Sắc, Giới: Còng Bạc Hay Tội Ác

Chương 39: Sinh mệnh của anh như một quả bong bóng, lúc muốn giữ, lúc lại không




Lăng Chấn biết rõ tính cách của con trai mình khá bốc đồng nên đã rất nhiều lần nhắc nhở Lăng Nguyên phải biết nhẫn nại chờ thời cơ tới. Nhưng thời gian lâu như vậy rồi hắn không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, những thứ vốn dĩ nên thuộc về hắn nhất định phải là của hắn, một kẻ ngoại tộc thì không có tư cách chen chân vào cho dù có bất cứ lý do gì đi chăng nữa.

Trở về Hồng Lam, việc đầu tiên Lăng Nguyên làm là cẩn trọng giao nhiệm vụ mới cho Phúc Tử.

"Số hàng tối đêm qua mày tìm cách cho người bí mật đem tới Thịnh Thế đi." Một trăm ký ma túy không khó để tiêu thụ nhưng nếu dùng nó để buộc Lăng Thế Nghiêm "thoái vị" thì sẽ vui hơn nhiều.

Nghe hắn nói xong Phúc Tử liền há hốc mồm kinh ngạc: "Không được đâu anh Nguyên, ngoài kia đang loạn lắm, người của Triệu Khải và người của ông chủ đang lùng sục khắp nơi, nếu chúng ta manh động thì sẽ gặp rắc rối lớn. Chi bằng chúng ta chia nhỏ số lượng ra rồi phân chia cho các mối khác để thu lời, làm chuyện này còn dễ dàng hơn."

Chưa kể Cổ Thành bây giờ đang là địa bàn "nóng", cảnh sát có mặt ở khắp mọi nơi nếu bị phát hiện thì có mà tàn đời.

"Mày quản nhiều như vậy làm gì? Tao nói đem đi là đem đi, làm kín kẽ một chút là được."

Hắn không hiểu tại sao kế hoạch của mình đã hoàn hảo đến như vậy mà Lăng Thế Nghiêm vẫn có thể thoát nạn được. Ba của hắn cũng không hề nghi ngờ thằng con tạm bợ kia đã cướp số hàng đó, ông cứ luôn bảo hắn phải đợi lão già Triệu Bảng xuống lỗ mới được hành sự, nhưng ai biết được đằng sau lớp mặt nạ ngoan ngoãn kia "chó" có lập bè lập phái chờ ngày phản chủ hay không? Hắn phải ra tay ngăn ngừa trước thì mới yên tâm được.

***

Chín giờ tối Lăng Thế Nghiêm trở về biệt thự. Trình Tiếu vẫn luôn ở phòng khách nhìn thấy anh bước vào liền vội vàng đi lấy thuốc đưa tới cho anh, còn chưa kịp hỏi anh đã ăn gì chưa thì nắm thuốc trên tay đã bị lấy mất.

"Cô ấy thế nào rồi?" Lăng Thế Nghiêm cầm lấy ly nước trong tay dì Thẩm uống vào. Ở đây đang có tới hai người, nghe anh hỏi họ không biết ai sẽ là người lên tiếng trước. Liếc mắt đùn đẩy một hồi thì Trình Tiếu trả lời trước tiên:

"May là thịt da cô ấy không độc nên vết thương không có dấu hiệu mưng mủ hay hoại tử, cơn sốt cũng giảm nhiều rồi, tích cực điều trị thì không bao lâu sẽ khỏi."

Lăng Thế Nghiêm gật đầu rồi lại hỏi: "Có cách nào sau khi lành sẽ không để lại sẹo không?"

Tuy anh không rất ít khi bận tâm đến những điều vặt vãnh của phụ nữ nhưng trên đời này ai cũng thích đẹp, mà một người khó tính như Tiểu Nguyệt sẽ càng ghét việc trên vai mình có một vết sẹo. Nghĩ tới đây đầu lưỡi anh vẫn còn có thể cảm nhận được vị mặn, Triệu Khải dám đụng tới người của anh, nếu không để hắn trải qua cảm giác đau đớn kia thì anh khó mà ngủ ngon được.

Nghe anh hỏi Trình Tiếu cũng hơi ngớ ra, bây giờ thì anh đã hiểu tại sao Ninh Tiểu Nguyệt lại dùng cái giọng điệu giống như ghen tuông đó hỏi về chuyện tình trường của Lăng Thế Nghiêm rồi. Bọn họ tiến triển nhanh hơn anh nghĩ.

"Dù có chăm sóc tốt đến đâu thì cũng sẽ để lại sẹo, điều này là không thể tránh khỏi."

Lăng Thế Nghiêm lại gật đầu, lần này có phần nặng nề hơn. Anh trả cái ly rỗng cho dì Thẩm, dì ấy nhìn anh bối rối báo lại chiều nay Tiểu Nguyệt không chịu ăn gì cả.

"Tại sao lại không ăn? Không hợp khẩu vị à?

"Tôi cũng không rõ, tôi có hỏi cô ấy thích ăn gì để tôi làm nhưng cô ấy nói không cần."

Đôi mày của Lăng Thế Nghiêm nhíu chặt lại, gương mặt mệt mỏi thêm phần u ám. Anh sải bước lên lầu nhưng mới vừa đi tới nửa đoạn cầu thang thì Trình Tiếu đã hớt hải đuổi theo sau. Anh ta chăm chú quan sát bàn tay hơi run rẩy của anh, lo lắng nói:

"Anh Nghiêm, chúng ta phải tới bệnh viện làm tổng quát mới được, thuốc này có lẽ không hợp với anh nữa."

"Không cần, do mấy đêm nay tôi thiếu ngủ thôi."

Lăng Thế Nghiêm rất chủ quan tới tình trạng sức khỏe của mình, nhưng Trình Tiếu là bác sĩ vừa nhìn đã phát giác được có điều không ổn.

"Anh Nghiêm, thứ đang nằm trong bụng anh có thời hạn sử dụng, nó đã nuôi sống anh mười năm rồi không thể còn khỏe như lúc ban đầu được nữa."

"Thì sao? Mười năm nay tôi cũng đã sống với nó rất trọn vẹn rồi. Các người còn muốn nó báo ơn đến bao giờ nữa?"

Đã từng có lúc anh trân quý sinh mệnh của mình và gìn giữ nó như một quả bong bóng, anh từng lo sợ đủ điều, và sợ nhất là sẽ phải chết. Nhưng cái thứ được ban tặng đang nằm trong bụng anh giống như là thuốc độc, bây giờ độc chưa lan sâu nhưng cuối cùng anh vẫn phải chết, chỉ là chậm hơn một chút mà thôi.

Thoát khỏi bộ dạng quấy nhiễu của Trình Tiếu. Anh chậm rãi bước về phòng, nhẹ mở cửa ra, cô gái nhỏ nhắn nằm trên giường như một vũng nước. Nghe tiếng động cô đảo mắt qua nhìn, hướng về phía anh nhoẻn miệng cười yếu ớt.

"Anh về rồi."

Lăng Thế Nghiêm dựa vào cửa, đứng nhìn cô từ xa: "Dì Thẩm nói em không chịu ăn gì."

Anh không biết cách phải dỗ dành một cô gái như thế nào, mà vì tâm trạng đang không tốt nên anh thấy việc phải tận tâm suy nghĩ này càng giống cực hình hơn.

"Tại sao lại không ăn? Phải ăn mới uống thuốc được."

Anh nghĩ với tính cách của Tiểu Nguyệt chắc cô sẽ trả lời là nhạt miệng không muốn ăn, hoặc sẽ phàn nàn một lý do nào khác chứ không phải giống như bây giờ, cô nằm đó, nửa bên mặt ép vào gối, đôi mắt trong trẻo như ánh trăng nhẹ cong lên, nũng nịu đáp:

"Tay em đau, không tự cầm muỗng được."

Lăng Thế Nghiêm không nhúc nhích, gương mặt không có nhiều biểu cảm: "Dì Thẩm có thể giúp em làm việc đó."

Dừng một chút, ánh mắt anh thêm sâu hơn, cũng nghiêm nghị hơn: "Tiểu Nguyệt, anh đã nói với em từ trước, anh không thể chiều chuộng em như một người bạn trai bình thường được."

Anh không muốn cô ỷ lại vào anh, ở cái chốn xô bồ này yếu đuối chắc chắn sẽ gặp đại hạn, vậy cho nên sau khi thổ lộ tình cảm với cô xong anh liền cảm thấy hối hận, bởi sự bảo bọc này chỉ là nhất thời anh không thể lo cho cô cả đời được.

Có lẽ tất cả người bệnh đều sẽ mất đi sự nhạy cảm vốn có của mình, tâm ý Lăng Thế Nghiêm đã rõ ràng như vậy nhưng trước mặt anh lúc này cô gái luôn mạnh mẽ kia giống như mèo con, một thoáng thấy cô chớp mắt buồn tênh trái tim cứng rắn của anh liền lập tức mềm nhũn.

Cô thở dài nhìn anh, như đang móc cả tim gan anh ra để bắt anh phải chiều chuộng mình.

"Kể cả chuyện này cũng không được sao?"