Sắc Xuân Bên Nhau

Chương 4: Bỏ Lỡ Người Thương




Cả đêm Hân Nghi chẳng thể nào ngủ được,cô cứ lăn qua lăn lại mãi..

Đến 8 giờ thì cô mới rời khỏi giường rồi chuẩn bị quần áo đi làm.Khi mà vừa bước xuống nhà thì đã bị mẹ kéo lại.

“ Hân Nghi đối tượng coi mắt của con là Cao Chí Đình hả..Sáng nay ba của cậu ta đã gọi điện đến nói cho mẹ biết..”

“ Họ nói lễ cưới sẽ được diễn ra ở tuần sau..”

“ Ừm chính là anh ấy..“. _ Hân Nghi gượng cười trả lời mẹ mình.

“ Nếu con không muốn thì con đừng cưới.”_ dù sao thì trước kia Chí Đình và Hân Nghi đã chia tay,bà sợ con gái mình nó sẽ khổ sở như 5 năm trước.

“ Dù sao thì con cũng đến tuổi lấy chồng rồi,con sẽ lấy anh ấy..”

“ Nhưng mà..”

“ Thôi con đi làm trước đây,tạm biệt mẹ..“.

Nói xong cô liền rời khỏi nhà, trước sau gì cũng phải lấy chồng thôi mà,bây giờ lấy ai cũng được..

Đến công ty Hân Nghi liền lao đầu vào công việc,mở máy tính lên thì thấy có rất nhiều email.. Buổi chiều cô còn phải họp với ban truyền thông nữa, nghĩ đến cô lại thở dài một cái.Ngay sau đó cô liền đi xuống dưới tầng pha cho mình một ly cà phê.

“ A...chào giám đốc.”_ nhân viên thấy Hân Nghi thì liền lên tiếng chào hỏi.

“ Ừm,chào cô.”'_ Hân Nghi cũng vui vẻ chào hỏi lại.

Hân Nghi rất thân thiện,ai tôn trọng cô thì cô sẽ tôn trọng lại.Mọi người ở đây xem nhau như là những người bạn thân thuộc vậy.

Công ty này cũng không lớn lắm nếu so với tập đoàn của Cao thị thì không bằng 1 góc. Nhưng đây là tâm huyết của ba cô cho nên cô sẽ cố gắng làm thật tốt.Tuy nhỏ nhưng mà lại có võ,mấy năm qua sự kiện lớn nhỏ gì thì họ luôn chú trọng đến La thị.



“ Hân Nghi,hợp đồng bên Cao thị em đã coi chưa. “

“ Cao thị ư..”

“Ừm..“.

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

“ Vẫn chưa,vậy để lát nữa em xem qua..”

Lân Thành là bạn thời cấp 3 của Hân Nghi,anh hiện giờ đang là trưởng phòng kinh doanh. Đến khi vào làm thì anh mới biết Hân Nghi là giám đốc ở đây,còn trẻ nhưng cũng rất tài giỏi..

“ Hân Nghi,hình như Chí Đình đã về nước rồi..”

“ Ừm,hôm qua em vừa mới gặp anh ấy.Đúng là trái đất này tròn thật..”'.

“ Em vẫn còn thích anh ta sao..”_ Lân Thành đưa đôi mắt nghiêm nghị hỏi bạn mình..

“ Em cũng không biết nữa..”

“ À mà Lân Thành em sắp lấy chồng rồi,hôm qua em vừa mới đi coi mắt xong.”

“ Sao...em lấy chồng.”_ anh khá là bất ngờ khi nghe cô nói như vậy.

“ Anh có chút bất ngờ,mà em lấy ai vậy.”

“ Là Chí Đình,anh ấy là đối tượng coi mắt của em. “

“ Hân Nghi,em đã quên những gì mà anh ta đã đối xử với em rồi sao,..”




“ Em không quên, nhưng mà em không muốn đi coi mắt nữa cho nên em sẽ đồng ý lấy anh ấy..”

“ Hân Nghi đây là hôn nhân của em đấy,em định đem ra đùa giỡn hay sao. Em vẫn chưa xác định được tình cảm của mình mà sao lại quyết định vội như vậy..”

“ Thanh xuân của em nó đã trôi qua một cách vô nghĩa rồi,em cũng không muốn yêu lại nữa.Mọi thứ nó muốn tới đâu thì tới đi.”

“ Nhưng mà..”

“ Em biết là anh thích em,anh lo cho em.Nhưng mà em chỉ xem anh là người bạn tốt mà thôi,anh xứng đáng với người tốt hơn em, Lân Thành anh đừng thích em nữa “

“ Hân Nghi,anh không làm được.Hơn 6 năm qua anh vẫn không buông bỏ được “

“Em xin lỗi,chúng ta vẫn nên làm bạn là tốt nhất.Qua tuần sau đám cưới sẽ được diễn ra,em mong anh đến chúc phúc cho em. “

“Dù có như thế nào thì em cũng sẽ không hối hận..”

Nói xong Hân Nghi liền bỏ ly cà phê xuống rồi đi vào hướng thang máy..

Mọi thứ đúng là đã kết thúc thật rồi,anh chính thức thua cuộc.

Lân Thành nhìn bóng dáng cô rời đi mà đau lòng.Anh thích cô ấy nhiều đến như vậy mà, phải chi năm cấp 3 anh can đảm tỏ tình thì tốt biết mấy.

Bỏ lỡ chính là đã bỏ lỡ,anh khỉnh thể nào bước đến gần hơn với Hân Nghi được nữa rồi..Mọi thứ đến đây là kết thúc rồi sao..

Yêu một người mà không dám nói ra là do anh quá yếu đuối,anh không dám thổ lộ với người ta và bây giờ đã mất đi người mà mình thương nhất rồi...

Không còn kịp nữa rồi,Hân Nghi đã đi lấy chồng.Cao Chí Đình bỏ rơi Hân Nghi nhưng cô ấy vẫn quyết lấy anh ta là sao chứ.

Còn anh mãi mãi là cái bóng ở phía sau anh ta,anh không thể nào giống như Cao Chí Đình được.Thời gian qua anh được ở bên Hân Nghi nhưng mà nó giống như là tạm bợ vậy,đã đến lúc trả vị trí cho người nên thuộc về mất rồi..