Săn Tình: Gặp Ngay Đại Boss

Chương 1: Biến Thành Vợ Tương Lai Của Đại Boss Năm 17 Tuổi




Thành phố Nam Dương,

 Sân thượng tòa nhà cao tầng A.

Nhìn về phía xa xa những ánh đèn lung linh như những đóa hoa le lói, một cô gái ngồi ở bờ hiên, một chân để bên trong, một chân lung lay trên không trung vô cùng nguy hiểm, trước mắt cô là sáu bảy lon bia đã bị cô uống hết bóp cho biến dạng.

“Ha ha.”

Khi gió thổi tung mái tóc của cô, một nụ cười nhẹ vang lên.

Điện thoại di động không ngừng có thông báo đến run lên từng hồi bên cạnh, nhìn những tin nhắn trong nhóm gửi đến, cô cảm thấy thật cay đắng.

Nó là tin vui cho người khác nhưng đối với cô điều đó thật sự mỉa mai.

Đêm nay cô tăng ca, liền nhận được tin nhắn từ hội nhóm liền tò mò bấm vào xem.

Đó là hội nhóm cũ, nơi có đầy đủ bạn bè từ đại học của cô và Hạ Nhất Đông, tin tức đưa tới là rất nhiều người đang spam, còn có người đưa ảnh chụp và video truyền đến vào hội nhóm.

Lúc này, cô còn có chút vui vẻ nhướn mày, bấm vào video và thầm đoán xem trong đám bạn đại học ai sẽ kết hôn?

Dưới tán hoa hồng, một người đàn ông mặc vest bảnh bao ôm một người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười, cô ấy trông rất ngượng ngùng và tựa vào lòng người đàn ông. Trong video phát ra không ít giọng nói đùa giỡn, hơn nữa mấy giọng nói này đều có chút quen thuộc.

Người đàn ông đeo kính giọng vàng mỉm cười rất ôn hòa, khóe miệng hơi nhếch lên, không khó để nhận ra tâm trạng của anh ta rất tốt.

Nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông đang mặc vest, chiếc điện thoại trong tay Vân Ngữ Tịch rơi xuống đất.

Yêu nhau bảy năm, cô nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả gương mặt của hắn, người này lại muốn kết hôn.

Rốt cuộc cô cũng biết được tại sao một tuần trước, không có bất cứ lý do gì nhất quyết chia tay cô.

Đàn ông á, một khi đã quyết định thay đổi ý định, trở mặt liền nhanh hơn bánh tráng.

Vân Ngữ Tịch cầm lon bia đưa lên miệng uống một hơi hết sạch, khóe mắt liếc nhìn màn hình lớn ở tòa nhà đối diện, một buổi lễ trao giải hoành tráng được truyền hình trực tiếp trên màn hình lớn, chủ tịch tập đoàn NY đang tham gia cùng một cô gái bí ẩn.

Mọi người đều biết chủ tịch tập đoàn NY, Phong Tiêu, là một người đàn ông đầy mị lực, giàu có, đẹp trai. Các công ty của NY kinh doanh mọi mặt hàng, tài sản của anh ta khi còn rất trẻ nhưng tài sản đã vượt ngàn nghìn tỷ.



Ngay cả công ty thời trang mà cô đang làm việc cũng là công ty con của tập đoàn NY.

Rất nhiều cô gái ở Nam Dương đều xem Phong Tiêu chính là đối tượng kết hôn, nhưng dường như vị tổng tài này lại không gần nữ sắc.

Có tin đồn anh ta thuộc giới tính khác.

Và ngay cả chính chủ cũng không làm sáng tỏ việc này.

Không nghĩ tới lần này lại mang theo một cô gái nên mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Phong Tiêu và cô gái bên cạnh anh ta, một số phóng viên còn hỏi liệu người phụ nữ bên cạnh Phong Tiêu có phải là bà chủ tương lai của tập đoàn NY không.

Vân Ngữ Tịch giơ lon bia về hướng màn hình, giọng nói say say hét lên:"Chúc mừng, một cái hai cái đều muốn xát muối lên vết thương của tôi, ngay cả tên gay còn có bạn gái rồi… a… độc thân muôn năm."

Sau khi uống xong lon bia cuối cùng, buổi phát sóng trực tiếp ở phía đối diện cũng kết thúc.

Vân Ngữ Tịch toàn thân lắc lư, từ trên ban công leo xuống, dù là có buồn đến mấy cũng phải hoàn thành xong công việc, đêm nay nhất định phải thức trắng đêm xử lý mớ công việc chưa xong.

Chân vừa chạm đất, lập tức giẫm phải lon bia, mất thăng bằng liền ngã xuống sàn bê tông, đập đầu mạnh xuống đất và hoàn toàn bất tỉnh.

Vân Ngữ Tịch không khỏi suy nghĩ, nếu trước đây không gặp được Hạ Nhất Đông thì tốt biết bao, ít nhất là hiện tại sẽ không đau lòng như vậy.

Trường trung học Nam Dương chính là một trường trung học tư thục được xếp top 3 trong tất cả các trường trung học ở thành phố Nam Dương

Những học sinh học ở Nam Dương nếu không phải là quý tộc giàu có thì cũng là thành phần học tập xuất sắc.

Vân Ngữ Tịch lại một lần nữa từ trường học leo rào trốn ra ngoài.

Ai có thể ngờ được, năm ngày trước cô còn là nhân viên văn phòng, tăng ca điên cuồng để kiếm tiền mua nhà, khi tỉnh dậy sẽ trở thành một thiếu nữ mười bảy tuổi.

Quay về quá khứ không đáng sợ.

Điều đáng sợ nhất chính là trở thành một người khác.

Khi lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình trong gương, suýt chút nữa Vân Ngữ Tịch đã mang tấm gương đập nát.

Đêm đó ở trên sân thượng tòa nhà công ty, nhìn thấy người phụ nữ đứng bên cạnh Phong Tiêu trông giống hệt như thế này, nhưng bất quá một người nhìn ngây thơ, một người nhìn thanh nhã.

Đến bây giờ cô vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.



Điều cô cảm thấy không vui nhất chính là Hạ Nhất Đông lại là bạn học cùng lớp, ngồi ngay trước mặt cô. Mỗi lần nhìn thấy cái ót của anh ta, cô chỉ muốn  cầm cuốn sách đập tới.

“Tôi vừa nhìn thấy thằng nhóc đó đi vào hướng này.” - Một vài tên xã hội đen với mái tóc đủ màu vừa đi vừa nói chuyện. Lúc bọn chúng lướt qua Vân Ngữ Tịch, cô còn nhìn thấy cán dao bị chiếc áo che không hết.

Khi bọn chúng biến mất ở đầu hẻm, Vân Ngữ Tịch nheo mắt đứng yên, cô vừa mới đi ra từ trong hẻm đó, lúc nãy có gặp thoáng qua một người tuy không nhìn thấy mặt nhưng là mặc đồng phục của trường TH Nam Dương.

Phong Tiêu không ngờ bọn chúng lại đuổi theo hắn đến tận đây, hắn cởi đồng phục học sinh ra, trong mặt lóe lên tia ngỗ ngược.

“Nhóc con, lần trước để cho mày chạy, lần này không dễ chạy đâu.” - Tên cầm đầu mang con dao rút ra, tiến về phía hắn.

Những tên còn lại cũng lần lượt rút dao ra, bọn chúng biết Phong Tiêu đánh nhau rất tốt nên đã chuẩn bị sẵn.

Vẻ mặt lạnh lùng của Phong Tiêu không đổi, dù là chiến đấu bằng tay không cũng phải chiến đấu, như thế nào đều phải liều mạng.

Vân Ngữ Tịch ngó nghiêng bên ngoài con hẻm, con hẻm nối với ngõ sau của trường TH Nam Dương, vô cùng vắng vẻ.

Trong hẻm nghe thấy tiếng đánh nhau, có người còn hét lên:”Giết nó cho tao.”

“Alo, cảnh sát… tôi muốn báo án… ở đây đang có người tụ tập đánh nhau. còn có dùng dao đâm người….đúng đúng… các anh mau đến đi…”

Giọng nói của Vân Ngữ Tịch vang lên lập tức khiến bọn côn đồ nhãi nhép nhất thời hoảng sợ liền cất dao đi, trước khi rời đi còn không quên cảnh cáo:”Lần này mày gặp may, để tao thấy mày lần nữa tao sẽ giết mày.”

Phong Tiêu không nhìn bọn côn đồ mà liếc nhìn về hướng lối ra vào con hẻm, người vừa mới giúp hắn chính là cô gái hắn vừa gặp trong ngõ đúng không? Cô gái đó cũng mặc đồng phục học sinh, chứng minh cùng hắn học một trường.

Sau khi Vân Ngữ Tịch hét lớn như vậy liền nhanh chân bỏ chạy, sợ bị đám côn đồ nhận diện thì sẽ phiền phức đến bản thân.

Đi xe bus dừng hết thảy năm điểm xuống cũng đã đến trường Trung Học số 2.

So với trường TH Nam Dương thì trường số 2 này quá thê thảm. Nơi này đánh nhau ẩu đả thường xuyên xảy ra, đã vậy còn học không tốt lắm.

Vân Ngữ Tịch từng học cấp 3 tại nơi này, nhưng là chuyển đến khi cô học lớp 11. Lúc đầu cô còn bị các bạn cùng lớp cười nhạo khi nói giọng nói địa phương.

Đó là lúc cô gặp Lục Tiểu Hi, cô có mái tóc ngắn gọn gàng, tính cách mạnh mẽ, chân thành muốn kết bạn với Vân Ngữ Tịch.

Không ngờ tình bạn này kéo dài đến tận chín năm, mối quan hệ ngày càng thân thiết, ba mẹ của Tiểu Hi cũng xem cô như con cái trong nhà. Mỗi dịp lễ tết đều nói Tiểu Hi kéo cô qua nhà ăn tối cùng.