Sắc Xuân Dụ Hoặc: Quấn Quýt Không Rời

Chương 1: Dã tâm của người mẹ




"Ưm... đầu... đầu mình... đau quá..."

Thân hình nuột nà của người thiếu nữ nằm quằn quại trên một thứ gì đó rất mềm mại, đầu đau nhức như hàng nghìn vật nhọn đâm chọc vào da thịt. Một tay ôm lấy đầu, tay còn lại chống lên chiếc drap giường, dồn hết sức lực bình sinh có trong người mà ngồi dậy, cô từ từ mở mắt ra nhìn lấy cảnh vật xung quanh mình.

"Au... đầu đau thật..."

Cô gái đưa tay lên dụi dụi lấy một bên mắt, cả người cảm giác hơi lành lạnh vì nhiệt độ điều hoà ở mức mười tám độ C.

"Nhã Khiết... cậu bật điều hoà từ khi nào vậy?"

Cô cảm nhận có cái gì đó không đúng, phải chăng do học nhiều nên mới sinh ra ảo giác?

Ký túc xá nơi cô ở từ hồi nào xuất hiện thêm một cái điều hoà?

Giật mình tỉnh dậy, người con gái ấy bàng hoàng mở to mắt.

"Đây... đây là đâu vậy?"

Cảnh tượng từ từ hiện ra trước mắt, đập vào đồng tử cô là một căn phòng xa lạ, ánh đèn ngủ mờ nhạt chiếu lên cơ thể trắng ngần của người con gái đang trong độ tuổi phát triển. Lúc này cô chợt nhận ra có gì đó không đúng, cô giật mình mà nhìn xuống phía dưới phát hiện ra bộ đồ đi học của mình được thay thế bằng một bộ đồ ngủ bằng ren quyến rũ.

"Mình... mình sao... sao lại mặc bộ đồ này..."

"Khỉ thật! Khúc Yểu Sa, tại sao mày có thể mặc trên mình những thứ vớ vẩn như vậy chứ?"

Khúc Yểu Sa có chút hốt hoảng, dưới đáy lòng dội lên vô số câu hỏi tại sao đang chờ bản thân giải đáp.

Sao cô có thể mặc một thứ đồ gợi cảm lên cơ thể này được chứ?

Với lại đây là đâu?

Tại sao cô lại ở đây cơ chứ?

Rõ ràng cô đang ở ký túc xá cơ mà!

Căn phòng này chưa từng xuất hiện trong ký ức của cô, nó lạ lẫm khiến cho cô cảm giác nguy hiểm đang rình rập đến.

Không đúng! Đáng lẽ ra bây giờ cô đang ở căn nhà của mình mới đúng!

Khúc Yểu Sa còn nhớ, hồi chiều khi từ trường trở về ký xá bỗng nhiên cô nhận được cuộc điện thoại từ phía mẹ. Mẹ nói cô phải về nhà ngay lập tức thế cho nên cô không nhanh không chậm mà bắt taxi về khu nhà mình nằm ở phía nội thành.

Vừa bước vào trong phòng khách, Khúc Yểu Sa đã thấy mẹ mình ngồi ở đó, ánh mắt của bà nhìn chằm chằm lấy cơ thể cô không dời mắt.

"Mẹ gọi con về có việc gì sao?"

Khúc Yểu Sa có chút không vui ở trong lòng, hậm hực vứt túi xách sang một bên sau đó ngồi phía đối diện trước mẹ mình.

"Mẹ nói nhanh một chút con còn về ký túc xá ôn bài, ngày mai con còn có giờ kiểm tra."

Mẹ cô, Hạ Tình Nhu đưa mắt nhìn tổng thể người của con gái mình một lượt, khoé môi bà ấy khẽ nhếch lên để một nụ cười đầy toan tính.

Thoáng nhìn thấy nụ cười của mẹ chợt đáy lòng Khúc Yểu Sa trào dâng một nỗi bất an. Chẳng hiểu sao khi nhìn sâu vào trong ánh mắt của mẹ, Khúc Yểu Sa lại thấy điều gì không tốt sắp sửa kéo tới.

"Sao mẹ nhìn con ghê vậy?"

Khúc Yểu Sa nghi ngờ mà hỏi mẹ, nhưng đáp lại cô là một tiếng va chạm thuỷ tinh.

Hạ Tình Nhu đặt chén trà xuống mặt bàn kính, sau đó bà ngả lưng tựa vào thành ghế sofa, hai chân vắt chéo, tay thì khoanh lại để trước ngực.

"Gọi mày về đều có lý do cả." Bà ta lạnh nhạt mà nói với cô con gái mình một câu.

Người ta thường nói, giác quan thứ sáu của người phụ nữ rất nhạy bén. Quả thật không sao một chút nào! Nghe ngữ điệu thoát ra khỏi cuống họng của bà, Khúc Yểu Sa như ngầm đoán ra được ý nghĩ thâm độc đang ẩn náu trong con người bà ấy.

"Mẹ gọi con về là để..."

Gọi mình về đột ngột ngay lúc này, lẽ nào lại ép mình làm một việc gì đó chăng?

"Phải!"

Hạ Tình Nhu vừa gật đầu vừa cười, ánh mắt quét dò cơ thể cô thêm một lần nữa.

"Mày cũng nên lấy chồng rồi!"

"Cái gì? Mẹ nói cái gì?"

Khúc Yểu Sa cứ ngỡ bà gọi cô về là muốn cô vừa học vừa vào công ty của bà làm, nhưng ai ngờ đâu bà lại bắt cô phải đi lấy chồng.

Sao cô có thể lấy chồng ngay bây giờ cơ chứ? Khúc Yểu Sa cô đây chỉ mới lên đại học được hơn hai tháng mà thôi, vừa mới bước qua tuổi mười tám cơ mà.

Khúc Yểu Sa đương nhiên biết, tuổi mười tám pháp luật quy định có thể kết hôn, nhưng cô không thể lấy chồng trong khi cô đang học được.

Cô tức giận đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên mà nhìn đăm đăm nét mặt an nhàn của mẹ mình.

"Mẹ... mẹ đang đùa con có phải không?"

Mẹ cô lạnh lùng đáp lại: "Mày nghĩ tao là đứa trẻ mới lớn thích chơi trò nói dối này sao?"

Khúc Yểu Sa khó hiểu trong lòng, tuột miệng hỏi mẹ một câu: "Mẹ biết đó, con không thể lấy chồng! Con vẫn còn đi học cơ mà!"

Nét mặt của mẹ cô vẫn lạnh băng như lúc ban đầu, giọng nói ngày càng có chút quá đáng.

"Mày học đến đâu nhưng phận của mày vẫn phải đi lấy chồng."

Khúc Yểu Sa cố nén cơn tức giận xuống đáy bụng, hai tay không ngừng run rẩy siết chặt thành đường quyền đặt hai bên hông.

"Con mới có mười tám tuổi! Lo lấy chồng sớm làm gì?"

Mẹ cô không thèm liếc nhìn cô thêm, khẽ cúi người xuống rót thêm một chén trà mà đưa lên miệng nhâm nhi.

"Tao lo mày ế tới già cho nên mới tìm cho mày một người chồng để mày lấy."

Thật nực cười! Lo cho cô hay đang đẩy cô vào vực sâu của cặm bẫy tiền bạc?

Nghe giọng nói của mẹ mình, Khúc Yểu Sa thừa biết hàm ý trong câu nói của mẹ mình.

"Con không cần! Lên đại học sớm muộn gì cũng có người để ý đến, mẹ không cần phải bận tâm đến chuyện yêu đương của con làm gì."

Khúc Yểu Sa từ chối ngay tức khắc nhưng mẹ của cô một hai dứt khoát muốn cô phải lấy chồng, những lời nói của bà ta hết sức ngắn gọn và đầy hàm súc.

"Không nhiều lời!"

"Con vẫn còn nhỏ, để con học xong có được không?"

Cô cố gắng tìm mọi cách để đàm phám với mẹ mình, mong sao bà rộng lòng mà thu hồi quyết đinh vừa rồi.

"Ngày xưa mười bảy tuổi tao đã lấy bố mày rồi."

Hạ Tình Nhu nhất quyết không chịu nghe theo lời cầu xin của con gái mình, một mực bắt ép cô phải nghe theo lời mình.

"Ơ kìa mẹ, ngày xưa là một chuyện, ngày nay lại là một chuyện khác. Hai ngày này nó khác nhau hoàn toàn cơ mà."

Khúc Yểu Sa cứng đầu, ngoan cố mà cãi lại, cố giãi bày tâm tư trong lòng mình.

Cô cố gắng thuyết phục, nói với mẹ mình rằng bản thân mình đang thầm thích một chàng trai trong trường, dự định cuối tuần sẽ can đảm đến làm quen. Nhưng dù có giải thích đến mấy thì kết quả cũng nhận lại một cái lắc đầu phũ phàng từ phía người mẹ.

"Mẹ! Đừng ép người quá đáng!"

Mẹ cô cũng không hề yếu thế, cao giọng mà quát mắng cô: "Mày đừng có ở đó mà cao giọng với tao!"

Gằn xong mẹ cô lườm về phía cô, ngữ điệu giọng nói vẫn cao thanh.

"Việc tao đã quyết dù trời có sập tao cũng không thay đổi."

Khúc Yểu Sa uất ức trong lòng, hai chân giẫm giẫm trên sàn nhà, hậm hực cằn nhằn lại.

"Con không lấy! Mẹ đi mà lấy!"

Nói rồi, Khúc Yểu Sa hậm hực quay bước rời đi, nhưng chưa kịp bước chân rời khỏi thì người mẹ đã lên tiếng, tốt bụng nhắc nhở cô.

"Mày nên nhớ trong nhà này ai là chủ. Và cũng nên nhớ rằng ai đã nuôi mày ăn học đến tận bây giờ."

"Mày có được như ngày hôm nay đều nhờ đôi bàn tay tao nuôi nấng. Mày cứ nhất quyết làm theo ý của mình thì đừng hòng mong bà đây chu cấp tiền học cho."

"Con gái hiểu biết chuyện như mày, chắc không có ý phụ bạc công nuôi dưỡng dục của tao bao năm qua chứ?"

Nghe bà ta nhắc đến chuyện này, trong lòng Khúc Yểu Sa bỗng trào dâng một nỗi uất ức đến nghẹn ngào. Hai tay cô siết chặt thành đường quyền, hai hàm răng cắn chặt lấy môi dưới để mà kìm nén đi cơn thịnh nộ đang dao động trong lòng.

"Con biết! Nhưng mẹ có thể cho con thêm bốn năm nữa có được không? Chỉ cần bốn năm nữa thôi, khi ấy con ra trường con nhất định trả công ơn mẹ đã nuôi lớn dưỡng dục con bao năm qua."

"Bốn năm nữa sao?"

Ba ta nhại lại lời nói của cô, giọng điệu có chút chế giễu.

"Mày có chắc là bốn năm nữa trả công ơn tao sao?"

Nói xong bà ta nở một nụ cười kiêu hãnh: "Tao không cần bốn năm của mày, thứ tao cần bây giờ là mày phải phải nghe theo sự sắp đặt của tao, lấy chồng!"

Lấy chồng! Lấy chồng!

Câu cửa mồm lúc nào cũng là hai từ: Lấy chồng!

Nghe mà điên hết cả người, bật lại lại chửi chửi mả cha đứa bất hiếu!

"Mẹ! Mẹ đừng có quá đáng!"

Quá đáng hết sức! Mẹ gì đâu mà lại không thèm tôn trọng đời sống riêng tư của con cái mình.

Vô tâm, thờ ơ, mặc cảm!