Săn Tình: Gặp Ngay Đại Boss

Chương 67: Phong Tiêu Giận Dỗi




Triệu Nhất Ca bị đau bao tử, nằm ở nhà nghỉ ngơi, Phó Nghiêm chạy đến mới biết người nấu cơm mới tuyển đến ưa thích món cay, Triệu Nhất Ca ăn mấy bữa bao tử liền bị kích thích.

"Có lẽ tôi nên chuyển cô ấy làm trợ lý sinh hoạt cho anh." - Phó Nghiêm khó chịu đặt thuốc trên bàn.

Gần đây quan sát cô làm việc bên cạnh Lưu Nhất Bảo cảm thấy khá hài lòng, cảm thấy cô gái này là người bao dung và tốt tính.

"Nghĩ kỹ chưa?" - Triệu Nhất Ca nhàn nhạt cười.

"Mặc dù không có nhiều kinh nghiệm nhưng nấu ăn cũng ổn."

Kinh nghiệm có thể tích lũy, luôn có anh ta đứng bên cạnh quan sát, sẽ không phát sinh vấn đề.

Vân Ngữ Tịch sau buổi phụ giúp Lưu Nhất Bảo quay phim, buổi tối liền nhận được thông báo, cô cảm thấy khó tin.

"Giám đốc Phó thông qua thực tập cho cô, yêu cầu cô báo danh làm trợ lý cuộc sống cho Triệu Nhất Ca, ngay mai đến đúng giờ." - người điều hành nhân sự nói.

"Vâng, tôi hiểu rồi."

Cô không nghĩ giai đoạn thực tập lại nhanh kết thúc như vậy, cô vậy là chính thức đã gia nhập giải trí Liên Hoa với vị trí nhân viên chính thức.

Sáng hôm sau, cô nhận được tin nhắn cho địa điểm hoạt động của Triệu Nhất Ca, cô vội vàng chạy đến nơi.

Triệu Nhất Ca đang nói chuyện với người cùng tham gia hoạt động, nhìn thấy cô đến hơi cười nhẹ, rồi tiếp tục quay người trao đổi công việc.

Triệu Nhất Ca nổi tiếng trong giới chính là tính tình rất tốt, khí chất tao nhã, ánh mắt cuốn hút tràn ngập tình cảm.

Trợ lý của Triệu Nhất Ca là Tiêu Thần kéo Vân Ngữ Tịch sàn một bên, từ từ nói về thói quen sinh hoạt của anh ta.

Vân Ngữ Tịch mang quyển sổ ghi chép ra, từ từ ghi ra lại tất cả.

Triệu Nhất Ca lịch trình rất dày đăc, buổi sáng mới phỏng vấn xong, buổi trưa lại có lịch quay, buổi tối còn tham gia gameshow, không có thời gian ăn uống, chỉ có thể ăn vội vàng trên xe.

Vân Ngữ Tịch vô cùng ngưỡng mộ, anh ấy vẫn khiêm tốn, nhã nhặn và mỉm cười sau một ngày làm việc mệt mỏi.

"Ừm… là trà?"

Triệu Nhất Ca uống một ngụm từ bình giữ nhiệt Vân Ngữ Tịch đưa qua, có chút ngạc nhiên..

Vân Ngữ Tịch có chút xấu hổ: "Vừa rồi ở chương trình có pha trà, tôi thấy rất ngon nên không biết xấu hổ xin một ít, không biết có hợp khẩu vị của anh không?"

"Không tệ." - Triệu Nhất Ca gật đầu, có thể uống một ngụm trà nóng, anh có chút kinh ngạc.

Vân Ngữ Tịch nhìn thấy anh ta uống thêm một ngụm, trong lòng có chút yên tâm, chỉ sợ anh ta không thích uống trà.

"Nhà cô ở đâu?" - Triệu Nhất Ca thản nhiên hỏi.

Vân Ngữ Tịch thành thật đáp.

"Vậy tôi đưa cô về trước, một cô gái đi một mình giờ này không an toàn đâu."

Thấy sự quan tâm này, Vân Ngữ Tịch vội xua tay: "Không cần đâu, tôi tuy là trợ lý cuộc sống chưa hiểu rõ, nhưng Tiêu Thần nói sau này tôi phụ trách một ngày lo ba bữa cơm cho anh, buổi tối nay anh còn chưa ăn gì."

Triệu Nhất Ca hiểu ý của cô, có lẽ Tiêu Thần đã nói với cô rằng hắn không thích ăn ngoài trừ khi phải đi giao lưu, chắc chắn cô muốn nấu cơm cho hắn.

"Hôm nay mệt rồi, sáng mai lại đến, tủ lạnh nhà tôi cũng trống không." - Triệu Nhất Ca bật cười.

"Vậy…"

Ngày đầu tiên đi làm trợ lý cuộc sống của Triệu Nhất Ca, cô đã khiến anh tam ôm bụng đói…

"Tiêu Thần đã chuẩn bị một chút đồ ăn rồi."



Nghe vậy Vân Ngữ Tịch cũng không hỏi thêm, trên đường về thuận tiện hỏi thêm một chút về sở thích ăn uống của anh ta.

Sau khi Triệu Nhất Ca về nhà liền nhận được điện thoại của Phó Nghiêm: "Anh thấy sao?"

Triệu Nhất Ca khẽ cười một tiếng, mang áo khoác để một bên, nhìn vào bình giữ nhiệt trên tay: "Tốt hơn so với tôi nghĩ."

Vân Ngữ Tịch về đến nhà, suýt chút nữa bị hù chết khiếp.

Có một người đứng ở cửa, nhìn rõ ràng gương mặt anh liền thở phào nhẹ nhõm.

"Sao anh lại đứng đây?" - Vân Ngữ Tịch nhanh chóng mở cửa cùng đi vào.

Toàn thân Phong Tiêu đầy mùi rượu, nhưng bộ vest trên người rất gọn gàng, trong giống như vừa rời khỏi một buổi tiệc rượu.

"Nước." -Anh đi đến ghế sô pha và nói.

Vân Ngữ Tịch rót cho anh một ly nước, vốn muốn đưa cho anh tự uống, nhưng cuối cùng anh nắm lấy tay cô đưa lên uống hết nước.

Cô bối rối đặt chiếc ly xuống, cảm giác kỳ lạ trong lòng lại dâng lên.

"Tịch Tịch."

Vân Ngữ Tịch bị gọi mãi cũng quen với cách xưng hô thân thiết này.

"Sao vậy?"

"Em chưa bao giờ chủ động gửi tin nhắn cho tôi." - Anh ủy khuất phàn nàn, trong bữa tiệc anh nhìn thấy có người nhận được tin nhắn, hắn ta vậy mà tỏ ra ghét bỏ nói bạn gái lại nhắn đến kiểm tra tỏ ra không quan tâm, nhưng anh cảm thấy hắn đang khoe khoang có bạn gái thì có.

Hắn ta chính là hận muốn cả thế giới biết hắn đã có bạn gái thì có.

Anh nhìn điện thoại không có nổi một tin nhắn của cô, cực kỳ ủy khuất.

Vân Ngữ Tịch dở khóc dở cười: " Vậy để tôi nhắn ngay."

"Tôi không muốn em nhắn cho tôi lời cảm ơn."

Vân Ngữ Tịch: "..."

"Đến cùng em vẫn không xem tôi là bạn." - Giọng nói anh có chút thất vọng, anh nghĩ sẽ khác rồi, nhưng cuối cùng cô vẫn không mở lòng với anh. Giống như một tòa nhà, còn anh lại lanh quanh bên ngoài không tìm được cửa vào.

"Phong Tiêu, tại sao anh nhất định phải cùng tôi trở thành bạn." - Cô có chút do dự hỏi nghi hoặc trong lòng.

Người như anh ấy, muốn kết bạn với bao nhiêu loại người nào không có, tại sao nhất quyết phải là cô?

"Tôi thích….".

Tim Vân Ngữ Tịch đập loạn, sau đó kinh hãi.

"Tôi nói rồi, em giống một người bạn của tôi trước đây, hiếm gặp được một người mình yêu thích, không thể làm bạn sao?"

Là loại thích này?

Vân Ngữ Tịch nhẹ nhàng thở ra, sự kinh hãi giảm bớt mấy phần, cô suýt chút nữa thì đã hiểu nhầm.

"Anh đến khi nào vậy?" - Vân Ngữ Tịch xấu hổ đổi chủ đề, trong lòng thầm khinh bỉ chính mình… Vân Ngữ Tịch ơi là Vân Ngữ Tịch, mày tưởng mày là tiên giáng trần sao, sao có thể nghi ngờ người khác có ý đồ với mày.

Lại nói một người xuất chúng như Phong Tiêu, nếu thích một ai đó, chắc chắn người đó rất ưu tú.

"10 giờ."



"Anh đợi bên ngoài một tiếng sao, tài xế của anh đâu?" - cô ngạc nhiên, lúc nãy không thấy xe của anh bên ngoài, trên người nồng nặc mùi rượu, anh lái xe đến lỡ bị tai nạn thì sao.

"Tôi đi taxi." - Phong Tiêu cũng không hiểu vì sao không muốn về nhà, muốn gặp cô.

Vân Ngữ Tịch bất đắc dĩ nói: "Lần sau tới đây hãy gọi điện thoại cho tôi trước."

Nghĩ đến anh đợi cả tiếng trước cửa nhà, cô cảm thấy khó chịu.

Chủ tịch tập đoàn lớn, không bắt người khác chờ thì thôi đi, lại để anh chờ cô một tiếng.

Vân Ngữ Tịch thở dài, đi đến tủ mở ra lục lọi một lúc.

"Đây là chìa khóa dự phòng nhà của tôi, anh cầm đi, lần sau đến thì vào nhà đợi nhé."

Người đàn ông đang âu sầu nằm trên sô pha, nhìn thấy chìa khóa từ trong tay cô, lập tức trở nên vui vẻ: "Em không được đổi ý."

Dù cô có hối hận, anh cũng không trả lại chìa khóa.

"Không phải anh đang trách tôi không xem anh là bạn thân sao? Tiểu Hi giữ một chìa, còn lại chìa này là…" - Câu nói kế tiếp cô cũng không nói ra, thật ra chiếc chìa khóa này trước kia đưa cho Hạ Nhất Đông, hiện tại hắn đã trả lại.

Phong Tiêu chỉ nhìn qua ánh mắt của cô liền đoán ra mấy phần.

Trong lòng có chút không vui, vì sao người gặp cô đầu tiên không phải là anh.

Anh cho người điều tra về cô, tất nhiên biết rõ quá khứ giữa cô và Hạ Nhất Đông.

Nhưng Vân Ngữ Tịch đã đưa chìa khóa cho anh, Phong Tiêu khá bất ngờ và vô cùng vui vẻ.

Có thể đưa chìa khóa nhà cho một người khác, chứng tỏ trong lòng cô anh có chút trọng lượng.

"Anh hôm nay định về bằng cách nào?" - cũng không còn sớm nữa, cô nhìn người nằm trên sa lông hỏi.

Phong Tiêu dứt khoát nhắm mắt, giả vờ không nghe thấy, dù sao anh cũng là người say rượu nên cô cũng sẽ không ném anh ra ngoài.

Vân Ngữ Tịch cũng nhìn ra, đêm nay anh ta lại muốn chiếm phòng cô.

"Anh nói nhà anh rộng như vậy, không về đó sao lại đến nhà tôi?"

"Quá vắng vẻ."

Phong Tiêu nhẹ nhàng đáp.

Ngôi nhà của anh tuy rộng lớn nhưng quá lạnh lẽo, không có gì để lưu luyến.

Mỗi lần về đều giống như ở khách sạn.

Nơi Vân Ngữ Tịch ở tuy hơi nhỏ nhưng lại rất ấm áp, luôn khiến anh cảm giác nơi này chính là nhà.

Nơi nào có em, nói đó chính là nhà của anh.

Câu nói này khiến Vân Ngữ Tịch có chút cảm động, cô liền nhớ đến giấc mơ kỳ lạ đó, cậu bé Phong Tiêu nằm ở bệnh viện, bị ba mẹ ruột bỏ mặc không quan tâm, còn xem việc gọi điện làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của họ.

Cô đồng cảm với anh, vì ba mẹ sinh ra cô cũng chưa bao giờ quan tâm đến cô.

Đột nhiên trong lòng cô mềm nhũn, trong mắt cô mấy phần dịu dàng: "Mau dậy đi tắm một chút, tối ngủ ở phòng của tôi."

Có vẻ cô lại ngủ trên sô pha đêm nay.

Người giả vờ ngủ liền đứng dậy đi về phía nhà tắm, kẻo cô ấy đổi ý thì sao?

Vân Ngữ Tịch nhìn theo chớp mắt, người này là say thật hay là giả vờ say?