Sai Lầm Yêu Anh

Chương 39: Món quà sinh nhật




Hôm nay Y Noãn thắt bím một bên, trên người mặc chiếc váy liền, trong miệng còn đang ngân nga lời bài hát nào.

Lục Thế Nam nghe không biết nhưng đoán bài đó chắc cũng phải mấy năm về trước rồi.

Dường như cô bỏ đi phòng bị của mình, không phải vẻ mặt dè chừng như mỗi ngày, Ý Noãn bây giờ mới giống Ý Noãn của ba năm trước vui vẻ, hồn nhiên và chưa suy nghĩ gì nhiều.

Lục Thế Nam tiến gần tới, Ý Noãn nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại nhìn thấy anh đang đi lại gần mình:

" Anh mới về."

Khác với vẻ mặt vui vẻ lúc nãy Ý Noãn bây giờ mới đúng là Ý Noãn mấy hôm nay anh gặp: " Vừa nãy hát bài gì? "

Y Noãn ngó mặt anh đứng đây từ khi nào rồi?

" Chỉ hát linh tinh thôi. "

" Tối nay tôi không ở nhà, nếu cô muốn thì cứ ra ngoài chơi. "

Ý Noãn cũng có ý định sẽ xin anh ra ngoài dù sao một mình cô ở trong căn biệt thự này cũng rất chán, đi ra ngoài sẽ dễ chịu hơn. Nếu anh đã mở lời trước thế thì cô không cần phải xin nữa: " Tôi biết rồi. "

Nói chuyện với Ý Noãn xong Lục Thế Nam cũng trở về phòng mình tắm rửa. Từ phòng tắm bước ra Lục Thế Nam chỉ quấn một chiếc khăn ngay eo bắt đầu mở tủ quần áo đắt tiền anh cầm lấy sẵn bộ đồ mình đã lựa trước đó.

Thay xong đồ anh cũng đeo chiếc đồng hồ của thương hiệu Rolex trên tay, cầm theo chìa khóa xe đi ra ngoài.

Chiếc xe MayBach của Lục Thế Nam đậu trước cửa nhà Tố Giai Tuệ, cô ta thấy anh đã đến thì cũng nhanh chóng bước vào xe: " Anh đợi em lâu không?"

"Anh vừa tới." - Vừa nói Lục Thế Nam vừa khởi động xe, đi tới nhà hàng bật nhất ở thành phố này.

Hôm nay ngoài Dương Anh Kiệt và Hoàng Kì Văn ra, để không khí được vui vẻ hơn nên cả hai đã giúp Lục Thế Nam mời thêm vài người bạn khác, Tố Giai Tuệ cũng xin anh để Vũ Nghi Sương đến cùng.



Khi mọi người đến đông đủ, bữa tiệc cũng bắt đầu, mọi người bắt đầu khui rượu cùng đứng lên nâng ly chúc mừng sinh nhật Lục Thế Nam.

" Lục thiếu gia chúc mừng sinh nhật."

"Chúc anh sự nghiệp luôn phát triển."

"...."

Đến Dương Anh Kiệt: "Bạn tôi ơi, chúc cậu nhanh chóng kết hôn để bác gái còn có cháu ẫm bồng. "

Có phải bình thường Dương Anh Kiệt cợt nhả quen rồi nên hôm nay cũng muốn ăn đòi không? Lúc sáng mẹ anh vừa nhắc bây giờ lại đến cậu ta.

" Hôm nay là sinh nhật Nam cậu dám chúc như vậy cậu ấy chắc chắn sẽ đuổi cậu ra khỏi đây ngay lập tức. " -

Hoàng Kì Văn nói nhỏ nhắc khéo với Dương Anh Kiệt.

"Xuỳ, cậu ấy không bỏ nhọn như vậy đâu, Nam cậu yêu tôi nhất mà đúng chứ? "

Dương Anh Kiệt tỏ ra đáng thương đi đến gần Lục Thế Nam.

Thấy cậu ta muốn lại gần mình anh lạnh lùng lên tiếng: " Tránh xa tôi ra một chút. "

"Keo kiệt, lại gần cậu thì cậu mất một thịt hay sao? "

"Được rồi được rồi chúng ta bắt đầu tặng quà đi." - Hoàng Kì Văn lên tiếng tách hai người bạn mình ra.

Mọi người tặng anh rất nhiều món quà đắt tiền, riêng Hoàng Kì Văn và Dương Anh Kiệt lại khiến mọi người trầm trồ vì quà họ tặng.



Hoàng Kì Văn là một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn.

Dương Anh Kiệt là một bức tranh cổ của thời nhà Tống, mà anh đã mua từ buổi đấu giá tuần trước, trị giá của nó cũng ngang ngửa chiếc xe thể thao Hoàng Kì Văn tặng.

Đến phiên Tố Giai Tuệ, cô ta ngại ngùng nói: "Đây là bộ đồ vest em tặng, mong anh sẽ thích nó, Thế Nam sinh nhật vui vẻ. "

Nhận thấy tấm lòng của cô ta, Lục Thế Nam không nặng không nhẹ, cũng vừa lịch sự nói: " Cảm ơn em. "

Đồ ăn cũng được mang lên, mọi người trong phòng đều vui vẻ náo nhiệt.

Khác với Ý Noãn bên này, cô đi dạo quanh công viên yên tĩnh. Trời cũng đã tối hẳn nhưng hôm nay Ý Noãn không cảm thấy đói nên cô vẫn muốn đi thêm một chút nữa rồi sẽ quay về nấu gì đó nhanh gọn là được.

Vì không xem được thời gian nên lúc cô quay về lại căn biệt thự đã hơn chín giờ tối, cô không nghĩ mình sẽ đi lâu như thế bụng bây giờ cũng bắt đầu đói rồi.

Lục bếp một chút Ý Noãn thấy một ít mì tươi cô làm còn dư ra khá nhiều, Ý Noãn quyết định sẽ nấu mì ăn nhưng cái này nhiều quá một mình cô ăn sẽ không hết.

Nhớ đến hôm nay sinh nhật Lục Thế Nam, liệu anh đã ăn mì trường thọ chưa?

Suy nghĩ một lúc Ý Noãn vẫn quyết định nấu cho anh một bát mì trường thọ, ừ là cô có lòng tốt không phải người máu lạnh như anh.

Ý Noãn giải quyết xong buổi tối cũng thì đã hơn mười giờ, muộn quá rồi cô cũng muốn đi ngủ chắc anh sẽ về muộn nên Ý Noãn không có ý định chờ.

Khi cô định tắt điện lên phòng thì ngoài phòng khách có tiếng đẩy cửa, là Lục Thế Nam trở về.

Hình như anh có chút say, thấy bước đi hơi loạng choạng của anh, Y Noãn nhanh chóng chạy ra đỡ Lục Thế Nam lên ghế sofa ngồi.

Lục Thế Nam khàn khàn giọng nói: " Nước... "

Ý Noãn chạy vào bếp rót cho anh cốc nước: " Nước đây, anh ngồi dậy mà uống. "