Săn Tìm

Chương 88




Từ lúc Bùi Thứ đích thân xác nhận rằng Kỳ Lộ sẽ tham dự Đại hội RECC vào tuần tới, tất cả nhân viên trong công ty đều làm việc rất hăng máu, chỉ ước có thể nhanh nhanh chốt sạch các vị trí mình đang tuyển, nếu không sao có thể tranh thủ được suất tới Đại hội chứ?

Tất nhiên mọi người chẳng nắm được gì về quy trình của Đại hội.

Nhưng Lâm Khấu Khấu đã từng dẫn Hàng Hướng tham gia hai kỳ Đại hội, cô nhớ như in tất cả thủ tục, thêm mối quan hệ rộng rãi trong Hiệp hội headhunter, cô chỉ mất 2 ngày để chuẩn bị hồ sơ giới thiệu về công ty và nộp cho Hiệp hội. Số lượng người được tham dự tạm định là 12 người, cái này thì do bên Kỳ Lộ tự thảo luận rồi quyết.

Tôn Khắc Thành đã giúp cô một tay, cả quá trình đều hơi thảng thốt.

Bùi Thứ là chủ thì lại thoải mái mặc kệ, thật sự chả hỏi câu nào, chỉ xử lý đống đơn giảm biên chế bên ngành dạy thêm kia của mình, trong lòng chỉ có tiền, không mảy may lơ là.
Chỉ có cái ngày mà Thư Điềm tới phỏng vấn, ông tổ này mới buông việc trong tay, dạo bước ra khỏi văn phòng rồi bước vào phòng họp, lạnh mặt nhìn cô gái đang hơi thấp thỏm với vẻ mặt bắt bẻ.

Thư Điềm bị anh nhìn tới mức căng cứng người, nói chuyện hơi lắp bắp.

Lâm Khấu Khấu không khỏi nhíu mày, vài phút sau vẫn thấy Bùi Thứ như đang cầm lưỡi hái tử thần đứng sau lưng người ta chứ không có ý định đi thì cô chẳng nhịn được nữa, đuổi anh ra rồi mới phỏng vấn thuận lợi được.

Lâm Khấu Khấu đã nắm được tính cách và khả năng của Thư Điềm từ lúc còn ở chùa Thanh Tuyền rồi, cô chỉ hỏi thăm sơ qua về việc từ chức ở Đồ Thụy thôi.

Nhưng Thư Điềm không nói gì nhiều, thậm chí còn không hề nói xấu Tiết Lâm một câu nào.

Riêng việc này đã được Tôn Khắc Thành đánh giá rất cao.
Dù sao cách đây hơn 2 tháng, cô ta vẫn không đồng ý với Lâm Khấu Khấu, nhưng giờ lại chịu thì chắc chắn trong khoảng đó xảy ra không ít chuyện, hơn nữa mọi người đều biết tỏng Tiết Lâm chẳng phải cấp trên tốt gì cho cam. Thế mà cô ta lại nói năng rất cẩn thận về sếp cũ của mình. Từ góc nhìn của một quản lý, dùng kiểu nhân viên này rất đỗi yên tâm.

Cuộc phỏng vấn trôi qua trót lọt.

Lâm Khấu Khấu quan trọng hiệu suất nên để Thư Điềm nhậm chức ngay trong ngày, đồng thời giao cho cô ta một case trong tay cùng thông tin liên lạc của ứng viên, bảo cô ta phân tích tình hình của ứng viên này xem có đáng để theo không, người này có sẵn sàng cho vị trí này không, và headhunter bọn họ nên đặt người này ở cấp độ ưu tiên nào.

Đây là bài kiểm tra năng lực dành cho Thư Điềm.
Lâm Khấu Khấu vốn nghĩ cô ta đi theo Tiết Lâm, dù có khả năng học hỏi khá tốt, mưa dầm thấm đất, nhưng không có cơ hội tiếp xúc với nghiệp vụ thực sự thì chắc chắn sẽ loay hoay một thời gian nếu bỗng dưng bị bắt phân tích thế này, chiều ngày mai giao đã là rất nhanh rồi.

Nhưng không ngờ chiều hôm đó, báo cáo phân tích đã được gửi vào hộp thư của cô.

Lâm Khấu Khấu mở ra đọc thử, hơi kinh ngạc, báo cáo tóm tắt này dù là mẫu trình bày hay những nội dung nổi bật đều gần giống với những gì cô đã dùng lúc còn ở Hàng Hướng, hơn nữa kết luận tham khảo trong đây…

Cô suy nghĩ một lúc, không lãng phí thời gian mà gọi Thư Điềm vào ngay văn phòng mình: “Hiệu suất của em rất cao, lúc ở Đồ Thụy từng làm qua chuyện tương tự à, Đồ Thụy cũng sử dụng mẫu báo cáo này sao?”

Thư Điềm không biết “đáp án bài thi” mình nộp có tốt hay không, chỉ siết chặt hai tay trước người rồi nói: “Trước đây không có làm ạ. Mẫu báo cáo này không phải của Đồ Thụy. Do lần trước ở chùa Thanh Tuyền, Tổng Giám đốc Thi có đưa cho Giám đốc Tiết một số tài liệu về các case mà chị đã từng làm ở Hàng Hướng, em có giúp xử lý một tay. Lần này làm phân tích ứng viên, em muốn chị xem tiện hơn một chút nên tham khảo mẫu báo cáo này.”

Lâm Khấu Khấu nghe vậy thì thoáng im lặng.

Thư Điềm thở gấp vì không thể nhìn ra được quyết định của mình là đúng hay sai từ nét mặt của cô, cô ta rõ ràng hơi lo lắng, vội nói thêm: “Nếu chị không thích mẫu báo cáo này thì sau này em sẽ sửa lại ạ.”

“Không…” Lâm Khấu Khấu tỉnh táo lại, bật cười, “Mẫu báo cáo này là do tự chị làm đấy, trước đây dùng tiện lắm nhưng đã lâu không thấy, không ngờ em lại nghĩ tới chuyện này, thật sự rất có tâm.”

Lúc này Thư Điềm mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Khấu Khấu lại hỏi: “Kết luận thì sao? Chị thấy em viết phần kết luận là rất có thể ứng viên này không có hứng thú gì với vị trí tuyển dụng của công ty khách hàng, không kiến nghị đẩy mạnh giới thiệu ứng viên này với khách, dù có đề cử thì cũng phải có biện pháp dự phòng, bất cứ khi nào cũng phải có một ứng viên dự bị khác. Tại sao thế?”

Đây là lần đầu tiên có người nghiêm túc hỏi Thư Điềm về nhận định của mình như thế, mà ngay ngày đầu tiên nhậm chức đã để cô ta làm phân tích, rõ ràng Lâm Khấu Khấu muốn cô ta làm cố vấn headhunter.

Tự nhiên mắt Thư Điềm đỏ hoe.

Cô ta khựng lại trong giây lát, sau khi kiềm chế được nhịp tim đang đập nhanh của mình lại mới nói: “Em có xem qua tình hình liên hệ với ứng viên mà chị đưa rồi, hiện tại người đó còn đang làm việc trong công ty, có biểu hiện tích cực với cơ hội mà công ty khách hàng đưa tới, dù gặp mặt, nói chuyện qua điện thoại, cung cấp CV đều rất phối hợp, cảm giác như thể chỉ ước nhanh chóng nắm được vị trí này trong tay vậy. Nhưng lúc cố vấn headhunter của chúng ta hỏi gã có cơ hội thăng tiến nào trong công ty hiện tại không, gã trả lời thẳng là không có, hoàn toàn không cực kỳ chắc chắn. Hơn nữa từ tài liệu của chị thì có thể thấy dù là đãi ngộ tiền lương hay định hướng phát triển nghề nghiệp, có vẻ như gã không có lý do gì để rời khỏi công ty hiện tại cả, theo lý mà nói, chức vị chúng ta cung cấp không quá hấp dẫn với gã, không thể khiến gã phối hợp tới mức này được…”

Hoàn toàn nắm bắt được điểm mấu chốt.

Trong mắt Lâm Khấu Khấu dấy lên chút cổ vũ, cô mỉm cười nhìn Thư Điềm: “Vậy em còn phán đoán nào sâu hơn không?”

Thư Điềm hơi sửng sốt, nhưng lúc chạm phải ánh mắt của cô, cô ta cảm nhận được sự công nhận và khuyến khích, vì thế cả gan nói: “Em nghĩ rất có thể ứng viên muốn nhảy việc là giả, lợi dụng điều kiện đãi ngộ của công ty khách hàng để được thăng chức trong nội bộ công ty hiện tại mới là thật.”

*

“Đa phần các ứng viên đều không hoàn toàn tin tưởng headhunter, lúc liên hệ sẽ giấu giếm một phần thông tin và kế hoạch của bản thân là rất bình thường. Chuyện headhunter cần làm là liên tục tìm cách phán đoán, xác nhận tình hình thực tế của ứng viên, nhất là khi đối phương nhảy việc và động lực cũng như độ sẵn sàng thực sự cho vị trí mới.” Lâm Khấu Khấu khá hài lòng về “đáp án bài thi” này của Thư Điềm.

“Thoạt nhìn Thư Điềm trông còn hơi mất bình tĩnh, như cô ấy phán đoán rất chuẩn xác, có lẽ là trước đây ở vị trí thấp nên rất nhạy bén với con người, cô ấy có tương lai rất xán lạn trong ngành đấy.”

Đã gần tới giờ tan làm, công việc được xử lý xong xuôi, giờ cô cũng đã hình thành thói quen uống một tách “trà tan tầm” ở chỗ Tôn Khắc Thành.

Bùi Thứ cũng có mặt.

Lâm Khấu Khấu nói sơ qua về tình hình kiểm tra Thư Điềm, còn cố tình nhìn sang Bùi Thứ như để chặn cái mỏ của ông tổ này.

Nhưng Bùi Thứ không vừa ý Thư Điềm là vì khả năng của cô ta không ổn hay sao?

Chuyện Lâm Khấu cho anh leo cây để đi đào Thư Điềm lúc ở chùa Thanh Tuyền vẫn hiện rõ mồn một trước mắt.

Anh lười biếng nói: “Mất bình tĩnh là một vấn đề rất lớn đấy. Tôi thấy cô rảnh rỗi kiểm tra cô ta chi bằng nghĩ xem Đại hội lần này nên dẫn ai đi thì hơn? Viên Tăng Hỉ à?”

Số suất tham gia Đại hội lần này là 12, theo lý thì Bùi Thứ và Lâm Khấu Khấu nên chia đều nhau rồi tự chọn riêng người dưới tay mình.

Dù trong hai tháng qua, Kỳ Lộ đã tuyển thêm một vài người mới nhưng cấp dưới Lâm Khấu Khấu vẫn chẳng nhiều nhặn gì.

Thế nên cuối cùng chỉ chừa cho cô hai suất, chẳng biết là cô muốn dẫn ai đi.

Lâm Khấu Khấu vốn nghĩ mình đi một mình là được rồi.

Nhưng Bùi Thứ lại không đồng ý.

Từ lúc oan gia ngõ hẹp gặp Tiết Lâm ở chùa Thanh Tuyền, thấy cô ta đi đâu cũng dắt theo trợ lý, bước vào phòng họp có người vội vàng kéo ghế ra hộ là anh đã thấy ứa gan lắm rồi.

Lần này là lần đầu tiên Kỳ Lộ tham gia Đại hội RECC đấy.

Nguyên văn lời nói của Bùi Thứ là: “Mặt mũi của cô không quan trọng nhưng thể diện của tôi thì khác. Cô không dẫn ai đi theo, có người sẽ nghĩ cô hết thời rồi, tới Kỳ Lộ mà chẳng làm nên trò trống gì. Cô là đối tác tiềm năng của Kỳ Lộ do Tôn Khắc Thành đích thân đào tới. Cô mất mặt thì Kỳ Lộ mất mặt, lão Tôn mất mặt, mà tôi cũng mất mặt. Cái gì thua cũng được, chỉ có mặt mũi là không thể.”

Nhớ tới đây, Lâm Khấu Khấu không khỏi hơi cong môi, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Viên Tăng Hỉ còn case phải làm, không nỡ bỏ đâu, xem như bỏ qua anh ta. Nếu thực sự không được thì tôi thấy Thư Điềm cũng hợp đấy. Cô ấy mới vào công ty, dẫn đi mở mang tầm mắt một chút cũng tốt.”

Bùi Thứ đăm chiêu nhìn cô.

Tôn Khắc Thành lập tức nói: “Mới nhậm chức mà dẫn đi tham gia Đại hội rồi, cố vấn Lâm định xem cô ấy là người nối nghiệp để bồi dưỡng à? Đây chẳng phải là cách đối xử với Hạ Sấm lúc trước sao?”

Hai chữ “Hạ Sấm” vừa được thốt ra, cả Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ đều sửng sốt.

Bùi Thứ lập tức nhíu mày nhìn Tôn Khắc Thành.

Lâm Khấu Khấu thoáng hốt hoảng, lập tức nhớ lại cảnh tượng hơn 3 năm về trước: Đó cũng là lần đầu tiên Hàng Hướng có cơ hội tham dự Đại hội RECC, khi ấy Hạ Sấm đã qua thời kỳ thử việc, bộc lộ tài năng trong công ty nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ xung khắc với Lâm Khấu Khấu. Song lần đó khi công bố danh sách nhân viên tham gia, trái với dự đoán của mọi người, cô vẫn viết tên Hạ Sấm ngay sau tên mình, tự dẫn cậu ta vào Hiệp hội headhunter, tham dự toàn bộ quá trình của Đại hội…

Khi ấy trong ngành dấy lên tin đồn rằng Hạ Sấm là người nối nghiệp cô đang bồi dưỡng.

Tôn Khắc Thành đã từng nghe qua chuyện này, vì thế lúc cô bảo định dẫn theo Thư Điềm thì chợt nhớ tới Hạ Sấm, thuận miệng nói thế.

Nhưng ai ngờ vừa nói ra cái tên này, nét mặt của Lâm Khấu Khấu với Bùi Thứ chẳng ổn chút nào.

Nhất là Bùi Thứ, trong mắt anh như đang gắn dao găm vậy.

Tôn Khắc Thành thầm r3n rỉ trong lòng, tự ý thức được bản thân lại lỡ lời rồi.

May mà Lâm Khấu Khấu nhanh chóng tỉnh táo lại, không để anh ta khó chịu quá lâu mà làm như chẳng việc gì hòa giải: “Chỉ thấy có tiềm lực nên tiện thể bồi dưỡng một chút thôi. Vàng ở đâu cũng tỏa sáng mà, Thư Điềm cũng thế.”

Sau đó cô nhẹ nhàng chuyển chủ đề, nói tới các công việc trù bị liên quan tới Đại hội RECC.

Nhưng sau khi uống trà xong, rời khỏi văn phòng của Tôn Khắc Thành, trên mặt cô mới từ từ tái hiện lại sự hoảng hốt ban nãy.

Cô vào văn phòng của mình, đóng cửa lại, sực nhớ ra chuyện gì đó nên lấy điện thoại ra, hơi do dự nhưng vẫn ấn vào nhóm chat Đại hội RECC.

Nhập ngay tên “Hạ Sấm” vào mục tìm kiếm trong lịch sử trò chuyện.

Lần phát biểu gần đây nhất đã là hơn 2 tháng trước, vì chuyện của cô mà Hạ Sấm đã giễu cợt người bên Hàng Hướng trong nhóm.

Mở danh sách thành viên nhóm ra, tên Hạ Sấm vẫn còn trong đó.

Nhưng sau đó thì chẳng nói năng gì nữa.

Kể cả khi cô thêm Bùi Thứ vào nhóm.

Tên này từ sau khi từ chức ở Hàng Hướng thì như đá chìm dưới biển, bặt vô âm tín.

Lâm Khấu Khấu nắm chặt điện thoại, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn hơi lo cho tình hình của cậu ta nên bèn mở giao diện tin nhắn riêng, gửi một tin nhắn: “Gần đây thế nào rồi?”

Những tin nhắn bên trên đều là của Hạ Sấm gửi.

Còn cô thì chẳng đáp lại một lời.

Đợi khoảng hơn 10 phút, giao diện nhắn tin vẫn yên lặng, người không trả lời tin nhắn đã đổi thành Hạ Sấm.

*

Sau khi Lâm Khấu Khấu đi, trong văn phòng rơi vào yên tĩnh.

Bùi Thứ nhìn Tôn Khắc Thành chằm chằm hơn mười mấy giây, sau đó thì nhoẻn miệng, cười đầy ẩn ý: “Lão Tôn à, sao trước đây tôi không để ý rằng anh nói năng vô duyên thế nhỉ?”

Tôn Khắc Thành rụt cổ: “Chẳng phải lúc trước Hạ Sấm đã nói đỡ cố vấn Lâm trong nhóm hay sao? Tôi cứ nghĩ quan hệ của bọn họ rất tốt…”

Bùi Thứ nói: “Sợ là sợ quan hệ quá “tốt” đấy!”

“Sợ là sợ quá tốt?” Thoạt đầu Tôn Khắc Thành không hiểu, nhưng lúc mở miệng hỏi thì chợt nhận ra sắc mặt khó coi của Bùi Thứ, rõ ràng có chút tình cảm cá nhân xen lẫn trong đó, “À, ý cậu “tốt” ở đây là…”

Ngay lúc này đây, tự nhiên đầu lại nảy số.

Tôn Khắc Thành phì cười, chủ động dịch mông tới gần hơn, huých khuỷu tay vào người Bùi Thứ rồi trêu: “Trước đây lúc tôi bảo ai đó sắp tiêu đời rồi, ai đó nói sao với tôi ấy nhỉ?”

Nét mặt Bùi Thứ bỗng cứng đờ.

Tôn Khắc Thành hắng giọng một tiếng, bắt chước lại giọng điệu của ai đó khi ấy: “Không, không thể nào.”

Mặt Bùi Thứ đen như đít nồi.

Tôn Khắc Thành lại bắt đầu hiếu kỳ: “Buổi sáng hôm hai người từ chùa Thanh Tuyền về là tôi đã muốn hỏi rồi, bây giờ hai người sao rồi hả?”

Bùi Thứ lạnh lùng nói: “Hóng chuyện tới thế làm gì!”

“Ồ…” Tôn Khắc Thành kéo dài giọng, lập tức hiểu ngay, “Hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình, thế là toang rồi đúng không? Tôi biết ngay là cậu chẳng được mà.”

Bùi Thứ:?????

Cái gì mà biết ngay là anh chẳng được hả?

Anh nói: “Ý của anh là tôi chưa đủ trình hả?”

“Cũng không hẳn là ý này.”

Bây giờ trong lòng Tôn Khắc Thành vui mừng khôn xiết, trên đời này còn có người có thể trị được Bùi Thứ, lại còn ở cái tầm “thiên địch”, đúng là quá đỗi mừng vui rồi.

Anh ta như bị một tay sát gái nhập vào người, cuối cùng cũng có cơ hội bày ra dáng vẻ từng trải của mình để phân tích cho Bùi Thứ: “Cậu đã đấu đá với người ta bao nhiêu năm nay rồi mà không đánh bại được nên trong lòng luôn canh cánh, đổ cho người ta một đống tội danh. Cái gì mà không có nhân phẩm, không có đạo đức… Kết quả là từ đơn Khương Thượng Bạch tới đơn Thiên Chung này, cuối cùng cậu cũng biết người ta không phải kẻ như thế, hơn nữa giờ còn có kẻ thù chung nữa. Trai đơn gái chiếc cùng đi công tác chung, cậu hiểu rõ hơn về người ta, nếu cậu không mất não thì ai mất não được hả?”

“Tôi thừa nhận là tôi hơi hơi mất não thật.”

Với cách chòng ghẹo đó của Lâm Khấu Khấu, ai là người đều bị mất não hết!

Bùi Thứ hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại: “Nhưng sao anh biết là “Hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình”? Lần này ở chùa Thanh Tuyền cũng như “hiệu ứng cầu treo*”, theo lý thuyết mà nói thì không thể chỉ có mỗi tôi mất não được.”

(*) Hiệu ứng cầu treo trong tâm lý học dùng để chỉ khi một người đi qua cây cầu treo một cách lo lắng sợ hãi thì người này rất dễ nhầm tưởng cảm giác tim đập nhanh thành cảm giác yêu thích với người ở bên cạnh mình khi đó.

Chuyện này mà còn nói theo lý thuyết nữa hả?

Tôn Khắc Thành thầm thở dài, đúng là muốn quỳ lạy mạch não kỳ lạ của ông tổ dở hơi này luôn, anh ta không nhịn được mà hỏi: “Mắc gì người ta lại mất não vì cậu hả?”

Bùi Thứ nhíu mày nhìn anh ta.

Tôn Khắc Thành duỗi ngón tay ra tính cho anh: “Cậu tự tính lại đi, cậu có tiền, người ta cũng chẳng ít; cậu có chuyên môn, người ta cũng đâu kém cạnh; ngoại hình cậu không tệ thì cố vấn Lâm cũng xinh đẹp mà. Nếu xét theo độ nổi tiếng trong ngành, người ta còn bỏ xa cậu một khúc đấy. Có cậu hay không thì ảnh hưởng gì tới cuộc sống của người ta hả?”

Bùi Thứ: “…”

Tôn Khắc Thành nghiêm túc nói: “Lúc theo đuổi người ta sợ nhất là đã bình thường lại còn ảo tưởng đấy. Yêu đương không chỉ cần cảm xúc mà còn phải có chiến lược nữa, cũng giống như headhunter chúng ta thôi…”

Nói tới đây, anh ta khựng lại, chuẩn bị đưa ra một phép so sánh thích hợp.

Ai mà ngờ Bùi Thứ nghe tới đó thì trầm tư một chốc rồi chợt nói: “Tôi hiểu rồi.”

“Hả?” Tôn Khắc Thành sửng sốt, anh ta chưa nói gì mà, “Cậu hiểu cái gì?”

Bùi Thứ nhanh chóng hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã xảy ra trên núi, nhất là biểu hiện của bản thân: “Nếu xét theo tư duy ngành chúng ta thì giống như việc đàm phán lương vậy, không thể để khách hàng cảm thấy ứng viên không còn sự lựa chọn nào khác ngoài công ty của họ được. Tại sao khách hàng lại thích dùng headhunter? Vì họ cho rằng người do người khác săn tìm được mới thực sự xuất sắc. Có câu “Bụt nhà không thiêng” mà. Càng cố chứng tỏ thì người khác sẽ càng nghĩ anh không có giá trị gì. Headhunter nên biết cách đóng gói ứng viên đẹp đẽ trước khi chào hàng cho khách, còn ứng viên thì phải biết làm giá một chút…”

Tôn Khắc Thành nghe xong cũng sửng sốt: “Hình như cũng hơi có lý.”

Nhưng mà…

Sao cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai ấy nhỉ?

Nếu tình yêu là một chuyến săn thì Bùi Thứ đang tự động đặt bản thân vào…

Vị trí ứng viên, cũng là con mồi ư?!

Tôn Khắc Thành đột nhiên cảm thấy rất bất ổn.

Nhưng Bùi Thứ thì lại không phát hiện ra có vấn đề gì, còn tự kết luận: “Vì thế quá chủ động sẽ không có kết quả tốt. Dù thế nào thì cũng không thể để bản thân quỵ lụy được!”