Sắc Xuân Dụ Hoặc: Quấn Quýt Không Rời

Chương 14: Tuyệt giao!




Nụ cười tắt lịm, gương mặt xinh xắn hơi trùng xuống, ánh mắt hụt hẫng nhìn về phía người đàn ông.

Đúng là, không nên đặt niềm tin vào anh ta.

"Công gì?"

Dẫu biết là cái giá phải trả rất đắt, nhưng Khúc Yểu Sa vẫn đâm đầu vào.

"Làm tôi hài lòng, em sẽ có được đồ mà mình muốn!"

Nghe xong, Khúc Yểu Sa cong môi để lộ một nụ cười châm biếng.

"Làm hài lòng anh?"

Vừa nói cô vừa cười nhạt, đáp lại nhanh chóng: "Có phải anh coi tôi là gái bán hoa phải nghe theo mọi sự yêu cầu của anh sao?"

Người đàn ông ngay lập tức đáp trả lại.

"Tôi chỉ muốn người phụ nữ của mình làm tròn trách nhiệm của mình."

Nói xong, anh ta còn không quên chỉ tay về phía ray đựng chiếc váy màu vàng nhạt đạt bên cạnh mình, ngầm ra ám hiệu rằng nó đang chờ đợi cô hoàn thành nhiệm vụ.

Khúc Yểu Sa cắn răng, nhìn chằm chằm vào chiếc váy gấp gọn trong ray giả gỗ đó, hai tay nắm chặt một mớ vải.

"Anh muốn tôi lấy lòng thế nào?"

Bất đắc dĩ, cô buộc mình phải mở miệng nói với người đàn ông.

Anh ta có thứ cô cần, đương nhiên sẽ gượng ép được cô.

Người đàn ông nhếch môi để nụ cười đắc ý, khuôn mặt đẹp hai ngửa ra phía sau, ánh mắt phẳng lặng như mặt hồ nhìn về phía Khúc Yểu Sa.

"Hôn tôi!" Anh nói ngắn gọn, xúc tích, dễ hiểu.

Khúc Yểu Sa nhẫn nhịn, kiềm chế lại lửa giận phẫn nỗ vào trong lòng.

Cô mạnh dạn ngồi lên đùi của người đàn ông, vươn tay ra ôm choàng lấy cổ của đối phương, cố nặn ra nụ cười chào đón nở trên gương mặt.

Chỉ có trời mới biết được trong lòng cô nàng rối rắm đến mức độ nào. Bản thân mình tuy không thích nhưng lại cố ép mình phải làm, khiến cho thần kinh cô căng thẳng, lòng bàn tay lấm tấm tầng mồ hôi lạnh.

Chủ động hôn môi của người đàn ông khác, Khúc Yểu Sa cô đây chưa từng trải nhiệm.

Chỉ có đêm hôm qua, cô lần đầu tiên bị người ta cướp đi nụ hôn đầu mà mình đã gìn giữ hơn mười tám năm qua. Không những thế, cánh môi của Khúc Yểu Sa lại phải hứng chịu từng đợt giông bão phủ đến, điên cuồng đoạt chiếm, hết gặm nhấm đến liếm lát, trong khoang miệng tràn ngập dư vị nam tính của người đàn ông.

Quả thật, kỹ thuật hôn môi lưỡi của anh ta rất điêu luyện. Hệt như trước kia người đàn ông đã từng trải qua một quá trình dài để có thể hình thành những đường lưỡi cơ bản uyển chuyển uốn lượn như này.

Khúc Yểu Sa hít một ngụm không khí lạnh vào trong lồng ngực, toàn thân thả bớt đi căng thẳng. Dùng hết can đảm có trong người mình, một tay cô vẫn ôm lấy cần cổ của người đàn ông, tay còn lại đưa lên che đi đôi mắt phượng hoàng đang nhìn đăm chú không rời khuôn mặt mình.

"Tôi... tôi làm..."

Cô sốt sắng nói, thiếu chút nữa là cắn phải đầu lưỡi của mình.

"Anh... anh có... có thể nhắm mắt lại được không?"

Nghe Khúc Yểu Sa nói vậy, người đàn ông cũng không gây khó dễ với cô nữa. Khoé môi anh ta nhếch lên, sau đó chấp nhận lời đề nghị của cô, nhắm nghiền đôi mắt hổ phách thập phần quyền lực lại.

Khúc Yểu Sa thấy người đàn ông nghe theo lời của mình, bấy giờ cô mới trút hơi thở căng thẳng của mình ra bên ngoài.

Hắn ta tưởng rằng cô sẽ lấy lòng hắn bằng nụ hôn ư?

Vậy thì anh ta không hiểu hết được âm mưu thủ đoạn đã sớm được lên kế hoạch trong thâm tâm của người phụ nữ trẻ tuổi này rồi.

Khúc Yểu Sa để lộ nụ cười ba phần hiền hoà bảy phần quỷ dị.

Chỉ thấy đôi bàn tay mảnh khảnh của người con gái phân tán sang hai bên ôm lấy gò má của đối phương, ngón tay cái vươn ra vuốt ve lấy bờ môi bạc tình.

Cô hơi cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp phà vào da mặt của người đàn ông. Tưởng chừng như giây phút đó cô sẽ hạ đôi môi anh đào của mình lên đôi môi bạc tình kia, người đàn ông trong lòng có chút hứng thú khoé môi hơi giật, dường như đang chờ đón nụ hôn ngọt ngào từ phía cô gái.

"Này thì hôn này!"

Giọng nói vừa vang lên cũng là lúc tiếng va chạm vật cứng vang lên.

Cộc!

Khúc Yểu Sa dùng hết sức lực dồn về phía trán của mình mà đập mạnh vào trán của đối phương, khiến cho anh ta không kịp phản ứng lại, tầm nhìn trước mắt trở nên mơ hồ, đầu óc quay cuồng có vô số pháo hoa nổ.

Sau khi ra tay, Khúc Yểu Sa ngay lập tức nhảy xuống khỏi cơ thể của người đàn ông, tiện tay lấy đi cái ray đựng chiếc váy, nhanh chóp chạy trốn vào trong phòng tắm, để lại ai kia đang chìm đắm trong cơn đau như búa bổ.

Một hồi chật vật với cơn đau, người đàn ông bấy giờ mới đưa mắt nhìn về phía cửa phòng tắm, một tay gác lên đầu gối tay còn lại đưa lên day day lấy vị trí vừa bị va đập, mặt mày cau có vì đau đớn.

Bất giác anh nở một nụ cười hiếm thấy, dường như trong lòng đã có toan tính.

"Con thỏ hoang này... có lẽ tôi phải mất thêm khá nhiều thời gian để thuần phục em!"

Reng... reng... reng...

Điện thoại của người đàn ông đổ chuông, trên màn hình hiển thị một dãy số. Anh ta nhíu mày, song vẫn rời khỏi giường, cầm lấy điện thoại ra phía ban công, chấp nhận cuộc điện thoại.

Mà bấy giờ trong phòng tắm tràn ngập hơi nước ẩm ướt, Khúc Yểu Sa không có tâm trạng để mà tắm rửa lại. Cô nhanh chóng mặc chiếc váy lên người, chất liệu được làm từ tơ dệt tự nhiên tiếp xúc vào da thịt khiến cho cô cảm dễ chịu vô cùng.

Khúc Yểu Sa cảm thấy phiền lòng, dựa lưng vào cửa phòng tắm.

Trong tâm trí của cô lúc này không hẹn trước mà ùa về những mảnh ký ức mà đêm qua mình đã từng trải.

Khuôn mặt đẹp trai hút hồn của người đàn ông, nét mặt thâm tình, nụ cười giễu cợt, từng động tác vuốt ve yêu chiều cô. Nâng đỡ cơ thể cô rồi không ngừng nhấp nhô vào phía bên trong.

Anh ta là người đầu tiên mang đến cho cô một cảm giác sung sướng chân thực đến như vậy.

Nhớ lại những gì mình đã trải qua, Khúc Yểu Sa cảm thấy mình điên thật rồi. Cô cố gắng tự đánh đau bản thân mình, ngăn không cho bộ não nhớ đến chuyện đồi bại diễn ra trong đêm qua.

Chưa có một mối tình nào vắt qua vai, chưa một lần thử qua cảm giác yêu đương, hẹn hò với người đàn ông nào khác.

Bỗng nhiên bị mẹ kế hãm hại, từ một cô gái thuần khiết như một tờ giấy trắng giờ đây trở thành tấm thân đã bị vấy bẩn, đã bị người đàn ông khác nếm thử qua một lần.

Khúc Yểu Sa lo sợ, lần đầu tiên trải qua rất có khả năng cao trúng đích.

Nhỡ đâu trong cơ thể của cô đang ấp ủ mầm giống của anh ta, thì chẳng khác gì thanh danh của cô bị huỷ hoại?

Không được! Cô tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được!

Khúc Yểu Sa cô đây vẫn chưa có một công việc ổn định, vẫn còn đang là tân sinh viên lại còn ăn bám bố mẹ. Cô không thể để một sinh mệnh bé nhỏ vô tình hình thành trong tử cung ấm áp của cô được.

Nghĩ đến đây, Khúc Yểu Sa đã xác định việc tiếp theo mình cần làm.

Cô phải tìm cách chạy trốn ra khỏi nơi này, sau đó đến một quầy thuốc gần đó mua một liều thuốc tránh thai cấp tốc, có như vậy mới có thể tiêu diệt mầm giống mà người đàn ông kia trao tặng.

Dù chu kỳ kinh nguyệt của cô đã qua đi được bảy ngày rồi, mà hiện giờ đang trong thời kỳ an toàn.

Nhưng thôi, mặc kệ đi! Ngộ nhỡ đâu tháng sau vì một số lý do gì mà kinh nguyệt cô đến thất thường thì sao?

Phòng còn hơi là chủ quan!

Nghĩ là làm, Khúc Yểu Sa nhanh chóng hé mở cánh cửa ra, nhìn xem người đàn ông đang làm gì.

Thấy anh ta đang chú tâm nghe điện thoại, Khúc Yểu Sa khẽ khàng bước ra khỏi phòng tắm, từ tốn tiến đến lấy chiếc điện thoại đang vứt trên giường.

Cô chỉnh váy gấp gọn sang một bên để tránh trường hợp vạt váy mắc víu vào đồ vật, cúi người xuống cầm đôi giày cao gót cao năm phân, sau đó rón rén nhẹ nhàng đi về phía cửa phòng.

Đúng lúc này, người đàn ông nghe điện thoại xong. Anh ta quay người lại bắt gặp cô nàng đang rón rén đi về phía cửa phòng, bàn tay trắng nõn đặt trên tay nắm cửa bỗng khự lại.

Giây phút đó, bầu không khí như đang ngưng trệ lại.

Khúc Yểu Sa toát mồ hôi hột, toàn thân cố gắng kìm nén run rẩy, ánh mắt sợ sệt nhìn về phía người đàn ông.

Bốn mắt giao nhau, bầu không khí yên lặng đến mức con người ta có thể nghe thấy con tim đang đánh trống trong lồng ngực của cô gái.

Người đàn ông nhíu mày, không hài lòng với tính cách ương bướng khó bảo của cô. Anh nhanh chóng bước về phía cô, vừa đi vừa mở miệng nói.

"Em dám..."

Không để cho anh nói hết câu, Khúc Yểu Sa ngay lập tức mở toang cánh cửa ra, cả thân hình nhỏ bé trong giây phút ngắn ngủi biến mất hoàn toàn, để lại người đàn ông bơ vơ một mình trong căn phòng hiu quạnh.

Trước khi rời khỏi nơi khiến cho mình thẹn thùng này, Khúc Yểu Sa để lại lời nhắn hệt như bom bỏ vào tai của người đàn ông.

"Tạm biệt! Không hẹn ngày tái ngộ!"

Ý của cô gái muốn gửi gắm lại cho anh, rằng bà đây chim cút đây! Sau này tốt nhất đừng nên gặp lại nhau, nước sông không phạm nước giếng, thân ai người nấy lo, đường ai nấy đi, nếu như có duyên gặp lại thì cứ coi như là người xa lạ, chưa từng gặp mặt.

Người đàn ông cuộn tròn hai tay thành đường quyền đấm mạnh vào vách tường thô cứng, cổ họng gầm gừ đầy khó chịu.

"Muốn tuyệt giao sao? Vậy để tôi xem em có đủ khả năng thoát khỏi tầm ngắm của tôi không đã!"

"Không hẹn ngày tái ngộ? Hừ, sẽ rất nhanh thôi... chúng ta lại gặp được nhau thôi!"