Trans: Khánh Khánh
Sống lưng của Thu Tuỳ vô thức cứng lại.
Cô và Thẩm Tấn là hai người duy nhất trong thang máy, ánh mắt cô không biết phải nhìn đâu, khó mà tránh khỏi bắt gặp ánh mắt của Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn cúi đầu, hạ mí mắt nhìn cô, lạnh lùng đến mức không thấy được chút cảm xúc nào.
Nhưng khoảng cách giữa cô và Thẩm Tấn lúc này gần đến mức Thu Tuỳ có thể đếm được Thẩm Tấn có bao nhiêu lông mi.
Thu Tuỳ không phải là kẻ ngốc, ngược lại, vì được Lê Nhàn và Du Thiệu Huy nhận nuôi từ khi còn nhỏ nên sở trường của cô là quan sát cảm xúc của mọi người và hiểu được lòng người.
Nhưng cô không đoán được lúc này Thẩm Tấn đang nghĩ gì.
Tuy nhiên, Thu Tuỳ rất rõ ràng một điều.
Có vẻ như mối quan hệ của cô và Thẩm Tấn đã đi chệch hướng mà cô không hề nhận ra——
Hơn nữa, dường như rất khó để quay lại quỹ đạo trước đó.
Về việc khi mối quan hệ này bắt đầu đi chệch hướng, giữa chừng cô đã làm sai bước nào, dẫn đến tình thế hiện tại không rõ ràng, Thu Tuỳ cũng không tìm ra được ngọn nguồn của mớ hỗn độn.
Và Thu Tuỳ nhận ra rõ ràng cô không còn là người đưa ra quyết định giữa họ nữa——
Nó biến thành một mối quan hệ do Thẩm Tấn thống trị.
Đó không còn là mối quan hệ mà cô ấy có thể chia tay suôn sẻ chỉ bằng cách nói chia tay.
Cũng giống như bây giờ, đó không còn là mối quan hệ mà cô có thể duy trì khoảng cách nếu muốn.
Thu Tuỳ tự nhiên cụp mắt xuống và lùi lại vài bước.
Cô biết rằng ý định lảng tránh ánh mắt và giữ khoảng cách của mình là hơi quá rõ ràng.
Nhưng Thu Tuỳ cũng không quá quan tâm liệu anh có vạch trần ý đồ này hay không.
Cô chỉ muốn lấy lại một chút quyền kiểm soát, cô không bao giờ muốn trải qua cơn ác mộng mọi thứ trong cuộc đời mình đều bị người khác nắm giữ.
Thu Tuỳ nghiêm túc nói: "Cách đây không lâu tôi đã mua một chiếc điện thoại di động mới."
Cô không nhìn Thẩm Tấn, cũng không biết biểu tình của Thẩm Tấn như thế nào, cô chỉ nhìn qua gương thang máy, Thẩm Tấn thu hồi ánh mắt, không nhìn cô nữa.
Thẩm Tấn: "Vậy à?"
Thu Tuỳ: "Thông tin về vị trí cũ đều có trong lịch sử, nhưng điện thoại của tôi có 256GB nên tạm thời không cần xóa bộ nhớ, cũng không có thói quen xóa lịch sử."
Thẩm Tấn: "..."
Trầm mặc.
Một lúc sau, cô nghe thấy Thẩm Tấn chậm rãi nói: "Vậy cô và tôi rất khác nhau."
Thu Tùy: "Như nào?"
Thẩm Tấn: "Tôi thích xóa lịch sử chỉ bằng một cú nhấp chuột."
Thu Tuỳ dừng một chút, nghiêm túc hỏi: "Vậy nếu có hồ sơ rất quan trọng bị xóa đi, chẳng phải tìm lại rồi cũng không nhớ sao?"
Thẩm Tấn mím môi dưới, nói với giọng điệu rất bình tĩnh, như thể đang nói ra một sự thật bình thường: "Tôi có trí nhớ khá tốt. Tôi nhớ những hồ sơ quan trọng ngay cả khi không tìm thấy chúng, và tôi cũng nhớ rõ những thứ không muốn nhớ."
Tim của Thu Tuỳ không khỏi đập mạnh.
Cô biết câu nói của Thẩm Tấn có ẩn ý gì đó, nhưng cô thực sự không nghĩ ra câu trả lời thích hợp nhất.
Hai người dường như rất quen biết nhau, cũng không có ai phá vỡ tầng giấy mỏng này, một mình đứng trong thang máy, chơi trò đố chữ về 'ghi chép lịch sử'.
Nếu lúc này trong thang máy còn có người khác, nhất định nghe không hiểu được cuộc trò chuyện tưởng chừng như bình thường nhưng thực ra lại đang ngấm ngầm giữa họ.
Nó giống như một mật mã bí mật giữa cô và Thẩm Tấn.
Nhưng Thu Tùy cảm thấy loại ngầm hiểu này khá thú vị.
Ghi chép lịch sử còn có thể là ai nữa?
Đơn giản chỉ là hai người bọn họ thôi.
Tuy nhiên, nghĩ đến lời nói của Thẩm Tấn: 'Dù không tìm được cũng nhớ, dù không muốn nhớ cũng phải nhớ', Thu Tuỳ vô thức cắn môi dưới.
Tâm trạng của cô đột nhiên trở nên phức tạp, cô không thể giải thích được cảm xúc của mình.
Tốc độ thang máy đi xuống không cho phép họ tiếp tục nói chuyện, sau khi đến tầng một, chiếc Maybach màu đen đã đợi ở cửa.
Mặc dù Chu Lăng Vi đã yêu cầu Thu Tùy đi cùng hai thực tập sinh, nhưng Thẩm Tấn không thể có ba phiên dịch đi cùng, khi đến khách sạn nơi tổ chức bữa tối chào mừng, Ôn Tiệp và Phó Minh Bác chỉ ngồi trong một góc ăn món tráng miệng.
Tuy nhiên, điều mà Thu Tuỳ không ngờ tới là cô cũng sẽ vô dụng như Ôn Tiệp và Phó Minh Bác.
Sau khi vào khách sạn, có rất nhiều người đến gặp Thẩm Tấn, Thu Tuỳ thậm chí còn nghi ngờ nếu không phải cô là người phiên dịch cho Thẩm Tấn, rất có thể cô sẽ bị đẩy ra ngoài.
Cho đến khi cô nhìn thấy một ông lão khỏe mạnh bước vào cửa, sau khi nhìn thấy Thẩm Tấn với ánh mắt sắc bén, liền đi thẳng đến chỗ Thẩm Tấn.
Hơi thở của Thu Tuỳ hơi ngột ngạt, cô chưa bao giờ làm thông dịch viên cho ông lão này, nhưng cô đã đến Nga nhiều lần và từng nghe nói đến danh tiếng của ông.
Ông lão tên là Antip, là một chính trị gia có chức vụ rất quan trọng trong chính trường Nga, với độ tuổi của ông, khi thấy ông có chuyện quan trọng cần bàn với Thẩm Tấn, nhóm người đã giải tán trước khi ông kịp nói.
Khi đó Thu Tuỳ mới cảm thấy mình có thể hít thở không khí trong lành.
Cô chưa kịp thở ra một hơi, liền thấy ông lão mỉm cười dịu dàng và lịch sự với cô, nói bằng tiếng Nga lưu loát: "Xin lỗi, tôi muốn nói chuyện riêng với anh Thẩm một lát."
Thu Tuỳ sửng sốt một chút, ông lão không có người phiên dịch bên mình, cô do dự nói bằng tiếng Nga: "Chính là ngài..."
- --Làm sao có thể giao tiếp với Thẩm Tấn nếu không có người phiên dịch?
Thẩm Tấn đột nhiên quay đầu nhìn cô.
Thu Tùy vô thức nuốt lại lời nói còn lại, quay đầu dùng tiếng Trung hỏi Thẩm Tấn: "Sao vậy?"
Thẩm Tấn bình tĩnh nói: "Những năm gần đây đất nước chúng ta phát triển rất tốt."
Thu Tuỳ:?
Thẩm Tấn: "Vì vậy, nền giáo dục tiếng Trung đang dần trở nên phổ biến hơn và tiếng Trung được sử dụng trên toàn thế giới."
Thu Tuỳ:?
Thẩm Tấn: "Nga cũng không ngoại lệ."
Thu Tuỳ:?
Thẩm Tấn: "Antip đã học tiếng Trung, ông ấy dự định sẽ cùng tôi luyện nói tiếng Trung."
Thu Tuỳ: "..."
Trầm mặc.
Thu Tuỳ mím môi dưới, Thẩm Tấn nói là một chuyện, nhưng cô luôn cảm thấy có chút thần bí.
Tuy nhiên, khách hàng là thượng đế và cô không thể bác bỏ những gì thượng đế mong muốn.
Hơn nữa, giáo viên tiếng Anh đã nói với học sinh từ khi còn nhỏ rằng cách quan trọng nhất để thành thạo ngoại ngữ là-
Nói nhiều hơn.
Giáo viên tiếng Anh, sẽ không lừa dối cô.
Người Nga không thể thoát khỏi sự thật vượt thời gian này về việc học ngoại ngữ.
Thu Tuỳ gật đầu, không suy nghĩ nhiều, nói "tạm biệt" với Antip bằng tiếng Nga, sau đó quay lại nhìn Thẩm Tấn: "Vậy sau khi anh nói chuyện với ông Antip thì đến tìm tôi, tôi sẽ ngồi ở đó."
Cô chỉ vào góc nơi Ôn Tiệp và Phó Minh Bác đang ngồi.
Thẩm Tấn nhìn thoáng qua, quay mặt đi, gật đầu: "Đi đi, đừng trì hoãn lòng nhiệt tình học tiếng Trung của lão Antip."
Thu Tuỳ: "..."
Cô lơ đãng đi về phía góc, Ôn Tiệp và Phó Minh Bác nhanh chóng nhường chỗ cho cô.
Ôn Tiệp đưa cho Thu Tuỳ một cốc sữa chua.
Thu Tuỳ nhấp một ngụm sữa chua và vô thức liếc nhìn Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn quay lưng về phía cô, nhưng ông Antip lại đối mặt với cô.
Thu Tuỳ nheo mắt nhìn thấy miệng Antip lúc đóng lúc mở, khẩu hình thế nào cũng không giống như ông đang nói tiếng Trung Quốc mà giống như đang nói tiếng Nga.
Nhưng cô suy nghĩ một lúc rồi phản ứng.
Khi cô học tiếng Nga lần đầu tiên, người Nga không nghĩ cô đang nói tiếng Nga.
Thế đấy, đây là tiếng mẹ đẻ.
Cô liếc nhìn Ôn Tiệp và Phó Minh Bác đang hưng phấn trò chuyện không ngừng trong khi đang cô cố gắng tập trung làm việc, liền nổi giận: "Các em còn có tâm trạng trò chuyện và ăn tráng miệng à?"
Ôn Tiệp và Phó Minh Bác đều sửng sốt.
Ôn Tiệp mím môi dưới, thận trọng hỏi: "Chị Thu Tùy, sao vậy? Tâm tình không tốt à?"
Thu Tùy thở dài: "Hai em nên suy nghĩ xem có nghề phụ nào có thể kiếm sống hay không."
Phó Minh Bác:?
Ôn Tiệp:?
Sau một lúc im lặng.
Giọng Ôn Tiệp run run: "Chị Thu Tùy, chị định đá em và Phó Minh Bác phải không?"
"Đúng vậy", Phó Minh Bác hô hấp theo bản năng chậm lại, "Chúng em đã làm sai cái gì? Chị Thu Tuỳ hãy nói đi, chúng em có thể thay đổi."
Thu Tùy lắc đầu: "Không làm gì sai cả."
Phó Minh Bác:?
Thu Tuỳ hít sâu một hơi: "Chị chỉ đang nghĩ đất nước chúng ta bây giờ phát triển tốt như vậy mà thôi."
Ôn Tiệp:?
Phó Minh Bác:?
Thu Tuỳ nhìn họ với ánh mắt thương hại: "Nếu một ngày cả thế giới đều nói tiếng Trung Quốc."
Ôn Tiệp:?
Phó Minh Bác:?
Thu Tùy vỗ vai bọn họ, nghiêm túc nói: "Vậy chúng ta sẽ thất nghiệp."
Lời vừa dứt, ba người lâm vào một mảnh im lặng quỷ dị.
Cho đến khi có người vỗ nhẹ vào vai Thu Tuỳ.
Thu Tuỳ giật mình vô thức quay lại nhìn.
Điều đầu tiên thu hút sự chú ý của Thu Tuỳ chính là chiếc bụng bia mà ngay cả bộ vest nam cũng không thể che giấu.
Ánh mắt cô từ từ ngước lên, dừng lại ở khuôn mặt đó, cô cảm thấy hơi quen quen, nhưng cô thực sự không nhớ mình đã từng gặp ở đâu.
Người đàn ông lên tiếng đầu tiên: "Thu Tuỳ? Là cậu à? Tôi nhìn thấy tên cậu trong danh sách và tưởng đó là một người có cùng tên. Nhưng rồi tôi nghĩ lại, tên Thu Tuỳ thật độc đáo, khó mà nhầm lẫn được."
Lời nói của người này nghe rất quen thuộc với cô, nhưng Thu Tuỳ lại không tìm thấy trong đầu cô một chút ấn tượng nào, cô lịch sự hỏi: "Xin lỗi, anh là ai?"
"Cậu không nhớ tôi à?" người đàn ông nói, "Tôi là Khúc Huy, lớp trưởng của cậu năm thứ nhất trung học."
Anh ta vừa giới thiệu như vậy, Thu Tuỳ chợt nhớ ra khuôn mặt này quen ở đâu.
Tuy nhiên, khi còn là học sinh năm nhất cấp 3, cô vốn yếu đuối, nhút nhát, suốt ngày ở một mình và ít tiếp xúc với mọi học sinh trong lớp.
Nếu không phải Khúc Huy làm lớp trưởng, với Khúc Huy ngay cả khuôn mặt của cô cũng sẽ không có ấn tượng gì.
Cô mỉm cười, quay người dùng ánh mắt ra hiệu cho Ôn Tiệp và Phó Minh Bác ở lại đây, đừng đi loanh quanh nữa, sau đó cô đứng dậy, chào hỏi với Khúc Huy rồi đi đến bàn ăn đối diện.
Thu Tùy cùng Khúc Huy rời đi, tự nhiên không nghe thấy Ôn Tiệp cùng Phó Minh Bác nói nhỏ.
Ôn Tiệp: "Anh nói xem, chúng ta sẽ không thất nghiệp thật đâu phải không? Chị Thu Tuỳ đang bị anh Thẩm đuổi về. Ông già đang trò chuyện với anh Thẩm là người học tiếng Trung phải không? Tôi chết mất, học đến bạc cả đầu."
Phó Minh Bác: "Trông không giống vậy. Ông lão đang trò chuyện với anh họ tôi trông giống như đang nói tiếng Nga. Hơn nữa, anh họ tôi nói tiếng Nga rất lưu loát. Anh ấy không cần người phiên dịch tiếng Nga chút nào, có thể cùng ông ấy nói chuyện."
Ôn Tiệp: "Vậy tại sao anh Thẩm lại chọn chị Thu Tuỳ làm người phiên dịch đi cùng?"
Phó Minh Bác: "Không cần hỏi."
Ôn Tiệp:?
Phó Minh Bác: "Đương nhiên là anh họ của tôi là vì tôi, để tôi có thể công khai học tập với chị Thu Tuỳ. Ôn Tiệp, cô lợi dụng tôi!"
Ôn Tiệp:?
Khúc Huy nhấp vài ngụm rượu: "Tôi đã xem danh sách, khách hàng tương ứng của cô là Thẩm Tấn?"
Thu Tuỳ bất giác cau mày.
Không phải vì những câu hỏi của Khúc Huy mà là vì Khúc Huy có vẻ đã uống rất nhiều.
Trước đây cô không nhận ra, nhưng bây giờ cô bước đến bàn ăn thiếu không khí, mùi rượu tràn ngập bốn phía.
Thu Tùy hít sâu một hơi, đè xuống khó chịu, cô không biết Khúc Huy tham dự bữa tối với tư cách gì, chỉ có thể không thay đổi vẻ mặt trả lời: "Ừ."
Khúc Huy mím môi dưới, đột nhiên thu hẹp khoảng cách, mùi rượu xộc vào mũi càng nồng nặc.
Giọng anh ta đục ngầu, khàn đặc vì say rượu: "Tôi vẫn luôn muốn hỏi, cậu và Thẩm Tấn quen nhau đã lâu chưa? Lúc tôi hẹn cậu..."
Thu Tuỳ biết rằng Khúc Huy sẽ không dám làm bất cứ điều gì ở nơi công cộng.
Tuy nhiên, khi Khúc Huy đến gần hơn, Thu Tuỳ tự nhiên cúi đầu, tránh mùi rượu lao về phía mình và lùi lại vài bước.
Sau khi kéo xa khoảng cách, cô hơi ngẩng đầu lên.
Đột nhiên, cô bắt gặp ánh mắt của Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn một tay đút túi quần, một tay quàng cổ Khúc Huy, động tác bình tĩnh ôn nhu, như đang ôm lưng ai đó, nhưng sắc mặt Thẩm Tấn lại không có chút biểu tình, còn Khúc Huy thì vẻ mặt hung dữ.
Cho dù nhìn họ thế nào đi nữa, trông không giống như những người anh em tốt khoác tay nhau.
Ánh mắt Thẩm Tấn có chút hung ác tàn nhẫn, không hợp với bộ vest đen thông thường mà anh đang mặc.
Nói cách khác, đây không phải là điều mà một người mặc bộ đồ thời trang cao cấp sẽ làm ở nơi công cộng.
Thu Tuỳ chớp mắt, nhìn chằm chằm vào hình ảnh Thẩm Tấn chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của cô, sững sờ trong giây lát.
Thẩm Tấn tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của cô, liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu thiếu kiên nhẫn.
Anh hất cằm về phía Thu Tùy, đưa ánh mắt nhìn về phía Ôn Tiệp và Phó Minh Bác: "Không phải cô nói sẽ đợi tôi ở đó sao?"