không buông.”