Sắc, Giới: Còng Bạc Hay Tội Ác

Chương 42: Hai mặt giả dối




Giọng nói lạnh lẽo rơi xuống như tảng băng từ trên cao đụng đất rồi vỡ tan, áp lực ở ngay bên cạnh lớn đến mức khiến Tiểu Nguyệt chẳng dám hít thở.

Cô biết rõ từ phòng ngủ đến cửa phòng làm việc riêng của Lăng Thế Nghiêm không có camera giám sát mới dám bám theo nghe lén, cẩn thận đến như thế nhưng không hiểu tại sao vẫn bị phát hiện? Cứ ngỡ là anh ta đã tin tưởng mình nhưng có vẻ như mọi tính toán của cô luôn nằm trong sự kiểm soát của người đàn ông này.

Khi những rối ren trong lòng Tiểu Nguyệt đang chất cao thành đống thì người bên cạnh vẫn chưa nói thêm lời nào. Sự im lặng kéo dài ép bức cô đến nghẹt thở, thời gian trôi qua rất chậm, chậm đến mức cô không chịu đựng nổi nữa mới lấy hết dũng khí mở mắt ra.

Chạm vào ánh mắt lãnh đạm của anh đột nhiên bả vai cô hơi rụt lại, anh vẫn lặng thinh chờ cô nói, nhưng phải nói cái gì đây? Lỡ mà sơ sẩy thì biết làm thế nào?

Vòng lặp đấu trí lại tiếp tục, chỉ là lần này cả hai người đều cùng nhau mở mắt. Chiếc kim quay trong tim nhích từng chút một khiến toàn thân ê buốt, sự nhẫn nại của Lăng Thế Nghiêm đã đạt đến giới hạn.

"Em không có gì muốn nói sao?"



Lăng Thế Nghiêm tựa như vị thẩm phán ngồi ở trên cao hỏi bị cáo còn lời cuối cùng nào để nói hay không? Còn Tiểu Nguyệt thì sợ nói ra một lời thì liền bị kết án. Cô vẫn nằm im không nhúc nhích, nhưng tránh không được sự vây hãm đến từ ánh mắt đối diện nên phải cựa mình khó khăn ngồi dậy.

"Em phải nói gì bây giờ?" Cô dựa vào đầu giường. Từng thớ thịt xung quanh vết thương đau đến nhức nhối. Cô cụp mắt xuống rồi lại nâng lên nhìn anh, vẻ mặt ấy chẳng có gì biến đổi.

"Em đã nghe lén anh nói chuyện với quản lý Đường." Sau một hồi đắn đo Tiểu Nguyệt chọn cách thành thật khai báo. Hành động này chẳng khác nào đang tự lấy dao kề vào cổ mình cả.

Lăng Thế Nghiêm không tỏ ra bất ngờ, khóe môi anh hơi nhếch lên: "Còn gì nữa?"

"Không phải em muốn hãm hại anh, em chỉ muốn xác nhận lại những lời Triệu Khải đã nói với em là có thật hay không mà thôi."

"Hắn ta nói với em cái gì?" Hai mắt Lăng Thế Nghiêm hơi nheo lại, nhìn sâu vào mắt cô tìm xem nơi nào đang ẩn chứa sự dối trá.

Tiểu Nguyệt mím môi lại, thành thục che giấu kịch bản tự mình biên soạn ra. Cô nhìn thẳng vào anh, khẽ khàng lên tiếng: "Hắn ta nói anh là kẻ thích uống máu người, những cô gái từng ăn nằm với anh không bị bán cho khách làng chơi thì cũng bị giết để lấy nội tạng. Chính vì em không tin những điều vô lý đó nên mới hấp tấp theo dõi anh để xác thực là nó đúng hay sai."

"Hắn ta nói với em khi nào?"

"Vào đêm ở trên thuyền, em vừa ra khỏi sòng bài thì gặp hắn. Hắn ta bảo em đi theo hắn lên lầu sẽ cho em biết bí mật của anh, hắn còn dụ dỗ em bỏ anh để đi theo hắn nữa…"

Tiểu Nguyệt hơi ngập ngừng, bối rối nhìn Lăng Thế Nghiêm. Nụ cười nhạt nhoà trên môi anh vẫn chưa phai, hờ hững nói:



"Hắn ta có bảo em phải nhảy xuống thuyền hay không?"

Sống lưng Tiểu Nguyệt đột nhiên lạnh toát, mồ hôi lạnh và nóng tuôn ra nhễ nhại. Thì ra Lăng Thế Nghiêm đang nghi ngờ cô cấu kết với Triệu Khải, nếu đúng là như vậy thì thân phận của cô có thể vẫn chưa bị bại lộ. Vết thương hành hạ khiến sắc mặt cô tái nhợt, vừa hay lại có cái để lấy lòng thương hại của anh.

"Em có ngu cách mấy cũng không đến nỗi lấy mạng sống của mình ra để đùa giỡn. Hôm đó Triệu Khải bảo em vào phòng nói chuyện, mấy cô gái ở trong phòng của hắn tưởng rằng em hớt tay trên nên em vừa trở ra bọn họ liền xông tới đẩy ngã em xuống để trả đũa. Em không dám nói với anh là vì sợ anh hoài nghi em không trung thực, còn tin hay không thì tùy anh."

Giọng nói của cô hơi run rẩy lại dồn dập như thể đang rất ấm ức, hai bên khoé mắt lưng chừng lệ khiến Lăng Thế Nghiêm lại xiêu lòng, nhưng một chút tin tưởng cũng không hề có. Anh ngồi nhìn nước mắt trong suốt rơi xuống gò má của Tiểu Nguyệt, chậm rãi lên tiếng:

"Thế ban nãy em đã nghe hết rồi, anh có giống như những gì Triệu Khải đã nói với em hay không?"

Đây không phải là một cuộc khảo sát, cũng chẳng có trông mong gì, Lăng Thế Nghiêm hỏi đơn giản chỉ muốn nhìn nước mắt của cô sẽ dài tới đâu, chạm tới tim anh sâu hay cạn? Chứ còn lời trần tình thì anh chẳng dám tin, chắc là do đã nghe câu dối gian quen rồi nên anh không thể tin rằng có ai thật lòng với anh nữa.

Từ đầu đến bây giờ Lăng Thế Nghiêm vẫn không tỏ vẻ gì là tức giận, nhưng anh lại cho Tiểu Nguyệt cảm giác giống như bầu trời bình lặng trước lúc bão giông vậy.

"Ngay từ đầu em đã không tin rồi. Chẳng qua vì em tò mò…" Tự dưng cô im bặt, đôi mắt ngập nước ngước lên cao, tiếp tục nói: "Nhưng thật ra em cũng rất sợ, sợ anh càng làm càng sai, sợ anh không quay đầu được nữa, lúc đó em cũng chẳng còn nơi để về."

Nếu cô nói, cô không quan tâm anh làm gì, anh hung ác ra sao thì tầm thường quá, cũng giả tạo quá. Chi bằng cô vẫn như trước đây tỏ thái độ trắng đen rõ ràng nhưng bây giờ thì hai sắc thái ấy vì anh mà bị pha trộn. Anh sẽ không bao giờ biết cảm xúc trong cô đối nghịch ra sau, vẻ mặt tàn nhẫn này phải đợi cho đến khi anh hoàn toàn sập bẫy và ngước nhìn cô với ánh mắt van lơn thì mới có thể thấy được.



Lời bộc bạch chân thành của Tiểu Nguyệt khiến anh nhớ tới việc cô chẳng còn cha còn mẹ, nói anh là nơi che chở duy nhất cho cô cũng không sai, nhưng vẫn như cũ, anh sợ giọt nước mắt như pha lê ấy sẽ hóa thành băng đâm thẳng vào trái tim anh chẳng nhân nhượng.

Lăng Thế Nghiêm đưa tay ra lau nước mắt cho cô, khẽ nói: "Tiểu Nguyệt, em rất thông minh nhưng còn vụng về lắm."

Tiểu Nguyệt hơi ngẩn ra, cô không hiểu những gì anh nói, chỉ cảm giác như vở diễn vừa rồi anh đều đã nhìn thấu. Cô muốn hỏi lại nhưng anh đã đứng lên lấy hộp sơ cứu trong ngăn tủ rồi ngồi xuống cạnh cô tháo bỏ lớp băng gạc trên cánh tay bị thương.

Hành động của anh khiến Tiểu Nguyệt hơi bất ngờ, lúc cô nhìn qua mới thấy lớp băng trắng đã ướt máu thấm cả ra áo ngoài. Anh tỉ mỉ bôi thuốc rồi quấn băng lại cho cô, cả quá trình đều không nói một lời nào. Cô đã muốn hỏi vì sao anh biết cô theo dõi anh, nhưng nhìn vết thương này và giọt mồ hôi trên trán vừa lăn xuống lọt vào mắt thì cô đã hiểu những điều nhỏ nhặt này đều không qua mặt được anh.

Vết thương xấu xí trên vai Tiểu Nguyệt đã được che lại, vẻ dịu dàng vừa rồi trên gương mặt Lăng Thế Nghiêm cũng biến mất. Anh cất hòm sơ cứu rồi đứng bên mép giường nhìn Tiểu Nguyệt thật lâu mới lên tiếng:

"Ninh Tiểu Nguyệt, anh không quan tâm trong lòng em đang nghĩ gì hay đang có âm mưu gì, nhưng nếu đó là kế hoạch lật đổ Thịnh Thế hay Hoàng Lăng thì anh chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho em, chuyện lần này cũng đừng nên lập lại thêm lần nào nữa. Chỉ bằng em... làm không nổi đâu."